watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Cặp Đôi Xui Xẻo-full

Lượt xem :
ông nặn ra được một câu hoàn chình, nhưng thân hình đang đứng thẳng thì lại càng ngày càng cong, càng cúi thấp, giống như là muốn dán sát vào tai cô nói chuyện bí mật gì vậy.

Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì? Cuối cùng hắn muốn nói gì chứ?

Không biết gương mặt hắn dần dần cúi thấp xuống gần, Giang Dục Phương tràn đầy khó hiểu mà đột nhiên đứng dậy...

"Rốt cuộc anh muốn nói cái..."

"Á..."

Tiếng thét thê lương cùng sự va đập bất thình lình trên đầu ập đến đã cắt đứt câu hỏi, cô đau đến nỗi ôm đầu xoay người qua, nhưng lại thấy hắn ôm mũi ngồi phịch xuống đất, cả nửa ngày mà không không đứng dậy nổi.

"Anh... không sao chứ?" Kinh hồn bạt vía mà hỏi, Giang Dục Phương thầm nhủ không ổn rồi.

Tiêu rồi! Tiêu rồi! Với sức va đập lúc nãy, cái đầu cứng rắn của cô mà còn đau đến thế, vậy thì mặt của hắn... Ô hô... Không dám tưởng tượng đâu!

Vẫn ôm lấy mũi không nhúc nhích, từ đầu tới cuối hắn không hề lên tiếng, nhưng tiếng kêu thê thảm rung trời lúc nãy đã dẫn bốn tên kia tới.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?" Mấy cái đầu chen nhau vào trong bếp, trăm miệng một lời hỏi.

Không ngừng cười gượng mà chỉ chỉ tên đàn ông vẫn đang ngồi dưới đất, rồi lại chỉ chỉ vào đầu mình, Giang Dục Phương im lặng mà truyền đạt rất rõ ràng thảm kịch vừa xảy ra.

"À..." Những ánh mắt thông cảm cùng liếc về phía tên đáng thương kia, không hẹn mà cùng phát ra tiếng thương hại. "Lão đại, cậu không sao chứ?"

Dần dần, cuối cùng Trình Khải cũng run rẩy mà đứng dậy, đau đến nước mắt lưng tròng mà nhìn cô gái đang chột dạ kia rất hung hăng, bàn tay được bỏ ra, dùng bộ dạng phun máu mũi mà ngửa mặt lên trời gào thét...

"Giang Dục Phương, nhất định là em muốn mưu sát anh!" Đau đớn mà hét lên điên cuồng.

"Woa... Xin lỗi mà..." Kêu thảm thiết, hoảng loạn mà xin lỗi.

"Một ngày nào đó, chắc chắn anh sẽ bị em giết chết..."

"Em thật sự không cố ý mà..."

Thoáng chốc, trong nhà bếp, tiếng rống giận cùng tiếng cầu xin tha thứ đan xen vào nhau, khiến cho bốn tên kia không nhịn được mà liên tục lắc đầu than...

"Mình vừa bán ra cổ phiếu của Nguyên Đài, ước tính ít nhất có thể kiếm được 10 triệu nha!" Ca tụng.

"Có cần chuẩn thế không?" khâm phục.

"Tai nạn thấy máu trên người lão đại vẫn rất chuẩn?" Súng bái.

"Đúng là thần mà!" Kết luận.

Bốn đôi mắt, tám con mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên những tia sáng giống nhau... Thật muốn coi người nào đó như thần phật mà bái lạy cúng kính!

………….óóó………...

"Mời uống trà!" Hèn mọn.

"Đọc báo không?" Lại hèn mọn.

"Ăn bánh kem nhé!" Càng thêm hèn mọn.

Sau bữa trưa, tiếng lấy lòng hèn mọn liên tiếp vang lên trong văn phòng của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải, có thể thấy được chủ nhân của giọng nói rất áy náy mà muốn bù đắp.

Chỉ có điều tên đàn ông đang được lấy lòng kia vẫn hậm hực mà không trả lời, may mà bốn tên còn lại đã ra ngoài thăm hỏi mấy ông chủ của những công ty khác, nếu không thấy được chắc chắn sẽ lại phỉ nhổ hắn không biết tốt xấu.

"Là chính anh muốn đứng ở phía sau em, làm sao em biết sẽ đụng phải anh chứ..." Thấy hắn không thèm để ý đến, Giang Dục Phương không nén được mà than thở kêu oan, cảm thấy mình cũng rất vô tội.

"Vậy ý của em là đang trách anh sao?" Nghe thế, rốt cuộc Trình Khải cũng mở miệng, chỉ có điều vẻ mặt rất hung ác,

Được lắm! Cô ta đụng hắn đến máu đổ như trút ra, thiếu chút nữa là gãy mũi lại còn không biết xấu hổ mà đổ hết sai lầm lên đầu hắn, đáng ghét!

"Em... em cũng không nói như vậy!" Thấy vẻ mặt hắn không tốt, cho dù Giang Dục Phương thực sự có ý nghĩ đó đi nữa thì cũng không dám thừa nhận, chỉ nhìn cái mũi đến giờ vẫn sưng đỏ của hắn...

"Phì!" Không thể nhịn nữa, thực sự bật cười ra.

"Em còn không biết thẹn mà cười?" Không dám tin cô lại vô lương tâm như vậy, Trình Khải bi phẫn mà hét lên.

"Xin, xin lỗi... Phì..." Vừa nói xin lỗi vừa muốn dừng tiếng cười không ngừng bật ra, nhưng càng muốn kiềm nén thì lại càng không nén được, cuối cùng vẫn cười khùng khục ra.

"Em... Cô gái đáng ghét này!" Tức muốn chết mà xông lên lấy tay bóp chiếc cổ mảnh mai của cô, hắn gào rít mà uy hiếp. "Cười nữa đi! Có ngon thì em cười nữa đi..."

"Ha ha ha... Em là con gái, em không có gan nhưng em vẫn muốn cười..." Cho dù bị bóp cổ rất thảm thương nhưng Giang Dục Phương vẫn cười đến nỗi sắp hụt hơi.

Hừ... Đúng là nói không sai, cô là con gái nên không "có bầu"[15">!

Trên trán lập tức bốc lên mấy luồng khói đen, Trình Khải bị câu trả lời này làm cho không biết nói gì. Thấy cô đã bị mình bóp rất chặt nhưng còn không sợ chết mà không ngừng cười lớn, giống như đã nhìn thấu hắn không có cách nào làm gì cô, trong lòng cực kì bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài mà thả người ra.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Anh đã định sẵn là xui đến mức này!" Tự oán tự trách.

"Đừng nói như thế!" Vỗ vỗ vai hắn, Giang Dục Phương an ủi. "Ít nhất cái xui của anh cũng có giá, còn em cũng chỉ có thể tự nhận xui mà thôi."

Aiz... Hắn cũng không tồi, mỗi lần xảy ra chuyện xui ít nhất cũng còn có một khoản tiền vào túi!

"Đây là an ủi sao?" Liếc ngang cô một cái, hắn bất mãn kêu lên: "Anh mặc kệ! Tóm lại là em nợ anh một lần."

Lần trước bị cô cho một cú KO, ít nhất còn đổi được "nụ hôn đầu". Làn này bị đụng thành anh hề mũi đỏ nhưng lại không được gì hết, thật là thiệt thòi!

"Được rồi! Được rồi! Nợ thì nợ. Một người đàn ông mà còn so đo như vậy..." Cằn nhằn, không nghe ra ý ở ngoài lời, chỉ đơn giản cho ràng hắn muốn cô bù đắp tinh thần và thể xác bị tổn thương của hắn nên vừa bực mình vừa buồn cười mà nhận lời.

"Thế còn được!" Cuối cùng cũng hài lòng mà gật đầu.

Thấy cuối cùng thì vẻ hậm hực tích tụ cả buổi sáng của hắn cũng tiêu tan, Giang Dục Phương đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ, nhịn không được mà cười lên.

"Đừng cười nữa, cùng ăn bánh kem nè!" Cắt cái bánh cô mua về làm điểm tâm cho bữa trà chiều thành hai miếng, hắn gọi cô cùng đến thưởng thức.

Có bánh để ăn, Giang Dục Phương cũng không khách khí, lập tức chạy đên ngồi đối diện với hắn, lúc ăn bánh kem thì cũng thuận miệng hỏi: "Đúng rồi! Có phải hồi sáng anh có gì muốn nói với em không?"

Lúc đó hình như hắn có lời gì đó muốn nói với cô, sau lại vì xảy ra thảm kịch mà không nói ra được, mãi đến giờ mới hỏi rốt cuộc là hắn muốn nói gì?

Cô hỏi một cách thình lình như vậy làm cho Trình Khải bỗng chốc đỏ mặt, nghẹn họng mà mở to mắt nhìn gương mặt trắng nõn đang rất tò mò kia, xấu hổ cả buổi trời mà không nói nên lời.

Áaaa... Gì chứ! Hắn nên nói sao với cô là hắn muốn cùng cô tìm hiểu nhau một chút chứ? Thật kỳ cục! Hả... Hắn, hắn đỏ mặt cái gì?

Giang Dục Phương đầu tiên là ngẩn người ra, thấy mặt hắn đỏ như là lửa cháy lan ra đồng cỏ mà nhìn chằm chằm vào mình, không biết tại sao tự nhiên cô cũng trở nên mặt đỏ tai hồng.

"Em, em đỏ mặt cái gì chứ?" Lắp bắp hỏi, người ác thì hay la làng trước.

"Này... Anh đừng hỏi em, em cũng không biết đâu!" Ôm lấy hai gò má không ngừng nóng rực, tim cô đập loạn xạ, hoảng hốt mà kêu lên: "Em thấy anh đỏ mặt thì tự nhiên cũng đỏ theo!"

Đây là sao? Đỏ mặt cũng có thể lây lan sao?

V
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1215/2051
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT