Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full
Lượt xem : |
nh về, "Tiểu thư, cầu xin cô cất đi."
Nhìn động tác quá mức kích động của cô, Sở Dực Nghiêu không khỏi buồn cười, lắc đầu một cái, dùng Anh văn đối với nhân viên nói: "Cô này, gói sợi dây chuyền này lại giúp tôi." Nói xong, anh lấy thẻ tín dụng trong ví tiền ra.
"Anh muốn làm gì?" Hà Văn Tĩnh không hiểu hỏi.
"Đương nhiên là cà thẻ."
"Cà thẻ làm gì?"
Sở Dực Nghiêu bất đắc dĩ nhìn cô, "Cà thẻ đương nhiên là trả tiền cho sợi dây chuyền này."
"Anh...anh muốn mua sợi dây chuyền này đưa. . . . . . Đưa cho ai?"
"Ông nội tôi không thể mang loại này, Thụy Khải cũng không quá thích hợp, vòng tay trong hộp của chị gái tôi tất cả đều là anh rể tôi mua, hàng thượng đẳng, như vậy bên cạnh tôi người duy nhất còn có thể đưa đại khái chính là cô rồi !" Người phụ nữ này đúng là không bình thường, khiến cho người ta buồn bực.
"Anh nói là anh muốn đưa sợi dây chuyền trị giá 27 vạn Đô-la gì đó cho tôi?" Hà Văn Tĩnh không dám tin tưởng kêu to ra tiếng.
Cầm thẻ tín dụng lên, Sở Dực Nghiêu không chút để ý gật đầu một cái, "Có cái gì không đúng sao?"
"Dĩ nhiên không có gì không đúng!" Cô lập tức phủ nhận, "Chỉ là. . . . . ." Cô kéo anh sang một bên, "Vật kia hai mươi mấy vạn thật sự là quá đắt giá, người phụ nữ thân phận giống tôi này nếu như đeo cái dây chuyền kia ra ngoài nhất định sẽ bị người khác ngộ nhận là hàng giả. Sở Dực Nghiêu, nếu như anh thật chịu chi 27 vạn Đô-la mua đồ cho tôi, không bằng. . . . . ." Cô đưa tay nhỏ bé của mình ra đến trước mặt anh, "Anh trực tiếp đưa tiền mặt cho tôi đi, tôi không ngại anh đưa 8 phần."
Nhìn vẻ mặt thành thật của cô, nét mặt Sở Dực Nghiêu đột nhiên trở nên khó coi, "Ý của cô là nói cô không muốn dây chuyền như vậy?"
"Trên thực tế ta cảm thấy anh trực tiếp đưa tiền mặt cho tôi sẽ càng làm tôi vui vẻ hơn một chút!" Không phải cô bản tính con buôn, thật sự là cô căn bản không mang nổi đồ trang sức danh quý như vậy. Nếu như người đàn ông này thật sự chịu vì cô mà bỏ ra khoản tiền nhiều như thế này, không bằng trực tiếp đưa tiền mặt cho cô, cô có thể mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho bà.
"Xem ra hôm nay là tôi tự mình đa tình, tôi còn chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào tham lam giống như cô!" Vốn là tâm tình đang tốt, bởi vì cô nói ra muốn tiền mặt mà trở nên tức giận tới cực điểm, anh không vui thu hồi thẻ tín dụng, " Nếu đã như vậy, vậy thì coi như xong!" Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi tiệm châu báu.
"Này. . . . . ."
"Tiên sinh, sợi dây chuyền này không mua nữa sao? Tiên sinh. . . . . ."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Hà Văn Tĩnh chạy đến trước quầy an ủi nhân viên bán hàng, cũng không quản người ta nghe có hiểu Trung văn hay không, "Cô trước hết cứ đem sợi dây chuyền giữ này lại, một lát nữa chúng tôi sẽ trở lại, thật sự là xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Nói một hơi, cô vội vàng đuổi theo, hả? Sở Dực Nghiêu đâu rồi?
Bên ngoài tiệm châu báu đèn đường sáng rỡ, khắp nơi đều là đám đông, xe cộ qua lại không dứt, nhưng cô dò xét xung quanh nửa ngày, vẫn không có phát hiện bóng dáng của Sở Dực Nghiêu, người đàn ông này chạy đi nơi nào?
"Sở Dực Nghiêu. . . . . . Sở Dực Nghiêu. . . . . . Này, đừng đùa, tôi chưa quen cuộc sống nơi đây, anh mau ra đây đi. . . . . ." Cô chạy về phía trước, một khoảng cách thật dài, nhưng không có, cô lần nữa chạy đến cửa tiệm châu báu, vẫn như cũ không thấy.
Nhìn đám người xa lạ đầy đường, Hà Văn Tĩnh phát hiện mình lạc đường, trên người cô không có đồng nào, hơn nữa còn ở nơi đất khách quê người, đáng sợ nhất là ngay cả số điện thoại của Sở Dực Nghiêu cô cũng không nhớ.
Cô nhếch nhác tìm kiếm khắp nơi, tuy nhiên từ đầu đến cuối cũng không phát hiện bóng dáng người đàn ông kia. Đáng ghét! Đáng ghét! Cô mệt mỏi ngồi trên ghế dài ven đường khổ sở muốn khóc, hơn nữa còn rất nhếch nhác, nước mắt cùng nước mũi cùng nhau chảy ra ngoài.
Cái tên xấu xa kia lại có thể ác tâm như vây. Ném cô một mình ở đầu đường, ngộ nhỡ cô lạc đường không tìm được nhà thì phải làm thế nào? Một cảm giác bị ném bỏ, bị quên lãng, cảm giác sợ hãi khiến cho tâm cô khổ sở tới cực điểm, coi như trước kia người khác dùng phương thức ác độc cỡ nào đối đãi với cô, cô đều không sinh ra cảm giác này. Rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào hả ? Chẳng lẽ. . . . . . Trong lúc vô ý thức, cô thật sự đã ỷ nại vào người đàn ông ác liệt, bá đạo đó sao?
"Thì ra dáng vẻ người phụ nữ khi khóc xấu chết đi được!" Hà Văn Tĩnh đang khóc đến khổ sở đột nhiên phục hồi tinh thần lại, từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Sở Dực Nghiêu đứng ở trước mặt cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ còn lóe lên nụ cười xấu xa.
Trước mắt đột nhiên giống như xuất hiện một ánh rạng đông, mà người đàn ông kia chính là thiên sứ thánh khiết đứng dưới ánh rạng đông đó. Trong nháy mắt khi nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ của anh, tất cả bi thương và uất ức trong lòng nhất thời hóa thành kích động, cô dường như không chút nghĩ ngợi từ trên ghế dài nhảy dựng lên, tựa như bay nhào tới trong ngực anh, ôm chặt lấy cổ anh.
"Làm em sợ muốn chết! Anh thật làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng trong lúc bất chợt anh đã biến mất. . . . . ." Đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, tất cả uất ức lại đồng thời ập vào lòng, nước mắt cũng không nhịn được chảy đầy mặt, đôi tay trả thù đánh tới ngực anh, "Khốn kiếp! Anh lại dám bỏ lại em. . . . . . Anh lại thật sự dám. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu bắt được hai quả đấm không ngừng quơ múa của cô, trong ánh mắt lóe ra vô hạn cưng chiều, "Ngu ngốc, anh vẫn luôn sau lưng em. . . . . ." Mới vừa nhìn thấy cô vô dụng la lên tên của mình, dần dần, từ tức giận biến thành yếu ớt, cuối cùng, thế nhưng như đứa trẻ bị uất ức ríu rít khóc ồ lên.
Vốn đang ôm tâm tình trêu cợt cô muốn chỉnh cô một chút, kết quả lại chứng kiến tình huống cô khóc đến đau lòng như vậy, đáy lòng đột nhiên trở nên mềm mại .
Muốn ngăn cản nước mắt tùy ý chảy xuôi của cô, muốn ôm cô vào trong lòng che chở, muốn trở thành cảng tránh gió có thể vì cô che gió che mưa, cứ như vậy cả đời bảo vệ cô dưới cánh chim của mình .
Sau một lúc Hà Văn Tĩnh mới hiểu rõ mình đang bị anh ôm trong ngực, cô giật mình kinh ngạc, nâng lên đôi mắt tức giận, "Sở Dực Nghiêu cái tên khốn kiếp này, tên không có lương tâm, em không có nói nhất định anh phải đem 27 vạn tiền mặt cho em, người ta chỉ là muốn trêu đùa anh một chút, anh thật nhỏ mọn, ưmh. . . . . ." Tiếng hô mới đưa tới một nửa, môi của cô đột nhiên bị nụ hôn của anh nhẹ nhàng lấp đầy, cô không dám tin tưởng trợn to cặp mắt, trời ơi! Người đàn ông này đang làm gì?
Anh. . . . . . Anh đang hôn cô sao?
Sở Dực Nghiêu nghĩ mình nhất định là điên rồi!
Bởi vì đêm qua, anh lại cùng Hà Văn Tĩnh xảy ra một màn hoan ái rung động lòng người.
Khi hai người trở lại khách sạn, trước sau như một tắm rửa, nhưng trong óc anh lại không ngừng ra hiện khuôn mặt của cô.
Thường ngày ở phương diện tính dục anh luôn tự khống chế chính mình rất tốt, thế nhưng lại đánh vỡ lệ thường, vô luận dùng bao nhiêu nước lạnh nhưng cũng không thể dạp tắt lửa dục này, chỉ chốc lát sau lại lần nữa bốc cháy lên.
Khi anh rốt cuộc không ức chế được đã đem người phụ nữ mới vừa từ phòng tắm đi ra kéo đến trong ngực liền không kịp chờ đợi hôn cái miệng nhỏ nhắn muốn thét chói tai của cô.
"Ưmh. . . . . . Sở. . . . . ." Chỉ phát ra được hai đơn âm, cô liền bị anh kéo tới trên giường lớn hào hoa mềm mại .
Tuy nói giữa vợ chồng làm một
Nhìn động tác quá mức kích động của cô, Sở Dực Nghiêu không khỏi buồn cười, lắc đầu một cái, dùng Anh văn đối với nhân viên nói: "Cô này, gói sợi dây chuyền này lại giúp tôi." Nói xong, anh lấy thẻ tín dụng trong ví tiền ra.
"Anh muốn làm gì?" Hà Văn Tĩnh không hiểu hỏi.
"Đương nhiên là cà thẻ."
"Cà thẻ làm gì?"
Sở Dực Nghiêu bất đắc dĩ nhìn cô, "Cà thẻ đương nhiên là trả tiền cho sợi dây chuyền này."
"Anh...anh muốn mua sợi dây chuyền này đưa. . . . . . Đưa cho ai?"
"Ông nội tôi không thể mang loại này, Thụy Khải cũng không quá thích hợp, vòng tay trong hộp của chị gái tôi tất cả đều là anh rể tôi mua, hàng thượng đẳng, như vậy bên cạnh tôi người duy nhất còn có thể đưa đại khái chính là cô rồi !" Người phụ nữ này đúng là không bình thường, khiến cho người ta buồn bực.
"Anh nói là anh muốn đưa sợi dây chuyền trị giá 27 vạn Đô-la gì đó cho tôi?" Hà Văn Tĩnh không dám tin tưởng kêu to ra tiếng.
Cầm thẻ tín dụng lên, Sở Dực Nghiêu không chút để ý gật đầu một cái, "Có cái gì không đúng sao?"
"Dĩ nhiên không có gì không đúng!" Cô lập tức phủ nhận, "Chỉ là. . . . . ." Cô kéo anh sang một bên, "Vật kia hai mươi mấy vạn thật sự là quá đắt giá, người phụ nữ thân phận giống tôi này nếu như đeo cái dây chuyền kia ra ngoài nhất định sẽ bị người khác ngộ nhận là hàng giả. Sở Dực Nghiêu, nếu như anh thật chịu chi 27 vạn Đô-la mua đồ cho tôi, không bằng. . . . . ." Cô đưa tay nhỏ bé của mình ra đến trước mặt anh, "Anh trực tiếp đưa tiền mặt cho tôi đi, tôi không ngại anh đưa 8 phần."
Nhìn vẻ mặt thành thật của cô, nét mặt Sở Dực Nghiêu đột nhiên trở nên khó coi, "Ý của cô là nói cô không muốn dây chuyền như vậy?"
"Trên thực tế ta cảm thấy anh trực tiếp đưa tiền mặt cho tôi sẽ càng làm tôi vui vẻ hơn một chút!" Không phải cô bản tính con buôn, thật sự là cô căn bản không mang nổi đồ trang sức danh quý như vậy. Nếu như người đàn ông này thật sự chịu vì cô mà bỏ ra khoản tiền nhiều như thế này, không bằng trực tiếp đưa tiền mặt cho cô, cô có thể mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho bà.
"Xem ra hôm nay là tôi tự mình đa tình, tôi còn chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào tham lam giống như cô!" Vốn là tâm tình đang tốt, bởi vì cô nói ra muốn tiền mặt mà trở nên tức giận tới cực điểm, anh không vui thu hồi thẻ tín dụng, " Nếu đã như vậy, vậy thì coi như xong!" Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi tiệm châu báu.
"Này. . . . . ."
"Tiên sinh, sợi dây chuyền này không mua nữa sao? Tiên sinh. . . . . ."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Hà Văn Tĩnh chạy đến trước quầy an ủi nhân viên bán hàng, cũng không quản người ta nghe có hiểu Trung văn hay không, "Cô trước hết cứ đem sợi dây chuyền giữ này lại, một lát nữa chúng tôi sẽ trở lại, thật sự là xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Nói một hơi, cô vội vàng đuổi theo, hả? Sở Dực Nghiêu đâu rồi?
Bên ngoài tiệm châu báu đèn đường sáng rỡ, khắp nơi đều là đám đông, xe cộ qua lại không dứt, nhưng cô dò xét xung quanh nửa ngày, vẫn không có phát hiện bóng dáng của Sở Dực Nghiêu, người đàn ông này chạy đi nơi nào?
"Sở Dực Nghiêu. . . . . . Sở Dực Nghiêu. . . . . . Này, đừng đùa, tôi chưa quen cuộc sống nơi đây, anh mau ra đây đi. . . . . ." Cô chạy về phía trước, một khoảng cách thật dài, nhưng không có, cô lần nữa chạy đến cửa tiệm châu báu, vẫn như cũ không thấy.
Nhìn đám người xa lạ đầy đường, Hà Văn Tĩnh phát hiện mình lạc đường, trên người cô không có đồng nào, hơn nữa còn ở nơi đất khách quê người, đáng sợ nhất là ngay cả số điện thoại của Sở Dực Nghiêu cô cũng không nhớ.
Cô nhếch nhác tìm kiếm khắp nơi, tuy nhiên từ đầu đến cuối cũng không phát hiện bóng dáng người đàn ông kia. Đáng ghét! Đáng ghét! Cô mệt mỏi ngồi trên ghế dài ven đường khổ sở muốn khóc, hơn nữa còn rất nhếch nhác, nước mắt cùng nước mũi cùng nhau chảy ra ngoài.
Cái tên xấu xa kia lại có thể ác tâm như vây. Ném cô một mình ở đầu đường, ngộ nhỡ cô lạc đường không tìm được nhà thì phải làm thế nào? Một cảm giác bị ném bỏ, bị quên lãng, cảm giác sợ hãi khiến cho tâm cô khổ sở tới cực điểm, coi như trước kia người khác dùng phương thức ác độc cỡ nào đối đãi với cô, cô đều không sinh ra cảm giác này. Rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào hả ? Chẳng lẽ. . . . . . Trong lúc vô ý thức, cô thật sự đã ỷ nại vào người đàn ông ác liệt, bá đạo đó sao?
"Thì ra dáng vẻ người phụ nữ khi khóc xấu chết đi được!" Hà Văn Tĩnh đang khóc đến khổ sở đột nhiên phục hồi tinh thần lại, từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Sở Dực Nghiêu đứng ở trước mặt cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ còn lóe lên nụ cười xấu xa.
Trước mắt đột nhiên giống như xuất hiện một ánh rạng đông, mà người đàn ông kia chính là thiên sứ thánh khiết đứng dưới ánh rạng đông đó. Trong nháy mắt khi nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ của anh, tất cả bi thương và uất ức trong lòng nhất thời hóa thành kích động, cô dường như không chút nghĩ ngợi từ trên ghế dài nhảy dựng lên, tựa như bay nhào tới trong ngực anh, ôm chặt lấy cổ anh.
"Làm em sợ muốn chết! Anh thật làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng trong lúc bất chợt anh đã biến mất. . . . . ." Đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, tất cả uất ức lại đồng thời ập vào lòng, nước mắt cũng không nhịn được chảy đầy mặt, đôi tay trả thù đánh tới ngực anh, "Khốn kiếp! Anh lại dám bỏ lại em. . . . . . Anh lại thật sự dám. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu bắt được hai quả đấm không ngừng quơ múa của cô, trong ánh mắt lóe ra vô hạn cưng chiều, "Ngu ngốc, anh vẫn luôn sau lưng em. . . . . ." Mới vừa nhìn thấy cô vô dụng la lên tên của mình, dần dần, từ tức giận biến thành yếu ớt, cuối cùng, thế nhưng như đứa trẻ bị uất ức ríu rít khóc ồ lên.
Vốn đang ôm tâm tình trêu cợt cô muốn chỉnh cô một chút, kết quả lại chứng kiến tình huống cô khóc đến đau lòng như vậy, đáy lòng đột nhiên trở nên mềm mại .
Muốn ngăn cản nước mắt tùy ý chảy xuôi của cô, muốn ôm cô vào trong lòng che chở, muốn trở thành cảng tránh gió có thể vì cô che gió che mưa, cứ như vậy cả đời bảo vệ cô dưới cánh chim của mình .
Sau một lúc Hà Văn Tĩnh mới hiểu rõ mình đang bị anh ôm trong ngực, cô giật mình kinh ngạc, nâng lên đôi mắt tức giận, "Sở Dực Nghiêu cái tên khốn kiếp này, tên không có lương tâm, em không có nói nhất định anh phải đem 27 vạn tiền mặt cho em, người ta chỉ là muốn trêu đùa anh một chút, anh thật nhỏ mọn, ưmh. . . . . ." Tiếng hô mới đưa tới một nửa, môi của cô đột nhiên bị nụ hôn của anh nhẹ nhàng lấp đầy, cô không dám tin tưởng trợn to cặp mắt, trời ơi! Người đàn ông này đang làm gì?
Anh. . . . . . Anh đang hôn cô sao?
Sở Dực Nghiêu nghĩ mình nhất định là điên rồi!
Bởi vì đêm qua, anh lại cùng Hà Văn Tĩnh xảy ra một màn hoan ái rung động lòng người.
Khi hai người trở lại khách sạn, trước sau như một tắm rửa, nhưng trong óc anh lại không ngừng ra hiện khuôn mặt của cô.
Thường ngày ở phương diện tính dục anh luôn tự khống chế chính mình rất tốt, thế nhưng lại đánh vỡ lệ thường, vô luận dùng bao nhiêu nước lạnh nhưng cũng không thể dạp tắt lửa dục này, chỉ chốc lát sau lại lần nữa bốc cháy lên.
Khi anh rốt cuộc không ức chế được đã đem người phụ nữ mới vừa từ phòng tắm đi ra kéo đến trong ngực liền không kịp chờ đợi hôn cái miệng nhỏ nhắn muốn thét chói tai của cô.
"Ưmh. . . . . . Sở. . . . . ." Chỉ phát ra được hai đơn âm, cô liền bị anh kéo tới trên giường lớn hào hoa mềm mại .
Tuy nói giữa vợ chồng làm một
Bài viết liên quan!