Tiểu thuyết - Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại
Lượt xem : |
Đao , anh nghĩ em nhất định là đến thời kỳ động dục, phát ra hormone hấp dẫn vô cùng, mới làm cho đàn ông từ nhỏ đến lớn đều mê mẫn."
Giản Nhẫn dùng đầu lưởi liếm vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phà vào gáy của cô, Mạc Tiểu Mễ hít một hơi, thân thể khẽ run rẩy.
"Anh. . . . . . Nói bậy!"
"Muốn biết có phải nói bậy hay không, sao không trực tiếp hỏi cơ thể của em?"
Hai cánh tay anh ôm chặt cô, cánh tay rắn chắc cùng lồng ngực cơ bắp như một nhà giam nhỏ không cách nào thoát được, giống như sức mạnh thực sự giờ mới bộc lộ.
Mạc Tiểu Mễ bị anh ôm chặc trước ngực, mùi cơ thể cùng mùi nước hoa của anh xông vào mũi, làm cho đầu cô choáng váng mắt hoa lên, cổ họng cũng không nhịn được nuốt khan.
Cùng Ân Trần quen nhau đã lâu, đã từng ôm hôn, dù sao cô cũng không phải là nử tu bị cấm dục, tuy nhiên đối với chuyện đó chưa từng có loại cảm giác mãnh liệt này, mãnh liệt đến nổi làm cho cô không cách nào thở được.
Ở anh toát lên lực hút, khiến cô không thể nào cưởng lại được.
Giản Nhẫn dùng ánh mắt quét qua toàn thân của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn má ửng hồng, đôi mắt đẹp mơ màng, ngực nhấp nhô, cái eo nhỏ mảnh mai, hai chân run rẩy, không khỏi thấy rõ cô cũng bị anh kích thích.
"Em bây giờ thật đẹp, khiến anh nghĩ muốn cởi hết y phục của em, hôn cơ thể em không sót chổ nào, dùng tay xoa bóp da thịt em đến khi nó sưng lên phát đau, để cho ngươi em mỗi một tấc da thịt cũng tràn đầy ham muốn."
"Im miệng! Anh là tên khốn kiếp. . . . . . áh. . . . . ." Mắc cỡ gương mặt Mạc Tiểu Mễ nóng lên, được nuôi dạy rất nghiêm khắc cô chưa bao giờ nghe qua những lời thô tục như vậy, chỉ muốn tìm băng keo dán cái miệng của anh lại.
Bàn tay Giản Nhẫn ghìm thật chặt eo nhỏ của cô, một cái tay khác ở sau lưng vuột ve cặp mông cô, cảm giác đôi tay anh khiến Mạc Tiểu Mễ cả người giống như điện giật run rẩy không ngừng.
"Bảo bối yêu quý, anh muốn cứ tiếp tục vuốt ve em như vầy, vuốt ve mãi . . . . . . Cho đến khi em khóc thút thít cầu xin anh tiến vào trong cơ thể em mới thôi." Anh không biết sống chết tiếp tục khiêu khích trêu đùa vành tai đang đỏ ửng của cô, rồi vừa dùng tay ôm thật chặt cơ thể Mạc Tiểu Mễ, khiến cô cảm nhận được dục vọng của anh, vừa dùng miệng khẽ cắn cái cổ mẫn cảm của cô, nhận thấy cô thở dốc ra một tiếng.
"Anh . . . . . . Khốn kiếp. . . . . ." Ý thức được tình huống không ổn, Mạc Tiểu Mễ dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực không bằng anh, thân thể hai người ngược lại càng thêm ma sát trêu chọc dục vọng của anh, làm cho tiểu đệ của anh càng thêm cứng rắn.
Sự phản kháng của cô ngược lại làm tăng ý thức muốn chinh phục của anh, Giản Nhẫn cúi đầu dùng sức hôn cô, hơi thở ngọt ngào trong nháy mắt bao quanh anh, giống như thuốc kích thích làm cho anh điên cuồng hơn.
"Không. . . . . . Muốn. . . . . ." Bị ép buộc, Mạc Tiểu Mễ bị hơi nóng dục vọng phát ra từ anh vây lấy, đang chiềm trong biển lớn dục vọng cô cố gắng khơi dậy phần lý trí còn sót lại, cắn vào cái lưởi của anh đang thăm dò trong trong miệng cô.
"Á, á, á. . . . . . Đau quá! Sao em. . . . . .á á. . . . . . Đau đau đau!" Đau đơn kịch liệt khiến Giản Nhẫn lui về phía sau.
Mạc Tiểu Mễ thừa cơ chạy vào phòng ngủ của mình, khóa chặt cửa, từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà, cả người run rẩy, lấy tay ôm mặt nóng bừng.
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Trong phút chốc, cô lại. . . . . . Cô lại muốn được ở trong ngực anh như vậy? Muốn được anh ôm? Không hề cảm thấy khó chịu . . . . .
Đầu cô nhất định là hỏng rồi, cho nên mới có mấy suy nghĩ điên khùng này.
Làm sao có thể như vậy, làm sao có thể, anh ta với mình đâu có cùng một thế giới!
Mạc Tiểu Mễ, mày đâu có ngốc!
Giản Nhẫn chán nản ngồi trên ghế sa lon, bàn tay ôm lấy đầu mình, cười khổ một tiếng.
Thực sự đủ rồi, anh nhẫn nại tới hôm nay đã đạt tới cực hạn.
Trước kia được phụ nữ săn đón, chỉ cần ngoắc tay liền lên giường với anh. Mạc Tiểu Mễ thì hết lần này đến lần khác làm khó anh, nhưng cũng chính điểm này khiến anh bị cô cuốn hút.
Mới vừa rồi hôn cô, cảm nhận vòng eo mảnh khảnh, anh điên cuồng muốn đâm thật sâu vào cơ thể của cô, điên cuồng muốn chiếm lấy cô, khát vọng muốn cơ thể anh cùng cô hóa thành một , thiếu chút nữa anh đã không khống chế được bản thân.
Haizzz. . . . . .
Anh chưa bao giờ theo đuổi một người phụ nữ, cũng chưa bao giờ trải qua tâm trạng này , đây là tình yêu sao?
Không nghĩ tới anh với danh xưng "Vạn người mê" lại có một ngày rơi vào tình cảnh này.
Cho nên, anh càng không thể từ bỏ cô.
Cô là duy nhất.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, biết cô không giống những người phụ nữ khác, là độc nhất vô nhị.
Chương 4
"Anh. . . . . . Tại sao muốn quấn lấy em?" ( Thân mật nên đổi xưng hô ^^)
Sau hồi lâu, Mạc Tiểu Mễ cách cánh cửa hỏi vọng ra.
"Anh thích em."
"Tại sao lại thích em? Chúng ta trước kia quen biết sao?" Mạc Tiểu Mễ thật sự không hiểu rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh đối với cô yêu thích đến vậy.
"Anh đối với em là vừa thấy đã yêu, rất lãng mạn phải không? Cứ coi đây là nhân duyên trời định đi, chỉ cần gặp đối phương một lần, liền lập tức đặt ở trong lòng , em chính là người mà cả đời anh muốn tìm. Cho nên anh lúc đó đã quyết định, anh muốn em! Mạc Tiểu Mễ."
"Ngu ngốc." Mạc Tiểu Mễ không nhịn được đem mặt mình vùi vào đầu gối , len lén mỉm cười.
Cái gì"Vừa thấy đã yêu" , cái gì"Nhân duyên trời định", bây giờ ngay cả nữ sinh trung học cũng biết là lừa gạt, anh là một người đàn ông lại còn nói rất hợp tình hợp lý.
Chỉ là, cũng thật giống tác phong của anh.
"Nhưng là em không biết mình đối với anh có cảm giác gì, em. . . . . . Thật sự không tin chuyện vừa thấy đã yêu." Mạc Tiểu Mễ đem cằm chóng lên đầu gối, tay ôm bắp chân, lầm bầm nói: "Em nghĩ em vĩnh viễn không cách nào giống như dạng người dễ dàng yêu một người, cho nên cũng không cách nào lập tức quên một người, em. . . . . . Có thể vẫn còn yêu Ân Trần."
"Ngu ngốc, em không nhìn thấy xì căng đan của anh ta bay đầy trời sao?"
"Những thứ báo lá cải đó không thể tin." Mạc Tiểu Mễ lập tức phản bác, "Lúc Ân Trân mới vào làm đã nói với em, có lúc vì để gây chú ý, nghệ sĩ cũng sẽ tạo chút ít xì căng đan, dù sao chỉ cần tạo sự chú ý, khiến người xem đối với bọn họ có ấn tượng, bọn họ coi như đã thành công một nửa. Đối với nghệ sĩ mà nói, nổi sợ lớn nhất không phải mấy cái xì căng đan vô hại, mà là không có tiếng tăm gì, bị mọi người quên lãng."
"Cái này mà em cũng tin được?" Giản Nhẫn khịt mũi coi thường.
Lần đầu nhìn thấy Ân Trần ở quán bar, Giản Nhẫn cũng biết anh ta là một kẻ phong lưu đến tận xương tủy, tuyệt đối không đáng giá để Mạc Tiểu Mễ phó thác cả đời .
"Mạc Tiểu Mễ."
"Ừ?"
"Em ra ngoài đi."
"Không muốn."
"Anh sẽ không ép em. Thật."
"Không cần."
"Em thật không ra ? Anh phá cửa đó!"
"Anh dám. . . . . . A, " Mạc Tiểu Mễ cảm giác sau lưng chấn động "Rầm", vội vàng nhảy dựng lên, đột nhiên kéo cửa ra, toàn thân bóc hỏa, "Giản Nhẫn! Anh nghĩ gì vậy hả?"
Như việc không liên quan Giản Nhẫn tà tà cười một tiếng, đưa tay ôm cô vào ngực mình, nắm lây tay trái của nàng, giơ lên ngón giữa, lấy một chiếc nhẫn kim cương rất lớn đeo vào ngón tay cô.
"Là nhẫn kim cương Tiffan của Ý đó." Giản Nhẫn cũng nâng lên tay trái của mình, trên ngón giữa có một chiếc nhẫn tương tự , "Khó lắm mới tìm được hai chiếc nhẫn kiểu dáng giống nhau , của em nhỏ hơn của anh một chút."
Ngu ngốc! Không phải nhẫn của nam và nữ vốn khác biệt sao?
Mạc Tiểu Mễ trừng mắt anh một cái, nhưng khi cô đảo mắt nhìn viên kim cương cực lớn trên t
Giản Nhẫn dùng đầu lưởi liếm vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phà vào gáy của cô, Mạc Tiểu Mễ hít một hơi, thân thể khẽ run rẩy.
"Anh. . . . . . Nói bậy!"
"Muốn biết có phải nói bậy hay không, sao không trực tiếp hỏi cơ thể của em?"
Hai cánh tay anh ôm chặt cô, cánh tay rắn chắc cùng lồng ngực cơ bắp như một nhà giam nhỏ không cách nào thoát được, giống như sức mạnh thực sự giờ mới bộc lộ.
Mạc Tiểu Mễ bị anh ôm chặc trước ngực, mùi cơ thể cùng mùi nước hoa của anh xông vào mũi, làm cho đầu cô choáng váng mắt hoa lên, cổ họng cũng không nhịn được nuốt khan.
Cùng Ân Trần quen nhau đã lâu, đã từng ôm hôn, dù sao cô cũng không phải là nử tu bị cấm dục, tuy nhiên đối với chuyện đó chưa từng có loại cảm giác mãnh liệt này, mãnh liệt đến nổi làm cho cô không cách nào thở được.
Ở anh toát lên lực hút, khiến cô không thể nào cưởng lại được.
Giản Nhẫn dùng ánh mắt quét qua toàn thân của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn má ửng hồng, đôi mắt đẹp mơ màng, ngực nhấp nhô, cái eo nhỏ mảnh mai, hai chân run rẩy, không khỏi thấy rõ cô cũng bị anh kích thích.
"Em bây giờ thật đẹp, khiến anh nghĩ muốn cởi hết y phục của em, hôn cơ thể em không sót chổ nào, dùng tay xoa bóp da thịt em đến khi nó sưng lên phát đau, để cho ngươi em mỗi một tấc da thịt cũng tràn đầy ham muốn."
"Im miệng! Anh là tên khốn kiếp. . . . . . áh. . . . . ." Mắc cỡ gương mặt Mạc Tiểu Mễ nóng lên, được nuôi dạy rất nghiêm khắc cô chưa bao giờ nghe qua những lời thô tục như vậy, chỉ muốn tìm băng keo dán cái miệng của anh lại.
Bàn tay Giản Nhẫn ghìm thật chặt eo nhỏ của cô, một cái tay khác ở sau lưng vuột ve cặp mông cô, cảm giác đôi tay anh khiến Mạc Tiểu Mễ cả người giống như điện giật run rẩy không ngừng.
"Bảo bối yêu quý, anh muốn cứ tiếp tục vuốt ve em như vầy, vuốt ve mãi . . . . . . Cho đến khi em khóc thút thít cầu xin anh tiến vào trong cơ thể em mới thôi." Anh không biết sống chết tiếp tục khiêu khích trêu đùa vành tai đang đỏ ửng của cô, rồi vừa dùng tay ôm thật chặt cơ thể Mạc Tiểu Mễ, khiến cô cảm nhận được dục vọng của anh, vừa dùng miệng khẽ cắn cái cổ mẫn cảm của cô, nhận thấy cô thở dốc ra một tiếng.
"Anh . . . . . . Khốn kiếp. . . . . ." Ý thức được tình huống không ổn, Mạc Tiểu Mễ dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực không bằng anh, thân thể hai người ngược lại càng thêm ma sát trêu chọc dục vọng của anh, làm cho tiểu đệ của anh càng thêm cứng rắn.
Sự phản kháng của cô ngược lại làm tăng ý thức muốn chinh phục của anh, Giản Nhẫn cúi đầu dùng sức hôn cô, hơi thở ngọt ngào trong nháy mắt bao quanh anh, giống như thuốc kích thích làm cho anh điên cuồng hơn.
"Không. . . . . . Muốn. . . . . ." Bị ép buộc, Mạc Tiểu Mễ bị hơi nóng dục vọng phát ra từ anh vây lấy, đang chiềm trong biển lớn dục vọng cô cố gắng khơi dậy phần lý trí còn sót lại, cắn vào cái lưởi của anh đang thăm dò trong trong miệng cô.
"Á, á, á. . . . . . Đau quá! Sao em. . . . . .á á. . . . . . Đau đau đau!" Đau đơn kịch liệt khiến Giản Nhẫn lui về phía sau.
Mạc Tiểu Mễ thừa cơ chạy vào phòng ngủ của mình, khóa chặt cửa, từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà, cả người run rẩy, lấy tay ôm mặt nóng bừng.
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Trong phút chốc, cô lại. . . . . . Cô lại muốn được ở trong ngực anh như vậy? Muốn được anh ôm? Không hề cảm thấy khó chịu . . . . .
Đầu cô nhất định là hỏng rồi, cho nên mới có mấy suy nghĩ điên khùng này.
Làm sao có thể như vậy, làm sao có thể, anh ta với mình đâu có cùng một thế giới!
Mạc Tiểu Mễ, mày đâu có ngốc!
Giản Nhẫn chán nản ngồi trên ghế sa lon, bàn tay ôm lấy đầu mình, cười khổ một tiếng.
Thực sự đủ rồi, anh nhẫn nại tới hôm nay đã đạt tới cực hạn.
Trước kia được phụ nữ săn đón, chỉ cần ngoắc tay liền lên giường với anh. Mạc Tiểu Mễ thì hết lần này đến lần khác làm khó anh, nhưng cũng chính điểm này khiến anh bị cô cuốn hút.
Mới vừa rồi hôn cô, cảm nhận vòng eo mảnh khảnh, anh điên cuồng muốn đâm thật sâu vào cơ thể của cô, điên cuồng muốn chiếm lấy cô, khát vọng muốn cơ thể anh cùng cô hóa thành một , thiếu chút nữa anh đã không khống chế được bản thân.
Haizzz. . . . . .
Anh chưa bao giờ theo đuổi một người phụ nữ, cũng chưa bao giờ trải qua tâm trạng này , đây là tình yêu sao?
Không nghĩ tới anh với danh xưng "Vạn người mê" lại có một ngày rơi vào tình cảnh này.
Cho nên, anh càng không thể từ bỏ cô.
Cô là duy nhất.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, biết cô không giống những người phụ nữ khác, là độc nhất vô nhị.
Chương 4
"Anh. . . . . . Tại sao muốn quấn lấy em?" ( Thân mật nên đổi xưng hô ^^)
Sau hồi lâu, Mạc Tiểu Mễ cách cánh cửa hỏi vọng ra.
"Anh thích em."
"Tại sao lại thích em? Chúng ta trước kia quen biết sao?" Mạc Tiểu Mễ thật sự không hiểu rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh đối với cô yêu thích đến vậy.
"Anh đối với em là vừa thấy đã yêu, rất lãng mạn phải không? Cứ coi đây là nhân duyên trời định đi, chỉ cần gặp đối phương một lần, liền lập tức đặt ở trong lòng , em chính là người mà cả đời anh muốn tìm. Cho nên anh lúc đó đã quyết định, anh muốn em! Mạc Tiểu Mễ."
"Ngu ngốc." Mạc Tiểu Mễ không nhịn được đem mặt mình vùi vào đầu gối , len lén mỉm cười.
Cái gì"Vừa thấy đã yêu" , cái gì"Nhân duyên trời định", bây giờ ngay cả nữ sinh trung học cũng biết là lừa gạt, anh là một người đàn ông lại còn nói rất hợp tình hợp lý.
Chỉ là, cũng thật giống tác phong của anh.
"Nhưng là em không biết mình đối với anh có cảm giác gì, em. . . . . . Thật sự không tin chuyện vừa thấy đã yêu." Mạc Tiểu Mễ đem cằm chóng lên đầu gối, tay ôm bắp chân, lầm bầm nói: "Em nghĩ em vĩnh viễn không cách nào giống như dạng người dễ dàng yêu một người, cho nên cũng không cách nào lập tức quên một người, em. . . . . . Có thể vẫn còn yêu Ân Trần."
"Ngu ngốc, em không nhìn thấy xì căng đan của anh ta bay đầy trời sao?"
"Những thứ báo lá cải đó không thể tin." Mạc Tiểu Mễ lập tức phản bác, "Lúc Ân Trân mới vào làm đã nói với em, có lúc vì để gây chú ý, nghệ sĩ cũng sẽ tạo chút ít xì căng đan, dù sao chỉ cần tạo sự chú ý, khiến người xem đối với bọn họ có ấn tượng, bọn họ coi như đã thành công một nửa. Đối với nghệ sĩ mà nói, nổi sợ lớn nhất không phải mấy cái xì căng đan vô hại, mà là không có tiếng tăm gì, bị mọi người quên lãng."
"Cái này mà em cũng tin được?" Giản Nhẫn khịt mũi coi thường.
Lần đầu nhìn thấy Ân Trần ở quán bar, Giản Nhẫn cũng biết anh ta là một kẻ phong lưu đến tận xương tủy, tuyệt đối không đáng giá để Mạc Tiểu Mễ phó thác cả đời .
"Mạc Tiểu Mễ."
"Ừ?"
"Em ra ngoài đi."
"Không muốn."
"Anh sẽ không ép em. Thật."
"Không cần."
"Em thật không ra ? Anh phá cửa đó!"
"Anh dám. . . . . . A, " Mạc Tiểu Mễ cảm giác sau lưng chấn động "Rầm", vội vàng nhảy dựng lên, đột nhiên kéo cửa ra, toàn thân bóc hỏa, "Giản Nhẫn! Anh nghĩ gì vậy hả?"
Như việc không liên quan Giản Nhẫn tà tà cười một tiếng, đưa tay ôm cô vào ngực mình, nắm lây tay trái của nàng, giơ lên ngón giữa, lấy một chiếc nhẫn kim cương rất lớn đeo vào ngón tay cô.
"Là nhẫn kim cương Tiffan của Ý đó." Giản Nhẫn cũng nâng lên tay trái của mình, trên ngón giữa có một chiếc nhẫn tương tự , "Khó lắm mới tìm được hai chiếc nhẫn kiểu dáng giống nhau , của em nhỏ hơn của anh một chút."
Ngu ngốc! Không phải nhẫn của nam và nữ vốn khác biệt sao?
Mạc Tiểu Mễ trừng mắt anh một cái, nhưng khi cô đảo mắt nhìn viên kim cương cực lớn trên t
Bài viết liên quan!