Tiểu thuyết Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi-full
Lượt xem : |
i vỏ chuối, chưa kịp kêu lên một tiếng đã rơi xuống khe núi.
Chân đạp mạnh một cái, Du Nhiên tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi – bị dọa hết hồn.
Một nửa nguyên nhân là vì tình tiết rơi xuống vách núi trong cơn ác mộng, một nửa khác là vì vị thiếu hiệp kia, nhìn nghiêng giống Khuất Vân như đúc.
Du Nhiên hoàn toàn hiểu ra, cảm tình của cô đối với Khuất Vân lần này so với cảm giác một tháng không được ăn kem lần trước phức tạp hơn rất nhiều.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, Du Nhiên còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán đã thấy Khuất Vân từ trên lầu đi xuống.
Anh mặc một chiếc áo ngủ màu đen bằng lụa tơ tằm, nhìn rất thoải mái thong thả, nhưng có một số bộ phận lại sát vào da, quấn quanh cơ thể hoàn mỹ của anh.
Du Nhiên nuốt nước miếng – hình như thời tiết nóng lên thì phải.
“Dậy rồi?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên gật đầu, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại.
“Vậy, đi làm đồ ăn sáng đi.” Lại một mệnh lệnh nữa được ban ra.
Lần này Du Nhiên không phản kháng, không chửi thầm, thậm chí còn không nhăn mặt lấy một cái, cô nàng thay quần áo rất nhanh, nhận lấy tiền mà Khuất Vân đưa cho, mở cửa lập tức chạy ra ngoài.
Dù sao cô thật sự cần rời khỏi Khuất Vân vài phút, suy nghĩ kỹ càng lại một chút.
Người có thể đi, nhưng bữa sáng vẫn phải mua về, trên đường về nhà, Du Nhiên vẫn chưa nghĩ ra cái gì – cô căn bản không biết nên nghĩ cái gì.
Du Nhiên cảm thấy thật kỳ quái, nỗi uất hận không thể cắn chết Khuất Vân mấy ngày trước của cô đâu mất rồi? Vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã có cảm tình với Khuất Vân, biến hóa đến nghiêng trời lệch đất như vậy?
Lẽ nào cô thật sự mắc phải hội chứng Stockholm mà người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật, vừa thấy đã hoảng đến tè ra quần kia?
Nghĩ vậy, Du Nhiên không khỏi rùng mình một cái.
Phức tạp, mọi chuyện có chút phức tạp rồi.
Nhưng cách nghĩ của cô và ông Trời khác nhau, ông ta cho rằng mọi chuyện còn chưa đủ phức tạp, vì vậy, ông ta đổ một chậu nước xuống trần gian.
Cơn mưa này không hề báo trước, mới vài phút mà những giọt mưa to như hạt đậu đã bắt đầu đập xuống mặt đất, Du Nhiên nhanh chân chạy, khum tay che mắt, lao như điên về phía trước, chạy, chạy, chạy, rồi chạy không nổi nữa – phía trước, Khuất Vân đang cầm một cái ô, cứ như thế đi nhanh về phía cô.
Du Nhiên giống như dính phải “định thân pháp”, nhất thời đứng yên tại chỗ, nhìn Khuất Vân hướng chiếc ô về phía đầu mình, che khuất những hạt mưa đầy trời.
“Lúc này đầu em thật sự ngấm nước rồi.” Khuất Vân vừa trêu chọc vừa nhận lấy bữa sáng trên tay Du Nhiên, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, kéo cô đi vào trong.
Du Nhiên của hiện tại, đầu thật sự ngấm nước, mơ mơ màng màng.
Cô cảm thấy tình cảnh này thật quen thuộc, giống như đã từng xảy ra trước đây.
Lẽ nào – Cô và Khuất Vân thật sự là duyên ba kiếp theo như cách nói của bà nội Quỳnh Dao?
Nghĩ vậy, tim Du Nhiên nhảy dựng lên, đập thình thịch, tưng bừng reo vui.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô chợt nhận ra, thì ra đây là tình tiết Bạch Tố Trinh che ô cho Hứa Tiên trong “Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ”, lấy đâu ra duyên ba kiếp của bà nội.
Mưa thật sự quá lớn, cho dù có ô, khi về đến nhà, hai người vẫn ướt như chuột lột.
Du Nhiên ngồi trên sàn nhà, cởi giày, úp ngược xuống, dốc nước bên trong ra.
Trong lúc vô tình, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Khuất Vân đứng cạnh sô pha làm một động tác.
Chính động tác này, đã dẫn đến duyện phận, hoặc là phân vượn, giữa cô và anh.
** Trong tiếng Trung, từ duyên phận và phân vượn phát âm gần giống nhau.
Du Nhiên trợn mắt nhìn Khuất Vân bắt chéo hai tay, nắm lấy vạt áo phông, sau đó kéo dần lên trên.
Từ vạt áo, dáng người Khuất Vân dần dần lộ ra trước mắt Du Nhiên.
Tuy ngay từ đầu Du Nhiên đã nhận định Khuất Vân là một cái móc treo quần áo rất đẹp, nhưng bình thường chỉ nhìn thấy cách lớp quần áo, nay nhìn thầy tận mắt như vậy, lại là lần đầu tiên, vì vậy, loại chấn động này lại càng lớn.
Cơ ngực Khuất Vân rất săn chắc, không phải loại cường tráng dũng mãnh thô tục, mà là một kiểu khỏe mạnh nhưng rất tinh tế, mịn màng, loại cảm giác này vừa an toàn, vừa đẹp mắt.
Tiếp tục xuống dưới là vòng eo tinh tế khêu gợi của anh, khiến cho tất cả chị em phụ nữ đều muốn dính hai chân mình lên đấy, hóa thân thành rắn, cuốn lấy anh.
Cái bụng bằng phẳng rắn chắc của anh có những sợi lông nam tính màu đen rất mảnh, uốn lượn xuống dưới, kéo dài theo con đường dục vọng của nhân loại, nơi đó, cất giấu quả tội ác của vườn địa đàng, nơi đó, là một cái giếng tối đen nhìn không thấy đáy, là một dòng suối màu đen tuyền đẹp đẽ quý giá.
Mà Du Nhiên đã mê mẩn bỏ mình trong chính loại dục vọng đen tối này.
Cô trước đây hận không thể một phát cắn chết Khuất Vân, còn cô hiện tại lại hận không thể một ngụm nuốt Khuất Vân vào bụng.
Thời gian Khuất Vân cởi áo thật ngắn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Du Nhiên đã ra một quyết định trọng đại.
“Anh có bạn gái chưa?” Du Nhiên hỏi.
Nghe vậy, Khuất Vân quay đầu nhìn Du Nhiên, ánh sáng trong mắt Khuất Vân trầm xuống: “Không có.”
“Thật khéo.” Du Nhiên nói: “Tôi cũng chưa có bạn trai.”
“Vì vậy?” Ánh sáng trong mắt Khuất Vân càng thêm tăm tối.
Nhưng tất cả những ánh sáng rực rỡ nhất đều sinh ra từ bóng tối vô cùng.
“Vậy…” Du Nhiên vắt giày, nói ra một câu vô cùng lỗi thời: “Nếu vậy, hai chúng ta thử quen nhau đi.”
Khi nói xong, Du Nhiên cảm thấy trong phòng dường như yên lặng hơn rất nhiều, không khí không hề chuyển động, thời gian dường như đã trôi qua một tiếng, cô mới nghe thấy câu trả lời của Khuất Vân: “Được.”
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía đồng hồ trên tường – kim dây mới chỉ chuyển động được một phần tư vòng tròn.
Sợ rằng cả đời này, khi nghĩ về ngày đó, Du Nhiên sẽ không hiểu vì sao mình lại đưa ra đề nghị này, càng không hiểu vì sao sau khi vừa đưa ra lời đề nghị đó, cô lại có chút cảm giác hối hận.
Giải thích duy nhất chỉ có thể là chứng tâm thần đáng sợ đó.
Hội chứng Stockholm, nó khiến cô yêu phải người đàn ông lấy hành hạ cô, sỉ nhục cô, khinh bỉ cô, đùa giỡn cô làm thú vui này.
Sau khi xác định quan hệ yêu đương, hai người ngồi trên sô pha, xem tivi… liên tục, xem suốt mấy tiếng.
Trong lúc đó, không ai mở miệng.
Trong đầu Du Nhiên vô cùng hỗn loạn, tuy cô đã lớn như vậy nhưng kinh nghiệm yêu đương còn rất ít.
Lần đầu tiên… đừng nhắc đến nữa, tổng kết lại từ ký ức đau đớn, không có gì đáng tham khảo.
Lần thứ hai, đó là cùng với anh chàng thể dục, kinh nghiệm học được từ đoạn tình cảm này chính là không nên hỏi bất cứ vấn đề gì khi đối phương đang ăn mì.
Vét sạch từ trong ra ngoài cũng chỉ có một ít như thế.
Còn về việc tạo ra không khí tình yêu ngọt ngào, Du Nhiên không học được một chút xíu nào, vì vậy, cô nàng đành phải làm ổ trên sô pha, im lặng.
Cẩn thận nghĩ lại, có gì đó không đúng, cô vì kinh nghiệm yêu đương chưa đủ mà khiến cho bầu không khí hiện tại mới chán ngắt thế này, nhưng vì sao Khuất Vân không chủ động?
Chẳng lẽ cũng vì kinh nghiệm yêu đương không đủ?
Du Nhiên lập tức phủ định dự đoán này, tuy tính cách Khuất Vân không tốt
Chân đạp mạnh một cái, Du Nhiên tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi – bị dọa hết hồn.
Một nửa nguyên nhân là vì tình tiết rơi xuống vách núi trong cơn ác mộng, một nửa khác là vì vị thiếu hiệp kia, nhìn nghiêng giống Khuất Vân như đúc.
Du Nhiên hoàn toàn hiểu ra, cảm tình của cô đối với Khuất Vân lần này so với cảm giác một tháng không được ăn kem lần trước phức tạp hơn rất nhiều.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, Du Nhiên còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán đã thấy Khuất Vân từ trên lầu đi xuống.
Anh mặc một chiếc áo ngủ màu đen bằng lụa tơ tằm, nhìn rất thoải mái thong thả, nhưng có một số bộ phận lại sát vào da, quấn quanh cơ thể hoàn mỹ của anh.
Du Nhiên nuốt nước miếng – hình như thời tiết nóng lên thì phải.
“Dậy rồi?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên gật đầu, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại.
“Vậy, đi làm đồ ăn sáng đi.” Lại một mệnh lệnh nữa được ban ra.
Lần này Du Nhiên không phản kháng, không chửi thầm, thậm chí còn không nhăn mặt lấy một cái, cô nàng thay quần áo rất nhanh, nhận lấy tiền mà Khuất Vân đưa cho, mở cửa lập tức chạy ra ngoài.
Dù sao cô thật sự cần rời khỏi Khuất Vân vài phút, suy nghĩ kỹ càng lại một chút.
Người có thể đi, nhưng bữa sáng vẫn phải mua về, trên đường về nhà, Du Nhiên vẫn chưa nghĩ ra cái gì – cô căn bản không biết nên nghĩ cái gì.
Du Nhiên cảm thấy thật kỳ quái, nỗi uất hận không thể cắn chết Khuất Vân mấy ngày trước của cô đâu mất rồi? Vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã có cảm tình với Khuất Vân, biến hóa đến nghiêng trời lệch đất như vậy?
Lẽ nào cô thật sự mắc phải hội chứng Stockholm mà người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật, vừa thấy đã hoảng đến tè ra quần kia?
Nghĩ vậy, Du Nhiên không khỏi rùng mình một cái.
Phức tạp, mọi chuyện có chút phức tạp rồi.
Nhưng cách nghĩ của cô và ông Trời khác nhau, ông ta cho rằng mọi chuyện còn chưa đủ phức tạp, vì vậy, ông ta đổ một chậu nước xuống trần gian.
Cơn mưa này không hề báo trước, mới vài phút mà những giọt mưa to như hạt đậu đã bắt đầu đập xuống mặt đất, Du Nhiên nhanh chân chạy, khum tay che mắt, lao như điên về phía trước, chạy, chạy, chạy, rồi chạy không nổi nữa – phía trước, Khuất Vân đang cầm một cái ô, cứ như thế đi nhanh về phía cô.
Du Nhiên giống như dính phải “định thân pháp”, nhất thời đứng yên tại chỗ, nhìn Khuất Vân hướng chiếc ô về phía đầu mình, che khuất những hạt mưa đầy trời.
“Lúc này đầu em thật sự ngấm nước rồi.” Khuất Vân vừa trêu chọc vừa nhận lấy bữa sáng trên tay Du Nhiên, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, kéo cô đi vào trong.
Du Nhiên của hiện tại, đầu thật sự ngấm nước, mơ mơ màng màng.
Cô cảm thấy tình cảnh này thật quen thuộc, giống như đã từng xảy ra trước đây.
Lẽ nào – Cô và Khuất Vân thật sự là duyên ba kiếp theo như cách nói của bà nội Quỳnh Dao?
Nghĩ vậy, tim Du Nhiên nhảy dựng lên, đập thình thịch, tưng bừng reo vui.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô chợt nhận ra, thì ra đây là tình tiết Bạch Tố Trinh che ô cho Hứa Tiên trong “Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ”, lấy đâu ra duyên ba kiếp của bà nội.
Mưa thật sự quá lớn, cho dù có ô, khi về đến nhà, hai người vẫn ướt như chuột lột.
Du Nhiên ngồi trên sàn nhà, cởi giày, úp ngược xuống, dốc nước bên trong ra.
Trong lúc vô tình, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Khuất Vân đứng cạnh sô pha làm một động tác.
Chính động tác này, đã dẫn đến duyện phận, hoặc là phân vượn, giữa cô và anh.
** Trong tiếng Trung, từ duyên phận và phân vượn phát âm gần giống nhau.
Du Nhiên trợn mắt nhìn Khuất Vân bắt chéo hai tay, nắm lấy vạt áo phông, sau đó kéo dần lên trên.
Từ vạt áo, dáng người Khuất Vân dần dần lộ ra trước mắt Du Nhiên.
Tuy ngay từ đầu Du Nhiên đã nhận định Khuất Vân là một cái móc treo quần áo rất đẹp, nhưng bình thường chỉ nhìn thấy cách lớp quần áo, nay nhìn thầy tận mắt như vậy, lại là lần đầu tiên, vì vậy, loại chấn động này lại càng lớn.
Cơ ngực Khuất Vân rất săn chắc, không phải loại cường tráng dũng mãnh thô tục, mà là một kiểu khỏe mạnh nhưng rất tinh tế, mịn màng, loại cảm giác này vừa an toàn, vừa đẹp mắt.
Tiếp tục xuống dưới là vòng eo tinh tế khêu gợi của anh, khiến cho tất cả chị em phụ nữ đều muốn dính hai chân mình lên đấy, hóa thân thành rắn, cuốn lấy anh.
Cái bụng bằng phẳng rắn chắc của anh có những sợi lông nam tính màu đen rất mảnh, uốn lượn xuống dưới, kéo dài theo con đường dục vọng của nhân loại, nơi đó, cất giấu quả tội ác của vườn địa đàng, nơi đó, là một cái giếng tối đen nhìn không thấy đáy, là một dòng suối màu đen tuyền đẹp đẽ quý giá.
Mà Du Nhiên đã mê mẩn bỏ mình trong chính loại dục vọng đen tối này.
Cô trước đây hận không thể một phát cắn chết Khuất Vân, còn cô hiện tại lại hận không thể một ngụm nuốt Khuất Vân vào bụng.
Thời gian Khuất Vân cởi áo thật ngắn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Du Nhiên đã ra một quyết định trọng đại.
“Anh có bạn gái chưa?” Du Nhiên hỏi.
Nghe vậy, Khuất Vân quay đầu nhìn Du Nhiên, ánh sáng trong mắt Khuất Vân trầm xuống: “Không có.”
“Thật khéo.” Du Nhiên nói: “Tôi cũng chưa có bạn trai.”
“Vì vậy?” Ánh sáng trong mắt Khuất Vân càng thêm tăm tối.
Nhưng tất cả những ánh sáng rực rỡ nhất đều sinh ra từ bóng tối vô cùng.
“Vậy…” Du Nhiên vắt giày, nói ra một câu vô cùng lỗi thời: “Nếu vậy, hai chúng ta thử quen nhau đi.”
Khi nói xong, Du Nhiên cảm thấy trong phòng dường như yên lặng hơn rất nhiều, không khí không hề chuyển động, thời gian dường như đã trôi qua một tiếng, cô mới nghe thấy câu trả lời của Khuất Vân: “Được.”
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía đồng hồ trên tường – kim dây mới chỉ chuyển động được một phần tư vòng tròn.
Sợ rằng cả đời này, khi nghĩ về ngày đó, Du Nhiên sẽ không hiểu vì sao mình lại đưa ra đề nghị này, càng không hiểu vì sao sau khi vừa đưa ra lời đề nghị đó, cô lại có chút cảm giác hối hận.
Giải thích duy nhất chỉ có thể là chứng tâm thần đáng sợ đó.
Hội chứng Stockholm, nó khiến cô yêu phải người đàn ông lấy hành hạ cô, sỉ nhục cô, khinh bỉ cô, đùa giỡn cô làm thú vui này.
Sau khi xác định quan hệ yêu đương, hai người ngồi trên sô pha, xem tivi… liên tục, xem suốt mấy tiếng.
Trong lúc đó, không ai mở miệng.
Trong đầu Du Nhiên vô cùng hỗn loạn, tuy cô đã lớn như vậy nhưng kinh nghiệm yêu đương còn rất ít.
Lần đầu tiên… đừng nhắc đến nữa, tổng kết lại từ ký ức đau đớn, không có gì đáng tham khảo.
Lần thứ hai, đó là cùng với anh chàng thể dục, kinh nghiệm học được từ đoạn tình cảm này chính là không nên hỏi bất cứ vấn đề gì khi đối phương đang ăn mì.
Vét sạch từ trong ra ngoài cũng chỉ có một ít như thế.
Còn về việc tạo ra không khí tình yêu ngọt ngào, Du Nhiên không học được một chút xíu nào, vì vậy, cô nàng đành phải làm ổ trên sô pha, im lặng.
Cẩn thận nghĩ lại, có gì đó không đúng, cô vì kinh nghiệm yêu đương chưa đủ mà khiến cho bầu không khí hiện tại mới chán ngắt thế này, nhưng vì sao Khuất Vân không chủ động?
Chẳng lẽ cũng vì kinh nghiệm yêu đương không đủ?
Du Nhiên lập tức phủ định dự đoán này, tuy tính cách Khuất Vân không tốt
Bài viết liên quan!