watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi-full

Lượt xem :
a cô hơi nhăn lại: “Đó là không bình thường.”

“Nếu, mẹ biết chuyện này, em nghĩ bà ấy sẽ cảm thấy thế nào?” Cổ Thừa Viễn hỏi, khóe môi anh ta giống như đang mỉm cười.

Nhìn thấy vẻ mặt của Du Nhiên, anh ta mỉm cười.

“Anh muốn nói với mẹ?” Du Nhiên cảnh giác: “Anh điên rồi?”

“Một ngày nào đó em rời khỏi anh.” Cổ Thừa Viễn nhẹ giọng nói bên tai Du Nhiên: “Chưa biết chừng, anh sẽ vì đố kỵ mà nói ra chuyện này.”

Du Nhiên nghiêng đầu, nhìn ga trải giường, ngay cả ga trải giường cũng một màu xanh lam trầm tĩnh như giấy dán tường, vì vậy, Du Nhiên không kích động, giọng nói của cô cũng nhuộm một màu xanh lam trầm tĩnh: “Tôi tuyệt đối không rời khỏi anh ấy, tuyệt đối không.”

Đúng vậy, cô sẽ không rời khỏi chàng trai trên môi luôn có hương vị đồ ăn thoang thoảng kia.

Vừa may, những món ăn này, đều là những món cô thích.

Cô sẽ không bị uy hiếp, sẽ không rời khỏi Khuất Vân.

“Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.” Du Nhiên tiếp tục dùng giọng nói màu xanh lam trầm tĩnh kia: “Nếu anh làm vậy, có thể, gia đình chúng ta sẽ đau khổ đôi ba năm, nhưng, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại anh nữa, không bao giờ nữa.”

Du Nhiên đang nghiêng đầu, vì vậy, cô không nhìn thấy biểu hiện của Cổ Thừa Viễn, cô chỉ cảm nhận được hơi thở của anh ta, phun lên cổ cô, khi lạnh khi nóng.

Du Nhiên không biết Cổ Thừa Viễn muốn làm gì tiếp theo, nhưng cô biết, chính mình đang sợ.

Rất sợ.

May mà trong giờ phút này, di động của Du Nhiên vang lên.

Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, vội vàng vòng qua dưới cánh tay Cổ Thừa Viễn, cầm lấy di động trên tủ đầu giường.

Nhưng, khi vừa nhìn đến thông báo trên điện thoại, Du Nhiên như hít phải một hơi khí lạnh dưới chân núi Himalaya – là Khuất Vân.

Nếu là bình thường, Du Nhiên sẽ vô cùng thỏa mãn với hành động chủ động liên lạc này của Khuất Vân, nhưng hiện tại, cô không nhịn được mà nguyền rủa lòng bàn chân Khuất Vân lở loét.

Cổ Thừa Viễn là ai, anh ta lập tức cảm nhận được sự khác thường của Du Nhiên: “Là hắn gọi tới?”

Nói xong, không có bất kỳ báo trước nào, anh ta đưa tay giật lấy điện thoại.

Lúc này, toàn thân Du Nhiên run lên, lỗ chân lông cũng toát ra một nửa mồ hôi lạnh, một nửa mồ hôi nóng.

Du Nhiên biết, nếu để Cổ Thừa Viễn phát hiện Khuất Vân chính là bạn trai của mình, hậu quả sẽ rất tồi tệ.

Cô tin chắc rằng Cổ Thừa Viễn sẽ dùng tất cả biện pháp để phá hoại tình cảm vốn không có gì chắc chắn giữa cô và Khuất Vân.

Nghĩ vậy, Du Nhiên quyết tâm, giơ cao chiếc điện thoại còn chưa mua được bao nhiêu ngày, đập thật mạnh lên mặt đất.

Diệt khẩu rồi còn chưa bỏ qua, Du Nhiên xuống giường, dùng chân giẫm mạnh lên thi thể vốn đã phân làm mấy mảnh của cái điện thoại, cố gắng phanh thây nó trong thời gian ngắn nhất.

Không chỉ vậy, Du Nhiên còn đẩy cửa, xông vào phòng bếp. Cầm lấy dao nấu ăn, cố sức băm vằm.

Dưới cố gắng không ngừng và hành động điên cuồng của cô, chiếc điện thoại di động đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra nó nữa.

Sau khi làm xong tất cả, Du Nhiên nằm trên sô pha nghỉ ngơi, thở phì phò.

Không biết từ khi nào, Cổ Thừa Viễn đã ra khỏi phòng, ngồi xuống bên cạnh cô: “Xem ra, em rất sợ anh biết hắn là ai.”

“Đúng vậy.” Du Nhiên thừa nhận: “Tôi phải bảo vệ anh ấy.”

“Ý của em là, năng lực của hắn không bằng anh?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

“Tôi không biết.” Lời Du Nhiên nói chính là lời nói thật.

Bọn họ, một người là lang, một người là sói, nhìn qua, thực lực dường như không kém nhau là mấy.

“Tôi nói rồi, tôi thích anh ấy, vì vậy, tôi không muốn anh ấy bị thương, mặc kệ anh ấy yếu hay mạnh, điều tôi muốn chỉ đơn giản như vậy.” Đây là câu trả lời của Du Nhiên để đáp trả lại vấn đề này.

Khi Du Nhiên nói xong câu nói đó, Cổ Thừa Viễn nhìn chằm chằm môi cô, giống như còn chờ cô nói thêm điều gì đó.

Qua một lúc rất lâu, Cổ Thừa Viễn mới mở miệng: “Du Nhiên, em biết không? Chỉ vì những lời này của em… Anh sẽ không để em ra đi, tuyệt đối sẽ không.”

Cổ Thừa Viễn nói xong câu đó, không còn làm chuyện gì khác người nữa, anh ta ngồi yên bên cạnh Du Nhiên, mở ti vi, nhìn về hướng đó.

Khi Lý Minh Vũ và Bạch Linh trở về, hai người bọn họ đang giống như những cặp anh em bình thường khác, ngồi trên sô pha.

Trên ti vi đang phát một tiết mục văn nghệ, Cổ Thừa Viễn đang mỉm cười, còn Du Nhiên…

Ánh mắt Du Nhiên mang theo chút thất thần.

Buổi tối hôm đó, Du Nhiên nằm trên giường, tiếp tục giấc mơ trước đây.

Có lẽ, không nên gọi nó là mơ, mà là ký ức trong quá khứ.

Rất lâu trước kia, ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ nữa, nhiều chuyện thường xuyên bị đứt đoạn, giống như đó là ký ức của một người khác.

Trước giờ Du Nhiên không thể ngờ rằng, năm cô sáu tuổi, bỗng nhiên lại có thêm một người anh trai.

Cùng mẹ khác cha, Du Nhiên cũng không thật sự hiểu được điều này, vì sao hai người lại không cùng cha.

Phải thật lâu sau, cô mới dần dần hiểu được một sự thật: trước khi mẹ lấy bố, đã từng kết hôn với một người đàn ông khác, sinh ra Cổ Thừa Viễn, nhưng, mẹ và người đàn ông kia sống với nhau không hạnh phúc, vì vậy, khi Cổ Thừa Viễn bảy tuổi, bọn họ ly hôn, sau đó mẹ lấy bố, sinh ra cô.

Giờ nghĩ lại mới thấy nó cũng không quá phức tạp, nhưng ngày đó, đối với Du Nhiên mà nói, vòng luẩn quẩn nho nhỏ này cũng đủ để khiến cô đau đầu.

Du Nhiên vốn nghĩ rằng, nếu đã là người thân của nhau, chỉ cần vừa sinh ra đã biết, giống như từ khi còn nhỏ cô đã biết chị họ Nhậm Đình Đình là người thân của cô, còn Trần Tiểu Minh cách vách không phải.

Vì vậy, người anh trai từ trên trời rơi xuống này khiến Du Nhiên khó có thể tiếp nhận, đương nhiên, điều này cũng không chứng minh cô ghét anh ta.

Ngược lại, Du Nhiên rất thích Cổ Thừa Viễn, thích gương mặt trẻ trung mang chút khí phách của anh ta, bởi vì mỗi lần Cổ Thừa Viễn đến nhà Du Nhiên đều sẽ mang đến cho cô những đồ ăn vặt cô thích hoặc một con búp bê bằng vải.

Quan trọng hơn là, khi Du Nhiên nói chuyện với Cổ Thừa Viễn, cho dù những chủ đề đó thật buồn cười hoặc thật ấu trĩ, anh ta vẫn sẽ kiên nhẫn lắng nghe, không giống những người lớn khác, cho dù cười cũng chỉ là cười cho có lệ.

Ngay trong căn phòng tràn đầy những đóa hoa nhỏ màu xanh lam trầm tĩnh này, Du Nhiên bé nhỏ đã vuốt đầu con gấu bông, nhỏ giọng kể lại những điều thầy giáo đã dạy ở trường, còn Cổ Thừa Viễn ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe.

Thời gian đã trôi qua như thế, dần dần, hai người lớn lên.

Con gấu bông kia đã không biết ở đâu, những quyển truyện cổ tích biến thành sách tham khảo, Du Nhiên ngồi trước bàn học, cắn đuôi bút, lông mày nhíu thành dáng vẻ sắp khóc rống, còn Cổ Thừa Viễn ở bên cạnh đã trở thành gia sư của cô.

“Sai rồi, đường phụ trợ nên thêm ở chỗ này.” Cổ Thừa Viễn cầm lấy bút, thêm một đường vẽ mờ trong biểu đồ.

Du Nhiên vừa nhìn đã thấy bài toán lập tức rõ ràng, xoẹt xoẹt vài bút đã giải xong một đề.

Sau khi làm xong, Du Nhiên vặn thắt lưng một cái, bỗng nhớ tới chuyện hồi chiều: “Anh, bạn em nói anh rất hung dữ.”

“Vì sao?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

“Bọn họ nói, trước giờ chưa bao giờ thấy anh cười.” Du Nhiên nói.

“Em tr
<<1 ... 3334353637 ... 99>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
373/6462
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT