Tiểu thuyết - Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn
Lượt xem : |
y.
Không biết tại sao, cô cảm thấy hai người này tuy vẻ ngoài khác nhau, nhưng trong mắt đều cùng có địch ý, như là đang phòng bị cái gì đó.
Ừ, nơi này quả nhiên không phải là chỗ đơn giản, ngay cả tiếp tân cũng được nghiêm chỉnh huấn luyện —— cô lặng lẽ ghi chép lại ở trong lòng.
Tiếp tân rất có quy tắc, huấn luyện viên thể hình có nụ cười thân thiết, khách mời cũng đàng hoàng không có một chút gì là không bình thường, nhưng các biện pháp phòng bị bên trong rất nghiêm mật(3), có thể thấy được ông chủ là một lão hồ ly gian xảo.
Đối phó với người như thế, nhất định phải dùng trí, không thể dùng sức mạnh.
Sờ sờ máy chụp ảnh nhỏ cùng bút ghi âm đã chuẩn bị trong túi xách —— trang bị tiêu chuẩn của chó săn tin lá cải, cô tin tưởng có những thứ này, cô có thể đào ra được bí mật phát sóng liên tục vài tập.
"Nhưng tôi có hẹn trước với chủ tịch, chẳng lẽ ông ấy không có dặn dò các chị sao?" Nhờ có câu lạc bộ kịch ở đại học, mà cô có thể phát huy khả năng diễn trò.
"Thật gay go, vậy phải làm sao bây giờ, đây chính là cuộc phỏng vấn khẩn cấp. . . . . ." Nói xong, còn cố ý nặn ra hai giọt nước mắt.
"Cô có hẹn trước với chủ tịch?"
Đột nhiên xuất hiện một tiếng nói, giống như sứ giả chính nghĩa từ trên trời phái xuống, làm cho lòng Ôn Nhu lại bốc cháy lên một tia hy vọng.
Quay đầu nhìn lại, người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, không tính là rất đẹp trai, nhưng mà khuôn mặt tươi cười ân cần nhã nhặn, giữa hai lông mày mang cổ hơi thở nham hiểm.
"Đúng vậy, tôi cùng ông ấy có liên lạc qua điện thoại, hôm nay sẽ phỏng vấn, không biết anh có thể giúp một tay thuyết phục hai chị gái xinh đẹp này để cho tôi đi vào không?" Cô không tiếc nói ra những lời nói dối lòng.
"Không sao, tôi là quản lý ở đây, tôi tên là Trương Thiện Chí, tôi dẫn cô vào!"
"Không, không cần, không thể làm trể nãi thời gian của Trương quản lý, ngài cứ làm việc đi, tôi có thể trực tiếp đi vào tìm ông ấy."
Không đợi Trương Thiện Chí trả lời, Ôn Nhu kẹp chặt túi xách dưới nách, lấy tốc độ trăm mét vọt vào.
Nhưng trên thực tế, cô chưa từng tới đây, cũng không biết trung tâm chỉ huy ở chỗ nào trong cái mê cung to lớn này, chỉ có thể giống như con ruồi không đầu mà chạy loạn.
Mắt thấy chỉ còn lại một cánh cửa cuối cùng, cùng những vị khách đặc biệt có chuyên môn thể hình khác có hướng đi khác nhau, thoạt nhìn chỗ này giống như là chuyên làm một số hoạt động thấp hèn.
Cô đoán loại ông chủ lớn này nhất định rất khó đối phó, bên ngoài vẻ vang nhưng bản tính bên trong lại không được tử tế, nhìn vẻ mặt làm bộ tốt bụng của một tiếp tân thì biết.
Bất quá, các biện pháp phòng bị bên trong rất nghiêm mật, có thể thấy được vị chủ tịch này nhất định là một lão hồ ly gian xảo.
Căn cứ vào kinh nghiệm của chó săn tin lá cải nói cho cô biết, nơi nào càng không thể nghi ngờ thì nới đó càng đáng nghi.
Đối phó với người như thế, thì phải dùng trí, không thể dùng sức mạnh.
Ôn Nhu rón ra rón rén đi sát lại cửa chính, cô áp sát lỗ tai lên cánh cửa, quả nhiên nghe được tiếng thở dốc dày đặc từ bên trong truyền ra, còn âm thanh lay động két két, giống như là đang làm vận động kịch liệt nào đó.
Nhất định là vậy —— Ôn Nhu vừa hưng phấn vừa căng thẳng, sợ rằng một lát nếu chính mắt mình thấy cảnh nóng đặc sắc, sẽ bị choáng mà chảy máu mũi.
Cô đoán, bên trong nhất định là đang "bận rộn" , có lẽ sẽ không có người chú ý tới cô, trong lòng lúc này nhất định phải bình tĩnh, cô chuẩn bị máy chụp ảnh xong, nhẹ nhàng mở cửa ra ——
Nam nữ nhiệt tình quấn quýt nhau đâu? Ôn Nhu ngạc nhiên nhìn xung quanh khoảng chừng hơn mười người, nhìn như là phòng tập thể thao riêng, bên trong chỉ có một người đàn ông mặc áo thể thao là đang tập luyện trên máy, cùng âm thanh lay động két két tựa như rất ám muội.
Ôn Nhu có hơi thất vọng, thiếu đi cảnh thú vị bất ngờ, bảng báo cáo này cũng sẽ phai nhạt rất nhiều.
Nhưng mà một mỹ nam(4) cường tráng đang khỏa thân, cũng là một chuyện không tệ.
Cô vội vàng đi sát lại, đang muốn lấy bút ghi âm ra làm một cuộc phỏng vấn, hai mắt lại lập tức trợn lên, so với mắt trâu còn lớn hơn.
~~~
(1) cảnh xuân : cảnh tưởng nóng bỏng
(2) đại sảnh : phòng tiếp khách
(3) nghiêm mật : chặt chẽ không chỗ hở
(4) mỹ nam : chàng trai tuấn tú
"Phí Gia Lạc? Anh. . . . . . Anh làm gì ở đây?" Vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú có hóa thành tro cũng nhận ra kia, thiếu chút nữa thì Ôn Nhu nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
Giương lên một chút mỉm cười, Phí Gia Lạc dừng lại động tác, đứng dậy rời khỏi máy tập thể hình.
"Sao em lại đến đây?" Phí Gia Lạc bất ngờ, thật không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đây.
"Chẳng lẽ, em điều tra tôi?" Bên môi lại nâng lên một nụ cười đắc ý.
"Tôi muốn tìm chính là chủ tịch ‘Phi Lạc ’, điều tra anh làm gì?" Mặt người này chẳng những dày hơn da trâu, còn rất thích dát vàng lên mặt.
"Tôi chính là chủ tịch của ‘Phi Lạc ’ “ Phí Gia Lạc thẳng thắn nói.
"Gạt người!" Ôn Nhu bị dọa sợ thiếu chút nữa là cằm bị trật khớp.
Cái người chỉ biết lấy tình yêu làm trò chơi giải trí này, người có khuôn mặt tuấn tú chỉ biết khoe khoang kia, làm sao có thể là ông chủ của trung tâm thể hình nổi tiếng? Chuyện này so với chuyện nhìn thấy heo lộn ngược càng làm cho cô kinh ngạc hơn.
"Lừa em là con chó nhỏ." Hắn vẫn ung dung vòng hai cánh tay lên trước ngực.
Sắc mặt Ôn Nhu trắng bệch, sợ hãi lùi lại hai bước.
Đúng , cô là con chó nhỏ, bằng không thì tại sao hắn chỉ nói một câu đơn giản, đã bị đùa giỡn phải xoay vòng?
Vốn tưởng rằng, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cơn ác mộng Phí Gia Lạc này, lại phát hiện hắn giống như ma quỷ luôn luôn xuất hiện trước mặt cô; tưởng hắn là một kẻ phong lưu bán nhan sắc, cũng không biết hắn đã xây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Vốn là cảm thấy hắn tự cho mình hơn người khác, lập tức biến mất không chút dấu vết.
Trời ạ, thật là bi ai! Nữ sinh gương mẫu luôn luôn đứng nhất toàn trường năm đó, đến bây giờ chỉ là một phóng viên chạy theo tin tức lá cải để kiếm cơm, còn hắn đã là chủ tịch của vài trăm cái trung tâm thể hình—— Ông trời căn bản là không công bằng!
"Anh nhiều tiền như vậy, sao còn xuất đầu lộ diện đi làm ngôi sao thần tượng làm gì?" Cô không muốn thừa nhận, giờ khắc này cô vô cùng ghen tỵ với cái tên vượt trội hơn người này.
"Tốt đẹp cũng không thể tự mình thưởng thức." Phí Gia Lạc trả lời cô bằng một nụ cười kiêu ngạo làm tức chết người.
Trên thực tế, nguyên nhân là vì hắn thiếu người ta một ân tình, mà người kia đúng lúc là ông chủ của công ty giải trí sắp đóng cửa, vì cứu vãn sự nghiệp suy tàn, hắn liều lĩnh giúp một tay. . . . . .Vì vậy, trong vòng một đêm Phí Gia Lạc trở thành ngôi sao thần tượng của toàn bộ phụ nữ Đài Loan
Ôn Nhu giận đến nghiến răng, nhưng không thể không thừa nhận hắn có khuôn mặt tuấn tú và sức hấp dẫn sâu sắc, còn có hơi thở nhẹ nhàng tao nhã, phụ nữ đối với loại đàn ông này hoàn toàn không có sức kháng cự, cũng khó trách hắn thu phục được phụ nữ nửa bầu trời.
Cô cũng biết, cái người không chịu nhàn rỗi này, cái người thích tự kỷ đến bệnh, nếu biến thành phụ nữ ở cổ đại, nhất định là một dâm phụ lẳng lơ.
Mặc áo sơ mi trắng, quần da màu đen,cách ăn mặc toàn thân của hắn đú
Không biết tại sao, cô cảm thấy hai người này tuy vẻ ngoài khác nhau, nhưng trong mắt đều cùng có địch ý, như là đang phòng bị cái gì đó.
Ừ, nơi này quả nhiên không phải là chỗ đơn giản, ngay cả tiếp tân cũng được nghiêm chỉnh huấn luyện —— cô lặng lẽ ghi chép lại ở trong lòng.
Tiếp tân rất có quy tắc, huấn luyện viên thể hình có nụ cười thân thiết, khách mời cũng đàng hoàng không có một chút gì là không bình thường, nhưng các biện pháp phòng bị bên trong rất nghiêm mật(3), có thể thấy được ông chủ là một lão hồ ly gian xảo.
Đối phó với người như thế, nhất định phải dùng trí, không thể dùng sức mạnh.
Sờ sờ máy chụp ảnh nhỏ cùng bút ghi âm đã chuẩn bị trong túi xách —— trang bị tiêu chuẩn của chó săn tin lá cải, cô tin tưởng có những thứ này, cô có thể đào ra được bí mật phát sóng liên tục vài tập.
"Nhưng tôi có hẹn trước với chủ tịch, chẳng lẽ ông ấy không có dặn dò các chị sao?" Nhờ có câu lạc bộ kịch ở đại học, mà cô có thể phát huy khả năng diễn trò.
"Thật gay go, vậy phải làm sao bây giờ, đây chính là cuộc phỏng vấn khẩn cấp. . . . . ." Nói xong, còn cố ý nặn ra hai giọt nước mắt.
"Cô có hẹn trước với chủ tịch?"
Đột nhiên xuất hiện một tiếng nói, giống như sứ giả chính nghĩa từ trên trời phái xuống, làm cho lòng Ôn Nhu lại bốc cháy lên một tia hy vọng.
Quay đầu nhìn lại, người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, không tính là rất đẹp trai, nhưng mà khuôn mặt tươi cười ân cần nhã nhặn, giữa hai lông mày mang cổ hơi thở nham hiểm.
"Đúng vậy, tôi cùng ông ấy có liên lạc qua điện thoại, hôm nay sẽ phỏng vấn, không biết anh có thể giúp một tay thuyết phục hai chị gái xinh đẹp này để cho tôi đi vào không?" Cô không tiếc nói ra những lời nói dối lòng.
"Không sao, tôi là quản lý ở đây, tôi tên là Trương Thiện Chí, tôi dẫn cô vào!"
"Không, không cần, không thể làm trể nãi thời gian của Trương quản lý, ngài cứ làm việc đi, tôi có thể trực tiếp đi vào tìm ông ấy."
Không đợi Trương Thiện Chí trả lời, Ôn Nhu kẹp chặt túi xách dưới nách, lấy tốc độ trăm mét vọt vào.
Nhưng trên thực tế, cô chưa từng tới đây, cũng không biết trung tâm chỉ huy ở chỗ nào trong cái mê cung to lớn này, chỉ có thể giống như con ruồi không đầu mà chạy loạn.
Mắt thấy chỉ còn lại một cánh cửa cuối cùng, cùng những vị khách đặc biệt có chuyên môn thể hình khác có hướng đi khác nhau, thoạt nhìn chỗ này giống như là chuyên làm một số hoạt động thấp hèn.
Cô đoán loại ông chủ lớn này nhất định rất khó đối phó, bên ngoài vẻ vang nhưng bản tính bên trong lại không được tử tế, nhìn vẻ mặt làm bộ tốt bụng của một tiếp tân thì biết.
Bất quá, các biện pháp phòng bị bên trong rất nghiêm mật, có thể thấy được vị chủ tịch này nhất định là một lão hồ ly gian xảo.
Căn cứ vào kinh nghiệm của chó săn tin lá cải nói cho cô biết, nơi nào càng không thể nghi ngờ thì nới đó càng đáng nghi.
Đối phó với người như thế, thì phải dùng trí, không thể dùng sức mạnh.
Ôn Nhu rón ra rón rén đi sát lại cửa chính, cô áp sát lỗ tai lên cánh cửa, quả nhiên nghe được tiếng thở dốc dày đặc từ bên trong truyền ra, còn âm thanh lay động két két, giống như là đang làm vận động kịch liệt nào đó.
Nhất định là vậy —— Ôn Nhu vừa hưng phấn vừa căng thẳng, sợ rằng một lát nếu chính mắt mình thấy cảnh nóng đặc sắc, sẽ bị choáng mà chảy máu mũi.
Cô đoán, bên trong nhất định là đang "bận rộn" , có lẽ sẽ không có người chú ý tới cô, trong lòng lúc này nhất định phải bình tĩnh, cô chuẩn bị máy chụp ảnh xong, nhẹ nhàng mở cửa ra ——
Nam nữ nhiệt tình quấn quýt nhau đâu? Ôn Nhu ngạc nhiên nhìn xung quanh khoảng chừng hơn mười người, nhìn như là phòng tập thể thao riêng, bên trong chỉ có một người đàn ông mặc áo thể thao là đang tập luyện trên máy, cùng âm thanh lay động két két tựa như rất ám muội.
Ôn Nhu có hơi thất vọng, thiếu đi cảnh thú vị bất ngờ, bảng báo cáo này cũng sẽ phai nhạt rất nhiều.
Nhưng mà một mỹ nam(4) cường tráng đang khỏa thân, cũng là một chuyện không tệ.
Cô vội vàng đi sát lại, đang muốn lấy bút ghi âm ra làm một cuộc phỏng vấn, hai mắt lại lập tức trợn lên, so với mắt trâu còn lớn hơn.
~~~
(1) cảnh xuân : cảnh tưởng nóng bỏng
(2) đại sảnh : phòng tiếp khách
(3) nghiêm mật : chặt chẽ không chỗ hở
(4) mỹ nam : chàng trai tuấn tú
"Phí Gia Lạc? Anh. . . . . . Anh làm gì ở đây?" Vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú có hóa thành tro cũng nhận ra kia, thiếu chút nữa thì Ôn Nhu nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
Giương lên một chút mỉm cười, Phí Gia Lạc dừng lại động tác, đứng dậy rời khỏi máy tập thể hình.
"Sao em lại đến đây?" Phí Gia Lạc bất ngờ, thật không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đây.
"Chẳng lẽ, em điều tra tôi?" Bên môi lại nâng lên một nụ cười đắc ý.
"Tôi muốn tìm chính là chủ tịch ‘Phi Lạc ’, điều tra anh làm gì?" Mặt người này chẳng những dày hơn da trâu, còn rất thích dát vàng lên mặt.
"Tôi chính là chủ tịch của ‘Phi Lạc ’ “ Phí Gia Lạc thẳng thắn nói.
"Gạt người!" Ôn Nhu bị dọa sợ thiếu chút nữa là cằm bị trật khớp.
Cái người chỉ biết lấy tình yêu làm trò chơi giải trí này, người có khuôn mặt tuấn tú chỉ biết khoe khoang kia, làm sao có thể là ông chủ của trung tâm thể hình nổi tiếng? Chuyện này so với chuyện nhìn thấy heo lộn ngược càng làm cho cô kinh ngạc hơn.
"Lừa em là con chó nhỏ." Hắn vẫn ung dung vòng hai cánh tay lên trước ngực.
Sắc mặt Ôn Nhu trắng bệch, sợ hãi lùi lại hai bước.
Đúng , cô là con chó nhỏ, bằng không thì tại sao hắn chỉ nói một câu đơn giản, đã bị đùa giỡn phải xoay vòng?
Vốn tưởng rằng, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cơn ác mộng Phí Gia Lạc này, lại phát hiện hắn giống như ma quỷ luôn luôn xuất hiện trước mặt cô; tưởng hắn là một kẻ phong lưu bán nhan sắc, cũng không biết hắn đã xây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Vốn là cảm thấy hắn tự cho mình hơn người khác, lập tức biến mất không chút dấu vết.
Trời ạ, thật là bi ai! Nữ sinh gương mẫu luôn luôn đứng nhất toàn trường năm đó, đến bây giờ chỉ là một phóng viên chạy theo tin tức lá cải để kiếm cơm, còn hắn đã là chủ tịch của vài trăm cái trung tâm thể hình—— Ông trời căn bản là không công bằng!
"Anh nhiều tiền như vậy, sao còn xuất đầu lộ diện đi làm ngôi sao thần tượng làm gì?" Cô không muốn thừa nhận, giờ khắc này cô vô cùng ghen tỵ với cái tên vượt trội hơn người này.
"Tốt đẹp cũng không thể tự mình thưởng thức." Phí Gia Lạc trả lời cô bằng một nụ cười kiêu ngạo làm tức chết người.
Trên thực tế, nguyên nhân là vì hắn thiếu người ta một ân tình, mà người kia đúng lúc là ông chủ của công ty giải trí sắp đóng cửa, vì cứu vãn sự nghiệp suy tàn, hắn liều lĩnh giúp một tay. . . . . .Vì vậy, trong vòng một đêm Phí Gia Lạc trở thành ngôi sao thần tượng của toàn bộ phụ nữ Đài Loan
Ôn Nhu giận đến nghiến răng, nhưng không thể không thừa nhận hắn có khuôn mặt tuấn tú và sức hấp dẫn sâu sắc, còn có hơi thở nhẹ nhàng tao nhã, phụ nữ đối với loại đàn ông này hoàn toàn không có sức kháng cự, cũng khó trách hắn thu phục được phụ nữ nửa bầu trời.
Cô cũng biết, cái người không chịu nhàn rỗi này, cái người thích tự kỷ đến bệnh, nếu biến thành phụ nữ ở cổ đại, nhất định là một dâm phụ lẳng lơ.
Mặc áo sơ mi trắng, quần da màu đen,cách ăn mặc toàn thân của hắn đú
Bài viết liên quan!