watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương-full

Lượt xem :
hăm dò cảm giác kích thích.

Anh thận trọng đoạt lấy mặc dù cô cảm thấy mình được sủng ái, nhưng mà dục vọng đói khát lại làm cô không tự chủ được mà nghênh hợp anh.

"A...... Thiên Phàm...... Anh có thể nhanh một chút...... Cẩn thận là tốt rồi......"

Vốn là động tác chậm như vậy sắp đem anh ép điên rồi, nhưng vừa nghe Khương Bình nói, anh giống như là lấy được lệnh đặc xá, mừng rỡ như điên gật đầu, "Tôi sẽ cẩn thận."

Vì vậy anh tăng nhanh tốc độ. Từ xưa tới nay nam nữ ở chung một chỗ cùng nhau phổ lên bản nhạc tuyệt vời, rất nhanh liền đem hai người mang tới đỉnh Thiên đường......

Cuối cùng, chỉ còn lại hai người thở dốc quấn quít ở chung một chỗ, ai cũng chẳng muốn động đậy, cũng không muốn rời khỏi đối phương.

"Tôi...... Yêu cô sao?"

Trong bóng tối, Khương Bình rúc vào ngực anh chậm rãi mở mắt, thân thể của cô vẫn còn lưu lại kích tình vừa qua, cảm giác dục vọng kích thích còn chưa biến mất.

"Thật ra thì tôi cũng không biết."

"Làm sao cô lại không biết?" Anh cúi đầu, đưa bàn tay nắm lấy cằm cô, nửa ép buộc ép hỏi cô, "Vẫn là nói tôi có yêu hay không đều không quan trọng, chỉ cần tôi có tiền là được?"

Nguyên bản cô cho rằng hai người có thể lần nữa thành lập mối quan hệ mới, quan hệ nam nữ bình thường. Một bắt đầu tốt, mặc dù cô biết bên cạnh anh có Tiểu Thiên, nhưng mà sâu trong lòng cô lại có hi vọng nho nhỏ.

Nào biết kích tình qua đi, nhưng vẫn không trừ khử hiểu lầm của anh.

"Tại sao anh có thể nghĩ như vậy?"

"Bởi vì......" Đột nhiên bị hỏi, anh không hy vọng nói cho cô biết đây là do Tiểu Thiên nói với anh.

"Không nói tôi cũng biết rõ." Cô không lưu luyến rời khỏi ngực anh, biết mình không thể cùng anh lần nữa bắt đầu rồi.

Nhìn thấy cô xa cách, anh kích động muốn kéo cô trở lại, lại một lần nữa kích tình ôm cô, làm cho cô mừng như điên kêu thành tiếng, mà không phải lãnh đạm đưa lưng về phía anh.

"Chỉ cần cô nói, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ một chút, có lẽ......"

Đột nhiên cô xoay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp như có vẻ bị nhục nhã, "Anh cũng đã tin tưởng điều anh muốn tin, tại sao qua lâu như vậy mới muốn nghe tôi nói?"

"Cô đừng vội trách tôi, tôi là bệnh nhân, nhưng mà cô không phải, cô có thể tới gặp tôi." Từ miệng Tiểu Thiên anh nghe được rất nhiều lời đồn bất lợi về vợ mình, cộng thêm việc cô không chủ động tới gặp mình, không thể tránh khỏi làm anh nảy sinh thành kiến.

"Ai nói tôi không đến gặp anh?" Cô khẽ thở dài một hơi, "Chỉ là anh so với hoàng thượng cổ đại còn khó gặp hơn."

"Thật?" Một lời của thốt ra lại làm anh cảm thấy rất kỳ quái, cư nhiên mình không chậm trễ chút nào liền muốn tin tưởng cô.

"Nhưng mà tôi ở hay không ở bên cạnh anh cũng có sao đâu, không phải đã có Tiểu Thiên sao?"

Lúc đầu nhìn thấy Tiểu Thiên, cô liền biết địa vị của mình.

Cô chỉ là một thế thân mà thôi.

Bởi vì dung mạo Tiểu Thiên cùng cô cơ hồ không khác bao nhiêu, trừ việc Tiểu Thiên ăn mặc tương đối hợp thời, còn cô thích đơn giản tao nhã, khí chất không giống nhau, nhưng những thứ khác quả thật giống như là sinh đôi.

Anh lẳng lặng nhìn cô có chút buồn bã, sau đó vươn tay ôm cô vào ngực mình, "Nếu như cô không biết tôi có yêu cô hay không, vậy cô có thể nói cho tôi biết, cô có yêu tôi hay không chứ?"

Vì yêu mà kết hôn, như vậy bên ngoài đồn cô là vì tiền tài mà gả cho anh là sai lầm.

Rốt cuộc cô có yêu anh hay không? Yêu cũng có mà không yêu cũng có. Yêu là yêu Hùng Thiên Phàm không mất trí nhớ, không yêu là Hùng Thiên Phàm mất trí nhớ.

"Lúc đầu đúng là tôi vì tiền mà gả cho anh, bởi vì anh muốn tôi, tôi cũng vậy, cần một nơi tránh gió, cho nên chúng ta mới có thể kết hôn." Cô trần thuật sự thật.

Anh muốn từ trên mặt cô nhìn ra một chút xíu lời nói dối, nhưng là không có, thậm chí chân thành làm anh cảm thấy căn bản lời cô nói là thật, không có nữa điểm giả dối.

"Vậy chúng ta quen nhau như thế nào?"

"Thật ra thì, vừa bắt đầu tôi chỉ là bạn giừờng của anh."

Anh khiếp sợ nghe tin tức này, "Bạn giừờng của tôi?"

"Chỉ có ngắn ngủn một tháng mà thôi. "Sau đó thì sao?"

"Sau đó bởi vì công ty, chúng ta lại lần nữa gặp gỡ......" Đem sự việc hai người trải qua mà tóm tắt nói cho anh.

Anh lắng nghe say sưa. Cô nói anh sẽ làm bất kì những gì anh thích. Thân là thợ săn, anh thích chinh phục, truy đuổi con mồi, nhưng mà trước mắt cô gái này anh lại làm nhiều thứ lắm sao?

Đáng giá không?

"Tôi đang suy nghĩ, có lẽ tôi lúc đầu là thích cô, là bởi vì cô giống mối tình đầu của tôi." Anh bình tĩnh nói, tuyệt không quan tâm điều này có làm thương tổn lòng Khương Bình hay không.

Tên đàn ông tàn nhẫn này, coi như mất trí nhớ thì thế nào, mà có thể cả nhân từ cùng thân thiện cũng biến mất sao? Hay là...... Đây mới là mặt thật của anh.

"Tôi hiểu." Cô không vui vẻ gì nói.

"Cô đã sớm biết?"

"Không phải, là khi nhìn thấy Tiểu Thiên tiểu thư tôi liền hiểu."

Anh không nói chuyện, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn cô.

Khương Bình không có nhìn anh, chỉ xoay người điều chỉnh gối đầu một chút, sau đó nằm xuống nhắm mắt lại, quyết định buổi nói chuyện tối nay đến đây là kết thúc.

"Khi anh đi ra, nhớ khóa cửa lại, cám ơn."

Cô nghe thấy tiếng người bên cạnh xuống giường, âm thanh cửa bị khóa lại.

Khương Bình thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc có thể thả lỏng rồi, cô mệt mỏi, cần ngủ một giấc thật tốt.

Nhưng mà cô lật tới lật lui, vẫn không có biện pháp ngủ an ổn.

Vừa lúc đó, đôi tay có lực đem cô ôm vào trong ngực. Lồng ngực ấm áp lập tức làm cô an tĩnh. Cô vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, có chút muốn kháng cự, nhưng mà một cái hôn ấm áp đã làm hòa hoãn phản kháng cùng lo lắng của cô.

Rất nhanh cô liền tiến vào giấc ngủ.

Trong ngực là cô gái đang ngủ, vậy mà anh lại không buồn ngủ chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Mặc dù anh mất trí nhớ, nhưng đối với tình cảm của mình cũng rất rõ ràng, mà cô gái này lại dấy lên tình cảm mãnh liệt của anh, làm cho anh trước nay chưa từng nhu tình, sủng ái, còn có nồng đậm tham muốn giữ lấy, thậm chí nguyện ý cứ như vậy cùng nàng nằm cùng nhau, cả đời quấn quít ôm, đây là điều duy nhất anh muốn.

Tình cảm anh mãnh liệt như vậy, nhưng mà lại không cảm nhận được trên người cô. Cô đối với anh lãnh đạm, cho nên trong lòng anh nghĩ tới lời đồn nói cô vì tiền tài của mà gả cho anh.

Giận nhất là cô không phủ nhận.

Tại sao cô không thanh minh cho bản thân?

Nghe được mình là người thế thân, cô cũng không cãi lộn.

Tại sao cô không tranh thủ quyền lợi cho mình? Dù sao cô cũng chân chính là vợ anh mà!

Nhìn thấy cô ngủ say sưa, nhất thời anh cũng cảm thấy hơi mệt, anh ôm cô ngủ. Mà cô thì giống như con mèo nhỏ đáng yêu tìm tư thế thoải mái nhất, phát ra tiếng rên thỏa mãn.

Nghe cô phát ra âm thanh đáng yêu như vậy, khóe miệng của anh không nhịn được mà nâng lên, vùi mặt mình vào tóc của cô, tham lam ngửi mùi thơm của cô, cũng tiến vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, Thiên Phàm liền bị mùi vị thơm nồng đánh thức, đưa tay sờ sờ bên cạnh, phát hiện trống không.

Đột nhiên anh mở mắt, chỉ thấy có một mình mình nằm trên giường cô.

Khương Bình đâu?

Đột nhiên, anh nghe tiếng vang trong căn phòng nhỏ sát vách truyền đến. Anh xuống giường đi tới cửa, phát hi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1748/2584
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT