Tiểu thuyết Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy-full
Lượt xem : |
i vầng thái dương.
Đến chiều, Mark nghe tin Wagner bị thương liền vội vàng tự mình xuống tầng hầm thăm anh. Chưa nói hắn cồng kềnh mang đến đủ thứ thuốc chai chai lọ lọ, thậm chí còn lôi theo một vị bác sĩ cùng xuống tầng hầm để nhờ ông ta trị vết thương cho Wagner.
Wagner từ chối thuốc men lẫn cự tuyệt để bác sĩ khám cho mình. Không phải vì nghi ngờ năng lực bác sĩ, cũng không phải anh ngại tấm chân tình của Mark, mà bởi vì vết thương của anh trên thực tế đã tốt hơn phân nửa rồi, không cần xử lý gì nữa, càng không phải phiền bác sĩ động tay.
Cô nhóc Chân Chân kia… Chính cô không chịu cảnh giác thì thôi, không ngờ lại còn kéo anh cùng xuống nước, đạp đổ luôn bức tường cảnh giác của anh!
Wagner không chịu sử dụng thuốc mỡ, Chân Chân bèn lấy ngón tay chấm một ít, bỏ luôn ngoài tai lời anh khuyên can, cố ý bôi thuốc mỡ đó vào mắt cá chân bị thương của mình. Kết quả, chưa đến 1 giờ sau, vết sưng ở mắt cá chân hoàn toàn biến mất, rồi khoảng 2 giờ sau nữa, một chút đau đớn cũng chẳng còn, giống như vết thương bốc hơi sạch sẽ. Chân Chân có thể đi, có thể chạy, có thể nhảy, hiển nhiên chân đã lành lặn được gần 7, 8 phần.
Cô tự lấy mình làm vật thí nghiệm, chẳng những không bị độc chết, ngược lại còn khoẻ như vâm; Wagner còn lí do nào mà bác bỏ hộp thuốc đấy nữa?
Cô ngồi trước mặt anh, cầm hộp thuốc dâng lên, trông mong ngó anh chóng chóng bôi thuốc đi, bôi càng sớm, khỏi càng mau! Tuy nhiên, Wagner nhất nhất không chịu dùng, còn bảo cái gì mà “chẳng cần thuốc cũng tự lành”. Chân Chân đoán anh có lẽ là vì vấn đề mặt mũi đây, lúc trước thô lỗ đem thuốc quẳng vào thùng rác, hiện tại lại bắt nhặt lên bôi trên mặt, điều này chắc chắn gây tổn hại thể diện đàn ông của anh!
Vì thế, Chân Chân đành ríu rít vây quanh anh tíu tít xoay tròn, ầm ĩ muốn giúp anh bôi thuốc, không đem thuốc trét được lên mặt anh thì nhất định không bỏ cuộc. Cô giương nanh múa vuốt định bôi thuốc lên da anh, anh ngay tức khắc trốn tránh, che mặt, kiên quyết không hợp tác với cô. Vì vậy, việc bôi thuốc vốn tốn chẳng mấy thời gian lại bị hai người giằng co mãi đến hơn nửa tiếng sau mới xong.
Quan sát vết thương của anh cầm máu, khép miệng, Chân Chân kiêu ngạo giơ hộp thuốc lên, vui sướng nhướng mày, sau đó lại đem thuốc thoa lên những vết xanh tím còn lại trên thân thể mình lẫn tứ chi bị trói sưng đỏ, cực lực sử dụng triệt để hộp thuốc lợi hại.
Từ lúc Mark vào trong phòng, ánh mắt hắn luôn không rời khỏi Chân Chân, dâm nhãn tham lam chiếu vào cơ thể cô, không nỡ buông tha một phân da thịt nào trên người cô. Loại ánh mắt dâm dục trắng trợn này của hắn khiến Wagner chợt thấy vô cùng phản cảm.
Nếu là trước đây, phụ nữ của anh bị người khác dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm thì anh sẽ luôn cảm thấy vô cùng tự mãn, vô cùng quang vinh, vô cùng hãnh diện, nhưng ngay bây giờ, anh chỉ hận không thể đem Chân Chân giấu đi, để không có bất cứ thằng nào ngắm được vẻ đẹp của cô. Thứ suy nghĩ đột ngột này tương đối lạ lẫm khiến Wagner hơi hơi khó hiểu.
Bước nhanh tới chắn trước Chân Chân, dùng chính thân thể cao lớn của mình cắt ngang tầm mắt thèm thuồng của bạn tốt, anh nhàn nhạt trêu đùa: “Mark, đừng có lộ ra cái vẻ mặt như chưa từng thấy qua mấy em gái trẻ thế.”
Các vết bầm tím trên thân Chân Chân hiện tại đều đã lặn hết nên cơ thể trắng nõn tựa tuyết của cô liền trở về với vẻ đẹp vốn có của nó, làn da bóng loáng, trơn mềm lồ lộ, mê hoặc tất cả cánh đàn ông.
Mark chậm rãi thu hồi tầm mắt về phía khuôn mặt đẹp trai của Wagner. “Bạn tôi ơi, cô gái đáng yêu kia chính là cô nhóc cậu nhặt được ở quán lẩu đó à? Nói cho tôi biết quán đó ở đâu với, tôi cũng muốn nhặt một cô về!”
Khuôn mặt đẹp trai của Wagner tràn ngập bực bội, cảnh cáo bảo: “Mark, tốt nhất ngay cả trong suy nghĩ của cậu cũng đừng nên dính tới cô ấy.”
Mark cười một cách thô tục, kéo Wagner đến gần cửa, nhỏ giọng hỏi: “Bạn tôi à, cậu thật sự chỉ định để cô ấy làm nữ giúp việc nhà cậu ư?”
“Bằng không cậu có đề nghị nào tốt hơn?”
“Làm nữ giúp việc là mai một sắc đẹp của cô ấy! Theo ý tôi, chẳng thà cậu giao cô ấy cho tôi, tôi đảm bảo chỉ cần 3 tháng, tôi sẽ bồi dưỡng cô ấy trở thành vũ công bốc lửa nhất của Huyền Nhật này!”
“Ý cậu là vũ công thoát y?” Wagner biết rõ còn cố tình hỏi lại.
“Hê hê hê… Đương nhiên!” Mark có thể dự đoán được, cô gái nhỏ này nếu trở thành vũ công thoát y của hắn, muốn không bốc lửa cũng khó! Về sau tiền mặt chắc chắn sẽ từng cọc từng cọc thi nhau lao vào mặt hắn!
“Cô ấy không phù hợp.” Wagner lập tức chốt câu phản đối ngay.
“Làm sao lại không phù hợp?” Mark bất đồng với quan điểm của anh. “Tôi cảm thấy rất hợp mà!”
Wagner không muốn nghe những lời vô nghĩa từ bạn nữa bèn dứt khoát hạ lệnh trục khách: “Mang bác sĩ cùng thuốc men của cậu lên trên đi thôi, tôi không cần! Lòng tốt của cậu…” Anh vỗ vỗ ngực mình. “Ở đây tôi nhận.”
Chân Chân ngó ngó hai tên đàn ông to xác đang đứng ở ngoài hành lang, kề tai thì thầm to nhỏ, nhàm chán lấy ngón tay đùa nghịch mấy sợi ren và kim tuyến trên quần áo.
Mark tỉ mỉ xem xét mặt Wagner, vô cùng ngạc nhiên hô: “Vết thương của cậu… sao khỏi nhanh vậy? Không phải mới bị thương hồi sáng à? Làm cách nào mà hiện tại đã… đóng vảy?”
“Công lao đều nhờ một tên nhân viên trong club của cậu, nhờ cậu ta thấy tôi bị thương liền tự đem thuốc mỡ xuống cho tôi, hiệu quả thật thần kỳ, nếu cậu có gặp cậu ta, thay tôi nói hộ một tiếng cảm ơn nhé.”
“Ồ? Nhân viên trong club á? Bộ dạng trông thế nào?” Mark kinh ngạc vội vã hỏi.
“Cao cao, gầy gầy, da trắng, trông khá đẹp trai, tóc ngắn đen huyền, tầm khoảng 20 đến 30 tuổi.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.”
“Không có ấn tượng.” Mark theo sự miêu tả của Wagner mà lùng sục ký ức của mình, ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn lắc đầu. “Trong club của tôi nhân viên nam rất ít, tóc đen càng không nhiều. Dù gì club tôi mở cũng là night club, phần lớn nhân viên đều là phụ nữ xinh, phụ nữ đẹp, cậu hiểu mà, xinh đẹp mới thu hút khách chứ, đúng không?” Trông thấy vẻ mặt đồng tình của Wagner, hắn lại tiếp tục: “Nếu cậu thấy trong club của tôi có nhân viên nam, tám phần là nhân viên bảo vệ, giúp tôi dạy dỗ mấy vị khách không đúng đắn, mà nếu đã là bảo vệ thì cũng đâu thể giống như cậu miêu tả: ‘cao cao, gầy gầy, da trắng, trông khá đẹp trai’? Cho nên, anh chàng nhân viên này tôi chẳng có một chút ấn tượng nào, tôi đâu nghĩ trong club của tôi có nhân viên kiểu đó… Bằng không, để tôi nhờ Thomas điều tra đã.”
Thomas là trợ lý của Mark, mỗi khi tuyển nhân viên đều có mặt hắn, nếu người mới nào mà Mark không biết thì Thomas đều rõ. Thân là ông chủ của Huyền Nhật, Mark đâu có khả năng trong ngoài club đều quản lí xuể, những việc mà Mark cho là không quan trọng lắm thì hắn sẽ để Thomas đi xử lý, vậy nên sự tình thường ngày trong club, Thomas còn biết rõ hơn so với Mark.
“Có lẽ cậu ta biết người cậu vừa nhắc là ai.”
Wagner nghe lời Mark nói, chợt phát hiện điểm bất thường. “Ban đầu tôi còn nghĩ cậu biết tôi bị thương, hùng hục xuống dưới này là nhờ cậu nhân viên kia báo.”
“Là Thomas báo cho tôi, không phải tên nhân viên nào như cậu tả.”
Chân Chân đùa nghịch gấp dây thắt lưng của bộ quần áo thành cái nơ bướm rồi lại tháo ra, kỳ lạ lại ngó về phía hai người đàn ông đang anh một câu, tôi một câu, tíu tít, to nhỏ cái gì với nhau, tựa như nói mãi cũng không xong ấy!
Đến chiều, Mark nghe tin Wagner bị thương liền vội vàng tự mình xuống tầng hầm thăm anh. Chưa nói hắn cồng kềnh mang đến đủ thứ thuốc chai chai lọ lọ, thậm chí còn lôi theo một vị bác sĩ cùng xuống tầng hầm để nhờ ông ta trị vết thương cho Wagner.
Wagner từ chối thuốc men lẫn cự tuyệt để bác sĩ khám cho mình. Không phải vì nghi ngờ năng lực bác sĩ, cũng không phải anh ngại tấm chân tình của Mark, mà bởi vì vết thương của anh trên thực tế đã tốt hơn phân nửa rồi, không cần xử lý gì nữa, càng không phải phiền bác sĩ động tay.
Cô nhóc Chân Chân kia… Chính cô không chịu cảnh giác thì thôi, không ngờ lại còn kéo anh cùng xuống nước, đạp đổ luôn bức tường cảnh giác của anh!
Wagner không chịu sử dụng thuốc mỡ, Chân Chân bèn lấy ngón tay chấm một ít, bỏ luôn ngoài tai lời anh khuyên can, cố ý bôi thuốc mỡ đó vào mắt cá chân bị thương của mình. Kết quả, chưa đến 1 giờ sau, vết sưng ở mắt cá chân hoàn toàn biến mất, rồi khoảng 2 giờ sau nữa, một chút đau đớn cũng chẳng còn, giống như vết thương bốc hơi sạch sẽ. Chân Chân có thể đi, có thể chạy, có thể nhảy, hiển nhiên chân đã lành lặn được gần 7, 8 phần.
Cô tự lấy mình làm vật thí nghiệm, chẳng những không bị độc chết, ngược lại còn khoẻ như vâm; Wagner còn lí do nào mà bác bỏ hộp thuốc đấy nữa?
Cô ngồi trước mặt anh, cầm hộp thuốc dâng lên, trông mong ngó anh chóng chóng bôi thuốc đi, bôi càng sớm, khỏi càng mau! Tuy nhiên, Wagner nhất nhất không chịu dùng, còn bảo cái gì mà “chẳng cần thuốc cũng tự lành”. Chân Chân đoán anh có lẽ là vì vấn đề mặt mũi đây, lúc trước thô lỗ đem thuốc quẳng vào thùng rác, hiện tại lại bắt nhặt lên bôi trên mặt, điều này chắc chắn gây tổn hại thể diện đàn ông của anh!
Vì thế, Chân Chân đành ríu rít vây quanh anh tíu tít xoay tròn, ầm ĩ muốn giúp anh bôi thuốc, không đem thuốc trét được lên mặt anh thì nhất định không bỏ cuộc. Cô giương nanh múa vuốt định bôi thuốc lên da anh, anh ngay tức khắc trốn tránh, che mặt, kiên quyết không hợp tác với cô. Vì vậy, việc bôi thuốc vốn tốn chẳng mấy thời gian lại bị hai người giằng co mãi đến hơn nửa tiếng sau mới xong.
Quan sát vết thương của anh cầm máu, khép miệng, Chân Chân kiêu ngạo giơ hộp thuốc lên, vui sướng nhướng mày, sau đó lại đem thuốc thoa lên những vết xanh tím còn lại trên thân thể mình lẫn tứ chi bị trói sưng đỏ, cực lực sử dụng triệt để hộp thuốc lợi hại.
Từ lúc Mark vào trong phòng, ánh mắt hắn luôn không rời khỏi Chân Chân, dâm nhãn tham lam chiếu vào cơ thể cô, không nỡ buông tha một phân da thịt nào trên người cô. Loại ánh mắt dâm dục trắng trợn này của hắn khiến Wagner chợt thấy vô cùng phản cảm.
Nếu là trước đây, phụ nữ của anh bị người khác dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm thì anh sẽ luôn cảm thấy vô cùng tự mãn, vô cùng quang vinh, vô cùng hãnh diện, nhưng ngay bây giờ, anh chỉ hận không thể đem Chân Chân giấu đi, để không có bất cứ thằng nào ngắm được vẻ đẹp của cô. Thứ suy nghĩ đột ngột này tương đối lạ lẫm khiến Wagner hơi hơi khó hiểu.
Bước nhanh tới chắn trước Chân Chân, dùng chính thân thể cao lớn của mình cắt ngang tầm mắt thèm thuồng của bạn tốt, anh nhàn nhạt trêu đùa: “Mark, đừng có lộ ra cái vẻ mặt như chưa từng thấy qua mấy em gái trẻ thế.”
Các vết bầm tím trên thân Chân Chân hiện tại đều đã lặn hết nên cơ thể trắng nõn tựa tuyết của cô liền trở về với vẻ đẹp vốn có của nó, làn da bóng loáng, trơn mềm lồ lộ, mê hoặc tất cả cánh đàn ông.
Mark chậm rãi thu hồi tầm mắt về phía khuôn mặt đẹp trai của Wagner. “Bạn tôi ơi, cô gái đáng yêu kia chính là cô nhóc cậu nhặt được ở quán lẩu đó à? Nói cho tôi biết quán đó ở đâu với, tôi cũng muốn nhặt một cô về!”
Khuôn mặt đẹp trai của Wagner tràn ngập bực bội, cảnh cáo bảo: “Mark, tốt nhất ngay cả trong suy nghĩ của cậu cũng đừng nên dính tới cô ấy.”
Mark cười một cách thô tục, kéo Wagner đến gần cửa, nhỏ giọng hỏi: “Bạn tôi à, cậu thật sự chỉ định để cô ấy làm nữ giúp việc nhà cậu ư?”
“Bằng không cậu có đề nghị nào tốt hơn?”
“Làm nữ giúp việc là mai một sắc đẹp của cô ấy! Theo ý tôi, chẳng thà cậu giao cô ấy cho tôi, tôi đảm bảo chỉ cần 3 tháng, tôi sẽ bồi dưỡng cô ấy trở thành vũ công bốc lửa nhất của Huyền Nhật này!”
“Ý cậu là vũ công thoát y?” Wagner biết rõ còn cố tình hỏi lại.
“Hê hê hê… Đương nhiên!” Mark có thể dự đoán được, cô gái nhỏ này nếu trở thành vũ công thoát y của hắn, muốn không bốc lửa cũng khó! Về sau tiền mặt chắc chắn sẽ từng cọc từng cọc thi nhau lao vào mặt hắn!
“Cô ấy không phù hợp.” Wagner lập tức chốt câu phản đối ngay.
“Làm sao lại không phù hợp?” Mark bất đồng với quan điểm của anh. “Tôi cảm thấy rất hợp mà!”
Wagner không muốn nghe những lời vô nghĩa từ bạn nữa bèn dứt khoát hạ lệnh trục khách: “Mang bác sĩ cùng thuốc men của cậu lên trên đi thôi, tôi không cần! Lòng tốt của cậu…” Anh vỗ vỗ ngực mình. “Ở đây tôi nhận.”
Chân Chân ngó ngó hai tên đàn ông to xác đang đứng ở ngoài hành lang, kề tai thì thầm to nhỏ, nhàm chán lấy ngón tay đùa nghịch mấy sợi ren và kim tuyến trên quần áo.
Mark tỉ mỉ xem xét mặt Wagner, vô cùng ngạc nhiên hô: “Vết thương của cậu… sao khỏi nhanh vậy? Không phải mới bị thương hồi sáng à? Làm cách nào mà hiện tại đã… đóng vảy?”
“Công lao đều nhờ một tên nhân viên trong club của cậu, nhờ cậu ta thấy tôi bị thương liền tự đem thuốc mỡ xuống cho tôi, hiệu quả thật thần kỳ, nếu cậu có gặp cậu ta, thay tôi nói hộ một tiếng cảm ơn nhé.”
“Ồ? Nhân viên trong club á? Bộ dạng trông thế nào?” Mark kinh ngạc vội vã hỏi.
“Cao cao, gầy gầy, da trắng, trông khá đẹp trai, tóc ngắn đen huyền, tầm khoảng 20 đến 30 tuổi.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.”
“Không có ấn tượng.” Mark theo sự miêu tả của Wagner mà lùng sục ký ức của mình, ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn lắc đầu. “Trong club của tôi nhân viên nam rất ít, tóc đen càng không nhiều. Dù gì club tôi mở cũng là night club, phần lớn nhân viên đều là phụ nữ xinh, phụ nữ đẹp, cậu hiểu mà, xinh đẹp mới thu hút khách chứ, đúng không?” Trông thấy vẻ mặt đồng tình của Wagner, hắn lại tiếp tục: “Nếu cậu thấy trong club của tôi có nhân viên nam, tám phần là nhân viên bảo vệ, giúp tôi dạy dỗ mấy vị khách không đúng đắn, mà nếu đã là bảo vệ thì cũng đâu thể giống như cậu miêu tả: ‘cao cao, gầy gầy, da trắng, trông khá đẹp trai’? Cho nên, anh chàng nhân viên này tôi chẳng có một chút ấn tượng nào, tôi đâu nghĩ trong club của tôi có nhân viên kiểu đó… Bằng không, để tôi nhờ Thomas điều tra đã.”
Thomas là trợ lý của Mark, mỗi khi tuyển nhân viên đều có mặt hắn, nếu người mới nào mà Mark không biết thì Thomas đều rõ. Thân là ông chủ của Huyền Nhật, Mark đâu có khả năng trong ngoài club đều quản lí xuể, những việc mà Mark cho là không quan trọng lắm thì hắn sẽ để Thomas đi xử lý, vậy nên sự tình thường ngày trong club, Thomas còn biết rõ hơn so với Mark.
“Có lẽ cậu ta biết người cậu vừa nhắc là ai.”
Wagner nghe lời Mark nói, chợt phát hiện điểm bất thường. “Ban đầu tôi còn nghĩ cậu biết tôi bị thương, hùng hục xuống dưới này là nhờ cậu nhân viên kia báo.”
“Là Thomas báo cho tôi, không phải tên nhân viên nào như cậu tả.”
Chân Chân đùa nghịch gấp dây thắt lưng của bộ quần áo thành cái nơ bướm rồi lại tháo ra, kỳ lạ lại ngó về phía hai người đàn ông đang anh một câu, tôi một câu, tíu tít, to nhỏ cái gì với nhau, tựa như nói mãi cũng không xong ấy!
Bài viết liên quan!