Tiểu thuyết Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi-full
Lượt xem : |
” Cổ Thừa Viễn nói.
“Lẽ nào nguyên nhân này còn chưa đủ hay sao?” Du Nhiên hỏi.
Ánh mặt trời soi sáng, trên mặt hồ nhân tạo gợn lên những gợn sóng lăn tăn, chiếu những ánh nắng màu vàng gãy nát vào trong đôi mắt của Cổ Thừa Viễn.
Trong mắt anh ta, là những tia sáng gãy nát: “Nếu như anh nói, anh và em không có quan hệ đó thì sao?”
Du Nhiên cảm thấy ánh mặt trời ngày hôm nay thật chói mắt, cô bắt đầu hoa mắt, những lời của Cổ Thừa Viễn dường như không chân thực: “Anh nói cái gì?”
“Chúng ta không có quan hệ huyết thống, chưa từng có.” Cổ Thừa Viễn nói với cô.
“Không thể nào!” Du Nhiên phủ nhận.
“Ngay từ đầu anh đã biết chuyện đó.” Cổ Thừa Viễn tiếp tục: “Không nói cho em vì muốn tăng cảm giác tội lỗi của em, hẹn hò với anh trai có chung một nửa dòng máu, tình cảm không thể nói cho ai biết này sẽ dằn vặt em.”
“Không thể nào!” Du Nhiên lúc này chỉ có thể không ngừng nói một câu này.
“Nếu không tin, em có thể hỏi bà ấy.” Ánh mắt Cổ Thừa Viễn lướt qua Du Nhiên, nhìn về phía Bạch Linh đã đứng phía sau một lúc lâu.
Du Nhiên quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy mẹ, nghĩ đến chuyện vừa rồi mẹ đã nghe thấy mình và Cổ Thừa Viễn từng hẹn hò, nhất thời cảm thấy có một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu, khiến toàn bộ thần kinh của cô vỡ nát.
Bạch Linh là một người phụ nữ đẹp, dù đã đến tuổi trung niên nhưng da bà vẫn trắng như tuyết, mịn như bánh kem.
Lúc này, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bà có vẻ có chút mông lung, mà giọng nói cũng như không có thật, giống như nói mơ: “Thì ra, con hận mẹ như vậy… Thừa Viễn.”
“Bà đã hứa sẽ mang tôi rời khỏi hắn, nhưng cuối cùng, một mình bà bỏ đi.” Ánh mắt Cổ Thừa Viễn có một loại ma lực khiến người ta lạnh đến từng khớp xương: “Đúng vậy, tôi hận bà, tôi nghĩ, cách trả thù bà hay nhất chính là tổn thương cô con gái bảo bối của bà, vì vậy, tôi đã làm thế, nhớ khoảng thời gian thất thường khi cô ấy thi vào trường đại học lần đầu tiên không? Đó là vì trước kỳ thi một tháng, tôi đã bỏ rơi cô ấy. Tôi nói cho cô ấy, tôi chưa từng yêu cô ấy. Bà nên tự mình nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô ấy lúc đó…”
“Cút!” Du Nhiên giận dữ gào lên ngắt lời Cổ Thừa Viễn.
Cô không thể chịu được khi nỗi đau khổ cô đã trải qua trong đời bị người ta hời hợt nói ra khỏi miệng như thế.
Cô không thể chịu được khi mẹ mình đang nghe tất cả những chuyện này.
“Cổ Thừa Viễn, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh.” Hàm răng Du Nhiên giống như nhuộm kín nỗi hận sâu nặng nhất, từng chữ phun ra đều dính sự đen tối nặng nề.
Hơi thở toàn thân cô đều là thù hận đến cực hạn, nếu có một con dao trong tay, Du Nhiên sẽ không chút do dự mà đâm nó vào trái tim Cổ Thừa Viễn.
Cô chưa từng hận một ai như thế, hận đến mức hy vọng anh ta gặp phải hình phạt đáng sợ nhất trên thế giới.
Bất cứ ai đứng trước mặt Du Nhiên lúc này đều sẽ bị cơn giận tỏa ra từ người cô làm cho sợ hãi.
Đó không chỉ có tức giận, còn có chán ghét.
Giống nỗi chán ghét khi nhìn thấy bọn giòi bọ lúc nhúc.
Cổ Thừa Viễn dời tầm mắt, xoay người, giống như Du Nhiên mong muốn, rời đi.
Cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất, không nhìn thấy nữa, trong lòng Du Nhiên giống như bị cảm giác mãnh liệt đó kích động, không ngừng thở dốc.
Bạch Linh không hỏi bất cứ điều gì, cũng không nói gì, chỉ đặt tay lên vai Du Nhiên.
Du Nhiên lúc này đã dùng hết sức lực cho vẻ bề ngoài cứng rắn của mình, bàn tay của mẹ giống như một giọt nước làm tràn ly, ép cô sụp đổ.
Du Nhiên xoay người, giống như khi gặp phải chuyện uất ức ngày còn bé, vùi mặt vào vai mẹ.
Cái khác chính là, khi còn bé cô sẽ khóc, nhưng cô của ngày hôm nay, chỉ biết lẳng lặng hít thở hương thơm tĩnh lặng như hoa lan trên người mẹ.
Khóc, đã không thể giải quyết được chuyện gì nữa.
Du Nhiên chỉ muốn nghỉ ngơi, không có bất cứ thứ gì quấy rối, nghỉ ngơi một chút trên vai mẹ.
Bên dưới cây Tường Vi trong khu phòng bệnh, Bạch Linh kể lại sự thật.
Cổ Thừa Viễn, thật sự không phải do Bạch Linh sinh ra.
Khi Bạch Linh hai mươi hai tuổi, đã gả cho bố Cổ Thừa Viễn dưới mệnh lệnh của bố mẹ.
Sau khi kết hôn Bạch Linh mới phát hiện, Cổ Chí vốn là sĩ quan nên tính cách rất nóng nảy, động một cái lại nổi giận.
Ngay từ đầu, giữa hai người đã không có tình cảm làm nền tảng, hơn nữa, Cổ Chí đã vài lần ra tay đánh bà, Bạch Linh mất đi lòng tin với cuộc hôn nhân này, bà quyết tâm thoát khỏi nó.
Vì vậy, bà lén mua thuốc tránh thai, đồng thời mua được một giấy chứng nhận vô sinh của bệnh viện.
Tuy biết rằng Bạch Linh không thể sinh con, Cổ Chí vẫn không nghe theo lời bố mẹ mà ly hôn với Bạch Linh.
Thế nhưng, nhà họ Cổ không thể không có người nối dõi, Cổ Chí ra ngoài tìm một người đẻ thuê, sinh ra Cổ Thừa Viễn, sau đó ôm về nhà, giao cho Bạch Linh nuôi dưỡng.
Dưới sự phối hợp của cả gia đình, chuyện này cơ bản không có người ngoài nào biết.
Tuy Bạch Linh không yêu Cổ Chí, nhưng bản năng người mẹ khiến bà thật sự yêu thương Cổ Thừa Viễn khi đó vẫn còn nằm trong tã.
Bà giống như một người mẹ chân chính, thương yêu anh ta, dạy dỗ anh ta.
Tuy Cổ Thừa Viễn là con một, nhưng Cổ Chí vẫn vô cùng nghiêm khắc với anh ta, thường xuyên vì một vấn đề rất nhỏ mà đánh anh ta.
Bạch Linh ngăn cản nhiều lần cũng không có kết quả.
Sự lạnh lùng, tàn ác cua Cổ Chí khiến Bạch Linh không thể chịu đựng được nữa, đúng lúc này, bà quen Lý Minh Vũ.
Sự dịu dàng, nhã nhặn của Lý Minh Vũ tạo thành một sự đối lập rõ ràng với Cổ Chí, lần đầu tiên Bạch Linh cảm nhận được cái gì là tình yêu thật sự.
Cuối cùng, bà quyết định ly hôn với Cổ Chí, lấy Lý Minh Vũ.
Trong lúc cãi vã, chuyện này bị Cổ Thừa Viễn còn nhỏ tuổi nghe được.
Tối hôm đó, Cổ Thừa Viễn nhào vào lòng Bạch Linh, xin bà đừng đi.
Bạch Linh luôn coi Cổ Thừa Viễn là con ruột của mình, bà hạ quyết tâm phải mang Cổ Thừa Viễn đi.
Thế nhưng, tại tòa án, Cổ Chí lấy ra chứng cứ chứng minh Bạch Linh không phải mẹ đẻ của Cổ Thừa Viễn.
Đương nhiên, Cổ Thừa Viễn được phán quyết giao cho Cổ Chí.
Cứ như thế, Bạch Linh và Cổ Thừa Viễn bị ngăn cách.
Sau đó, mỗi một lần Bạch Linh gặp Cổ Thừa Viễn là một lần nhìn thấy trên người anh ta có những vết thương cả cũ cả mới, mỗi một lần đều khiến bà đau xót không thôi.
Nhưng bà bất lực.
Cổ Chí thậm chí còn cho rằng, Bạch Linh rời khỏi ông ta đều do lỗi của Cổ Thừa Viễn, cứ hai ba ngày ông ta lại đánh chửi Cổ Thừa Viễn.
Thậm chí có một lần, Cổ Chí dìm đầu Cổ Thừa Viễn vào trong nước, khi Cổ Thừa Viễn không thở được nữa mới buông tay.
“Mẹ biết Thừa Viễn rất khổ, nhưng mẹ chưa từng nghĩ rằng Thừa Viễn sẽ hận mẹ như thế.” Bạch Linh lẩm bẩm: “Mẹ còn chưa từng nghĩ rằng, chuyện đó là một sự bỏ rơi đầy tàn khốc với Thừa Viễn. Càng không ngờ rằng thằng bé sẽ trút nỗi hận lên người con.”
“Không có việc gì, mẹ, đều đã qua rồi.” Du Nhiên nhẹ giọng nói: “Đều đã qua rồi.”
Sau khi mọi việc kết thúc, Du Nhiên và Tiểu Tân trở về trường.
Trên xe, Du Nhiên một mực im lặng, giống như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại giống như không nghĩ đến bất cứ chuyện gì.
Khi xe tới khu náo nhiệt, Tiểu Tân bỗn
“Lẽ nào nguyên nhân này còn chưa đủ hay sao?” Du Nhiên hỏi.
Ánh mặt trời soi sáng, trên mặt hồ nhân tạo gợn lên những gợn sóng lăn tăn, chiếu những ánh nắng màu vàng gãy nát vào trong đôi mắt của Cổ Thừa Viễn.
Trong mắt anh ta, là những tia sáng gãy nát: “Nếu như anh nói, anh và em không có quan hệ đó thì sao?”
Du Nhiên cảm thấy ánh mặt trời ngày hôm nay thật chói mắt, cô bắt đầu hoa mắt, những lời của Cổ Thừa Viễn dường như không chân thực: “Anh nói cái gì?”
“Chúng ta không có quan hệ huyết thống, chưa từng có.” Cổ Thừa Viễn nói với cô.
“Không thể nào!” Du Nhiên phủ nhận.
“Ngay từ đầu anh đã biết chuyện đó.” Cổ Thừa Viễn tiếp tục: “Không nói cho em vì muốn tăng cảm giác tội lỗi của em, hẹn hò với anh trai có chung một nửa dòng máu, tình cảm không thể nói cho ai biết này sẽ dằn vặt em.”
“Không thể nào!” Du Nhiên lúc này chỉ có thể không ngừng nói một câu này.
“Nếu không tin, em có thể hỏi bà ấy.” Ánh mắt Cổ Thừa Viễn lướt qua Du Nhiên, nhìn về phía Bạch Linh đã đứng phía sau một lúc lâu.
Du Nhiên quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy mẹ, nghĩ đến chuyện vừa rồi mẹ đã nghe thấy mình và Cổ Thừa Viễn từng hẹn hò, nhất thời cảm thấy có một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu, khiến toàn bộ thần kinh của cô vỡ nát.
Bạch Linh là một người phụ nữ đẹp, dù đã đến tuổi trung niên nhưng da bà vẫn trắng như tuyết, mịn như bánh kem.
Lúc này, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bà có vẻ có chút mông lung, mà giọng nói cũng như không có thật, giống như nói mơ: “Thì ra, con hận mẹ như vậy… Thừa Viễn.”
“Bà đã hứa sẽ mang tôi rời khỏi hắn, nhưng cuối cùng, một mình bà bỏ đi.” Ánh mắt Cổ Thừa Viễn có một loại ma lực khiến người ta lạnh đến từng khớp xương: “Đúng vậy, tôi hận bà, tôi nghĩ, cách trả thù bà hay nhất chính là tổn thương cô con gái bảo bối của bà, vì vậy, tôi đã làm thế, nhớ khoảng thời gian thất thường khi cô ấy thi vào trường đại học lần đầu tiên không? Đó là vì trước kỳ thi một tháng, tôi đã bỏ rơi cô ấy. Tôi nói cho cô ấy, tôi chưa từng yêu cô ấy. Bà nên tự mình nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô ấy lúc đó…”
“Cút!” Du Nhiên giận dữ gào lên ngắt lời Cổ Thừa Viễn.
Cô không thể chịu được khi nỗi đau khổ cô đã trải qua trong đời bị người ta hời hợt nói ra khỏi miệng như thế.
Cô không thể chịu được khi mẹ mình đang nghe tất cả những chuyện này.
“Cổ Thừa Viễn, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh.” Hàm răng Du Nhiên giống như nhuộm kín nỗi hận sâu nặng nhất, từng chữ phun ra đều dính sự đen tối nặng nề.
Hơi thở toàn thân cô đều là thù hận đến cực hạn, nếu có một con dao trong tay, Du Nhiên sẽ không chút do dự mà đâm nó vào trái tim Cổ Thừa Viễn.
Cô chưa từng hận một ai như thế, hận đến mức hy vọng anh ta gặp phải hình phạt đáng sợ nhất trên thế giới.
Bất cứ ai đứng trước mặt Du Nhiên lúc này đều sẽ bị cơn giận tỏa ra từ người cô làm cho sợ hãi.
Đó không chỉ có tức giận, còn có chán ghét.
Giống nỗi chán ghét khi nhìn thấy bọn giòi bọ lúc nhúc.
Cổ Thừa Viễn dời tầm mắt, xoay người, giống như Du Nhiên mong muốn, rời đi.
Cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất, không nhìn thấy nữa, trong lòng Du Nhiên giống như bị cảm giác mãnh liệt đó kích động, không ngừng thở dốc.
Bạch Linh không hỏi bất cứ điều gì, cũng không nói gì, chỉ đặt tay lên vai Du Nhiên.
Du Nhiên lúc này đã dùng hết sức lực cho vẻ bề ngoài cứng rắn của mình, bàn tay của mẹ giống như một giọt nước làm tràn ly, ép cô sụp đổ.
Du Nhiên xoay người, giống như khi gặp phải chuyện uất ức ngày còn bé, vùi mặt vào vai mẹ.
Cái khác chính là, khi còn bé cô sẽ khóc, nhưng cô của ngày hôm nay, chỉ biết lẳng lặng hít thở hương thơm tĩnh lặng như hoa lan trên người mẹ.
Khóc, đã không thể giải quyết được chuyện gì nữa.
Du Nhiên chỉ muốn nghỉ ngơi, không có bất cứ thứ gì quấy rối, nghỉ ngơi một chút trên vai mẹ.
Bên dưới cây Tường Vi trong khu phòng bệnh, Bạch Linh kể lại sự thật.
Cổ Thừa Viễn, thật sự không phải do Bạch Linh sinh ra.
Khi Bạch Linh hai mươi hai tuổi, đã gả cho bố Cổ Thừa Viễn dưới mệnh lệnh của bố mẹ.
Sau khi kết hôn Bạch Linh mới phát hiện, Cổ Chí vốn là sĩ quan nên tính cách rất nóng nảy, động một cái lại nổi giận.
Ngay từ đầu, giữa hai người đã không có tình cảm làm nền tảng, hơn nữa, Cổ Chí đã vài lần ra tay đánh bà, Bạch Linh mất đi lòng tin với cuộc hôn nhân này, bà quyết tâm thoát khỏi nó.
Vì vậy, bà lén mua thuốc tránh thai, đồng thời mua được một giấy chứng nhận vô sinh của bệnh viện.
Tuy biết rằng Bạch Linh không thể sinh con, Cổ Chí vẫn không nghe theo lời bố mẹ mà ly hôn với Bạch Linh.
Thế nhưng, nhà họ Cổ không thể không có người nối dõi, Cổ Chí ra ngoài tìm một người đẻ thuê, sinh ra Cổ Thừa Viễn, sau đó ôm về nhà, giao cho Bạch Linh nuôi dưỡng.
Dưới sự phối hợp của cả gia đình, chuyện này cơ bản không có người ngoài nào biết.
Tuy Bạch Linh không yêu Cổ Chí, nhưng bản năng người mẹ khiến bà thật sự yêu thương Cổ Thừa Viễn khi đó vẫn còn nằm trong tã.
Bà giống như một người mẹ chân chính, thương yêu anh ta, dạy dỗ anh ta.
Tuy Cổ Thừa Viễn là con một, nhưng Cổ Chí vẫn vô cùng nghiêm khắc với anh ta, thường xuyên vì một vấn đề rất nhỏ mà đánh anh ta.
Bạch Linh ngăn cản nhiều lần cũng không có kết quả.
Sự lạnh lùng, tàn ác cua Cổ Chí khiến Bạch Linh không thể chịu đựng được nữa, đúng lúc này, bà quen Lý Minh Vũ.
Sự dịu dàng, nhã nhặn của Lý Minh Vũ tạo thành một sự đối lập rõ ràng với Cổ Chí, lần đầu tiên Bạch Linh cảm nhận được cái gì là tình yêu thật sự.
Cuối cùng, bà quyết định ly hôn với Cổ Chí, lấy Lý Minh Vũ.
Trong lúc cãi vã, chuyện này bị Cổ Thừa Viễn còn nhỏ tuổi nghe được.
Tối hôm đó, Cổ Thừa Viễn nhào vào lòng Bạch Linh, xin bà đừng đi.
Bạch Linh luôn coi Cổ Thừa Viễn là con ruột của mình, bà hạ quyết tâm phải mang Cổ Thừa Viễn đi.
Thế nhưng, tại tòa án, Cổ Chí lấy ra chứng cứ chứng minh Bạch Linh không phải mẹ đẻ của Cổ Thừa Viễn.
Đương nhiên, Cổ Thừa Viễn được phán quyết giao cho Cổ Chí.
Cứ như thế, Bạch Linh và Cổ Thừa Viễn bị ngăn cách.
Sau đó, mỗi một lần Bạch Linh gặp Cổ Thừa Viễn là một lần nhìn thấy trên người anh ta có những vết thương cả cũ cả mới, mỗi một lần đều khiến bà đau xót không thôi.
Nhưng bà bất lực.
Cổ Chí thậm chí còn cho rằng, Bạch Linh rời khỏi ông ta đều do lỗi của Cổ Thừa Viễn, cứ hai ba ngày ông ta lại đánh chửi Cổ Thừa Viễn.
Thậm chí có một lần, Cổ Chí dìm đầu Cổ Thừa Viễn vào trong nước, khi Cổ Thừa Viễn không thở được nữa mới buông tay.
“Mẹ biết Thừa Viễn rất khổ, nhưng mẹ chưa từng nghĩ rằng Thừa Viễn sẽ hận mẹ như thế.” Bạch Linh lẩm bẩm: “Mẹ còn chưa từng nghĩ rằng, chuyện đó là một sự bỏ rơi đầy tàn khốc với Thừa Viễn. Càng không ngờ rằng thằng bé sẽ trút nỗi hận lên người con.”
“Không có việc gì, mẹ, đều đã qua rồi.” Du Nhiên nhẹ giọng nói: “Đều đã qua rồi.”
Sau khi mọi việc kết thúc, Du Nhiên và Tiểu Tân trở về trường.
Trên xe, Du Nhiên một mực im lặng, giống như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại giống như không nghĩ đến bất cứ chuyện gì.
Khi xe tới khu náo nhiệt, Tiểu Tân bỗn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1579/5713
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1579/5713
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt