Tiểu thuyết Chồng Trước Đuổi Tới Cửa-full
Lượt xem : |
p đoàn Ngô thị đối với nhà họ Đường; cô cũng chưa giận đến hồ đồ, nếu như tập đoàn Ngô thị có liên quan với việc phá sản của nhà họ Đường, tất nhiên không phải do Ngô Hạo Thiên mới trở về một tháng làm.
Như vậy Ngô Thanh Tuyền rốt cuộc đã làm gì với nhà họ Đường? Mục đích của ông ta khi làm vậy là gì?
Ban đêm tháng tám, trong không khí có hơi ẩm, mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể thở dốc.
Không biết chạy bao lâu, sau lưng đột nhiên có một bóng dáng xông lại, Đường Ngọc sợ tới mức quay ngược lại, đợi nhìn thấy người nọ là Ngô Hạo Thiên thì cô không chỉ không tránh, ngược lại né qua đi tiếp.
"Đường Ngọc, cô đứng lại đó cho tôi!" Ngô Hạo Thiên từ phía sau kéo cánh tay Đường Ngọc, lôi lôi kéo kéo, liền ôm cô vào trong ngực.
Đường Ngọc không thể động đậy, buông tha giãy giụa, cô lẽ thẳng khí hùng nhìn Ngô Hạo Thiên, lúc này không có người ngoài, cô ngược lại có thể tỉnh táo nhìn anh, trong ánh mắt của cô có thâm ý Ngô Hạo Thiên nhìn không hiểu, "Họ Ngô, anh buông tôi ra."
"Cô không nói rõ ràng, tôi sẽ không thả cô ra." Ngô Hạo Thiên có chút hốt hoảng, Đường Ngọc như vậy anh chưa bao giờ nhìn thấy, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt thì cảm xúc của Đường Ngọc đối với anh cũng chỉ là chán ghét.
Mà bây giờ, tại sao ở trong mắt cô, anh nhìn thấy cảm xúc cự người ngoài ngàn dặm; bây giờ cô còn xem anh là người xa lạ sao? Chẳng lẽ mấy ngày nay, việc anh làm vì cô, cô đều giả câm vờ điếc, xem như không tồn tại sao?
Ngô Hạo Thiên tự nhận mình đã dốc hết toàn bộ kiên nhẫn, anh biết Đường Ngọc có ngăn cách đối với việc hợp đồng, anh cũng không gấp gáp biểu lộ tâm tư của anh, anh chỉ muốn dùng một năm này, từ từ cho cô tiếp nạp anh, anh vì cô ngày ngày về nhà, chỉ vì cùng với cô; anh dịu dàng đối với cô, chỉ vì hòa tan trái tim lạnh như băng của cô.
Anh cho rằng mình đã sắp thành công, anh thậm chí cảm nhận được Đường Ngọc thay đổi, ánh mắt cô theo đuổi mình, vậy mà tại sao, sau khi Trần Tư Vĩ xuất hiện tất cả đều thay đổi? Là mình quá mức tự tin? Hay là mình thật ra một chút cũng không có lòng tin, có thể đánh động người phụ nữ trước mắt này?
Thấy Đường Ngọc không nói lời nào, Ngô Hạo Thiên khẽ thở dài một cái, giọng điệu hơi chậm, có thể nghe được anh đang thỏa hiệp: "Đường Đường, em rốt cuộc muốn anh làm thế nào mới tốt. . . ."
Đường Ngọc thấy anh thư giãn, đẩy anh ra lần nữa, "Anh và tôi giữ một khoảng cách là tốt nhất."
Những lời này, khiến lửa giận của Ngô Hạo Thiên khơi lên lần nữa, anh thấy cô hoảng hốt chạy về phía trước, thân thể yểu điệu chập chờn tại phía trước, sự cự tuyệt của cô, cô ôm ấp yêu thương người đàn ông khác, khiến anh không thể suy tư, bước một bước dài đuổi theo đến trước mặt, ôm hông của cô, khiêng lên đầu vai.
Anh cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Đường Ngọc, tôi phải cho cô biết, cô rốt cuộc là người phụ nữ của ai!"
Đường Ngọc sợ tới mức giãy giụa không dứt, đá qua đá lại trên bả vai Ngô Hạo Thiên, "Ngô Hạo Thiên, anh muốn làm gì, mau buông tôi ra!"
"Tôi muốn làm gì, một hồi cô sẽ biết."
Chớp mắt, Ngô Hạo Thiên đã khiêng Đường Ngọc đến ga ra tầng ngầm, anh mở ra cửa sau xe, ném Đường Ngọc vào.
Đường Ngọc thét chói tai nằm té ở trên ghế sau, đầu cô choáng váng, muốn giãy giụa ngồi dậy, Ngô Hạo Thiên cũng rất mau đè ép phía sau lưng của cô bò lên.
"Ngô Hạo Thiên, tên vô lại cầm thú, ngươi buông ta ra!"
Sự giãy dụa của cô gái phía dưới, không thể nghi ngờ là đổ dầu trên lửa; Ngô Hạo Thiên vốn trong cơn giận dữ, hơn nữa trong dạ tiệc anh uống rất nhiều rượu, lúc này rượu cồn đang phát tác, mặc dù anh đang tức giận, vẫn còn tính toán rõ ràng biết mình đang làm gì.
Anh gắt gao nằm sau lưng của Đường Ngọc, một cái tay ôm cổ của cô xoay về phía mình, "Tôi hỏi cô lại lần nữa, rốt cuộc vừa rồi cô và tên họ Trần làm gì?"
Đường Ngọc cố hết sức nghiêng đầu, cô không nhìn thấy biểu tình của Ngô Hạo Thiên, trong buồng xe mờ tối, có thể nghe tiếng thở dốc nặng nề của anh, cô quật cường ngẩng đầu lên, hất tay của anh ra, "Tôi và anh ta làm cái gì, không cần anh trông nom!"
"Cô gái không biết sống chết!" Ngô Hạo Thiên ôm đầu của cô xoay qua lần nữa, cúi đầu liền cắn xuống, anh ngậm thật chặt môi dưới của cô, đã dùng hết toàn lực hôn cô, giống như là muốn hút cả linh hồn cô vào trong thân thể của mình, dung hợp cùng một chỗ với anh.
Đường Ngọc cắn chặt hàm răng, không để cho Ngô Hạo Thiên có cơ hội có thể lợi dụng, Ngô Hạo Thiên lại cứ không gấp gáp, hai tay anh đã quấn lên bên eo của cô, giống như hai con rắn nhỏ linh hoạt, từ từ leo đến ngực của cô, cách tơ lụa mềm, anh xoa đến hai vú đứng thẳng của cô, xấu xa dùng sức bóp một cái.
"A. . . ." Đường Ngọc bị đau rên rỉ, Ngô Hạo Thiên nhân cơ hội từ khóe miệng của cô trượt vào, mau, hung ác, chính xác mút cái lưỡi thơm đang tránh né của cô, anh trêu chọc, khiến cô không đường để chạy; đầu lưỡi hai người chặt chẽ quấn chung, Ngô Hạo Thiên bá đạo dây dưa, khó bỏ khó phân.
Đường Ngọc bị đánh tơi bời, chợt mãnh liệt chống cự, cô thở dốc giãy dụa vòng eo, cố gắng thay đổi càn khôn, nâng lên từ dưới thân thể Ngô Hạo Thiên.
Vải vóc ma sát, Đường Ngọc không biết hành động lần này của mình ngược lại khiến cô hoạ vô đơn chí, Ngô Hạo Thiên dính vào tình dục rên rỉ thật nhỏ, càng thêm hưởng thụ trêu đùa như có như không.
Đường Ngọc cho là mình có cơ hội xoay mình, dùng cái mông nâng lên một cái, Ngô Hạo Thiên chợt cởi xuống dây nịt, ngắn ngủi buông ra môi đỏ mọng bị hôn sưng của Đường Ngọc, nâng thân thể lên, không để ý Đường Ngọc tức giận gào thét, nhanh chóng nắm hai cánh tay của cô đi vòng qua sau lưng, ngay sau đó dùng dây nịt trói chặt.
"Khốn kiếp, cầm thú!" Đường Ngọc kinh hãi, "Ngô Hạo Thiên, trên hợp động quy định, dưới tình huống đối phương không nguyện ý, sẽ không xảy ra quan hệ tình dục! Tên khốn kiếp này mau buông ta ra, nếu không ta kiện ngươi cưỡng gian!"
"Đường Đường." Ngô Hạo Thiên vuốt ve cái mông của cô, lại dè lên người của cô lần nữa, "Anh sẽ cho em cam tâm tình nguyện nói em muốn anh, tựa như lần đầu tiên. . . ."
Hơi thở nguy hiểm tiến tới gần, cả người Đường Ngọc run run, một giây kế tiếp, cô cảm nhận được sự ghê tởm của Ngô Hạo Thiên. . . . "A. . . . . . Ngươi. . . . . ."
Ngô Hạo Thiên kéo "roẹt", xé rách một cái khe trên dạ phục của Đường Ngọc, kéo dài đến ngực của cô; bên trong Đường Ngọc chỉ mặc áo lót mỏng, hai vú run rẩy như ẩn như hiện, toàn bộ lộ ở trong không khí.
Vậy mà, Ngô Hạo Thiên chỉ đè ép thân thể của cô, hai cái tay chia ra mà đến, một hướng lên, một xuống phía dưới, một cái tay đi tới bên ngoài u huyệt của cô, xoa nụ hoa của cô; một cái tay khác theo hông của cô hướng lên, trực tiếp nắm một bên ngực của cô.
Anh không chút nào thương tiếc xoa nắn, hai cái tay chạy song song, vừa vuốt ve, vừa chậm rãi cắm vào hạ thể của cô, không biết kích động mỗi một chỗ da thịt nhạy cảm của Đường Ngọc cỡ nào.
Đường Ngọc lại chặt chẽ cắn môi dưới một lần nữa, không để cho mình phát ra rên rỉ mất thể diện, Ngô Hạo Thiên đưa đầu lưỡi ra liếm cổ của cô, hàm hồ nói: "Đường Đường, muốn gọi liền gọi đi! Em không biết. Mỗi lần em kêu lên đều đặc biệt mê người."
"Không. . . ." Vừa mới há mồm, một giây kế tiếp, một tiếng rên rỉ nhẹ liền bật ra khóe miệng, "A. . . ."
Thanh âm mất hồn, khiến Ngô Hạo Thiên càng thêm không cách nào kiềm chế, tăng nhanh động
Như vậy Ngô Thanh Tuyền rốt cuộc đã làm gì với nhà họ Đường? Mục đích của ông ta khi làm vậy là gì?
Ban đêm tháng tám, trong không khí có hơi ẩm, mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể thở dốc.
Không biết chạy bao lâu, sau lưng đột nhiên có một bóng dáng xông lại, Đường Ngọc sợ tới mức quay ngược lại, đợi nhìn thấy người nọ là Ngô Hạo Thiên thì cô không chỉ không tránh, ngược lại né qua đi tiếp.
"Đường Ngọc, cô đứng lại đó cho tôi!" Ngô Hạo Thiên từ phía sau kéo cánh tay Đường Ngọc, lôi lôi kéo kéo, liền ôm cô vào trong ngực.
Đường Ngọc không thể động đậy, buông tha giãy giụa, cô lẽ thẳng khí hùng nhìn Ngô Hạo Thiên, lúc này không có người ngoài, cô ngược lại có thể tỉnh táo nhìn anh, trong ánh mắt của cô có thâm ý Ngô Hạo Thiên nhìn không hiểu, "Họ Ngô, anh buông tôi ra."
"Cô không nói rõ ràng, tôi sẽ không thả cô ra." Ngô Hạo Thiên có chút hốt hoảng, Đường Ngọc như vậy anh chưa bao giờ nhìn thấy, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt thì cảm xúc của Đường Ngọc đối với anh cũng chỉ là chán ghét.
Mà bây giờ, tại sao ở trong mắt cô, anh nhìn thấy cảm xúc cự người ngoài ngàn dặm; bây giờ cô còn xem anh là người xa lạ sao? Chẳng lẽ mấy ngày nay, việc anh làm vì cô, cô đều giả câm vờ điếc, xem như không tồn tại sao?
Ngô Hạo Thiên tự nhận mình đã dốc hết toàn bộ kiên nhẫn, anh biết Đường Ngọc có ngăn cách đối với việc hợp đồng, anh cũng không gấp gáp biểu lộ tâm tư của anh, anh chỉ muốn dùng một năm này, từ từ cho cô tiếp nạp anh, anh vì cô ngày ngày về nhà, chỉ vì cùng với cô; anh dịu dàng đối với cô, chỉ vì hòa tan trái tim lạnh như băng của cô.
Anh cho rằng mình đã sắp thành công, anh thậm chí cảm nhận được Đường Ngọc thay đổi, ánh mắt cô theo đuổi mình, vậy mà tại sao, sau khi Trần Tư Vĩ xuất hiện tất cả đều thay đổi? Là mình quá mức tự tin? Hay là mình thật ra một chút cũng không có lòng tin, có thể đánh động người phụ nữ trước mắt này?
Thấy Đường Ngọc không nói lời nào, Ngô Hạo Thiên khẽ thở dài một cái, giọng điệu hơi chậm, có thể nghe được anh đang thỏa hiệp: "Đường Đường, em rốt cuộc muốn anh làm thế nào mới tốt. . . ."
Đường Ngọc thấy anh thư giãn, đẩy anh ra lần nữa, "Anh và tôi giữ một khoảng cách là tốt nhất."
Những lời này, khiến lửa giận của Ngô Hạo Thiên khơi lên lần nữa, anh thấy cô hoảng hốt chạy về phía trước, thân thể yểu điệu chập chờn tại phía trước, sự cự tuyệt của cô, cô ôm ấp yêu thương người đàn ông khác, khiến anh không thể suy tư, bước một bước dài đuổi theo đến trước mặt, ôm hông của cô, khiêng lên đầu vai.
Anh cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Đường Ngọc, tôi phải cho cô biết, cô rốt cuộc là người phụ nữ của ai!"
Đường Ngọc sợ tới mức giãy giụa không dứt, đá qua đá lại trên bả vai Ngô Hạo Thiên, "Ngô Hạo Thiên, anh muốn làm gì, mau buông tôi ra!"
"Tôi muốn làm gì, một hồi cô sẽ biết."
Chớp mắt, Ngô Hạo Thiên đã khiêng Đường Ngọc đến ga ra tầng ngầm, anh mở ra cửa sau xe, ném Đường Ngọc vào.
Đường Ngọc thét chói tai nằm té ở trên ghế sau, đầu cô choáng váng, muốn giãy giụa ngồi dậy, Ngô Hạo Thiên cũng rất mau đè ép phía sau lưng của cô bò lên.
"Ngô Hạo Thiên, tên vô lại cầm thú, ngươi buông ta ra!"
Sự giãy dụa của cô gái phía dưới, không thể nghi ngờ là đổ dầu trên lửa; Ngô Hạo Thiên vốn trong cơn giận dữ, hơn nữa trong dạ tiệc anh uống rất nhiều rượu, lúc này rượu cồn đang phát tác, mặc dù anh đang tức giận, vẫn còn tính toán rõ ràng biết mình đang làm gì.
Anh gắt gao nằm sau lưng của Đường Ngọc, một cái tay ôm cổ của cô xoay về phía mình, "Tôi hỏi cô lại lần nữa, rốt cuộc vừa rồi cô và tên họ Trần làm gì?"
Đường Ngọc cố hết sức nghiêng đầu, cô không nhìn thấy biểu tình của Ngô Hạo Thiên, trong buồng xe mờ tối, có thể nghe tiếng thở dốc nặng nề của anh, cô quật cường ngẩng đầu lên, hất tay của anh ra, "Tôi và anh ta làm cái gì, không cần anh trông nom!"
"Cô gái không biết sống chết!" Ngô Hạo Thiên ôm đầu của cô xoay qua lần nữa, cúi đầu liền cắn xuống, anh ngậm thật chặt môi dưới của cô, đã dùng hết toàn lực hôn cô, giống như là muốn hút cả linh hồn cô vào trong thân thể của mình, dung hợp cùng một chỗ với anh.
Đường Ngọc cắn chặt hàm răng, không để cho Ngô Hạo Thiên có cơ hội có thể lợi dụng, Ngô Hạo Thiên lại cứ không gấp gáp, hai tay anh đã quấn lên bên eo của cô, giống như hai con rắn nhỏ linh hoạt, từ từ leo đến ngực của cô, cách tơ lụa mềm, anh xoa đến hai vú đứng thẳng của cô, xấu xa dùng sức bóp một cái.
"A. . . ." Đường Ngọc bị đau rên rỉ, Ngô Hạo Thiên nhân cơ hội từ khóe miệng của cô trượt vào, mau, hung ác, chính xác mút cái lưỡi thơm đang tránh né của cô, anh trêu chọc, khiến cô không đường để chạy; đầu lưỡi hai người chặt chẽ quấn chung, Ngô Hạo Thiên bá đạo dây dưa, khó bỏ khó phân.
Đường Ngọc bị đánh tơi bời, chợt mãnh liệt chống cự, cô thở dốc giãy dụa vòng eo, cố gắng thay đổi càn khôn, nâng lên từ dưới thân thể Ngô Hạo Thiên.
Vải vóc ma sát, Đường Ngọc không biết hành động lần này của mình ngược lại khiến cô hoạ vô đơn chí, Ngô Hạo Thiên dính vào tình dục rên rỉ thật nhỏ, càng thêm hưởng thụ trêu đùa như có như không.
Đường Ngọc cho là mình có cơ hội xoay mình, dùng cái mông nâng lên một cái, Ngô Hạo Thiên chợt cởi xuống dây nịt, ngắn ngủi buông ra môi đỏ mọng bị hôn sưng của Đường Ngọc, nâng thân thể lên, không để ý Đường Ngọc tức giận gào thét, nhanh chóng nắm hai cánh tay của cô đi vòng qua sau lưng, ngay sau đó dùng dây nịt trói chặt.
"Khốn kiếp, cầm thú!" Đường Ngọc kinh hãi, "Ngô Hạo Thiên, trên hợp động quy định, dưới tình huống đối phương không nguyện ý, sẽ không xảy ra quan hệ tình dục! Tên khốn kiếp này mau buông ta ra, nếu không ta kiện ngươi cưỡng gian!"
"Đường Đường." Ngô Hạo Thiên vuốt ve cái mông của cô, lại dè lên người của cô lần nữa, "Anh sẽ cho em cam tâm tình nguyện nói em muốn anh, tựa như lần đầu tiên. . . ."
Hơi thở nguy hiểm tiến tới gần, cả người Đường Ngọc run run, một giây kế tiếp, cô cảm nhận được sự ghê tởm của Ngô Hạo Thiên. . . . "A. . . . . . Ngươi. . . . . ."
Ngô Hạo Thiên kéo "roẹt", xé rách một cái khe trên dạ phục của Đường Ngọc, kéo dài đến ngực của cô; bên trong Đường Ngọc chỉ mặc áo lót mỏng, hai vú run rẩy như ẩn như hiện, toàn bộ lộ ở trong không khí.
Vậy mà, Ngô Hạo Thiên chỉ đè ép thân thể của cô, hai cái tay chia ra mà đến, một hướng lên, một xuống phía dưới, một cái tay đi tới bên ngoài u huyệt của cô, xoa nụ hoa của cô; một cái tay khác theo hông của cô hướng lên, trực tiếp nắm một bên ngực của cô.
Anh không chút nào thương tiếc xoa nắn, hai cái tay chạy song song, vừa vuốt ve, vừa chậm rãi cắm vào hạ thể của cô, không biết kích động mỗi một chỗ da thịt nhạy cảm của Đường Ngọc cỡ nào.
Đường Ngọc lại chặt chẽ cắn môi dưới một lần nữa, không để cho mình phát ra rên rỉ mất thể diện, Ngô Hạo Thiên đưa đầu lưỡi ra liếm cổ của cô, hàm hồ nói: "Đường Đường, muốn gọi liền gọi đi! Em không biết. Mỗi lần em kêu lên đều đặc biệt mê người."
"Không. . . ." Vừa mới há mồm, một giây kế tiếp, một tiếng rên rỉ nhẹ liền bật ra khóe miệng, "A. . . ."
Thanh âm mất hồn, khiến Ngô Hạo Thiên càng thêm không cách nào kiềm chế, tăng nhanh động
Bài viết liên quan!