watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy-full

Lượt xem :
tục phát ra tiếng thét chói tai.

Những người đàn ông mặc đồ đen đó hoàn toàn chẳng chút bận tâm tới hành vi của mình, cũng chẳng lo mình có làm bị thương người vô tội hay không, đạn càng lúc càng theo họng súng bốc khói mà bắn ra.

Nghe thấy tiếng súng, các thực khách loạn thành một đoàn, có người gào thét rú rít, có người xông qua cửa chạy thoát, hoặc có người hoảng loạn trốn ở một chỗ tương đối an toàn trong quán; Chân Chân cũng hoảng hốt bắt chước theo hành động mọi người, ôm lấy đầu, bịt lấy tai, đáy lòng run lẩy bẩy chui xuống dưới một cái bàn ăn.

Sau một tràng súng nổ, thân hình lão Kiều ngã rạp xuống đất, màu chảy đầm đìa, tuổi lão dù sao cũng đã lớn, sức khoẻ không thể bằng người tuổi trẻ nhanh nhẹn, muốn tránh cũng không đủ sức mà tránh, lực bất tòng tâm; một viên đạn vô tình găm trúng ngực lão, máu tươi nháy mắt nhuốm đỏ ngực áo.

“Ông nội!” Chân Chân trốn dưới bàn ăn thấy ông nội mình ngã khuỵu, kêu to một tiếng lập tức vội vã muốn tiến lên kiểm tra thương thế của ông mình.

Bỗng một bàn tay khác giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ngăn cản ý muốn muốn bước chân ra khỏi chỗ trốn; cô quay đầu lại kéo cổ tay mình về, không thể ngờ lại là người đàn ông có cùng gương mặt với vị hoàng tử trên TV kia.

“Cô muốn chết sao?” Người đàn ông kéo nàng lui lại về gầm bàn. “Không muốn lên trời gặp Thượng Đế sớm thì ở chỗ này đợi cho tôi, đừng có lộn xộn.”

Lời người đàn ông vừa dứt, anh đã nhún người phi đến bên chỗ đám ruồi bọ kia, động tác cực kỳ mau lẹ đoạt một khẩu súng trong tay một tên ruồi bọ, sau đó hướng tất cả những tên ruồi bọ còn lại nổ một phát súng vào cổ tay phải, kĩ thuật bắn cực chuẩn, không phát nào trượt.

Trong lúc đám ruồi bọ đang khóc thét, súng nơi tay phải buông lỏng, tất cả đều rớt hết xuống đất, chỉ còn một tên không cam tâm bèn cố chịu cổ tay đau nhức, ý định toan dùng tay trái nhặt súng lên thay cho tay bị thương, nhắm bắn anh; khoé mắt anh khẽ động thì đồng thời một phát súng trên tay cũng chính xác xuyên qua cổ tay trái còn lại của người nọ.

“Không muốn chết thì mau cút hết cho tao!”

Đám ruồi bọ đương nhiên qua cuộc đọ sức ngắn vừa rồi đã biết rõ mình tuyệt đối không phải đối thủ của người đàn ông này, nếu không chạy thì chỉ còn nước chết thôi; vả lại nhìn một cái liền biết anh là thiện xạ, bách phát bách trúng, muốn lấy mạng nhỏ của họ quả thực dễ như trở bàn tay! Cùng anh so chiêu, họ chẳng những không có lấy nửa phần thắng, trái lại thua thì không thể nghi ngờ… Hai mặt nhìn nhau hồi lâu, họ thông minh lựa chọn chạy trối chết.

Chân Chân ôm lấy lão Kiều ngã dưới đất đã không còn dậy nổi, đôi tay dùng sức bịt lấy miệng vết thương chảy máu của lão, mong rằng có thể dùng phương thức này trì hoãn tốc độ mất máu; lão Kiều cả người dĩ nhiên toàn máu là máu, gương mặt vốn già nua yếu đuối nay lại càng không còn chút huyết sắc.

Spark ôm đầu ngồi xổm dưới gầm bàn ăn, nhìn lão hàng xóm già trong nháy mắt toàn thân máu me bê bết ngã xuống trước mặt hấp hối, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, dù nguy hiểm đã qua, hai chân hắn vẫn như cũ nhịn không được run cầm cập, nỗi khiếp sợ khó nén và không thể kiềm chế.

“Ông nội, ông gắng lên, cháu lập tức đưa ông đi bệnh viện!” Nước mắt Chân Chân tựa như chuỗi ngọc trai đứt dây không thể vãn hồi, từng giọt, từng giọt lũ lượt tràn mi.

“Chân Chân, ông nội… ông nội chỉ sợ không được, không thể tiếp tục sống cùng cháu rồi, về sau không có ông ở bên, cháu phải biết tự chăm sóc… tự chăm sóc chính mình, không được… không được… để người khác ức hiếp…”

“Ông nội, ông không có việc gì! Chúng ta lập tức đi bệnh viện!” Chân Chân nghẹn ngào không thôi, nước mắt giàn giụa khóc rống. “Ông tuyệt đối sẽ không rời bỏ Chân Chân, tuyệt đối không!”

“Chân Chân, cháu hãy nghe ông nói… Cháu đã lớn rồi, đã là người lớn, nên… không có ông ở bên, cháu cũng… cũng… có thể sống được… sống… tốt…”

“Không tốt, không tốt! Không có ông nội, Chân Chân tuyệt đối sẽ không sống nổi! Ông không nhớ sao? Chúng ta vẫn luôn sống nương tựa vào nhau mà, ông không thể không có Chân Chân, Chân Chân cũng không thể không có ông!”

“Đứa nhỏ ngốc, ông nội sớm muộn gì cũng đều phải đi, hơn nữa… nhất định sẽ đi trước cháu, cháu nói vậy… làm sao khiến ông yên lòng nhắm mắt được?”

“Chân Chân chính là không muốn ông yên lòng, không cho ông rời Chân Chân đi!”

Wagner đi đến trước mặt lão Kiều, ngồi xuống, im lặng xem xét thương thế của lão.

Chân Chân tức thì túm tay anh: “Anh kêu giúp tôi xe cấp cứu được không? Van xin anh…”

Wagner nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn đầy nước mắt của cô, vô tình và tàn nhẫn đáp: “Chỉ sợ đã không còn kịp, ông ấy mất nhiều máu, tuổi đã lớn vậy, cho dù xe cấp cứu tới thì cũng là lành ít dữ nhiều.”

Chân Chân nghe những lời này liền khóc không thành tiếng.

Lão Kiều hấp hối hướng về phía người đàn ông mới tới, dùng sức lực lớn nhất từ trước đến nay của mình mở to mắt nhìn Chân Chân rồi nhìn đến Wagner ở bên cạnh Chân Chân: “Này… mấy người đó có phải tới đây để giết cậu đúng không?”

Wagner không tài nào nói dối với một lào già sắp chết: “Phải.”

Lão Kiều bỗng nhiên đưa ánh mắt lại về phía Chân Chân, ánh mắt mờ mịt trong một thoáng bỗng hiện lên tia sáng kỳ dị.

“Chân Chân, sau này cháu phải cùng… phải đi theo người này! Vô luận cậu ta đi đến đâu… cháu… cháu đều phải theo… đây là yêu cầu duy nhất trước khi lâm chung ta nói với cháu… cháu… cháu làm được không?”

“Cái gì?” Đi theo người đàn ông này? Chân Chân gần như choáng váng, ông nội tại sao lại…

Lão Kiều nhìn về phía Wagner: “Cậu trai trẻ, cậu có thể đáp ứng tôi… thay… thay tôi chăm sóc cho cháu gái của tôi? Mặc kệ sau này cậu có dự định gì đều phải trước… trước… trước hết vì nó mà suy nghĩ cho tốt… Tương lai của nó đời này chính là gánh nặng của cậu, trách nhiệm của cậu, dù cho về sau cậu có nghèo rớt mùng tơi đến nỗi chỉ có một chén cháo để no bụng… cũng… cũng… không thể… quên… quên… quên… chia cho… cho nó… một nửa.”

“Dựa vào cái gì mà tôi phải đáp ứng yêu cầu của ông?” Thật buồn cười, đây rõ ràng là một hiệp ước không bình đẳng! Anh đang êm đẹp thì vì sao lại phải đáp ứng khiến mình bị rước thêm phiền toái không cần thiết?

“Bởi vì tôi… sắp… sắp… chết… cái mạng của tôi không phải bị cậu hại sao? Nếu không có cậu, đám người kia làm sao phải chạy đến quán tôi nổ súng? Tôi… tôi sao có thể bị trúng đạn? Làm sao lại phải chết? Làm sao lại cùng cháu gái tôi chia tay, để nó lại một mình, đơn độc sống trên đời này? Cậu nói… nói… nói xem sao lại không thể bồi thường cho tôi?”

Lông mày Wagner gắt gao nhíu lại thành một đường.

Lão Kiều sử dụng hết tất cả khí lực còn sót, giữ chặt tay phải anh: “Đáp ứng tôi! Cho dù tội nghiệp… tội nghiệp cho lão già sắp… sắp chết này… thoả mãn tâm nguyện cuối cùng của tôi… để tôi thanh thản… ra đi an lòng một chút… cậu… cậu coi như là… là lòng nhân từ, làm việc thiện đi, thu nhận đứa cháu gái số khổ của tôi đi!”

Thoáng thở hổn hển một trận, lão cuối cùng cũng phải khốn khổ thỉnh cầu: “Đáp ứng tôi! Tôi xin cậu, tôi… tôi xin cậu!”

Wagner còn đang do dự.

“Ông nội!” Chân Chân lệ đã tuôn như suối, cô ôm chặt lão Kiều, giọng nói cũng khản đặc.

Lúc này lão Kiều không ngờ lại xuất hiện t
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
157/993
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT