Tiểu thuyết Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi-full
Lượt xem : |
i em, anh không phải đàn ông!” Từ câu từng chữ của Du Nhiên đều thấm đẫm máu và nước mắt.
“Theo tôi nghĩ, sự kiện này không phải như em tưởng tượng.” Khuất Vân uống một ngụm cà phê, yết hầu vì động tác nuốt mà chuyển động rất gợi cảm.
“Em xin chăm chú lắng nghe!” Du Nhiên dựa lưng vào bồn rửa bát, nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ tức giận.
“Tôi chỉ không muốn thứ của mình bị người khác chạm vào.” Khuất Vân dựa lưng vào tủ bát, nhắm mắt, trên người mặc một chiếc áo phông trắng rộng, ngọn đèn dịu mắt trong phòng bếp hất xuống xương quai xanh một cái bóng mờ mờ, ẩn chứa vẻ gợi cảm khó nói, tạo nên sự quyến rũ chẳng liên quan gì đến toàn cục.
“Vì vậy anh mới tự mình ra tay đẩy ngã em?” Du Nhiên hỏi.
“Có thể nói như vậy.” Khuất Vân thẳng thắn đáp lời.
“Nghe được đáp án này, em thật sự không biết nên hài lòng hay nên đau khổ nữa.” Du Nhiên thở dài.
“Vẫn nên chọn cách hài lòng đi, vì những ngày đau khổ còn ở phía sau kìa.” Khuất Vân khuyên nhủ.
“Em nghĩ, anh làm như vậy là vì trả thù vụ lần trước em đẩy anh vào bụi cỏ, làm hại anh bị thương ở trán, cứ tưởng anh là kẻ tiểu nhân có thù tất báo cơ.” Du Nhiên không cam lòng.
“Đêm đó, khi em đẩy tôi vào bụi cỏ, tôi không chỉ bị thương ở trán.” Khuất Vân nói.
“Vậy còn chuyện gì nữa?” Du Nhiên hiếu kỳ.
Khuất Vân buông cái cốc trên tay xuống, cái cốc vang lên một tiếng, tiếng động có chút lạnh lẽo.
Du Nhiên nhìn Khuất Vân đi về phía mình, dừng lại trước mặt mình, vươn tay phải vuốt ve gò má mình.
Du Nhiên cảm thấy, Khuất Vân giống như không còn gặp lại mình nữa, muốn dùng tay ghi nhớ những ký ức này, anh vuốt nhẹ từ gò má cô lên cái trán của cô, rồi tiếp tục vuốt xuống mũi, xuống phía dưới, tiếp đó là môi của cô.
Khuất Vân dường như vô cùng thiên vị đôi môi của cô, cái tay kia không ngừng vuốt ve hai cánh môi, giống như hận không thể vươn những ngón tay vào trong miệng cô.
Sau ba phút, không thể chịu nổi kiểu “âu yếm” quái dị này của Khuất Vân nữa, Du Nhiên rốt cuộc phải hỏi: “Rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì nữa?”
Khuất Vân đặt trán mình lên trán của Du Nhiên, đó là một tư thế vô cùng thân mật, hai đôi mắt càng sát lại gần nhau – mặc dù mắt Du Nhiên bắt đầu bất giác nhìn vào một điểm.
Mà đồng thời, ngón tay Khuất Vân vẫn còn tiếp tục di chuyển trên môi Du Nhiên.
“Lẽ nào,” Du Nhiên nhìn ra Khuất Vân có gì đó không bình thường, một suy nghĩ mạnh mẽ nổi lên trong đầu: “Lẽ nào trong bụi cỏ bỗng xuất hiện một gã đàn ông hoang dã xuất hiện, sau đó anh… không giữ được bông hoa cúc rồi!!!”
Ngoại trừ chuyện này, Du Nhiên không nghĩ ra được chuyện gì có thể nghiêm trọng hơn nữa.
May mà Khuất Vân phủ nhận phán đoán này: “Không phải.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.
Tuy ngón tay của Khuất Vân rất đẹp, nhưng nó cứ chơi đùa bên môi cô như vậy rất bất nhã nha.
Khuất Vân vừa mỉm cười vừa nói: “Khi em đẩy tôi vào bụi cỏ, trán tôi đập vào tảng đá, mà tay phải của tôi, không sai, chính là bàn tay phải hiện giờ đang xoa môi em, mò phải thứ bài tiết của chó – nói một cái thô tục, chính là cứt chó.”
Du Nhiên nghĩ mình sai rồi, hoàn toàn sai rồi – chuyện này mới là chuyện thảm nhất trên thế giới.
Du Nhiên của lúc này tình nguyện để đêm đó Khuất Vân không giữ được hoa cúc còn hơn.
Cố nén cảm giác buồn nôn, sắc mặt Du Nhiên trắng bệch tuôn ra ba chữ: “Anh lợi hại.”
Sau đó cô nàng định ba chân bốn cẳng chạy trốn, nhưng Khuất Vân gọi cô lại: “Còn nữa, sau này ít nói chuyện với thằng nhóc trưa nay thôi.”
“Cậu ta chỉ là một đàn em thôi.” Du Nhiên nói.
Khuất Vân lại cầm cốc cà phê lên một lần nữa, bày ra một tư thế phong độ, nhưng ngôn ngữ lại chẳng phong độ chút nào: “Trai trẻ, cũng không thể đùa giỡn.”
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn trần nhà, nhịn xuống khát vọng muốn hộc máu, sau đó, đạp cửa rời đi.
Đây là bài học thứ bảy mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Trai trẻ, cũng không thể đùa giỡn.
Chương 8: Tình địch, là rất cần thiết
“Biết gì không? Cậu nhìn rất giống bánh bao thịt.” Gái Diệp nói.
“Ý cậu là, nhìn tớ rất béo?” Du Nhiên hỏi, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn.
Nếu gái Diệp dám gật đầu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
May mà gái Diệp không làm như vậy: “Không, ý của tớ là Khuất Vân giống một con chó săn… Cậu bị anh ta cắn thật thảm.”
Du Nhiên rất muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, từ khi quen biết Khuất Vân, quả thật cô đã biến thánh một cái bánh bao thịt, mặc anh thích nắn bóp thế nào thì nắn.
“Bạn học, bạn đang gặp nguy hiểm.” Gái Diệp giả bộ thở dài.
“Bạn học, bạn cũng thật biết cách gây xích mích ly gián.” Du Nhiên nhét cây kem vào trong miệng, hơi dùng sức, lớp vỏ sô cô la bị cắn nát.
“Tớ đây là quan tâm đến cậu, không đành lòng nhìn cậu rơi xuống địa ngục.” Gái Diệp tận tình khuyên bảo: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy đã hoàn toàn đánh mất bản thân hay sao?”
“Chẳng thấy gì.” Du Nhiên nói không chút lo lắng.
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy mỗi lần đối đầu với Khuất Vân đều có kết quả là chịu thua hay sao?” Gái Diệp tiếp tục.
“Có lẽ là… tính tình tớ tương đối dễ chiụ.” Tuy đang ăn kem nhưng vì bị ép hỏi mà trên trán Du Nhiên vẫn toát ra một tầng mồ hôi.
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu hoàn toàn không biết gì về quá khứ của anh ta hay sao?” Gái Diệp tung ra thứ thuốc độc nhất, Hạc Đỉnh Hồng.
“Quá khứ của anh ấy, rất trong sáng, rất trong sáng… vô cùng trong sáng.” Du Nhiên nghĩ nhất định là cây kem trên tay quá lạnh, lạnh đến mức lưỡi của cô không nếm được mùi vị nữa.
“Thật không? Khó nói đúng không? Cậu đã từng kiểm tra chưa?” Gái Diệp bắt đầu liếc mắt ra hiệu.
“Tớ và anh ấy, tạm thời còn rất trong sáng, rất trong sáng… vô cùng trong sáng.” Cuối cùng Du Nhiên cũng ăn xong cây kem, rút cây gỗ từ trong miệng ra.
“Nghe giọng điệu của cậu giống như thật bất mãn với chuyện tạm thời trong sáng này.” Gái Diệp đúng là rất hiểu lòng người.
“Đúng vậy.” Du Nhiên rất thành thật.
“Nếu đã vậy, làm thế nào cậu biết quá khứ của anh ta trong sáng?” Gái Diệp nắm lấy điểm đấy không buông.
“Nhắc cậu một câu.” Du Nhiên nói: “Có một thanh đao rất nhọn, rất lợi hại đang chọc vào lưng tớ.”
“Đúng là một tên trọng sắc khinh bạn.” Gái Diệp khinh bỉ.
“Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người nào đó vì mua quà tặng bạn trai, chẳng phải lúc đó đã lừa một tháng sinh hoạt phí của tớ đấy sao?” Du Nhiên yếu đuối nhìn gái Diệp.
“Để báo đáp ân tình này của cậu, tớ chấp nhận nguy cơ bị Khuất Vân truy sát cũng phải nói cho cậu một việc vô cùng quan trọng.” Gái Diệp trở lại vẻ nghiêm túc: “Chú ý lắng nghe là được rồi, hôm trước, tớ nhìn thấy Khuất Vân nhà cậu và một cô nàng ngồi trong quán cà phê Starbucks, từ ánh mắt bọn họ nhìn nhau, tớ có thể khẳng định… quan hệ giữa bọn họ không bình thường.”
Thứ tinh hoa được cô đọng từ chủ nghĩa tư bản áp bức bóc lột – Starbucks.
“Cô ta thế nào?” Du Nhiên chất vấn: “So với tớ, ai đẹp hơn, ai có khí chất hơn?”
Gái Diệp dùng một ánh mắt thương hại nhìn bạn tốt của mình: “Thật sự muốn tớ nói ra à?”
“Quên đi.” Du Nhiên dùng lý trí ngăn cản bạn tốt.
Nói xong, Du Nhiên chắp tay sau mông, thong thả bư
“Theo tôi nghĩ, sự kiện này không phải như em tưởng tượng.” Khuất Vân uống một ngụm cà phê, yết hầu vì động tác nuốt mà chuyển động rất gợi cảm.
“Em xin chăm chú lắng nghe!” Du Nhiên dựa lưng vào bồn rửa bát, nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ tức giận.
“Tôi chỉ không muốn thứ của mình bị người khác chạm vào.” Khuất Vân dựa lưng vào tủ bát, nhắm mắt, trên người mặc một chiếc áo phông trắng rộng, ngọn đèn dịu mắt trong phòng bếp hất xuống xương quai xanh một cái bóng mờ mờ, ẩn chứa vẻ gợi cảm khó nói, tạo nên sự quyến rũ chẳng liên quan gì đến toàn cục.
“Vì vậy anh mới tự mình ra tay đẩy ngã em?” Du Nhiên hỏi.
“Có thể nói như vậy.” Khuất Vân thẳng thắn đáp lời.
“Nghe được đáp án này, em thật sự không biết nên hài lòng hay nên đau khổ nữa.” Du Nhiên thở dài.
“Vẫn nên chọn cách hài lòng đi, vì những ngày đau khổ còn ở phía sau kìa.” Khuất Vân khuyên nhủ.
“Em nghĩ, anh làm như vậy là vì trả thù vụ lần trước em đẩy anh vào bụi cỏ, làm hại anh bị thương ở trán, cứ tưởng anh là kẻ tiểu nhân có thù tất báo cơ.” Du Nhiên không cam lòng.
“Đêm đó, khi em đẩy tôi vào bụi cỏ, tôi không chỉ bị thương ở trán.” Khuất Vân nói.
“Vậy còn chuyện gì nữa?” Du Nhiên hiếu kỳ.
Khuất Vân buông cái cốc trên tay xuống, cái cốc vang lên một tiếng, tiếng động có chút lạnh lẽo.
Du Nhiên nhìn Khuất Vân đi về phía mình, dừng lại trước mặt mình, vươn tay phải vuốt ve gò má mình.
Du Nhiên cảm thấy, Khuất Vân giống như không còn gặp lại mình nữa, muốn dùng tay ghi nhớ những ký ức này, anh vuốt nhẹ từ gò má cô lên cái trán của cô, rồi tiếp tục vuốt xuống mũi, xuống phía dưới, tiếp đó là môi của cô.
Khuất Vân dường như vô cùng thiên vị đôi môi của cô, cái tay kia không ngừng vuốt ve hai cánh môi, giống như hận không thể vươn những ngón tay vào trong miệng cô.
Sau ba phút, không thể chịu nổi kiểu “âu yếm” quái dị này của Khuất Vân nữa, Du Nhiên rốt cuộc phải hỏi: “Rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì nữa?”
Khuất Vân đặt trán mình lên trán của Du Nhiên, đó là một tư thế vô cùng thân mật, hai đôi mắt càng sát lại gần nhau – mặc dù mắt Du Nhiên bắt đầu bất giác nhìn vào một điểm.
Mà đồng thời, ngón tay Khuất Vân vẫn còn tiếp tục di chuyển trên môi Du Nhiên.
“Lẽ nào,” Du Nhiên nhìn ra Khuất Vân có gì đó không bình thường, một suy nghĩ mạnh mẽ nổi lên trong đầu: “Lẽ nào trong bụi cỏ bỗng xuất hiện một gã đàn ông hoang dã xuất hiện, sau đó anh… không giữ được bông hoa cúc rồi!!!”
Ngoại trừ chuyện này, Du Nhiên không nghĩ ra được chuyện gì có thể nghiêm trọng hơn nữa.
May mà Khuất Vân phủ nhận phán đoán này: “Không phải.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.
Tuy ngón tay của Khuất Vân rất đẹp, nhưng nó cứ chơi đùa bên môi cô như vậy rất bất nhã nha.
Khuất Vân vừa mỉm cười vừa nói: “Khi em đẩy tôi vào bụi cỏ, trán tôi đập vào tảng đá, mà tay phải của tôi, không sai, chính là bàn tay phải hiện giờ đang xoa môi em, mò phải thứ bài tiết của chó – nói một cái thô tục, chính là cứt chó.”
Du Nhiên nghĩ mình sai rồi, hoàn toàn sai rồi – chuyện này mới là chuyện thảm nhất trên thế giới.
Du Nhiên của lúc này tình nguyện để đêm đó Khuất Vân không giữ được hoa cúc còn hơn.
Cố nén cảm giác buồn nôn, sắc mặt Du Nhiên trắng bệch tuôn ra ba chữ: “Anh lợi hại.”
Sau đó cô nàng định ba chân bốn cẳng chạy trốn, nhưng Khuất Vân gọi cô lại: “Còn nữa, sau này ít nói chuyện với thằng nhóc trưa nay thôi.”
“Cậu ta chỉ là một đàn em thôi.” Du Nhiên nói.
Khuất Vân lại cầm cốc cà phê lên một lần nữa, bày ra một tư thế phong độ, nhưng ngôn ngữ lại chẳng phong độ chút nào: “Trai trẻ, cũng không thể đùa giỡn.”
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn trần nhà, nhịn xuống khát vọng muốn hộc máu, sau đó, đạp cửa rời đi.
Đây là bài học thứ bảy mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Trai trẻ, cũng không thể đùa giỡn.
Chương 8: Tình địch, là rất cần thiết
“Biết gì không? Cậu nhìn rất giống bánh bao thịt.” Gái Diệp nói.
“Ý cậu là, nhìn tớ rất béo?” Du Nhiên hỏi, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn.
Nếu gái Diệp dám gật đầu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
May mà gái Diệp không làm như vậy: “Không, ý của tớ là Khuất Vân giống một con chó săn… Cậu bị anh ta cắn thật thảm.”
Du Nhiên rất muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, từ khi quen biết Khuất Vân, quả thật cô đã biến thánh một cái bánh bao thịt, mặc anh thích nắn bóp thế nào thì nắn.
“Bạn học, bạn đang gặp nguy hiểm.” Gái Diệp giả bộ thở dài.
“Bạn học, bạn cũng thật biết cách gây xích mích ly gián.” Du Nhiên nhét cây kem vào trong miệng, hơi dùng sức, lớp vỏ sô cô la bị cắn nát.
“Tớ đây là quan tâm đến cậu, không đành lòng nhìn cậu rơi xuống địa ngục.” Gái Diệp tận tình khuyên bảo: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy đã hoàn toàn đánh mất bản thân hay sao?”
“Chẳng thấy gì.” Du Nhiên nói không chút lo lắng.
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy mỗi lần đối đầu với Khuất Vân đều có kết quả là chịu thua hay sao?” Gái Diệp tiếp tục.
“Có lẽ là… tính tình tớ tương đối dễ chiụ.” Tuy đang ăn kem nhưng vì bị ép hỏi mà trên trán Du Nhiên vẫn toát ra một tầng mồ hôi.
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu hoàn toàn không biết gì về quá khứ của anh ta hay sao?” Gái Diệp tung ra thứ thuốc độc nhất, Hạc Đỉnh Hồng.
“Quá khứ của anh ấy, rất trong sáng, rất trong sáng… vô cùng trong sáng.” Du Nhiên nghĩ nhất định là cây kem trên tay quá lạnh, lạnh đến mức lưỡi của cô không nếm được mùi vị nữa.
“Thật không? Khó nói đúng không? Cậu đã từng kiểm tra chưa?” Gái Diệp bắt đầu liếc mắt ra hiệu.
“Tớ và anh ấy, tạm thời còn rất trong sáng, rất trong sáng… vô cùng trong sáng.” Cuối cùng Du Nhiên cũng ăn xong cây kem, rút cây gỗ từ trong miệng ra.
“Nghe giọng điệu của cậu giống như thật bất mãn với chuyện tạm thời trong sáng này.” Gái Diệp đúng là rất hiểu lòng người.
“Đúng vậy.” Du Nhiên rất thành thật.
“Nếu đã vậy, làm thế nào cậu biết quá khứ của anh ta trong sáng?” Gái Diệp nắm lấy điểm đấy không buông.
“Nhắc cậu một câu.” Du Nhiên nói: “Có một thanh đao rất nhọn, rất lợi hại đang chọc vào lưng tớ.”
“Đúng là một tên trọng sắc khinh bạn.” Gái Diệp khinh bỉ.
“Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người nào đó vì mua quà tặng bạn trai, chẳng phải lúc đó đã lừa một tháng sinh hoạt phí của tớ đấy sao?” Du Nhiên yếu đuối nhìn gái Diệp.
“Để báo đáp ân tình này của cậu, tớ chấp nhận nguy cơ bị Khuất Vân truy sát cũng phải nói cho cậu một việc vô cùng quan trọng.” Gái Diệp trở lại vẻ nghiêm túc: “Chú ý lắng nghe là được rồi, hôm trước, tớ nhìn thấy Khuất Vân nhà cậu và một cô nàng ngồi trong quán cà phê Starbucks, từ ánh mắt bọn họ nhìn nhau, tớ có thể khẳng định… quan hệ giữa bọn họ không bình thường.”
Thứ tinh hoa được cô đọng từ chủ nghĩa tư bản áp bức bóc lột – Starbucks.
“Cô ta thế nào?” Du Nhiên chất vấn: “So với tớ, ai đẹp hơn, ai có khí chất hơn?”
Gái Diệp dùng một ánh mắt thương hại nhìn bạn tốt của mình: “Thật sự muốn tớ nói ra à?”
“Quên đi.” Du Nhiên dùng lý trí ngăn cản bạn tốt.
Nói xong, Du Nhiên chắp tay sau mông, thong thả bư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1683/5817
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1683/5817
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt