Tiểu thuyết Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh-full
Lượt xem : |
n anh... Muốn đợi đến một ngày có thể nắm chặt toàn bộ tâm tư của em, để em có can đảm đối mặt với tình cảm của chúng ta! Nhưng kết quả thì sao? Em trốn tránh anh còn cùng người khác đi hẹn hò... Nói cho anh biết, em đã không còn yêu anh, không còn muốn ở bên cạnh anh nữa rồi phải không?”
“Không phải...” Thẩm Thiên Vi hốt hoảng lên tiếng. Cô làm sao có thể không yêu quý hắn, không muốn ở bên cạnh hắn chứ? Cô yêu quý hắn, yêu đến nỗi lòng cũng đau đớn nhưng... Đây chẳng qua là tình cảm chị gái đối với em trai thôi, không phải sao?
“Thiên Dục, chị rất yêu quý em, bởi vì em là em trai của chị!”
“Em có thể gạt anh nhưng em có thể lừa gạt lòng mình sao?” Thẩm Thiên Dục trầm giọng, tròng mắt đen nheo lại “Thẩm Thiên Vi, em hãy suy nghĩ nguyên nhân tại sao em muốn trốn tránh anh... Là bởi vì em phát hiện, em yêu anh!”
Đó không phải là tình cảm của một người chị gái đối với em trai, cho tới bây giờ đều không phải! Không có một người chị gái nào sẽ viết tràn ngập trên giấy trắng tên tuổi của em trai mình, càng không có chị gái sẽ vì trốn tránh tình cảm của mình đối với em trai mà lựa chọn cùng người khác hẹn hò.”
“Không nên nói nữa!” Thẩm Thiên Vi mất khống chế thét chói tai, cô ngồi sững sờ trên mặt đất tuyệt vọng khóc lớn.
Cô không cần nghe nữa! Lời của hắn giống như là mũi dao mở ra vỏ ngoài chắc chắn, phơi bày tất cả sự thật bị chôn dấu. Cô không thể nghe, cũng không muốn nghe! Tất cả không phải như thế, tất cả đều là hắn đang nói bậy!
“Không phải vậy, chị không yêu em! Không phải cái loại tình yêu đó, không phải, không phải, không phải!”
Cô phát điên mất. Thẩm Thiên Dục suy nghĩ trong lòng. Nói hắn không đau lòng là gạt người nhưng hắn vẫn như cũ cho việc mình làm là đúng.
Không có một nhát trí mạng, cô làm sao có thể nhìn thẳng vào tình cảm này? Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay dài nâng cằm cô lên, ép cô nhìn mình: “Anh nhẫn nhịn đủ rồi, anh không chịu nổi khi em rời khỏi anh càng không nhịn được khi em ở bên cạnh người đàn ông khác! Thẩm Thiên Vi, em nhất định chỉ có thể là của anh... Bắt đầu từ bây giờ, em tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý!”
“Thiên Dục...” Thẩm Thiên Vi vô lực lắc đầu, cô vịn vào cánh tay hắn “Chúng ta không thể làm như vậy.”
“Chỉ cần anh muốn, không có việc là không thể, anh sẽ không để cho em né tránh anh, tuyệt đối sẽ không!” Môi của hắn bá đạo đặt lên môi cô, mà cô chỉ có thể mặc cho hơi thở của hắn che mất không còn đường để lui.
“Renggggg...” Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, cho thấy đêm giáng sinh đã qua. Tất cả ảo ảnh tốt đẹp đều tan thành mây khói. Trở lại thế giới hiện thực, tất cả yêu hận rối rắm bắt đầu đan xen vào nhau...
“A, thật không nghĩ tới, việc cậu làm lại trở thành công cốc rồi.” m thanh lười biếng mang theo giọng nói trêu chọc vang lên. Từ một gốc cây rậm rạp, gần như có thể nhìn thấy chủ nhân của tiếng nói ấy đang nhàn nhã nằm trên cây, nhắm mắt nghĩ ngơi.
Ánh nắng buổi trưa quá chói chang cho nên bóng cây đại thụ trở thành nơi lý tưởng nhất trong sân trường.
“Dục khốn kiếp, cậu cũng quá vô dụng rồi? Cậu có biết là tôi đã cá cậu ít nhất cũng sống qua mùa hè này! Hiện tại thì tốt rồi, hại tôi thua thê thảm!” Từ bóng cây kia vang lên một giọng nói hấp dẫn đang rất tức giận. Hiển nhiên, người nọ vô cùng bất mãn, ý tứ đùa giỡn trong đó cũng rất rõ ràng.
Dưới tàng cây, Thẩm Thiên Dục đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ dáng hết sức thanh thản. Đối với câu nói vừa rồi, hắn chỉ lười biếng thờ ơ, môi mỏng hừ lạnh: “Bây giờ có phải là tôi nên nói câu “Xin lỗi vì đã phá hỏng cuộc vui của các cậu” không?”
“Không cần như vậy.” Hai người trên cây trăm miệng một lời.
Chậc chậc, bọn họ còn không muốn đắc tội với cái người vô cùng âm hiểm xảo trá kia nha!
Chỉ chốc lát sau, một hồi gió nhẹ thổi qua, bên người Thẩm Thiên Dục bỗng dưng xuất hiện hai thiếu niên tuấn tú xinh đẹp, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta không còn kịp nháy mắt.
Bọn họ xem ra so với Thẩm Thiên Dục nhỏ hơn 1~2 tuổi, bộ dáng tuấn tú, đẹp trai đến nỗi khiến mọi người không bỏ qua được vả lại còn có phong cách khác nhau. Thật may, đây là nơi ít người qua lại, bằng không, đối với vẻ đẹp trước mắt nhất định Thẩm Thiên Dục sau này càng ngày càng có nhiều người tới làm phiền.
Hai người, mỗi người một bên tách ra ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Dục.
Khóe môi Mạc Lân nâng lên nụ cười vô cùng dịu dàng, ánh mắt gian xảo nhìn Thẩm Thiên Dục: “Phản ứng của cô ấy nhất định rất thú vị?”
Còn không phải do người nào đó ban tặng sao... Thẩm Thiên Dục không nhịn được liếc mắt.
Không sai! Thú vị, rất thú vị! Giống như hắn suy đoán, phản ứng của cô cùng những gì hắn nghĩ không hề khác nhau! Kể từ đêm đó, cô không những né hắn mà còn tránh hắn... Điều làm hắn buồn bực chính là, cô vẫn như cũ lo chu toàn ba bữa ăn bày trên bàn hơn nữa còn viết giấy nhắc nhở hắn ăn cơm.
Rốt cuộc là sao đây? Ý là, hắn không có cô sẽ đói chết phải không? Ý là, trừ cho hắn no bụng, chuyện gì cũng không liên quan đến cô phải không? Cũng tốt, hắn cho cô mấy ngày để điều chỉnh lại tâm trạng... Dù sao hắn cũng đã bắt đầu, sau này cũng không có lý do để dừng lại!
“Chậc chậc, hắn cười, bình thường nụ cười như thế xuất hiện chứng tỏ không có chuyện tốt xảy ra!” Duke chớp chớp mắt to vô tội, ánh mắt sáng quắc bắn ra bốn phía.
Mạc Lân đồng ý gật đầu, hắn cùng Duke vô cùng vui sướng, cố ý đem người khác làm thành bánh quy kẹp nhân kẹp chặt hơn: “Dục, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Nói một chút nghe coi!”
Chân mày Thẩm Thiên Dục nhíu lại “Nhẹ nhàng” đẩy hai người bên cạnh ra: “Này, thời tiết rất nóng, không cần dính chặt như thế có được không? Nếu như tôi hôn mê hai cậu sẽ chịu trách nhiệm chứ?”
Thôi đi, người này lạnh nóng đều khống chế rất tốt, làm sao có chuyện đột nhiên ngất xỉu chứ!
Mạc Lân bĩu bĩu môi, lấy lòng nói: “Này này, có phải là anh em hay không? Làm gì mà phân biệt như thế, chẳng qua chỉ là một cái ôm thôi mà!”
“Thế nào, lần này lại cùng đám người kì lạ kia đánh cuộc cái gì hả?” Tròng mắt đen của Thẩm Thiên Dục đảo một cái, lộ ra nụ cười.
Đó, vừa cười!
Duke cố làm ra vẻ không hiểu, nhún nhún vai: “Không hiểu cậu đang nói cái gì?”
“Không hiểu sao?” Thẩm Thiên Dục tiếp tục cười híp mắt “Chẳng phải lần này Boss cũng đến tham dự sao?”
... Cái gì cũng biết, không phải là quá kinh người sao?
Mạc Lân cùng Duke liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nắm cánh tay Thẩm Thiên dục nói: “Chúng tôi là lo lắng cho cậu nha! Chúng tôi đối với lòng của chính mình rất thành thật, chúng tôi rất yêu thương cậu, tình yêu của chúng tôi giống như nước sông cuồn cuộn...”
“Có thể câm miệng rồi?”
Người này! Vẫn là như vậy, mỗi lần đều dội một gáo nước lạnh vào tình cảm của bọn họ.
Đang lúc Mạc Lân cùng Duke muốn bắt tay quậy phá một phen thì đôi mắt tinh anh của bọn họ đột nhiên nhìn thấy có hai bóng người đang đi qua. Duke lên tiếng: “A, đó có phải là Vi Vi không?”
Tròng mắt đen của Thẩm Thiên Dục nhẹ giơ lên. Hắn theo tầm mắt của bọn họ nhìn lại, hai bóng dáng kia có hóa thành tro thì hắn cũng nhận ra được.
Bóng dáng người nữ chính là “chị gái” thân ái của hắn – Thẩm Thiên Vi, còn người nam? Trong kí ức của Thẩm Thiên Dục, hắn chính là người Vi Vi đã bỏ lại đứa “em trai” yêu quý của mình mà hẹn hò v
“Không phải...” Thẩm Thiên Vi hốt hoảng lên tiếng. Cô làm sao có thể không yêu quý hắn, không muốn ở bên cạnh hắn chứ? Cô yêu quý hắn, yêu đến nỗi lòng cũng đau đớn nhưng... Đây chẳng qua là tình cảm chị gái đối với em trai thôi, không phải sao?
“Thiên Dục, chị rất yêu quý em, bởi vì em là em trai của chị!”
“Em có thể gạt anh nhưng em có thể lừa gạt lòng mình sao?” Thẩm Thiên Dục trầm giọng, tròng mắt đen nheo lại “Thẩm Thiên Vi, em hãy suy nghĩ nguyên nhân tại sao em muốn trốn tránh anh... Là bởi vì em phát hiện, em yêu anh!”
Đó không phải là tình cảm của một người chị gái đối với em trai, cho tới bây giờ đều không phải! Không có một người chị gái nào sẽ viết tràn ngập trên giấy trắng tên tuổi của em trai mình, càng không có chị gái sẽ vì trốn tránh tình cảm của mình đối với em trai mà lựa chọn cùng người khác hẹn hò.”
“Không nên nói nữa!” Thẩm Thiên Vi mất khống chế thét chói tai, cô ngồi sững sờ trên mặt đất tuyệt vọng khóc lớn.
Cô không cần nghe nữa! Lời của hắn giống như là mũi dao mở ra vỏ ngoài chắc chắn, phơi bày tất cả sự thật bị chôn dấu. Cô không thể nghe, cũng không muốn nghe! Tất cả không phải như thế, tất cả đều là hắn đang nói bậy!
“Không phải vậy, chị không yêu em! Không phải cái loại tình yêu đó, không phải, không phải, không phải!”
Cô phát điên mất. Thẩm Thiên Dục suy nghĩ trong lòng. Nói hắn không đau lòng là gạt người nhưng hắn vẫn như cũ cho việc mình làm là đúng.
Không có một nhát trí mạng, cô làm sao có thể nhìn thẳng vào tình cảm này? Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay dài nâng cằm cô lên, ép cô nhìn mình: “Anh nhẫn nhịn đủ rồi, anh không chịu nổi khi em rời khỏi anh càng không nhịn được khi em ở bên cạnh người đàn ông khác! Thẩm Thiên Vi, em nhất định chỉ có thể là của anh... Bắt đầu từ bây giờ, em tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý!”
“Thiên Dục...” Thẩm Thiên Vi vô lực lắc đầu, cô vịn vào cánh tay hắn “Chúng ta không thể làm như vậy.”
“Chỉ cần anh muốn, không có việc là không thể, anh sẽ không để cho em né tránh anh, tuyệt đối sẽ không!” Môi của hắn bá đạo đặt lên môi cô, mà cô chỉ có thể mặc cho hơi thở của hắn che mất không còn đường để lui.
“Renggggg...” Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, cho thấy đêm giáng sinh đã qua. Tất cả ảo ảnh tốt đẹp đều tan thành mây khói. Trở lại thế giới hiện thực, tất cả yêu hận rối rắm bắt đầu đan xen vào nhau...
“A, thật không nghĩ tới, việc cậu làm lại trở thành công cốc rồi.” m thanh lười biếng mang theo giọng nói trêu chọc vang lên. Từ một gốc cây rậm rạp, gần như có thể nhìn thấy chủ nhân của tiếng nói ấy đang nhàn nhã nằm trên cây, nhắm mắt nghĩ ngơi.
Ánh nắng buổi trưa quá chói chang cho nên bóng cây đại thụ trở thành nơi lý tưởng nhất trong sân trường.
“Dục khốn kiếp, cậu cũng quá vô dụng rồi? Cậu có biết là tôi đã cá cậu ít nhất cũng sống qua mùa hè này! Hiện tại thì tốt rồi, hại tôi thua thê thảm!” Từ bóng cây kia vang lên một giọng nói hấp dẫn đang rất tức giận. Hiển nhiên, người nọ vô cùng bất mãn, ý tứ đùa giỡn trong đó cũng rất rõ ràng.
Dưới tàng cây, Thẩm Thiên Dục đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ dáng hết sức thanh thản. Đối với câu nói vừa rồi, hắn chỉ lười biếng thờ ơ, môi mỏng hừ lạnh: “Bây giờ có phải là tôi nên nói câu “Xin lỗi vì đã phá hỏng cuộc vui của các cậu” không?”
“Không cần như vậy.” Hai người trên cây trăm miệng một lời.
Chậc chậc, bọn họ còn không muốn đắc tội với cái người vô cùng âm hiểm xảo trá kia nha!
Chỉ chốc lát sau, một hồi gió nhẹ thổi qua, bên người Thẩm Thiên Dục bỗng dưng xuất hiện hai thiếu niên tuấn tú xinh đẹp, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta không còn kịp nháy mắt.
Bọn họ xem ra so với Thẩm Thiên Dục nhỏ hơn 1~2 tuổi, bộ dáng tuấn tú, đẹp trai đến nỗi khiến mọi người không bỏ qua được vả lại còn có phong cách khác nhau. Thật may, đây là nơi ít người qua lại, bằng không, đối với vẻ đẹp trước mắt nhất định Thẩm Thiên Dục sau này càng ngày càng có nhiều người tới làm phiền.
Hai người, mỗi người một bên tách ra ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Dục.
Khóe môi Mạc Lân nâng lên nụ cười vô cùng dịu dàng, ánh mắt gian xảo nhìn Thẩm Thiên Dục: “Phản ứng của cô ấy nhất định rất thú vị?”
Còn không phải do người nào đó ban tặng sao... Thẩm Thiên Dục không nhịn được liếc mắt.
Không sai! Thú vị, rất thú vị! Giống như hắn suy đoán, phản ứng của cô cùng những gì hắn nghĩ không hề khác nhau! Kể từ đêm đó, cô không những né hắn mà còn tránh hắn... Điều làm hắn buồn bực chính là, cô vẫn như cũ lo chu toàn ba bữa ăn bày trên bàn hơn nữa còn viết giấy nhắc nhở hắn ăn cơm.
Rốt cuộc là sao đây? Ý là, hắn không có cô sẽ đói chết phải không? Ý là, trừ cho hắn no bụng, chuyện gì cũng không liên quan đến cô phải không? Cũng tốt, hắn cho cô mấy ngày để điều chỉnh lại tâm trạng... Dù sao hắn cũng đã bắt đầu, sau này cũng không có lý do để dừng lại!
“Chậc chậc, hắn cười, bình thường nụ cười như thế xuất hiện chứng tỏ không có chuyện tốt xảy ra!” Duke chớp chớp mắt to vô tội, ánh mắt sáng quắc bắn ra bốn phía.
Mạc Lân đồng ý gật đầu, hắn cùng Duke vô cùng vui sướng, cố ý đem người khác làm thành bánh quy kẹp nhân kẹp chặt hơn: “Dục, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Nói một chút nghe coi!”
Chân mày Thẩm Thiên Dục nhíu lại “Nhẹ nhàng” đẩy hai người bên cạnh ra: “Này, thời tiết rất nóng, không cần dính chặt như thế có được không? Nếu như tôi hôn mê hai cậu sẽ chịu trách nhiệm chứ?”
Thôi đi, người này lạnh nóng đều khống chế rất tốt, làm sao có chuyện đột nhiên ngất xỉu chứ!
Mạc Lân bĩu bĩu môi, lấy lòng nói: “Này này, có phải là anh em hay không? Làm gì mà phân biệt như thế, chẳng qua chỉ là một cái ôm thôi mà!”
“Thế nào, lần này lại cùng đám người kì lạ kia đánh cuộc cái gì hả?” Tròng mắt đen của Thẩm Thiên Dục đảo một cái, lộ ra nụ cười.
Đó, vừa cười!
Duke cố làm ra vẻ không hiểu, nhún nhún vai: “Không hiểu cậu đang nói cái gì?”
“Không hiểu sao?” Thẩm Thiên Dục tiếp tục cười híp mắt “Chẳng phải lần này Boss cũng đến tham dự sao?”
... Cái gì cũng biết, không phải là quá kinh người sao?
Mạc Lân cùng Duke liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nắm cánh tay Thẩm Thiên dục nói: “Chúng tôi là lo lắng cho cậu nha! Chúng tôi đối với lòng của chính mình rất thành thật, chúng tôi rất yêu thương cậu, tình yêu của chúng tôi giống như nước sông cuồn cuộn...”
“Có thể câm miệng rồi?”
Người này! Vẫn là như vậy, mỗi lần đều dội một gáo nước lạnh vào tình cảm của bọn họ.
Đang lúc Mạc Lân cùng Duke muốn bắt tay quậy phá một phen thì đôi mắt tinh anh của bọn họ đột nhiên nhìn thấy có hai bóng người đang đi qua. Duke lên tiếng: “A, đó có phải là Vi Vi không?”
Tròng mắt đen của Thẩm Thiên Dục nhẹ giơ lên. Hắn theo tầm mắt của bọn họ nhìn lại, hai bóng dáng kia có hóa thành tro thì hắn cũng nhận ra được.
Bóng dáng người nữ chính là “chị gái” thân ái của hắn – Thẩm Thiên Vi, còn người nam? Trong kí ức của Thẩm Thiên Dục, hắn chính là người Vi Vi đã bỏ lại đứa “em trai” yêu quý của mình mà hẹn hò v
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1071/5205
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1071/5205
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt