Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
ựng, cô và mẹ quen biết trong một lần căn nhà đang thi công, mẹ tôi giúp cô thoát khỏi đống gạch rơi từ trên cao. Cô nhi viện khá rộng, và cũng có nhiều đứa trẻ con bên trong. Thời gian đầu sau cái chết của mẹ, tôi lầm lì khác hẳn khi xưa, tách biệt hoàn toàn với lũ trẻ con kia. Phải mất 1 khoảng thời gian khá dài sau đó, với những lời động viên an ủi và tấm lòng của cô Thu và bọn trẻ kia, tôi mới gắng mở lòng được một chút. Những đứa ấy cũng khá tốt, nhưng hầu như tôi chẳng thân với đứa nào. Chú Đông cũng đến thăm tôi vài lần, nhưng dần dà “vài lần” ấy rồi cũng ko còn nữa. Nghe cô Thu nói chú đã cưới vợ. Tôi cười nhạt rồi lảng đi.
Mọi thứ xung quanh trở nên thật xa lạ, tôi ko dễ gì thích nghi được nơi chốn náo nhiệt này. Ko có mẹ, tất cả như chết đi vậy. Hình ảnh lúc mẹ bảo vệ tôi ko thể phai nhòa được.
Tối đến, cô Thu bảo tôi ra ngoài sân ngồi. Cô nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, tôi chợt nhớ đến mẹ…..mẹ rất hay ôm tôi như thế.
-Nguyên à! Con đừng có lầm lì như vậy nữa, ko tốt đâu!
-Sao vậy cô?
-Con chỉ mới là một đứa trẻ, cô biết việc chứng kiến cảnh mẹ mình mất là quá shock đối với con. Nhưng con như thế này, con nghĩ mẹ có vui ko?
Tôi im lặng vài giây rồi nói gọn: “Dạ ko!”
Cô Thu cười, tựa đầu mình vào đầu tôi rồi bảo tôi nhìn lên trời. Tôi làm theo. Một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp. Tôi cảm thấy nhớ mẹ, rất nhớ!
-Mẹ con luôn ngắm nhìn con. Bất cứ ai mất đi, họ đều trở thành 1 vì sao để ngắm nhìn những người thân yêu của mình. Con hiểu chưa? Mẹ con ko bao giờ mất mà luôn sống mãi trong trái tim con!
-Thật vậy sao cô?
-Tất nhiên rồi! – Cô Thu lại cười.
Tôi im lặng ko đáp, ngẩng lên nhìn các vì sao lấp lánh. Có lẽ cô Thu nói đúng, ko nên làm mẹ buồn.
Lên 6 tuổi, cô Thu sắp xếp cho tôi đi học, mấy đứa kia cũng vậy. Đứa nào cũng háo hức cả. Tôi cũng đã trở lại là 1 thằng nhóc nghịch ngợm, vô tư. Có mấy trò “tầm thường” như phi thân xuống hồ bơi, nghịch phá bọn con gái, nặng nhất là vừa tắm xong, lấy….áo “chíp” của cô Thu trùm lên đâu, cột khăn tắm vào cổ rồi giơ cao cây kiếm hô to: “Đệ nhất Siêu nhân Nguyên đẹp trai”….Thế mà cũng được tôn lên làm đại ca đấy, hôhô, giỏi chưa?
Tôi học ở lớp 1A. Chủ nhiệm lớp là một cô giáo xinh như mộng, chỉ tội là khá dữ dằn. Điều này làm tôi quyết tâm phải làm nên những “sự kiện lớn”. Ngày hôm sau, tôi thủ sẵn cây ghita con ếch xanh của nhóc Ty bỏ vào cặp. Việc trường cho phép mặc đồ tự do đã tiếp sức cho “sự nghiệp cao cả” của tôi. Tôi với bọn nhóc tung tăng nhún nhảy đến trường, ko cần cô Thu đưa đi vì trường cách nhà ko xa.
Thằng An (cùng ở trong cô nhi viện) với tôi học chung lớp, nó cũng khá nghịch đấy nhưng ko bằng tôi đâu. Nó nhìn bộ dạng tôi bây giờ mà cứ cười sằng sặc. Bực thế ko biết! Đá nó một cái bay vào lớp, tôi núp sau cánh cửa chờ cô Trinh (chủ nhiệm) vào điểm danh.
-Trần Minh Anh!
-Có!
-Nguyễn Quốc Ân!
-Dạ có!
……
-Phạm Nguyễn Linh Nhi!
-Dạ có!
-Đặng Thanh Nguyên!
-…..
-Đặng Thanh Nguyên có ko?
Cô Trinh rời mắt khỏi tờ danh sách ngó xung quanh. Tôi đứng núp ngoài cửa mà cười khúc khích 1 cách gian xảo. Lôi cây đàn ghita ếch ra, tôi gảy một dây, đạp cửa đường hoàng nhảy vào. Y chang một ca sĩ nhé. Tóc dựng ngược thẳng lên bầu trời, cái kính đen tròng tròn nhỏ nhỏ giống mấy ông thầy bói thời xưa ( :)) ), áo phông đen in nguyên hình con chuột cầm búa đeo miếng vải che 1 bên mắt như cướp biển đứng ngông nghênh, quần thun siêu nhân ngang đùi với đôi dép vàng tổ ong. Đẹp trai lắm phải ko? Tôi biết mà, khỏi cần nói gì hết, bằng chứng là bọn con gái trong lớp đang nhìn tôi chằm chằm ko chớp mắt luôn kìa. Thật ngại quá đi mà! Híhíhí.
“Ai kiếm anh anh xin xuất hiện…..là lá la….ô cô Trinh xinh xinh xương xương……. I love you baby….húhúhú…… Xin cho em vào lớp…..lelele…..cô mà ko cho em lên méc hiệu trưởng….. rằng cô Trinh xinh mà sao giống tinh tinh đấy!!!!! Tèng téng teng”
Tôi cất giọng ca oanh vàng của mình lên, cũng hay phết đấy chứ. Có đàn phụ họa nữa này. Vậy mà chẳng hiểu sao nhìn mặt cô giáo đỏ gay àk, tôi nhe răng cười hì hì với cô. Thằng An ở bên dưới cười lăn cười bò, lớp cũng cười ha hả. Tôi tạo ấn tượng giỏi đấy chứ!
Vâng! Chỉ vì 1 phút “nông nổi” mà tôi bị xách cổ lên phòng hiệu trưởng với 2 tội danh: 1 là ăn mặc lố lăng. 2 là láo lếu với giáo viên. Ơ hay nhỉ? Tôi có láo bao giờ đâu, ai cũng khen tôi ngoan mà ta. Chẹp……bà cô này thủ đoạn quá! Buồn 5 giây…………..
~oOo~
Tôi gặp thằng nhóc ấy trong hoàn cảnh thật chẳng mấy thiện cảm. Tôi lên lớp 2, người lớn rồi đấy nhé! Vừa chơi đá bóng với bọn trong lớp xong tôi chạy ù xuống canteen. Nhìn vào tủ kem chằm chằm, may quá, cây kem sữa tôi thích vẫn còn 1 cây!
-Cô ơi, bán cho con cây kem sữa! – Giọng tôi và giọng một đứa nào đó cùng vang lên.
Tôi lừ mắt nhìn kẻ dám cả gan giành kem với mình. Là 1 thằng nhóc. Nhìn xuống phù hiệu của nó: Dương – 2C. Xì, ra là dân 2C (tôi 2A nhé :D). Nó cũng lừ mắt lại với tôi, ghét thế nhỉ? Phải cho nó biết thế nào là lễ độ mới được. Tôi xăn tay áo lên (khoe chuột nhắt :P) :
-Ê thằng kia, ai cho mày giành kem với tao thế hả? – Tôi hất mặt kênh với thằng nhóc.
-Nó là của mày lúc nào? – Nó cũng hất mặt lại, nhìn mà muốn đấm X-(.
-Mày láo lếu với tao đấy àk? Tao ko biết, nó độc quyền của tao!
-Chơi tay đôi mày! – Thằng Dương ấy cũng xăn tay áo lên.
-Thích thì chiều!
Hai đứa lao vào…..cắn nhau! Vô cùng quyết liệt y như quái vật chiến đấu với siêu nhân gao vậy, ko thằng nào chịu thua. Cô bán canteen ra can, đang sung sức mà bị phá đám ai mà chịu được, thế là cả 2 quay sang cắn cô luôn. Lát sau hai cô giáo chủ nhiệm lớp tôi và lớp 2C tất tả chạy đến. Mỗi cô xách cổ 1 thằng về, nhưng tôi với thằng đó vẫn còn ráng tung người lên đá được cú nào thì đá.
-Trời ơi Nguyên ơi! Con bị sao vầy nè?
Cô Thu thốt lên kinh ngạc khi tôi vừa bước vào nhà, bọn kia thì lén khúc khích cười. Hừ, anh đây lớn ko thèm chấp!
Ngay lúc tụi nó kéo nhau ra vườn, tôi thấy đau quá nên chạy đến bên cô Thu, oà khóc:
-Oaoa……cô ơi……….
-Sao? Nói cô nghe! Ai bắt nạt con!? – Cô vỗ vỗ lưng tôi dịu dàng hỏi.
-Hức……hức…….có thằng kia….nó giành kem với con…….con ghét….2 đứa cắn nhau… OAOAOAOA!!!!!!!!!
-Hì, thôi nín nào! Con trai mà khóc thế này thì làm sao mà trở thành một người đàn ông thực thụ được chứ! Lát cô mua kem cho con ăn, được chưa nè!?? – Cô Thu xoa đầu tôi mỉm cười.
-Dạ!
Lúc này có đứa ngu mới ko chịu.
Tối, cô Thu mua kem cho toàn bộ trẻ con trong cô nhi viện, mỗi đứa một cây, riêng tôi thì hai nhé. Hehe. Đại ca thì phải vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ? Thấy bọn nó nhìn mình bằng ánh mắt ghen tị mà sao tôi lại thấy phấn khích mới hay. :))
*Sáng hôm sau, giờ ra chơi:
-Nguyên ơi! Có thằng nào kiếm mày nè!
Thằng Anh lớp trưởng đứng ngoài cửa nói vọng vào khi tôi đang ngồi chơi lắp ráp xe hơi với thằng An (vẫn học chung lớp ^^). Tôi hét lên hỏi lại:
-Thằng nào thế?
-Chả biết, nó bảo ở lớp 2C này!
Hửm? Lớp 2C àk? Tôi làm gì biết thằng nào bên lớp ấy đâu. Nhảy phóc ra khỏi bàn, tôi lon ton mà đầu đầy dấu chấm hỏi.
-Ặc, là mày àk?
Tôi suýt té ngửa khi thấy cái thằng “khốn nạn” hôm qua giành kem với tôi đang đứng chình ình trước cửa.
-Ra sân sau với tao! – Nó nói.
-Ơ, định đánh tiếp àk? Okie Baby! – Tôi trố mắt nhìn thằng ấy rồi búng tay đi theo.
Ngồi phịch xuống một gốc cây, tên nhóc ấy thấy tôi đứng thủ thế thì ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
-Ngồi xuống coi, đánh đánh đánh cái gì? – Nó nhăn mặt.
-Chứ mày kêu tao ra đây làm gì? – Tôi đơ m
Mọi thứ xung quanh trở nên thật xa lạ, tôi ko dễ gì thích nghi được nơi chốn náo nhiệt này. Ko có mẹ, tất cả như chết đi vậy. Hình ảnh lúc mẹ bảo vệ tôi ko thể phai nhòa được.
Tối đến, cô Thu bảo tôi ra ngoài sân ngồi. Cô nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, tôi chợt nhớ đến mẹ…..mẹ rất hay ôm tôi như thế.
-Nguyên à! Con đừng có lầm lì như vậy nữa, ko tốt đâu!
-Sao vậy cô?
-Con chỉ mới là một đứa trẻ, cô biết việc chứng kiến cảnh mẹ mình mất là quá shock đối với con. Nhưng con như thế này, con nghĩ mẹ có vui ko?
Tôi im lặng vài giây rồi nói gọn: “Dạ ko!”
Cô Thu cười, tựa đầu mình vào đầu tôi rồi bảo tôi nhìn lên trời. Tôi làm theo. Một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp. Tôi cảm thấy nhớ mẹ, rất nhớ!
-Mẹ con luôn ngắm nhìn con. Bất cứ ai mất đi, họ đều trở thành 1 vì sao để ngắm nhìn những người thân yêu của mình. Con hiểu chưa? Mẹ con ko bao giờ mất mà luôn sống mãi trong trái tim con!
-Thật vậy sao cô?
-Tất nhiên rồi! – Cô Thu lại cười.
Tôi im lặng ko đáp, ngẩng lên nhìn các vì sao lấp lánh. Có lẽ cô Thu nói đúng, ko nên làm mẹ buồn.
Lên 6 tuổi, cô Thu sắp xếp cho tôi đi học, mấy đứa kia cũng vậy. Đứa nào cũng háo hức cả. Tôi cũng đã trở lại là 1 thằng nhóc nghịch ngợm, vô tư. Có mấy trò “tầm thường” như phi thân xuống hồ bơi, nghịch phá bọn con gái, nặng nhất là vừa tắm xong, lấy….áo “chíp” của cô Thu trùm lên đâu, cột khăn tắm vào cổ rồi giơ cao cây kiếm hô to: “Đệ nhất Siêu nhân Nguyên đẹp trai”….Thế mà cũng được tôn lên làm đại ca đấy, hôhô, giỏi chưa?
Tôi học ở lớp 1A. Chủ nhiệm lớp là một cô giáo xinh như mộng, chỉ tội là khá dữ dằn. Điều này làm tôi quyết tâm phải làm nên những “sự kiện lớn”. Ngày hôm sau, tôi thủ sẵn cây ghita con ếch xanh của nhóc Ty bỏ vào cặp. Việc trường cho phép mặc đồ tự do đã tiếp sức cho “sự nghiệp cao cả” của tôi. Tôi với bọn nhóc tung tăng nhún nhảy đến trường, ko cần cô Thu đưa đi vì trường cách nhà ko xa.
Thằng An (cùng ở trong cô nhi viện) với tôi học chung lớp, nó cũng khá nghịch đấy nhưng ko bằng tôi đâu. Nó nhìn bộ dạng tôi bây giờ mà cứ cười sằng sặc. Bực thế ko biết! Đá nó một cái bay vào lớp, tôi núp sau cánh cửa chờ cô Trinh (chủ nhiệm) vào điểm danh.
-Trần Minh Anh!
-Có!
-Nguyễn Quốc Ân!
-Dạ có!
……
-Phạm Nguyễn Linh Nhi!
-Dạ có!
-Đặng Thanh Nguyên!
-…..
-Đặng Thanh Nguyên có ko?
Cô Trinh rời mắt khỏi tờ danh sách ngó xung quanh. Tôi đứng núp ngoài cửa mà cười khúc khích 1 cách gian xảo. Lôi cây đàn ghita ếch ra, tôi gảy một dây, đạp cửa đường hoàng nhảy vào. Y chang một ca sĩ nhé. Tóc dựng ngược thẳng lên bầu trời, cái kính đen tròng tròn nhỏ nhỏ giống mấy ông thầy bói thời xưa ( :)) ), áo phông đen in nguyên hình con chuột cầm búa đeo miếng vải che 1 bên mắt như cướp biển đứng ngông nghênh, quần thun siêu nhân ngang đùi với đôi dép vàng tổ ong. Đẹp trai lắm phải ko? Tôi biết mà, khỏi cần nói gì hết, bằng chứng là bọn con gái trong lớp đang nhìn tôi chằm chằm ko chớp mắt luôn kìa. Thật ngại quá đi mà! Híhíhí.
“Ai kiếm anh anh xin xuất hiện…..là lá la….ô cô Trinh xinh xinh xương xương……. I love you baby….húhúhú…… Xin cho em vào lớp…..lelele…..cô mà ko cho em lên méc hiệu trưởng….. rằng cô Trinh xinh mà sao giống tinh tinh đấy!!!!! Tèng téng teng”
Tôi cất giọng ca oanh vàng của mình lên, cũng hay phết đấy chứ. Có đàn phụ họa nữa này. Vậy mà chẳng hiểu sao nhìn mặt cô giáo đỏ gay àk, tôi nhe răng cười hì hì với cô. Thằng An ở bên dưới cười lăn cười bò, lớp cũng cười ha hả. Tôi tạo ấn tượng giỏi đấy chứ!
Vâng! Chỉ vì 1 phút “nông nổi” mà tôi bị xách cổ lên phòng hiệu trưởng với 2 tội danh: 1 là ăn mặc lố lăng. 2 là láo lếu với giáo viên. Ơ hay nhỉ? Tôi có láo bao giờ đâu, ai cũng khen tôi ngoan mà ta. Chẹp……bà cô này thủ đoạn quá! Buồn 5 giây…………..
~oOo~
Tôi gặp thằng nhóc ấy trong hoàn cảnh thật chẳng mấy thiện cảm. Tôi lên lớp 2, người lớn rồi đấy nhé! Vừa chơi đá bóng với bọn trong lớp xong tôi chạy ù xuống canteen. Nhìn vào tủ kem chằm chằm, may quá, cây kem sữa tôi thích vẫn còn 1 cây!
-Cô ơi, bán cho con cây kem sữa! – Giọng tôi và giọng một đứa nào đó cùng vang lên.
Tôi lừ mắt nhìn kẻ dám cả gan giành kem với mình. Là 1 thằng nhóc. Nhìn xuống phù hiệu của nó: Dương – 2C. Xì, ra là dân 2C (tôi 2A nhé :D). Nó cũng lừ mắt lại với tôi, ghét thế nhỉ? Phải cho nó biết thế nào là lễ độ mới được. Tôi xăn tay áo lên (khoe chuột nhắt :P) :
-Ê thằng kia, ai cho mày giành kem với tao thế hả? – Tôi hất mặt kênh với thằng nhóc.
-Nó là của mày lúc nào? – Nó cũng hất mặt lại, nhìn mà muốn đấm X-(.
-Mày láo lếu với tao đấy àk? Tao ko biết, nó độc quyền của tao!
-Chơi tay đôi mày! – Thằng Dương ấy cũng xăn tay áo lên.
-Thích thì chiều!
Hai đứa lao vào…..cắn nhau! Vô cùng quyết liệt y như quái vật chiến đấu với siêu nhân gao vậy, ko thằng nào chịu thua. Cô bán canteen ra can, đang sung sức mà bị phá đám ai mà chịu được, thế là cả 2 quay sang cắn cô luôn. Lát sau hai cô giáo chủ nhiệm lớp tôi và lớp 2C tất tả chạy đến. Mỗi cô xách cổ 1 thằng về, nhưng tôi với thằng đó vẫn còn ráng tung người lên đá được cú nào thì đá.
-Trời ơi Nguyên ơi! Con bị sao vầy nè?
Cô Thu thốt lên kinh ngạc khi tôi vừa bước vào nhà, bọn kia thì lén khúc khích cười. Hừ, anh đây lớn ko thèm chấp!
Ngay lúc tụi nó kéo nhau ra vườn, tôi thấy đau quá nên chạy đến bên cô Thu, oà khóc:
-Oaoa……cô ơi……….
-Sao? Nói cô nghe! Ai bắt nạt con!? – Cô vỗ vỗ lưng tôi dịu dàng hỏi.
-Hức……hức…….có thằng kia….nó giành kem với con…….con ghét….2 đứa cắn nhau… OAOAOAOA!!!!!!!!!
-Hì, thôi nín nào! Con trai mà khóc thế này thì làm sao mà trở thành một người đàn ông thực thụ được chứ! Lát cô mua kem cho con ăn, được chưa nè!?? – Cô Thu xoa đầu tôi mỉm cười.
-Dạ!
Lúc này có đứa ngu mới ko chịu.
Tối, cô Thu mua kem cho toàn bộ trẻ con trong cô nhi viện, mỗi đứa một cây, riêng tôi thì hai nhé. Hehe. Đại ca thì phải vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ? Thấy bọn nó nhìn mình bằng ánh mắt ghen tị mà sao tôi lại thấy phấn khích mới hay. :))
*Sáng hôm sau, giờ ra chơi:
-Nguyên ơi! Có thằng nào kiếm mày nè!
Thằng Anh lớp trưởng đứng ngoài cửa nói vọng vào khi tôi đang ngồi chơi lắp ráp xe hơi với thằng An (vẫn học chung lớp ^^). Tôi hét lên hỏi lại:
-Thằng nào thế?
-Chả biết, nó bảo ở lớp 2C này!
Hửm? Lớp 2C àk? Tôi làm gì biết thằng nào bên lớp ấy đâu. Nhảy phóc ra khỏi bàn, tôi lon ton mà đầu đầy dấu chấm hỏi.
-Ặc, là mày àk?
Tôi suýt té ngửa khi thấy cái thằng “khốn nạn” hôm qua giành kem với tôi đang đứng chình ình trước cửa.
-Ra sân sau với tao! – Nó nói.
-Ơ, định đánh tiếp àk? Okie Baby! – Tôi trố mắt nhìn thằng ấy rồi búng tay đi theo.
Ngồi phịch xuống một gốc cây, tên nhóc ấy thấy tôi đứng thủ thế thì ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
-Ngồi xuống coi, đánh đánh đánh cái gì? – Nó nhăn mặt.
-Chứ mày kêu tao ra đây làm gì? – Tôi đơ m
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1527/5661
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1527/5661
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt