Tiểu thuyết Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương-full
Lượt xem : |
ào trong ngực rộng lớn của đối phương.
"Còn muốn chạy trốn sao? Em thật cho là tôi sẽ đơn giản tha cho em như vậy?"
Đỉnh đầu của cô truyền đến giọng nói đàn ông, bình tĩnh lại khó nén một tia giễu cợt, làm người ta nghe càng cảm thấy chói tai.
"Có lẽ anh nên hiểu rõ một chút, tôi cũng nên nhắc nhở anh một cái, điều kiện trao đổi của chúng ta đã hoàn thành rồi, anh cũng nhận được cái anh muốn, tôi tin tưởng chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì." Cô nỗ lực muốn coi thường cảm giác bị anh gắt gao ôm vào trong ngực.
Ánh đèn nhỏ vàng chiếu ở trên mặt của cô, như cũ có thể để cho Thiên Phàm thấy được khuôn mặt thanh lệ mịn màng của cô, dĩ nhiên còn có một đôi mắt như biết nói, lúc này đang nhóm một tia không vui cùng tức giận.
Một tháng sống chung với nhau, cô kiều mỵ cùng đáng yêu tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ anh, không cách nào quên, chia lìa hơn một năm, nếu như không phải công việc mình quá nhiều, anh đã sớm trở lại tìm cô rồi.
Dĩ nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là anh còn không có làm rõ ý nghĩ thật sự của mình.
Tròng mắt đen tham lam của anh chậm rãi nhìn chăm chú vào hai đỉnh núi cô kích động mà phập phồng, nhớ tới những thứ kia ban đêm bàn tay to của anh đã từng dịu dàng vuốt ve qua, còn có một mái tóc rối loạn ......
"Tôi vẫn là thích em đem tóc buông xuống, sau đó tựa như con mèo nhỏ vùi ở trong lòng của tôi, bộ dáng kia thật là làm cho người ta nhịn không được muốn đem em ăn một miếng."
Kể từ sau khi cùng cô chia lìa, mỗi đêm anh đều không thể tự kìm chế nhớ tới cô, rốt cuộc, anh không chịu nổi, anh nhất định phải trở về tìm cô, phải đoạt lại chiến lợi phẩm đã từng thuộc về anh này.
"Chẳng lẽ tôi một chút cũng không khiến em quyến luyến?"
"Dĩ nhiên không có, tôi sẽ không quyến luyến một người đàn ông thích dùng tiền để mua phụ nữ." Khương Bình lạnh lùng trả lời.
"Vẫn còn đang giận tôi?"
Lời của anh làm cơn tức của cô càng thêm lên cao, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
"Mời tự trọng, buông tôi ra."
"Chẳng lẽ em không muốn một khoản lớn làm ăn của Vương đổng kia?"
Những lời này làm cô đang giãy dụa phản kháng lập tức dừng lại, một đôi mắt to thống hận nhìn chằm chằm anh.
"Quả nhiên là anh giở trò quỷ!"
Ánh đèn lờ mờ chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, trong đôi mắt kia nhưng là tràn đầy yêu thương, giống như đã yêu cô rất lâu.
Trên thực tế cũng đích thật là, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh còn tưởng rằng người mình nhìn thấy là mối tình đầu kia, trái tim thiếu chút nữa đã ngừng lại.
Mặc dù loại chuyện như vậy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại xảy ra rõ ràng, cho nên thời điểm anh nhìn thấy cô, giống như thấy người yêu không có duyên phận năm đó, kích thích tình yêu sâu trong lòng anh.
Khuôn mặt cô mỹ lệ, còn có một mái tóc đen nhánh xinh đẹp, cảm giác mềm nhũn khi ôm vào trong ngực......
Đã từng chết đi hạnh phúc, anh không muốn lần nữa mất đi.
"Không sai, chính là tôi, em muốn làm thế nào?"
"Anh!" Khương Bình hung hăng nhìn chằm chằm anh.
"Hôm nay, em cùng em lúc trước không có gì khác biệt, ở trước mặt của tôi, em vẫn là một cô gái nhỏ cần tôi giơ cao đánh khẽ."
Ghê tởm! Bị anh nói trúng, sự thật chính là tàn nhẫn vô tình như vậy.
Khương Bình cắn răng nghiến lợi quay đầu đi chỗ khác, thế nhưng thân thể cũng không có rời đi ngực của anh, bởi vì cô biết giãy giụa chỉ là càng thêm kích thích dục vọng chinh phục của anh.
Người đàn ông này ở trên thương trường biệt danh nếu đã gọi là "Liệp Vương", liền nhất định có đạo lý của nó.
Một thợ săn thích chinh chiến chém giết, con mồi chỉ cần bị anh nhìn trúng, không có một người nào có thể thoát đi được lòng bàn tay của anh!
Cô không phải là một người trong đó.
Khương Bình hít sâu một hơi, chậm rãi quay qua sau đó ngẩng đầu lên, một đôi mắt to ngập nước có chút buồn bã nhìn chăm chú vào anh, " Anh đến cùng là muốn như thế nào?"
Anh nghĩ muốn như thế nào?
Anh làm sao có thể làm gì! Những năm gần đây, anh duy nhất khát vọng, cũng chỉ là hi vọng có thể lần nữa có được tình yêu của quá khứ, thậm chí là đền bù lại.
Thiên Phàm không mở miệng nói một câu, chỉ là cúi đầu, thật sâu hôn môi của cô.
Anh không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nói, bá đạo nhiệt tình lại cuồng dã giày xéo cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt của cô.
Khương Bình cho là mình đã quên nụ hôn của anh là mất hồn cỡ nào, kỹ xảo đùa bỡn cô là cao siêu cỡ nào, cho là trong một năm mình tách ra, thật sự cố gắng quên, không nghĩ tới cô sai lầm rồi.
Môi của anh bá đạo xâm nhập trong miệng cô, đầu lưỡi linh hoạt không chút hoang mang trêu chọc cô, cho đến khi cô không chỗ có thể trốn, chỉ có thể thuận theo anh, đáp lại anh.
Cô nghe được hô hấp đối phương từ từ tăng nhanh, thân thể cũng bởi vì hưng phấn mà run rẩy, anh phát ra thở dài thỏa mãn, thật sâu khiêu khích khát vọng đối với anh sâu trong nội tâm cô.
Cô thử muốn giãy giụa, song đôi tay lại bị bắt được, sau đó bị anh đẩy ngã ở trên nệm tatami*, hai tay bị ép lên đỉnh đầu.
Nệm tatami: một loại nệm được lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. ( Ai muốn biết rõ, mời search google. ^^! )
Cô đóng chặt lại môi của mình, không cho phép anh dễ dàng vượt lôi trì một bước nữa, nhưng là cô không nên coi thường lực hút của anh.
Trong lòng của cô là hận anh, nhưng thân thể của cô lại phản bội cô, giống như là một con mèo con khát vọng chủ nhân vuốt ve, mỗi lần bị anh đụng vào, liền hoàn toàn không có biện pháp phản kháng.
Không nên là như vậy, cô không phải đã sớm tự nói với bản thân, tuyệt đối không thể có kí ức hoặc quyến luyến gì với một tháng kia.
Vậy mà...... Cô làm sao có thể quên mất nụ hôn cao siêu lại mất hồn của anh! Còn có cái loại vuốt ve làm phụ nữ trên toàn thế giới đều không có cách nào chống cự, anh có thể dùng môi và đôi tay của anh khiến cho cô bay lên thiên đường vài lần.
Đây là kí ức duy nhất trong một tháng cô ở nơi đó bán mình.
“Em như thế nào cũng không có biện pháp chán ghét tôi nữa, em không được quên, trong một tháng đó, tôi là nỗ lực cỡ nào để cho thân thể em đối với tôi nghiện." Môi của anh không ngừng nhẹ gặm da thịt tuyết nộn, dọc theo cần cổ tinh tế tràn đầy đường cong phụ nữ di chuyển xuống, "Tôi chưa từng có dụng tâm lấy lòng một phụ nữ như vậy, em thật nên cảm giác mình là hạnh phúc, may mắn."
"Cái tên gia hỏa mặt dày này." Cô cắn răng nghiến lợi nói, muốn giãy giụa lại chỉ đổi lấy cả khuôn mặt đỏ bừng, yêu kiều hổn hển, dẫn đến anh càng thêm cực kỳ hưng phấn.
Anh ép chặt ở trên thân thể của cô, mặc dù cách đồ công sở đoan trang, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguyên vẹn cô mềm mại và thơm ngát, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng, làm cho anh không kịp chờ đợi muốn ôn chuyện cũ.
"Thì ra là em vẫn ngượng ngùng như vậy, một chút cũng không có đổi." Anh hôn hít khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ bừng của cô, cái miệng nhỏ hồng hồng có một chút sưng đỏ, để lộ ra anh vừa rồi đói khát khó nhịn đến cỡ nào.
"Không nên đụng tôi." Cô quay mặt.
Anh khẽ cười một tiếng, tà khí nói: "Chỉ sợ rất khó, nếu tôi quyết định xuất hiện ở trước mặt của em, điều này đại biểu cái gì em biết không?"
"Đại biểu anh hạ lưu, hèn hạ, vô sỉ, không giữ lời hứa."
Nghe được cô lên án, anh cũng không có tức giận, c
"Còn muốn chạy trốn sao? Em thật cho là tôi sẽ đơn giản tha cho em như vậy?"
Đỉnh đầu của cô truyền đến giọng nói đàn ông, bình tĩnh lại khó nén một tia giễu cợt, làm người ta nghe càng cảm thấy chói tai.
"Có lẽ anh nên hiểu rõ một chút, tôi cũng nên nhắc nhở anh một cái, điều kiện trao đổi của chúng ta đã hoàn thành rồi, anh cũng nhận được cái anh muốn, tôi tin tưởng chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì." Cô nỗ lực muốn coi thường cảm giác bị anh gắt gao ôm vào trong ngực.
Ánh đèn nhỏ vàng chiếu ở trên mặt của cô, như cũ có thể để cho Thiên Phàm thấy được khuôn mặt thanh lệ mịn màng của cô, dĩ nhiên còn có một đôi mắt như biết nói, lúc này đang nhóm một tia không vui cùng tức giận.
Một tháng sống chung với nhau, cô kiều mỵ cùng đáng yêu tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ anh, không cách nào quên, chia lìa hơn một năm, nếu như không phải công việc mình quá nhiều, anh đã sớm trở lại tìm cô rồi.
Dĩ nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là anh còn không có làm rõ ý nghĩ thật sự của mình.
Tròng mắt đen tham lam của anh chậm rãi nhìn chăm chú vào hai đỉnh núi cô kích động mà phập phồng, nhớ tới những thứ kia ban đêm bàn tay to của anh đã từng dịu dàng vuốt ve qua, còn có một mái tóc rối loạn ......
"Tôi vẫn là thích em đem tóc buông xuống, sau đó tựa như con mèo nhỏ vùi ở trong lòng của tôi, bộ dáng kia thật là làm cho người ta nhịn không được muốn đem em ăn một miếng."
Kể từ sau khi cùng cô chia lìa, mỗi đêm anh đều không thể tự kìm chế nhớ tới cô, rốt cuộc, anh không chịu nổi, anh nhất định phải trở về tìm cô, phải đoạt lại chiến lợi phẩm đã từng thuộc về anh này.
"Chẳng lẽ tôi một chút cũng không khiến em quyến luyến?"
"Dĩ nhiên không có, tôi sẽ không quyến luyến một người đàn ông thích dùng tiền để mua phụ nữ." Khương Bình lạnh lùng trả lời.
"Vẫn còn đang giận tôi?"
Lời của anh làm cơn tức của cô càng thêm lên cao, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
"Mời tự trọng, buông tôi ra."
"Chẳng lẽ em không muốn một khoản lớn làm ăn của Vương đổng kia?"
Những lời này làm cô đang giãy dụa phản kháng lập tức dừng lại, một đôi mắt to thống hận nhìn chằm chằm anh.
"Quả nhiên là anh giở trò quỷ!"
Ánh đèn lờ mờ chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, trong đôi mắt kia nhưng là tràn đầy yêu thương, giống như đã yêu cô rất lâu.
Trên thực tế cũng đích thật là, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh còn tưởng rằng người mình nhìn thấy là mối tình đầu kia, trái tim thiếu chút nữa đã ngừng lại.
Mặc dù loại chuyện như vậy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại xảy ra rõ ràng, cho nên thời điểm anh nhìn thấy cô, giống như thấy người yêu không có duyên phận năm đó, kích thích tình yêu sâu trong lòng anh.
Khuôn mặt cô mỹ lệ, còn có một mái tóc đen nhánh xinh đẹp, cảm giác mềm nhũn khi ôm vào trong ngực......
Đã từng chết đi hạnh phúc, anh không muốn lần nữa mất đi.
"Không sai, chính là tôi, em muốn làm thế nào?"
"Anh!" Khương Bình hung hăng nhìn chằm chằm anh.
"Hôm nay, em cùng em lúc trước không có gì khác biệt, ở trước mặt của tôi, em vẫn là một cô gái nhỏ cần tôi giơ cao đánh khẽ."
Ghê tởm! Bị anh nói trúng, sự thật chính là tàn nhẫn vô tình như vậy.
Khương Bình cắn răng nghiến lợi quay đầu đi chỗ khác, thế nhưng thân thể cũng không có rời đi ngực của anh, bởi vì cô biết giãy giụa chỉ là càng thêm kích thích dục vọng chinh phục của anh.
Người đàn ông này ở trên thương trường biệt danh nếu đã gọi là "Liệp Vương", liền nhất định có đạo lý của nó.
Một thợ săn thích chinh chiến chém giết, con mồi chỉ cần bị anh nhìn trúng, không có một người nào có thể thoát đi được lòng bàn tay của anh!
Cô không phải là một người trong đó.
Khương Bình hít sâu một hơi, chậm rãi quay qua sau đó ngẩng đầu lên, một đôi mắt to ngập nước có chút buồn bã nhìn chăm chú vào anh, " Anh đến cùng là muốn như thế nào?"
Anh nghĩ muốn như thế nào?
Anh làm sao có thể làm gì! Những năm gần đây, anh duy nhất khát vọng, cũng chỉ là hi vọng có thể lần nữa có được tình yêu của quá khứ, thậm chí là đền bù lại.
Thiên Phàm không mở miệng nói một câu, chỉ là cúi đầu, thật sâu hôn môi của cô.
Anh không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nói, bá đạo nhiệt tình lại cuồng dã giày xéo cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt của cô.
Khương Bình cho là mình đã quên nụ hôn của anh là mất hồn cỡ nào, kỹ xảo đùa bỡn cô là cao siêu cỡ nào, cho là trong một năm mình tách ra, thật sự cố gắng quên, không nghĩ tới cô sai lầm rồi.
Môi của anh bá đạo xâm nhập trong miệng cô, đầu lưỡi linh hoạt không chút hoang mang trêu chọc cô, cho đến khi cô không chỗ có thể trốn, chỉ có thể thuận theo anh, đáp lại anh.
Cô nghe được hô hấp đối phương từ từ tăng nhanh, thân thể cũng bởi vì hưng phấn mà run rẩy, anh phát ra thở dài thỏa mãn, thật sâu khiêu khích khát vọng đối với anh sâu trong nội tâm cô.
Cô thử muốn giãy giụa, song đôi tay lại bị bắt được, sau đó bị anh đẩy ngã ở trên nệm tatami*, hai tay bị ép lên đỉnh đầu.
Nệm tatami: một loại nệm được lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. ( Ai muốn biết rõ, mời search google. ^^! )
Cô đóng chặt lại môi của mình, không cho phép anh dễ dàng vượt lôi trì một bước nữa, nhưng là cô không nên coi thường lực hút của anh.
Trong lòng của cô là hận anh, nhưng thân thể của cô lại phản bội cô, giống như là một con mèo con khát vọng chủ nhân vuốt ve, mỗi lần bị anh đụng vào, liền hoàn toàn không có biện pháp phản kháng.
Không nên là như vậy, cô không phải đã sớm tự nói với bản thân, tuyệt đối không thể có kí ức hoặc quyến luyến gì với một tháng kia.
Vậy mà...... Cô làm sao có thể quên mất nụ hôn cao siêu lại mất hồn của anh! Còn có cái loại vuốt ve làm phụ nữ trên toàn thế giới đều không có cách nào chống cự, anh có thể dùng môi và đôi tay của anh khiến cho cô bay lên thiên đường vài lần.
Đây là kí ức duy nhất trong một tháng cô ở nơi đó bán mình.
“Em như thế nào cũng không có biện pháp chán ghét tôi nữa, em không được quên, trong một tháng đó, tôi là nỗ lực cỡ nào để cho thân thể em đối với tôi nghiện." Môi của anh không ngừng nhẹ gặm da thịt tuyết nộn, dọc theo cần cổ tinh tế tràn đầy đường cong phụ nữ di chuyển xuống, "Tôi chưa từng có dụng tâm lấy lòng một phụ nữ như vậy, em thật nên cảm giác mình là hạnh phúc, may mắn."
"Cái tên gia hỏa mặt dày này." Cô cắn răng nghiến lợi nói, muốn giãy giụa lại chỉ đổi lấy cả khuôn mặt đỏ bừng, yêu kiều hổn hển, dẫn đến anh càng thêm cực kỳ hưng phấn.
Anh ép chặt ở trên thân thể của cô, mặc dù cách đồ công sở đoan trang, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguyên vẹn cô mềm mại và thơm ngát, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng, làm cho anh không kịp chờ đợi muốn ôn chuyện cũ.
"Thì ra là em vẫn ngượng ngùng như vậy, một chút cũng không có đổi." Anh hôn hít khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ bừng của cô, cái miệng nhỏ hồng hồng có một chút sưng đỏ, để lộ ra anh vừa rồi đói khát khó nhịn đến cỡ nào.
"Không nên đụng tôi." Cô quay mặt.
Anh khẽ cười một tiếng, tà khí nói: "Chỉ sợ rất khó, nếu tôi quyết định xuất hiện ở trước mặt của em, điều này đại biểu cái gì em biết không?"
"Đại biểu anh hạ lưu, hèn hạ, vô sỉ, không giữ lời hứa."
Nghe được cô lên án, anh cũng không có tức giận, c
Bài viết liên quan!