Tiểu thuyết Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh-full
Lượt xem : |
Tác giả: Đường Nhã
Tình trạng: Hoàn Thành
Tên truyện: Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh
Thể loại: Tiểu thuyết tình yêu,truyện ngôn tình
Đọc truyện ngôn tình hiện đại, wap đọc truyện trên điện thoại, tiểu thuyết ngôn tình, tiểu thuyết tình yêu, truyện tiểu thuyết hay, chuyện tình cảm mới
Chương 1
Sự ra đời của hắn là một kỳ tích.
Hắn ra đời không chỉ mang lại sự vui mừng và hạnh phúc cho An Vịnh Tâm cùng Thẩm Tư Kiều mà còn tiếp thêm hi vọng cho họ. Hai người đã trải qua rất nhiều thử thách và đau khổ trong tình yêu mới đến được với nhau. Bọn họ đã từng mất đi một đứa bé, hai người thậm chí còn cho rằng họ vĩnh viễn sẽ không thể có con. Nhưng trời cao hiển nhiên không quá tàn nhẫn với những người yêu nhau. Ở thời điểm gian khổ nhất, cuối cùng cũng ban cho họ một đứa con trai khỏe mạnh. Từ lúc hắn ra đời, mọi người liền đem hắn khắc sâu vào trong lòng, dùng câu “Nâng ở lòng bàn tay sợ bể, ngậm trong miệng sợ tan” để hình dung cũng không nói quá. Thế lực đứng đầu hắc đạo ở toàn bộ Châu Á hiện nay có tên là “Ngân Khuyết Môn” nằm ở Đài Loan. Ông ngoại của An Vịnh Tâm là người đứng đầu, ông còn là chuyên gia khoa tim mạch nổi tiếng khắp thế giới. Bất kỳ một người nào ở “Ngân Khuyết Môn” cũng biết tiểu thư An gia sinh được đứa con trai này quả thật không dễ dàng gì. Cho nên tất cả mọi người đều đem hết khả năng tận lực che chở hắn, đem hắn so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn.
Hắn quả thật là một thiên chi kiêu tử được hàng vạn hàng nghìn sự yêu thương nuông chiều.
Vậy mà vô luận bọn họ yêu thương hắn như thế nào cũng so ra kém với “chị gái” hắn. Người này là con gái nuôi của An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều. Cô gái nhỏ đó xinh đẹp như búp bê...
Ánh nắng buổi trưa ấm áp nhẹ nhàng chiếu rọi khắp nơi. Hoa Tường Vi xinh đẹp với đủ loại màu sắc khoe sắc khắp nơi trong sân sau của ngôi nhà.
Lúc này Thẩm Thiên Vi gần sáu tuổi, cô bé đang tưới nước cho những bông hoa Tường Vi xinh đẹp một cách tỉ mỉ. Ánh nắng ấm áp chíu lên cái tạp dề màu tím cùng với khăn trùm đầu cùng màu làm cho cô bé giống như một tiểu tinh linh đáng yêu động lòng người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như một con búp bê tinh xảo cho dù có dính một chút bùn đất cũng không làm tổn hại chút nào đến vẻ đẹp của cô bé. Chóp mũi nho nhỏ mượt mà toát ra mồ hôi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi cong lên chứng tỏ cô bé đang rất nghiêm túc.
“Vi, Vi...”
Một giọng nói thật nhỏ đột nhiên vang lên ở phía sau. Cô bé giật mình, lập tức quay người lại cứ như mình bị điện giật. Cô nhìn về phía cách đó không xa có một viên thịt nho nhỏ tròn tròn đang ngồi trên chiếc xích đu màu trắng.
Hắn đang nhìn cô chằm chằm với cặp mắt đen đáng yêu.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô nở ra một nụ cười hết sức sủng nịnh. Cô bé vội vàng đứng lên, vỗ vỗ cái tạp dề rồi đi về phía xích đu, cúi người từ trên cao nhìn xuống.
“Thiên Dục, em gọi chị phải không?”
Thẩm Thiên Dục mới hai tuổi hoàn toàn kế thừa tư chất cùng vẻ ngoài của ba mẹ hắn. Hắn có một hình dáng cực kỳ xinh đẹp trừ đôi mắt trong trẻo lấp lánh kia thì tròng mắt đen cực kỳ giống An Vịnh Tâm. Hắn có khuôn mặt tuấn tú có tám phần giống Thẩm Tư Kiều.
Cặp mắt đen nhanh như chớp nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Vi, tay nhỏ bé phấn nộn bắt lấy tạp dề của cô bé, sau đó nở ra một nụ cười rạng rỡ.
“Ha ha, em muốn lấy tạp dề của chị à?” Thẩm Thiên Vi cười “Hì hì” một tiếng nắm lấy tay nhỏ bé của hắn thuận tiện ngồi xuống kế bên. Cô nhìn hắn, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc ấm áp.
Đây là em trai của cô, là em trai mà cô yêu quý nhất!
Mặc dù cô mới sáu tuổi nhưng tâm trí của cô đã trưởng thành rất nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa khác. Cô đã từng là một đứa trẻ bất hạnh nếu như không phải ba mẹ đem cô về nuôi thì bây giờ cô không mình đang trôi nổi ở đâu, phải trải qua một cuộc sống như thế nào.
Tới khi mẹ mang thai Thiên Dục, sự mong đợi mãnh liệt của ba mẹ cũng lây sang cô, làm cho cô không khỏi chờ mong vào hắn. Cô biết Thiên Dục là đứa trẻ không dễ dàng có được. Cô yêu quý ba mẹ cho nên cô cũng sẽ dùng toàn bộ tình cảm cùng sinh mạng để yêu thương, bảo vệ đứa em trai này, không cho bất cứ ai có thể tổn thương hắn, cô nhất định sẽ bảo vệ hắn.
Khi Thiên Dục được một tuổi lẻ ba tháng, câu đầu tiên hắn nói không phải ba cũng phải mẹ mà là “Vi Vi”... Khi đó hắn đứng trước cái ghế nhỏ màu trắng. Cô hít hít mũi khóc thật khó coi. Mẹ lại nói cô thật ngốc nên vui vẻ mới đúng. Bởi vì cô yêu thương hắn, luôn ở xung quanh chạy trước chạy sau chăm sóc cho hắn nên hắn mới có thể thích cô như vậy.
Nhưng...
Cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Thiên Vi cong lên, cô nhẹ nhàng siết chặt gương mặt trắng nõn của Thẩm Thiên Dục: “Thiên Dục, phải gọi là chị! Nói theo chị, chị, chị...”
“Vi, Vi Vi”
Gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn của hắn lại tỏ ra rất nghiêm túc, Thẩm Thiên Vi vừa bực mình vừa buồn cười.
Không sai. Người đầu tiên hắn mở miệng gọi là cô nhưng tại sao không phải là “Chị” mà là tên của cô chứ? Cô thật sự rất muốn nghe hắn gọi một tiếng chị... Nhưng tên nhóc này thà chết chứ không chịu làm theo, hắn xác định rằng cô chính là Vi Vi.
Mẹ nói có thể vì hắn thường nghe ba và mẹ gọi cô là “Vi Vi” nên mới nhớ hai chữ này.
Thật là một thất bại tốt đẹp.
Tới lúc nào cô mới có thể nghe hắn gọi một tiếng chị đây?
“Thiên Dục, chị là chị của em!” Cô từ trong túi móc ra một cái khăn tay nhỏ mềm mại thay hắn lau đi mồ hôi trên trán, cưng chiều xoa xoa cái má mềm mại của hắn.
“Vi Vi...” Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, một lần nữa bật ra hai chữ này. Thẩm Thiên Dục nhìn chằm chằm cô vừa giống như đang suy nghĩ cái gì đó vừa giống như đang mơ mộng.
“Được rồi, được rồi, là Vi Vi nha!”
Một chuỗi tiếng cười vui tươi hớn hở từ miệng Thẩm Thiên Dục phát ra, giống như hắn vô cùng hài lòng với đáp án này.
“Em đó, mỗi lần bắt nạt chị đều vui vẻ như thế”
Thẩm Thiên Vi vuốt cái mũi nhỏ của hắn một cái, hai người cùng nhau cười rộ lên.
Nghe ở sân sau có tiếng cười đùa vui vẻ, hai vợ chồng vẫn đứng ở cửa chính cũng cười theo. An Vịnh Tâm bị Thẩm Tư Kiều ôm vào trong ngực: “Kiều, em thấy thật hạnh phúc.”
“Anh cũng vậy” Thẩm Tư Kiều hôn nhẹ lên trán vợ.
Một lúc sau, An Vịnh Tâm ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía Thẩm Tư Kiều, cô nói: “Chồng ơi, chúng ta sinh thêm một đứa bé được không?”
Thẩm Tư Kiều cũng không kinh ngạc trước đề nghị của vợ. Hắn chỉ thở dài tiếc nuối: “Vợ à, anh xin lỗi, coi như em muốn thì nó cũng sẽ không xảy ra.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đã buộc ga-rô (ngăn sinh nở) rồi, không có khả năng cho em đứa bé.” Thẩm Tư Kiều sủng nịnh nhìn vợ giống như đang nhìn bảo bối quý giá nhất.
“Cái gì?” An Vịnh Tâm quả thật rất khiếp sợ “Tại sao tới bây giờ anh mới nói cho em biết?”
“... Anh không muốn mạo hiểm nữa, rất nguy hiểm!” Câu trả lời của hắn khiến khóe mắt An Vịnh Tâm nhanh chóng đỏ rực “Chúng ta còn có Vi Vi và Thiên Dục mà, như vậy là đủ rồi.”
“Đứa ngốc!” An Vịnh Tâm vùi mặt vào trong ngực hắn hít hít chóp mũi “Em yêu a
Bài viết liên quan!