Tiểu thuyết Chồng Trước Đuổi Tới Cửa-full
Lượt xem : |
đẹp.
"Đường Đường, cô thật hiểu rõ tôi! Nhưng ý muốn gả vào nhà giàu có của Trần tiểu thư, cũng không phải vài ba lời của cô có thể dao động, cô ấy xem trọng không phải là tôi, mà là giá trị con người của tôi, cô nói, tôi nói đúng không? Trần tiểu thư."
Ngô Hạo Thiên cả ngày chưa từng cười, chợt lộ ra một nụ cười khinh miệt, từ từ quay đầu, mắt nhìn xuống Trần Tư Dư, chỉ thấy cô ta nghe lời của anh, trên mặt hơi đỏ lên, ngay sau đó lại đen xuống.
Trần Tư Dư bị người nói đến chỗ đau, chột dạ, liền cầm lên ly cà phê kế tay Trần Tư Vĩ, tạt vào gương mặt đáng đánh đòn của Ngô Hạo Thiên.
"Khốn kiếp!" Cô hô to, không thèm giả vờ hình tượng thục nữ nữa, không để ý ánh mắt khác thường trong nhà hàng Tây, hoảng hốt chạy trốn.
"Tư Dư!" Trần Tư Vĩ muốn đuổi theo, nhưng lại không đành lòng bỏ lại bạn gái của mình.
Anh cũng đã nhịn đến cực điểm, nếu như anh nhớ không lầm, người đàn ông ở trước mắt, chính là Ngô Hạo Thiên sắp đón nhận chức tổng giám đốc của tập đoàn Ngô thị mà mẹ nói.
"Ngô tiên sinh, lời anh nói thật khiến người khác không thể mở miệng." Nho nhã như Trần Tư Vĩ, anh nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc cắn răng nghiến lợi khạc ra những lời này.
Gia giáo của nhà họ Trần rất nghiêm, luôn luôn hà khắc trong việc nuôi dạy con trai, duy chỉ xem Trần Tư Dư như bảo bối, từ nhỏ đến lớn không có ai nói lời ác độc với cô; hôm nay Trần Tư Dư nghe được lời nói của Ngô Hạo Thiên, dĩ nhiên là thương tâm cực độ.
Nhưng Ngô Hạo Thiên lại như không nghe thấy lời nói của Trần Tư Vĩ, tiếp tục nghiêng đầu qua nói với Đường Ngọc: "Tiểu thư Đường Đường, nếu cần tiền gấp vậy, không bằng suy tính đề nghị trước đó của tôi, điều kiện của tôi rất đơn giản, cô chỉ cần. . . ." Lời còn chưa nói hết, Ngô Hạo Thiên lại bị Đường Ngọc tạt cà phê vào mặt.
"Ngươi thật rất vô sỉ!" Đường Ngọc nắm túi xách bên cạnh đứng lên, vừa đi ra một bước, lại bị Ngô Hạo Thiên bắt được.
"Tiểu thư Đường Đường, cô thật không muốn nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của tôi?" Ngô Hạo Thiên dán dặt Đường Ngọc, châu đầu đến gần bên tai của cô, "Tôi chỉ cần cô gả cho tôi làm vợ một năm, tôi liền cho cô mười triệu, hoặc là nhiều hơn. . . . Giao dịch này lời hơn cô gả cho người khác, làm bà xã cả đời nhiều, cô nói, bán cho ai không phải bán? Không bằng bán cho một người tốt với cô. . . ."
Ở góc độ của Trần Tư Vĩ, không nhìn rõ hai người một trước một sau bọn họ là tư thế gì, cũng không nghe rõ Ngô Hạo Thiên rốt cuộc đang nói gì với Đường Ngọc.
Anh hơi nóng nảy, vì vậy chuẩn bị đứng lên đi kéo hai người bọn họ ra, lại đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm, chỉ thấy Đường Ngọc dựa lưng vào Ngô Hạo Thiên, dùng giày cao gót của cô hung hăng giẫm trên mu bàn chân của anh, rồi rời đi không quay đầu lại.
Ngô Hạo Thiên đau đến kêu to, chỉ có thể tìm vị trí gần đó ngồi xuống, chờ đau đớn thoáng hòa hoãn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Tư Vĩ đối diện cúi đầu cười.
"Anh là anh trai của Trần Tư Dư?" Ngô Hạo Thiên cắn răng nói.
"Uh, tôi là Trần Tư Vĩ." Trần Tư Vĩ dựa lưng vào ghế sa lon, bộ dạng như xem hài.
"Hôm nay anh cũng đến đây xem mắt?"
Trần Tư Vĩ gật đầu.
"Vị tiểu thư Đường Đường kia, cũng không phải loại đơn giản như anh thấy. . . ."
Ngô Hạo Thiên cũng không nói được, tại sao mình lại ngồi ở chỗ này, nói xấu một cô gái với một người xa lạ, nhưng anh cảm thấy cô gái cay cú đó quả thật làm anh nổi giận.
Trần Tư Vĩ nắm chặt hai quả đấm, nén lửa giận xuống, nói: "Việc này không nhọc Ngô tiên sinh phí tâm, chỉ cần tôi thật lòng với cô ấy là được. . . ."
Theo lý thuyết, Ngô Hạo Thiên cũng không phải là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, nhưng khi anh nhìn thấy Đường Ngọc và Trần Tư Vĩ ở chung, cả người liền không thoải mái, anh chính là không muốn nhìn thấy cô gái kia dịu dàng với người khác. . . .
Nghĩ tới đây, Ngô Hạo Thiên giống như đột nhiên hiểu cái gì, vì vậy anh tự tin cười: "Nhưng, cô gái kia nhất định sẽ là của tôi."
Trong nụ cười tự tin của anh, có sự xem thường dành cho Trần Tư Vĩ, điều này làm cho Trần Tư Vĩ bất giác cau chặt chân mày, "Đường Đường không phải hàng hóa."
"A? Nhưng vừa rồi không phải anh cũng đang làm giao dịch sao? Dùng mười triệu mua hôn nhân cả đời của cô ấy. . . ."
"Tôi và anh không giống nhau!"
"A. . . . Trần tiên sinh, chúng ta giống nhau, chỉ là tôi thành thực hơn anh."
Ngô Hạo Thiên khinh thường bĩu môi, móc tiền mặt ra từ trong bóp da, tính tiền rồi đi.
Trần Tư Vĩ ngồi ở trên ghế sa lon, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, anh thật không phải muốn dùng mười triệu mua hạnh phúc của Đường Ngọc.
Chương 3
Ra khỏi cửa chính, Ngô Hạo Thiên cho là còn có thể đuổi theo Đường Ngọc, nhưng lái xe dọc theo đường lớn hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng của cô gái kia, có lẽ cô đã quá giang xe đi rồi.
Anh tiếp tục hồi tưởng chuyện mới vừa xảy ra, chẳng lẽ mình sinh ra xúc động muốn đoạt lấy cô gái kia?
Ngô Hạo Thiên hai mươi bảy tuổi không phải tiểu tử trẻ tuổi xung động, mặc dù anh chưa từng chân chính động lòng với người phụ nữ nào, nhưng cũng từng yêu đương vài lần ngắn ngủi, tổng kết đối với tình yêu, Ngô Hạo Thiên luôn xác định nó có thể dùng vật chất trao đổi.
Bởi vì là thương nhân, Ngô Hạo Thiên cảm thấy không có thức ăn, làm sao có tình yêu? Tình yêu không liên quan đến lợi ích, đều là dối trá có lẽ chính vì Đường Ngọc chấp nhất theo đuổi tiền tài, khiến Ngô Hạo Thiên cảm thấy là đối tượng tốt để giả kết hôn với anh, chỉ có giá tiền chính xác, cuộc hôn nhân hộp đồng này mới có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
Anh quá rõ ràng dã tâm của loại phụ nữ như Trần Tư Dư, yêu cầu của họ không dễ bị vật chất lắp đầy, đó là một cái động không đáy, họ càng yêu cầu tiền bạc và địa vị, sẽ càng thêm chiếm đoạt không gian riêng của anh, thậm chí còn muốn tình yêu hư vô.
Loại phụ nữ này ở xã hội thượng lưu có khối người, họ thường thường giả bộ khéo léo động lòng người ở trước mặt người, sau lưng thì lấy xuống mặt nạ dối trá, trở nên tùy hứng ích kỷ, thậm chí ác độc.
Tiền bạc có thể khiến họ mất đi mình, chỉ có kêu giá công khai như Đường Ngọc mới khiến anh yên tâm; huống chi, hiện tại anh không phải cần một đối tượng kết hôn, mà là một "cô vợ giả" để ứng phó ông cụ nhà mình.
Bất tri bất giác, Ngô Hạo Thiên dừng xe ven đường, bắt đầu nghiêm túc suy tư về giao dịch chỉ có lợi mà không có hại với Đường Ngọc.
Ban đêm gió nhẹ thổi loạn tóc của anh, chợt, cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ và tiếng kêu gào của đàn ông.
Ngô Hạo Thiên vốn không phải người xen vào việc của người khác, nhưng tiếng thét chói tai từ xa truyền đến của phụ nữ, anh càng nghe càng cảm thấy quen tai, anh nghi ngờ ngước mắt nhìn theo tiếng, vừa nhìn, anh bất giác nhếch khóe miệng lên, xem ra anh và một cô gái cay cú, thật rất có "Duyên phận" .
Trong góc vắng ở công viên phía trước, Đường Ngọc đang ôm túi xách của mình chạy như điên.
Cô dùng sức la lên: "Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."
"Mẹ nó, con đà bà thối, mày đứng lại cho lão tử!"
Tổng cộng có bốn người đàn ông đuổi theo ở sau lưng Đường Ngọc, mỗi người đều đang hết sức đuổi theo Đường Ngọc.
Chỉ trong nháy mắt, Đường Ngọc lảo đảo một cái, té ngã trên đất, bốn người kia đàn ông không nói l
"Đường Đường, cô thật hiểu rõ tôi! Nhưng ý muốn gả vào nhà giàu có của Trần tiểu thư, cũng không phải vài ba lời của cô có thể dao động, cô ấy xem trọng không phải là tôi, mà là giá trị con người của tôi, cô nói, tôi nói đúng không? Trần tiểu thư."
Ngô Hạo Thiên cả ngày chưa từng cười, chợt lộ ra một nụ cười khinh miệt, từ từ quay đầu, mắt nhìn xuống Trần Tư Dư, chỉ thấy cô ta nghe lời của anh, trên mặt hơi đỏ lên, ngay sau đó lại đen xuống.
Trần Tư Dư bị người nói đến chỗ đau, chột dạ, liền cầm lên ly cà phê kế tay Trần Tư Vĩ, tạt vào gương mặt đáng đánh đòn của Ngô Hạo Thiên.
"Khốn kiếp!" Cô hô to, không thèm giả vờ hình tượng thục nữ nữa, không để ý ánh mắt khác thường trong nhà hàng Tây, hoảng hốt chạy trốn.
"Tư Dư!" Trần Tư Vĩ muốn đuổi theo, nhưng lại không đành lòng bỏ lại bạn gái của mình.
Anh cũng đã nhịn đến cực điểm, nếu như anh nhớ không lầm, người đàn ông ở trước mắt, chính là Ngô Hạo Thiên sắp đón nhận chức tổng giám đốc của tập đoàn Ngô thị mà mẹ nói.
"Ngô tiên sinh, lời anh nói thật khiến người khác không thể mở miệng." Nho nhã như Trần Tư Vĩ, anh nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc cắn răng nghiến lợi khạc ra những lời này.
Gia giáo của nhà họ Trần rất nghiêm, luôn luôn hà khắc trong việc nuôi dạy con trai, duy chỉ xem Trần Tư Dư như bảo bối, từ nhỏ đến lớn không có ai nói lời ác độc với cô; hôm nay Trần Tư Dư nghe được lời nói của Ngô Hạo Thiên, dĩ nhiên là thương tâm cực độ.
Nhưng Ngô Hạo Thiên lại như không nghe thấy lời nói của Trần Tư Vĩ, tiếp tục nghiêng đầu qua nói với Đường Ngọc: "Tiểu thư Đường Đường, nếu cần tiền gấp vậy, không bằng suy tính đề nghị trước đó của tôi, điều kiện của tôi rất đơn giản, cô chỉ cần. . . ." Lời còn chưa nói hết, Ngô Hạo Thiên lại bị Đường Ngọc tạt cà phê vào mặt.
"Ngươi thật rất vô sỉ!" Đường Ngọc nắm túi xách bên cạnh đứng lên, vừa đi ra một bước, lại bị Ngô Hạo Thiên bắt được.
"Tiểu thư Đường Đường, cô thật không muốn nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của tôi?" Ngô Hạo Thiên dán dặt Đường Ngọc, châu đầu đến gần bên tai của cô, "Tôi chỉ cần cô gả cho tôi làm vợ một năm, tôi liền cho cô mười triệu, hoặc là nhiều hơn. . . . Giao dịch này lời hơn cô gả cho người khác, làm bà xã cả đời nhiều, cô nói, bán cho ai không phải bán? Không bằng bán cho một người tốt với cô. . . ."
Ở góc độ của Trần Tư Vĩ, không nhìn rõ hai người một trước một sau bọn họ là tư thế gì, cũng không nghe rõ Ngô Hạo Thiên rốt cuộc đang nói gì với Đường Ngọc.
Anh hơi nóng nảy, vì vậy chuẩn bị đứng lên đi kéo hai người bọn họ ra, lại đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm, chỉ thấy Đường Ngọc dựa lưng vào Ngô Hạo Thiên, dùng giày cao gót của cô hung hăng giẫm trên mu bàn chân của anh, rồi rời đi không quay đầu lại.
Ngô Hạo Thiên đau đến kêu to, chỉ có thể tìm vị trí gần đó ngồi xuống, chờ đau đớn thoáng hòa hoãn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Tư Vĩ đối diện cúi đầu cười.
"Anh là anh trai của Trần Tư Dư?" Ngô Hạo Thiên cắn răng nói.
"Uh, tôi là Trần Tư Vĩ." Trần Tư Vĩ dựa lưng vào ghế sa lon, bộ dạng như xem hài.
"Hôm nay anh cũng đến đây xem mắt?"
Trần Tư Vĩ gật đầu.
"Vị tiểu thư Đường Đường kia, cũng không phải loại đơn giản như anh thấy. . . ."
Ngô Hạo Thiên cũng không nói được, tại sao mình lại ngồi ở chỗ này, nói xấu một cô gái với một người xa lạ, nhưng anh cảm thấy cô gái cay cú đó quả thật làm anh nổi giận.
Trần Tư Vĩ nắm chặt hai quả đấm, nén lửa giận xuống, nói: "Việc này không nhọc Ngô tiên sinh phí tâm, chỉ cần tôi thật lòng với cô ấy là được. . . ."
Theo lý thuyết, Ngô Hạo Thiên cũng không phải là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, nhưng khi anh nhìn thấy Đường Ngọc và Trần Tư Vĩ ở chung, cả người liền không thoải mái, anh chính là không muốn nhìn thấy cô gái kia dịu dàng với người khác. . . .
Nghĩ tới đây, Ngô Hạo Thiên giống như đột nhiên hiểu cái gì, vì vậy anh tự tin cười: "Nhưng, cô gái kia nhất định sẽ là của tôi."
Trong nụ cười tự tin của anh, có sự xem thường dành cho Trần Tư Vĩ, điều này làm cho Trần Tư Vĩ bất giác cau chặt chân mày, "Đường Đường không phải hàng hóa."
"A? Nhưng vừa rồi không phải anh cũng đang làm giao dịch sao? Dùng mười triệu mua hôn nhân cả đời của cô ấy. . . ."
"Tôi và anh không giống nhau!"
"A. . . . Trần tiên sinh, chúng ta giống nhau, chỉ là tôi thành thực hơn anh."
Ngô Hạo Thiên khinh thường bĩu môi, móc tiền mặt ra từ trong bóp da, tính tiền rồi đi.
Trần Tư Vĩ ngồi ở trên ghế sa lon, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, anh thật không phải muốn dùng mười triệu mua hạnh phúc của Đường Ngọc.
Chương 3
Ra khỏi cửa chính, Ngô Hạo Thiên cho là còn có thể đuổi theo Đường Ngọc, nhưng lái xe dọc theo đường lớn hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng của cô gái kia, có lẽ cô đã quá giang xe đi rồi.
Anh tiếp tục hồi tưởng chuyện mới vừa xảy ra, chẳng lẽ mình sinh ra xúc động muốn đoạt lấy cô gái kia?
Ngô Hạo Thiên hai mươi bảy tuổi không phải tiểu tử trẻ tuổi xung động, mặc dù anh chưa từng chân chính động lòng với người phụ nữ nào, nhưng cũng từng yêu đương vài lần ngắn ngủi, tổng kết đối với tình yêu, Ngô Hạo Thiên luôn xác định nó có thể dùng vật chất trao đổi.
Bởi vì là thương nhân, Ngô Hạo Thiên cảm thấy không có thức ăn, làm sao có tình yêu? Tình yêu không liên quan đến lợi ích, đều là dối trá có lẽ chính vì Đường Ngọc chấp nhất theo đuổi tiền tài, khiến Ngô Hạo Thiên cảm thấy là đối tượng tốt để giả kết hôn với anh, chỉ có giá tiền chính xác, cuộc hôn nhân hộp đồng này mới có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
Anh quá rõ ràng dã tâm của loại phụ nữ như Trần Tư Dư, yêu cầu của họ không dễ bị vật chất lắp đầy, đó là một cái động không đáy, họ càng yêu cầu tiền bạc và địa vị, sẽ càng thêm chiếm đoạt không gian riêng của anh, thậm chí còn muốn tình yêu hư vô.
Loại phụ nữ này ở xã hội thượng lưu có khối người, họ thường thường giả bộ khéo léo động lòng người ở trước mặt người, sau lưng thì lấy xuống mặt nạ dối trá, trở nên tùy hứng ích kỷ, thậm chí ác độc.
Tiền bạc có thể khiến họ mất đi mình, chỉ có kêu giá công khai như Đường Ngọc mới khiến anh yên tâm; huống chi, hiện tại anh không phải cần một đối tượng kết hôn, mà là một "cô vợ giả" để ứng phó ông cụ nhà mình.
Bất tri bất giác, Ngô Hạo Thiên dừng xe ven đường, bắt đầu nghiêm túc suy tư về giao dịch chỉ có lợi mà không có hại với Đường Ngọc.
Ban đêm gió nhẹ thổi loạn tóc của anh, chợt, cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ và tiếng kêu gào của đàn ông.
Ngô Hạo Thiên vốn không phải người xen vào việc của người khác, nhưng tiếng thét chói tai từ xa truyền đến của phụ nữ, anh càng nghe càng cảm thấy quen tai, anh nghi ngờ ngước mắt nhìn theo tiếng, vừa nhìn, anh bất giác nhếch khóe miệng lên, xem ra anh và một cô gái cay cú, thật rất có "Duyên phận" .
Trong góc vắng ở công viên phía trước, Đường Ngọc đang ôm túi xách của mình chạy như điên.
Cô dùng sức la lên: "Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."
"Mẹ nó, con đà bà thối, mày đứng lại cho lão tử!"
Tổng cộng có bốn người đàn ông đuổi theo ở sau lưng Đường Ngọc, mỗi người đều đang hết sức đuổi theo Đường Ngọc.
Chỉ trong nháy mắt, Đường Ngọc lảo đảo một cái, té ngã trên đất, bốn người kia đàn ông không nói l
Bài viết liên quan!