Tiểu thuyết Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi-full
Lượt xem : |
à…” Khuất Vân không muốn đoán tiếp.
“Ý của em là, dù sao quãng đường cũng không xa, hay là anh cũng lên tàu đưa em về nhà, sau đó tự mình quay về, được không?” Du Nhiên nhìn bạn trai, ánh mắt lấp lánh ánh sao.
Nhưng câu nói của Khuất Vân đã dập tắt ánh sáng của cô: “Không được.”
Tuy đã bị đả kích thành quen, nhưng Du Nhiên vẫn muốn làm bộ tức giận một chút, coi như làm rõ lập trường của mình. Vì vậy, ngày hôm sau, cô không để Khuất Vân đến tiễn, một mình lên tàu hỏa.
Rất may, chỗ ngồi của cô sát cửa sổ, Du Nhiên đeo tai nghe, vùi đầu trong hai tay, định đánh một giấc.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ, Du Nhiên cảm nhận được tàu hỏa bắt đầu chuyển động, lay động rất nhẹ, ngủ càng ngon.
Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay sờ vào chân Du Nhiên.
Dám sàm sỡ giữa nơi công cộng?!
Du Nhiên lẳng lặng thò tay kia vào trong túi quần, móc ra một cái huy hiệu trường, nhẹ nhàng nhấn một cái, chiếc kim băng sắc bén bật ra.
Đối phó với lũ dê già nhất định phải quyết liệt như những kẻ Pakistan đánh bom tự sát.
Du Nhiên thầm đếm đến ba, mạnh mẽ công kích, đâm đầu kim băng nhọn hoắt về phía cái móng heo kia.
Nhưng công kích của cô thất bại – bàn tay cầm hung khí của Du Nhiên bị nắm lấy.
Du Nhiên nổi giận, dù thế nào cô cũng là một Đảng viên dự bị, nay lại bị đùa giỡn giữa ban ngày ban mặt, còn đến mức này.
Vì vậy, cô trợn mắt đứng lên, muốn khiến con dê già này xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
“Sờ…” cái đầu nhà mi.
Đây vốn là lời thoại đầu tiên mà Du Nhiên đã nghĩ sẵn.
Nhưng khi nhìn thấy tên dê già kia, Du Nhiên đột nhiên thay đổi lời thoại: “Sờ… thật giỏi.”
Nguyên nhân ở chỗ, người ở bên cạnh cô, chính là Khuất Vân.
Tâm trạng của Du Nhiên, từ giận dữ đến vui mừng, thay đổi quá nhanh, toàn bộ cơ mặt co rúm lại có chút quái dị.
“Sao anh lại ở đây?” Du Nhiên hỏi.
“Không phải em nói nếu không có bạn trai đi cùng, em sẽ ăn rất nhiều sao? Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, nếu em còn ăn nữa tôi sẽ ôm không nổi, vì vậy, tôi tới đây.” Đây là câu trả lời của Khuất Vân.
“Ai cần anh ôm.” Du Nhiên hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong đó lại có chút ngọt ngào.
“Không phải tôi muốn ôm, mà lần nào cũng là em chủ động nhào vào.” Khuất Vân dùng giọng điệu bình thản nói ra một câu trả lời rất không nể tình.
“Nể mặt anh nghe lời em như thế, hôm nay em sẽ không tính toán việc anh đổi trắng thay đen.” Nói xong, Du Nhiên luồn tay qua khuỷu tay Khuất Vân, cái đầu nho nhỏ ngoan ngoãn gối lên vai anh.
“Nếu lúc nào em cũng ngoan như thế này thì thật tốt.” Khuất Vân nói.
“Nếu lúc nào anh cũng quan tâm em như thế này thì thật tốt.” Du Nhiên đánh trả.
“Xem ra,” Khuất Vân mỉm cười: “Chúng ta thật sự không thỏa mãn được đối phương.”
“Có ý gì? Khuất Vân, em cảnh cáo anh, đừng có ý đồ gì, nếu không em sẽ…” Du Nhiên không nói tiếp nữa.
Tàu hỏa chạy vào đường hầm, những tiếng vang ầm ầm, màng nhĩ như bị luồng khí đè nén, dùng lực vỗ vào trong.
Một phút sau, tàu hỏa ra khỏi đường hầm, trong nháy mắt, ánh mặt trời lại tràn ngập.
Du Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, vô số bóng cây màu xanh tràn ngập ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ.
Khuất Vân bỗng nhắc lại chủ đề vừa rồi: “Nếu tôi có ý đồ gì khác, em sẽ làm gì?”
“Em sẽ không làm gì cả.” Du Nhiên nói.
“Không làm gì cả? Vậy không giống Lý Du Nhiên.” Khuất Vân nói.
“Không, thật sự sẽ không làm gì cả.” Giọng nói của Du Nhiên vang lên từ trong vòng tay Khuất Vân: “Nếu anh làm chuyện gì có lỗi với em, em sẽ không làm gì cả, không thích anh nữa, không quan tâm đến anh nữa, không nhớ anh nữa, không nhìn anh nữa.”
“Vậy sao?” Khuất Vân lên tiếng.
“Đúng vậy.” Du Nhiên dùng vành tai cọ cọ lên vai Khuất Vân, quần áo anh có một mùi thơm rất tươi mát: “Nhưng, em sợ lúc đó anh cũng rất thích em không còn mè nheo bên cạnh nữa.”
“Vì sao lại không có chút tự tin về bản thân như vậy?” Khuất Vân cười, tiếng cười khiến bờ vai anh rung rung.
“Nhờ anh ban tặng cả đấy.” Du Nhiên lên án: “Nếu bình thường anh quan tâm đến em một chút thì em đã không tự ti như thế.”
“Tôi ác như vậy sao? Có lẽ do em nghĩ quá nhiều thôi.” Khuất Vân nói.
Du Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi, nếu anh muốn chứng minh mình quan tâm đến em, thì theo em về nhà gặp bố mẹ đi.”
“Thực sự phải làm vậy?” Khuất Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Du Nhiên gật đầu.
“Em thực sự muốn tôi làm vậy?” Khuất Vân hỏi lại.
“Đúng.” Du Nhiên lại gật đầu.
“Được thôi.” Khuất Vân cong môi cười: “Vậy tôi đi gặp bố mẹ em.”
Đoàn tàu tốc hành cấp tốc đưa hai người đến cái tổ chim của Du Nhiên, sau khi xuống xe, Khuất Vân cầm lấy hành lý của Du Nhiên, nói: “Được rồi, đi thôi.”
“Được… Tới nhà em.” Tuy Du Nhiên ra vẻ thoải mái nhưng tâm tình đang chìm nổi bất định.
Lời vừa rồi chỉ nói cho có thôi, mục đích là để kiểm tra suy nghĩ thật của Khuất Vân, không ngờ hiện giờ đâm lao đành phải theo lao.
Nhưng ít nhất, cô không ăn được cánh gà nướng yêu quý rồi.
Hay Khuất Vân chắc chắn rằng cô chỉ nói đùa thôi? Nếu giờ cô bảo không đi nữa dường như có chút mất mặt.
“Ăn cơm trước đi, em đói rồi.” Du Nhiên kéo Khuất Vân tới một tiệm ăn nhanh gần ga tàu hỏa, gọi một phần đồ ăn, ăn thật chậm.
Ăn được một nửa, Du Nhiên ngẩng đầu, đối diện với Khuất Vân: “Anh… thật sự dám sao?”
Khuất Vân cầm khăn tay, giúp bạn gái lau sốt cà chua bên mép, lời nói có ý tứ sâu xa nhẹ tràn ra khỏi môi: “Sao? Em không dám à?”
“Đương nhiên, em dám.” Du Nhiên không hưởng thụ sự chăm sóc của Khuất Vân, trực tiếp vươn cái lưỡi hồng nhạt, liếm sạch sốt cà chua bên mép.
Hai người đều không nói rõ, nhưng lại rõ ràng đối phương đang ám chỉ cái gì,
Cơm nước xong xuôi, bắt một chiếc taxi, hai người lên xe, thẳng hướng về phía nhà Du Nhiên.
Càng về tới gần nhà, khung cảnh càng quen thuộc, trái tim Du Nhiên lại đập thình thịch, không nghỉ lấy một giây.
Chạy tới nửa đường, một đoạn đối thoại tương tự lại bắt đầu.
“Anh… thật sự dám sao?”
“Sao? Em không dám à?”
“Đương nhiên là em dám.”
Nhưng đoạn đối thoại không rõ ràng lại khiến tài xế đổ mồ hôi lạnh, rất sợ gặp phải đôi tình nhân giết người cướp xe. Vì vậy, tài xế càng nhấn ga nhanh hơn, vượt qua ba cái đèn đỏ, dùng thời gian ngắn hơn bình thường một nửa, đưa bọn họ về đến nhà.
Đứng trước cửa tiểu khu, Du Nhiên ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà mình, nuốt nước bọt, hỏi lần thứ ba: “Anh… thật sự dám sao?”
Câu trả lời của Khuất Vân không đổi: “Sao? Em không dám à?”
Lần này, Du Nhiên quả thật không dám: “Em tin anh thật lòng, được rồi, mời anh đi, chúng ta núi xanh nước biếc, một tuần sau gặp lại.”
Nói xong, Du Nhiên giật lấy hành lý, nhưng Khuất Vân kéo lại: “Hiện giờ đến lượt tôi hoài nghi tấm chân tình của em.”
“Anh… thật sự muốn vào?” Du Nhiên bắt đầu bồn chồn trong lòng, tim đập thình thịch.
“Xem ra, dường như em không muốn?” Khuất Vân lý giải vẻ mặt Du Nhiên.
“Đương nhiên… không phải.” Du Nhiên nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Vậy đi thôi.” Khuất Vân nhấc hành lý lên, sải bước vào tiểu khu.
Du Nhiên
“Ý của em là, dù sao quãng đường cũng không xa, hay là anh cũng lên tàu đưa em về nhà, sau đó tự mình quay về, được không?” Du Nhiên nhìn bạn trai, ánh mắt lấp lánh ánh sao.
Nhưng câu nói của Khuất Vân đã dập tắt ánh sáng của cô: “Không được.”
Tuy đã bị đả kích thành quen, nhưng Du Nhiên vẫn muốn làm bộ tức giận một chút, coi như làm rõ lập trường của mình. Vì vậy, ngày hôm sau, cô không để Khuất Vân đến tiễn, một mình lên tàu hỏa.
Rất may, chỗ ngồi của cô sát cửa sổ, Du Nhiên đeo tai nghe, vùi đầu trong hai tay, định đánh một giấc.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ, Du Nhiên cảm nhận được tàu hỏa bắt đầu chuyển động, lay động rất nhẹ, ngủ càng ngon.
Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay sờ vào chân Du Nhiên.
Dám sàm sỡ giữa nơi công cộng?!
Du Nhiên lẳng lặng thò tay kia vào trong túi quần, móc ra một cái huy hiệu trường, nhẹ nhàng nhấn một cái, chiếc kim băng sắc bén bật ra.
Đối phó với lũ dê già nhất định phải quyết liệt như những kẻ Pakistan đánh bom tự sát.
Du Nhiên thầm đếm đến ba, mạnh mẽ công kích, đâm đầu kim băng nhọn hoắt về phía cái móng heo kia.
Nhưng công kích của cô thất bại – bàn tay cầm hung khí của Du Nhiên bị nắm lấy.
Du Nhiên nổi giận, dù thế nào cô cũng là một Đảng viên dự bị, nay lại bị đùa giỡn giữa ban ngày ban mặt, còn đến mức này.
Vì vậy, cô trợn mắt đứng lên, muốn khiến con dê già này xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
“Sờ…” cái đầu nhà mi.
Đây vốn là lời thoại đầu tiên mà Du Nhiên đã nghĩ sẵn.
Nhưng khi nhìn thấy tên dê già kia, Du Nhiên đột nhiên thay đổi lời thoại: “Sờ… thật giỏi.”
Nguyên nhân ở chỗ, người ở bên cạnh cô, chính là Khuất Vân.
Tâm trạng của Du Nhiên, từ giận dữ đến vui mừng, thay đổi quá nhanh, toàn bộ cơ mặt co rúm lại có chút quái dị.
“Sao anh lại ở đây?” Du Nhiên hỏi.
“Không phải em nói nếu không có bạn trai đi cùng, em sẽ ăn rất nhiều sao? Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, nếu em còn ăn nữa tôi sẽ ôm không nổi, vì vậy, tôi tới đây.” Đây là câu trả lời của Khuất Vân.
“Ai cần anh ôm.” Du Nhiên hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong đó lại có chút ngọt ngào.
“Không phải tôi muốn ôm, mà lần nào cũng là em chủ động nhào vào.” Khuất Vân dùng giọng điệu bình thản nói ra một câu trả lời rất không nể tình.
“Nể mặt anh nghe lời em như thế, hôm nay em sẽ không tính toán việc anh đổi trắng thay đen.” Nói xong, Du Nhiên luồn tay qua khuỷu tay Khuất Vân, cái đầu nho nhỏ ngoan ngoãn gối lên vai anh.
“Nếu lúc nào em cũng ngoan như thế này thì thật tốt.” Khuất Vân nói.
“Nếu lúc nào anh cũng quan tâm em như thế này thì thật tốt.” Du Nhiên đánh trả.
“Xem ra,” Khuất Vân mỉm cười: “Chúng ta thật sự không thỏa mãn được đối phương.”
“Có ý gì? Khuất Vân, em cảnh cáo anh, đừng có ý đồ gì, nếu không em sẽ…” Du Nhiên không nói tiếp nữa.
Tàu hỏa chạy vào đường hầm, những tiếng vang ầm ầm, màng nhĩ như bị luồng khí đè nén, dùng lực vỗ vào trong.
Một phút sau, tàu hỏa ra khỏi đường hầm, trong nháy mắt, ánh mặt trời lại tràn ngập.
Du Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, vô số bóng cây màu xanh tràn ngập ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ.
Khuất Vân bỗng nhắc lại chủ đề vừa rồi: “Nếu tôi có ý đồ gì khác, em sẽ làm gì?”
“Em sẽ không làm gì cả.” Du Nhiên nói.
“Không làm gì cả? Vậy không giống Lý Du Nhiên.” Khuất Vân nói.
“Không, thật sự sẽ không làm gì cả.” Giọng nói của Du Nhiên vang lên từ trong vòng tay Khuất Vân: “Nếu anh làm chuyện gì có lỗi với em, em sẽ không làm gì cả, không thích anh nữa, không quan tâm đến anh nữa, không nhớ anh nữa, không nhìn anh nữa.”
“Vậy sao?” Khuất Vân lên tiếng.
“Đúng vậy.” Du Nhiên dùng vành tai cọ cọ lên vai Khuất Vân, quần áo anh có một mùi thơm rất tươi mát: “Nhưng, em sợ lúc đó anh cũng rất thích em không còn mè nheo bên cạnh nữa.”
“Vì sao lại không có chút tự tin về bản thân như vậy?” Khuất Vân cười, tiếng cười khiến bờ vai anh rung rung.
“Nhờ anh ban tặng cả đấy.” Du Nhiên lên án: “Nếu bình thường anh quan tâm đến em một chút thì em đã không tự ti như thế.”
“Tôi ác như vậy sao? Có lẽ do em nghĩ quá nhiều thôi.” Khuất Vân nói.
Du Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi, nếu anh muốn chứng minh mình quan tâm đến em, thì theo em về nhà gặp bố mẹ đi.”
“Thực sự phải làm vậy?” Khuất Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Du Nhiên gật đầu.
“Em thực sự muốn tôi làm vậy?” Khuất Vân hỏi lại.
“Đúng.” Du Nhiên lại gật đầu.
“Được thôi.” Khuất Vân cong môi cười: “Vậy tôi đi gặp bố mẹ em.”
Đoàn tàu tốc hành cấp tốc đưa hai người đến cái tổ chim của Du Nhiên, sau khi xuống xe, Khuất Vân cầm lấy hành lý của Du Nhiên, nói: “Được rồi, đi thôi.”
“Được… Tới nhà em.” Tuy Du Nhiên ra vẻ thoải mái nhưng tâm tình đang chìm nổi bất định.
Lời vừa rồi chỉ nói cho có thôi, mục đích là để kiểm tra suy nghĩ thật của Khuất Vân, không ngờ hiện giờ đâm lao đành phải theo lao.
Nhưng ít nhất, cô không ăn được cánh gà nướng yêu quý rồi.
Hay Khuất Vân chắc chắn rằng cô chỉ nói đùa thôi? Nếu giờ cô bảo không đi nữa dường như có chút mất mặt.
“Ăn cơm trước đi, em đói rồi.” Du Nhiên kéo Khuất Vân tới một tiệm ăn nhanh gần ga tàu hỏa, gọi một phần đồ ăn, ăn thật chậm.
Ăn được một nửa, Du Nhiên ngẩng đầu, đối diện với Khuất Vân: “Anh… thật sự dám sao?”
Khuất Vân cầm khăn tay, giúp bạn gái lau sốt cà chua bên mép, lời nói có ý tứ sâu xa nhẹ tràn ra khỏi môi: “Sao? Em không dám à?”
“Đương nhiên, em dám.” Du Nhiên không hưởng thụ sự chăm sóc của Khuất Vân, trực tiếp vươn cái lưỡi hồng nhạt, liếm sạch sốt cà chua bên mép.
Hai người đều không nói rõ, nhưng lại rõ ràng đối phương đang ám chỉ cái gì,
Cơm nước xong xuôi, bắt một chiếc taxi, hai người lên xe, thẳng hướng về phía nhà Du Nhiên.
Càng về tới gần nhà, khung cảnh càng quen thuộc, trái tim Du Nhiên lại đập thình thịch, không nghỉ lấy một giây.
Chạy tới nửa đường, một đoạn đối thoại tương tự lại bắt đầu.
“Anh… thật sự dám sao?”
“Sao? Em không dám à?”
“Đương nhiên là em dám.”
Nhưng đoạn đối thoại không rõ ràng lại khiến tài xế đổ mồ hôi lạnh, rất sợ gặp phải đôi tình nhân giết người cướp xe. Vì vậy, tài xế càng nhấn ga nhanh hơn, vượt qua ba cái đèn đỏ, dùng thời gian ngắn hơn bình thường một nửa, đưa bọn họ về đến nhà.
Đứng trước cửa tiểu khu, Du Nhiên ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà mình, nuốt nước bọt, hỏi lần thứ ba: “Anh… thật sự dám sao?”
Câu trả lời của Khuất Vân không đổi: “Sao? Em không dám à?”
Lần này, Du Nhiên quả thật không dám: “Em tin anh thật lòng, được rồi, mời anh đi, chúng ta núi xanh nước biếc, một tuần sau gặp lại.”
Nói xong, Du Nhiên giật lấy hành lý, nhưng Khuất Vân kéo lại: “Hiện giờ đến lượt tôi hoài nghi tấm chân tình của em.”
“Anh… thật sự muốn vào?” Du Nhiên bắt đầu bồn chồn trong lòng, tim đập thình thịch.
“Xem ra, dường như em không muốn?” Khuất Vân lý giải vẻ mặt Du Nhiên.
“Đương nhiên… không phải.” Du Nhiên nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Vậy đi thôi.” Khuất Vân nhấc hành lý lên, sải bước vào tiểu khu.
Du Nhiên
Bài viết liên quan!