Tiểu thuyết Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh-full
Lượt xem : |
giao thông, sau khi mất đi trí nhớ, chị lại luôn đứng xa xa nhìn em, trốn tránh em, em muốn nói chuyện với chị, muốn hỏi chị cái gì, chị đều bày ra vẻ mặt mờ mịt, cho nên em còn tưởng rằng tình cảm của chúng ta không tốt...”
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp một chút, Thẩm Thiên Vi ngầm cười khổ. Thời gian đó, chỉ là cô không thể tiếp nhận sự thật này... .
Chuyện Thẩm Thiên Dục quên cô đã gây cho cô đả kích quá lớn, trừ len lén nhìn hắn và âm thầm đau lòng ra, cô thật sự không biết còn có thể làm gì.
“Chị tuyệt đối không có chán ghét em.” Cô yêu hắn như thế làm sao có thể chán ghét hắn?
“Vậy sao?” Thẩm Thiên Dục tựa hồ có chút nghi hoặc, “Sau đó bởi vì vội vàng ra nước ngoài cho nên cũng không có thời gian nói chuyện với chị. Chỉ nghe Ba, mẹ còn có Mạc Lân nói qua, từ nhỏ đến lớn, người hiểu rõ em nhất chính là chị! Tình cảm của chúng ta vẫn luôn thân thiết không ai có thể chen vào.”
“Em là em trai của chị, chị dĩ nhiên phải thương em.” Một lúc sau, Thẩm Thiên Vi mới miễn cưỡng mở miệng. Mặc dù ở trong lòng cô, hắn đã sớm không phải là em trai, nhưng bây giờ, tất cả lại trở về điểm khởi đầu.
Một chút khó hiểu thoáng qua con ngươi, Thẩm Thiên Dục nhìn cô, có chút ý tứ dò xét: “Thật ra có một vấn đề em suy nghĩ đã lâu rồi! Nếu chúng ta có tình cảm tốt như thế, chị lại rất thương em, vậy tại sao em lại chỉ quên một mình chị? Đây không phải là rất kỳ quái sao?”
“Chị...” Thẩm Thiên Vi cứng họng nhìn hắn, cô không biết phải giải thích như thế nào, cái vấn đề này cô biết đáp án! Tại sao hắn chỉ quên một mình cô? Nhưng cô không thể nói cho hắn biết, bọn họ đã từng điên cuồng như vậy nếu như nói ra hắn nhất định sẽ cảm thấy cô rất hoang đường, cho là cô nhất định là bị điên... Cuối cùng, cô chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: “Có lẽ, là sự trùng hợp”
“Là thế à?” Thẩm Thiên Dục không có ép hỏi nữa chỉ là cười toe toét, ý vị thâm trầm, “Vậy em sau này không cần lo lắng nữa, em rất sợ chị không thích em”
“Làm sao có thể như vậy?” Trong mắt Thẩm Thiên Vi hiện rõ sự cưng chiều, gần như là không tự chủ được mà đưa tay ra giống như trước đây xoa xoa mái tóc đen của hắn, “Chị tình nguyện ở bên cạnh em cả đời, nhìn em, không muốn đi đâu cả.”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy trong tròng mắt đen của hắn lóe lên một tia ấm áp rồi đột nhiên biến mất, cô mới giật mình hiểu ra mình đang làm cái gì, chợt rút tay về. Nhịp tim của cô đập như nổi trống, bây giờ Thẩm Thiên Dục đã là một người đàn ông trưởng thành, cô làm sao còn xem hắn là Thiên Dục trước kia!
“Vậy em không đi đâu hết, mỗi ngày đều ở nhà để cho chị nhìn em.” Thẩm Thiên Dục cũng không để ý, cười cười nói.
“Nói thật dễ nghe.” Thẩm Thiên Vi thấy hắn không có biểu hiện khác thường mới thở nhẹ một hơi cười lên.
Vào giờ phút này, cô yếu ớt hiểu được, trên thế giới này trừ Thẩm Thiên Dục ra không ai có thể mang đến cho cô niềm sung sướng cực hạn cùng sự thống khổ tột cùng... Từ rất lâu, rất lâu về trước, sinh mệnh của cô đã xoay quanh hắn. Cho dù hắn không hề nhớ rõ nhưng chỉ cần hắn còn sống thì cô vẫn còn tồn tại.
“Đúng rồi, em nghe nói chị học đại học luật nhưng mẹ lại nói bây giờ chị đang làm cô giáo ở nhà trẻ?” Thẩm Thiên Dục chuyển đề tài, nhàn nhạc hỏi cô.
“À, cái này...” Thẩm Thiên Vi khẽ mím môi, “Thật ra là vì chị học luật không được giỏi lắm, nghề luật sư cũng không hợp với chị nên mới chọn một nghề khác.”
Thật sự là như vậy sao? Chỉ có chính cô biết, không phải, hoàn toàn không phải như vậy!
Bởi vì mối quan hệ của ba, từ nhỏ cô và Thiên Dục đối với kiến thức về pháp luật rất tinh thông, đặc biệt là cô, cô vẫn mơ ước có thể cùng ba trở thành một đại luật sư danh tiếng! Nhưng kết quả, hắn đi rồi, cũng mang theo tất cả mục tiêu và lẽ sống của cuộc đời cô.
Có một khoảng thời gian rất dài, cô không biết mình phải gì, cảm giác mình giống như một cái xác không hồn. Cho đến một ngày, vào một buổi trưa cô không hiểu sao bước chân của mình dừng lại bên ngoài một nhà trẻ, nhìn xuyên qua giàn hoa Thanh Đằng, cô thấy những đứa nhỏ hoạt bát đang cười đùa vui tươi làm cho lòng cô bị cuốn hút vào một lần nữa rung động. Thế là, cô lựa chọn làm một giáo viên nhà trẻ.
Chỉ có bọn nhỏ đơn thuần, ngôn ngữ cùng tiếng cười trong trẻo mới có thể nhắc nhở cô là mình đang tồn tại.
“Làm giáo viên nhà trẻ rất thú vị sao?” Thẩm Thiên Dục không hỏi nữa, chỉ là theo đó hỏi tiếp.
“Cũng không tệ lắm, mấy đứa nhỏ có lúc rất nghịch ngợm, nhưng bọn nó cũng thật đáng yêu, thường làm cho chị dở khóc dở cười.” Nói đến mấy đứa nhỏ, cô liền không nhịn được mà nâng lên nụ cười bất đắc dĩ.
“Thật muốn nhìn xem.” Thẩm Thiên Dục uống một ngụm nước, cười khúc khích.
“Vậy chừng nào em rảnh có thể đến nhà trẻ xem một chút!” Thẩm Thiên Vi không kịp suy nghĩ kích động mở miệng nói
“Được.”
Đột nhiên cô cảm thấy không khí có chút xấu hổ, cô bị chính mình hù sợ vì đã chủ động đưa ra lời mời, cô ho hai tiếng, “Thật ra thì, em vừa mới trở về, hẳn là nên nghỉ ngơi cho tốt...”
“Đi dạo chơi một chút cũng xem là một loại nghỉ ngơi! Huống chi, em còn muốn nghe nhiều về chuyện trước kia của chúng ta”
“Tại sao?” Thẩm Thiên Vi mất hồn.
“Tại sao? Em muốn biết chuyện lúc trước của chúng ta cũng không được sao?” Hắn nói ra có chút uất ức.
“Không phải.” Thẩm Thiên Vi sờ mũi một cái, chỉ là lo lắng hắn sau này hỏi đến, cô rốt cuộc nên nói sao đây.
Sau một lúc lâu, lại là một trận trầm mặc, Thẩm Thiên Vi trầm ngâm suy nghĩ, không phát hiện mình chằm chằm nhìn hắn quá mức. Sau đó một vấn đề được chôn sâu trong nột tâm thật lâu mới từ bên môi cô chậm rãi phát ra: “Thiên Dục, mấy năm nay ở nước Mỹ, em có khỏe không?”
“Rất khỏe.”
Rất khỏe sao... Vậy thì tốt! Chỉ cần hắn tốt, cô liền cảm thấy cái gì cũng tốt.
Hốc mắt của Thẩm Thiên Vi hơi nóng, cô đột nhiên đứng dậy, nếu như ở trước mặt hắn khóc lên, vậy thì quá khó coi. Trong lòng có chút khó chịu liền xoay mình, lời nói của cô có chút không mạch lạc: “Chị, chị ngày mai còn phải đi làm, chị đi ngủ trước! Đúng rồi, em cũng nên sớm nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Thẩm Thiên Vi không nghe Thẩm Thiên Dục trả lời đã vội vàng lên lầu, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phòng khách tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình Thẩm Thiên Dục, ngón tay thon dài, trắng nõn xẹt qua thân ly, một nụ cười nhẹ nhàng chậm rãi từ môi hắn dâng lên, tròng mắt đen cụp xuống, không thấy rõ sự thâm thúy cất giấu trong đáy mắt.
Hắn dùng giọng nói mê hoặc, nhẹ giọng hướng về phía cô biến mất mà nói: “Ngủ ngon, Vi Vi.”
Nhà trẻ Thanh Đằng, giờ tan học là lúc người đông như nước thủy triều dâng.
Tất cả giáo viên đều đứng trước cửa lớn của nhà trẻ, trông chừng những đứa học trò nhỏ chờ người thân chúng tới đón. Những đứa trẻ kêu líu ríu, đùa giỡn, làm cho tất cả giáo viên đều luống cuống tay chân.
Đúng lúc này, một chiếc xe Porsche carreragt đột nhiên từ đầu hẻm chạy vào, dừng lại ở ven đường cách nhà trẻ không xa đưa tới không ít sự chú ý. Các bạn nhỏ cũng tò mò chỉ vào thứ phát ra âm thanh.
Thẩm Thiên Vi không tự chủ được nhìn theo, đồng thời nghe một cô giáo ở bên cạnh than thở: “Không phải là người thân của đứa nhỏ nào chứ? Chỉ là trong trường chúng ta không có nhà nào tới đón con bằng cách gây chú ý thế này...”
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp một chút, Thẩm Thiên Vi ngầm cười khổ. Thời gian đó, chỉ là cô không thể tiếp nhận sự thật này... .
Chuyện Thẩm Thiên Dục quên cô đã gây cho cô đả kích quá lớn, trừ len lén nhìn hắn và âm thầm đau lòng ra, cô thật sự không biết còn có thể làm gì.
“Chị tuyệt đối không có chán ghét em.” Cô yêu hắn như thế làm sao có thể chán ghét hắn?
“Vậy sao?” Thẩm Thiên Dục tựa hồ có chút nghi hoặc, “Sau đó bởi vì vội vàng ra nước ngoài cho nên cũng không có thời gian nói chuyện với chị. Chỉ nghe Ba, mẹ còn có Mạc Lân nói qua, từ nhỏ đến lớn, người hiểu rõ em nhất chính là chị! Tình cảm của chúng ta vẫn luôn thân thiết không ai có thể chen vào.”
“Em là em trai của chị, chị dĩ nhiên phải thương em.” Một lúc sau, Thẩm Thiên Vi mới miễn cưỡng mở miệng. Mặc dù ở trong lòng cô, hắn đã sớm không phải là em trai, nhưng bây giờ, tất cả lại trở về điểm khởi đầu.
Một chút khó hiểu thoáng qua con ngươi, Thẩm Thiên Dục nhìn cô, có chút ý tứ dò xét: “Thật ra có một vấn đề em suy nghĩ đã lâu rồi! Nếu chúng ta có tình cảm tốt như thế, chị lại rất thương em, vậy tại sao em lại chỉ quên một mình chị? Đây không phải là rất kỳ quái sao?”
“Chị...” Thẩm Thiên Vi cứng họng nhìn hắn, cô không biết phải giải thích như thế nào, cái vấn đề này cô biết đáp án! Tại sao hắn chỉ quên một mình cô? Nhưng cô không thể nói cho hắn biết, bọn họ đã từng điên cuồng như vậy nếu như nói ra hắn nhất định sẽ cảm thấy cô rất hoang đường, cho là cô nhất định là bị điên... Cuối cùng, cô chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: “Có lẽ, là sự trùng hợp”
“Là thế à?” Thẩm Thiên Dục không có ép hỏi nữa chỉ là cười toe toét, ý vị thâm trầm, “Vậy em sau này không cần lo lắng nữa, em rất sợ chị không thích em”
“Làm sao có thể như vậy?” Trong mắt Thẩm Thiên Vi hiện rõ sự cưng chiều, gần như là không tự chủ được mà đưa tay ra giống như trước đây xoa xoa mái tóc đen của hắn, “Chị tình nguyện ở bên cạnh em cả đời, nhìn em, không muốn đi đâu cả.”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy trong tròng mắt đen của hắn lóe lên một tia ấm áp rồi đột nhiên biến mất, cô mới giật mình hiểu ra mình đang làm cái gì, chợt rút tay về. Nhịp tim của cô đập như nổi trống, bây giờ Thẩm Thiên Dục đã là một người đàn ông trưởng thành, cô làm sao còn xem hắn là Thiên Dục trước kia!
“Vậy em không đi đâu hết, mỗi ngày đều ở nhà để cho chị nhìn em.” Thẩm Thiên Dục cũng không để ý, cười cười nói.
“Nói thật dễ nghe.” Thẩm Thiên Vi thấy hắn không có biểu hiện khác thường mới thở nhẹ một hơi cười lên.
Vào giờ phút này, cô yếu ớt hiểu được, trên thế giới này trừ Thẩm Thiên Dục ra không ai có thể mang đến cho cô niềm sung sướng cực hạn cùng sự thống khổ tột cùng... Từ rất lâu, rất lâu về trước, sinh mệnh của cô đã xoay quanh hắn. Cho dù hắn không hề nhớ rõ nhưng chỉ cần hắn còn sống thì cô vẫn còn tồn tại.
“Đúng rồi, em nghe nói chị học đại học luật nhưng mẹ lại nói bây giờ chị đang làm cô giáo ở nhà trẻ?” Thẩm Thiên Dục chuyển đề tài, nhàn nhạc hỏi cô.
“À, cái này...” Thẩm Thiên Vi khẽ mím môi, “Thật ra là vì chị học luật không được giỏi lắm, nghề luật sư cũng không hợp với chị nên mới chọn một nghề khác.”
Thật sự là như vậy sao? Chỉ có chính cô biết, không phải, hoàn toàn không phải như vậy!
Bởi vì mối quan hệ của ba, từ nhỏ cô và Thiên Dục đối với kiến thức về pháp luật rất tinh thông, đặc biệt là cô, cô vẫn mơ ước có thể cùng ba trở thành một đại luật sư danh tiếng! Nhưng kết quả, hắn đi rồi, cũng mang theo tất cả mục tiêu và lẽ sống của cuộc đời cô.
Có một khoảng thời gian rất dài, cô không biết mình phải gì, cảm giác mình giống như một cái xác không hồn. Cho đến một ngày, vào một buổi trưa cô không hiểu sao bước chân của mình dừng lại bên ngoài một nhà trẻ, nhìn xuyên qua giàn hoa Thanh Đằng, cô thấy những đứa nhỏ hoạt bát đang cười đùa vui tươi làm cho lòng cô bị cuốn hút vào một lần nữa rung động. Thế là, cô lựa chọn làm một giáo viên nhà trẻ.
Chỉ có bọn nhỏ đơn thuần, ngôn ngữ cùng tiếng cười trong trẻo mới có thể nhắc nhở cô là mình đang tồn tại.
“Làm giáo viên nhà trẻ rất thú vị sao?” Thẩm Thiên Dục không hỏi nữa, chỉ là theo đó hỏi tiếp.
“Cũng không tệ lắm, mấy đứa nhỏ có lúc rất nghịch ngợm, nhưng bọn nó cũng thật đáng yêu, thường làm cho chị dở khóc dở cười.” Nói đến mấy đứa nhỏ, cô liền không nhịn được mà nâng lên nụ cười bất đắc dĩ.
“Thật muốn nhìn xem.” Thẩm Thiên Dục uống một ngụm nước, cười khúc khích.
“Vậy chừng nào em rảnh có thể đến nhà trẻ xem một chút!” Thẩm Thiên Vi không kịp suy nghĩ kích động mở miệng nói
“Được.”
Đột nhiên cô cảm thấy không khí có chút xấu hổ, cô bị chính mình hù sợ vì đã chủ động đưa ra lời mời, cô ho hai tiếng, “Thật ra thì, em vừa mới trở về, hẳn là nên nghỉ ngơi cho tốt...”
“Đi dạo chơi một chút cũng xem là một loại nghỉ ngơi! Huống chi, em còn muốn nghe nhiều về chuyện trước kia của chúng ta”
“Tại sao?” Thẩm Thiên Vi mất hồn.
“Tại sao? Em muốn biết chuyện lúc trước của chúng ta cũng không được sao?” Hắn nói ra có chút uất ức.
“Không phải.” Thẩm Thiên Vi sờ mũi một cái, chỉ là lo lắng hắn sau này hỏi đến, cô rốt cuộc nên nói sao đây.
Sau một lúc lâu, lại là một trận trầm mặc, Thẩm Thiên Vi trầm ngâm suy nghĩ, không phát hiện mình chằm chằm nhìn hắn quá mức. Sau đó một vấn đề được chôn sâu trong nột tâm thật lâu mới từ bên môi cô chậm rãi phát ra: “Thiên Dục, mấy năm nay ở nước Mỹ, em có khỏe không?”
“Rất khỏe.”
Rất khỏe sao... Vậy thì tốt! Chỉ cần hắn tốt, cô liền cảm thấy cái gì cũng tốt.
Hốc mắt của Thẩm Thiên Vi hơi nóng, cô đột nhiên đứng dậy, nếu như ở trước mặt hắn khóc lên, vậy thì quá khó coi. Trong lòng có chút khó chịu liền xoay mình, lời nói của cô có chút không mạch lạc: “Chị, chị ngày mai còn phải đi làm, chị đi ngủ trước! Đúng rồi, em cũng nên sớm nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Thẩm Thiên Vi không nghe Thẩm Thiên Dục trả lời đã vội vàng lên lầu, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phòng khách tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình Thẩm Thiên Dục, ngón tay thon dài, trắng nõn xẹt qua thân ly, một nụ cười nhẹ nhàng chậm rãi từ môi hắn dâng lên, tròng mắt đen cụp xuống, không thấy rõ sự thâm thúy cất giấu trong đáy mắt.
Hắn dùng giọng nói mê hoặc, nhẹ giọng hướng về phía cô biến mất mà nói: “Ngủ ngon, Vi Vi.”
Nhà trẻ Thanh Đằng, giờ tan học là lúc người đông như nước thủy triều dâng.
Tất cả giáo viên đều đứng trước cửa lớn của nhà trẻ, trông chừng những đứa học trò nhỏ chờ người thân chúng tới đón. Những đứa trẻ kêu líu ríu, đùa giỡn, làm cho tất cả giáo viên đều luống cuống tay chân.
Đúng lúc này, một chiếc xe Porsche carreragt đột nhiên từ đầu hẻm chạy vào, dừng lại ở ven đường cách nhà trẻ không xa đưa tới không ít sự chú ý. Các bạn nhỏ cũng tò mò chỉ vào thứ phát ra âm thanh.
Thẩm Thiên Vi không tự chủ được nhìn theo, đồng thời nghe một cô giáo ở bên cạnh than thở: “Không phải là người thân của đứa nhỏ nào chứ? Chỉ là trong trường chúng ta không có nhà nào tới đón con bằng cách gây chú ý thế này...”
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1676/2512
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1676/2512
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt