watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Cặp Đôi Trời Định-full

Lượt xem :
ng biến mất đến chân trời góc biển nào đó đi, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa.

Một cơn gió thổi qua, mùi rượu trên người Mi Sơn đập thẳng vào mũi Tân Mi, Tân Mi vừa ăn cháo vừa nói: "Mi Sơn đại nhân, uống rượu quá nhiều sẽ tổn hại đến cơ thể, ngài sinh ra đã gầy gò, yếu ớt như vậy, nhìn mảnh mai y như cây sào trúc phơi quần áo đằng sau nhà ta vậy đó, ngài nên ăn nhiều cơm một chút sẽ tốt hơn."

Mi Sơn đưa tay bóp bóp trán, cố gắng hết sức ấn sợi gân xanh đang nổi trên trán xuống, y rất dị ứng khi nghe thấy bất kỳ từ nào trong mấy từ này "Gầy, Yếu, Mảnh mai, Cây sào", nhưng con bé kia chỉ một câu đã nói đầy đủ tất cả các từ mà y kiêng kỵ. Mi Sơn cúi đầu nhìn tay mình, do dự tự hỏi mình có nên bóp chết con bé kia luôn hay không.

"Bái... Bái kiến cốc chủ đại nhân, Mi Sơn đại nhân, cô chủ Tân..."

Một giọng nói rụt rè từ ngoài đình vang lên, Tân Mi ngẩng đầu nhìn, chợt cảm thấy vui sướng, nhanh chóng ăn xong phần cháo còn lại, nhảy ra ngoài cười tít mắt nói: "Đại Hổ ca ca, huynh có việc gì thế?"

Trương Đại Hổ đỏ bừng mặt, ngại ngùng, đáp lại nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Ta muốn mời cô chủ Tân chỉ dạy bí kiếp huấn luyện linh thú... Con linh thú kia dỗ dành thế nào cũng không chịu ăn, đến gần còn cào ta..."

"À, không vấn đề gì, ta đi xem nó giúp huynh." Tân Mi nói đi là đi liền.

Chân Hồng Sinh đứng ở phía sau ra sức ho vài tiếng, giọng nói lạnh như băng, trừng nàng: "Đệ tử môn hạ không tiễn."

Tân Mi thở dài một hơi, được rồi, không tiễn thì không tiễn, chỉ tiếc cho tấm chồng đẹp trai ngay trước mắt này, ôi.

Nhìn thấy hai người đi xa, Mi Sơn không hiểu gì, hỏi: "Tiễn cái gì??"

Chân Hồng Sinh câu được một con cá chép, nâng lên khỏi mặt hồ, nhưng cơn giận còn sót lại chưa kịp tiêu tán: "Tiểu nha đầu kia vừa mắt tên đệ tử canh giữ cửa, thằng nhóc Trương Đại Hổ ấy, nói thằng nhóc đó là tuyệt thế mỹ nam."

Chân Hồng Sinh vô cùng ai oán vì con mắt nhìn người lệch lạc của Tân Mi, đẹp xấu cũng không biết phân biệt, Trương Đại Hổ mặt như tấm ván cửa thế kia lại là tuyệt thế mỹ nam, lão đẹp trai rạng ngời, khôi ngô tuấn tú thế này lại bị nói giống phụ nữ.

Mi Sơn nghĩ đến tên đệ tử mới đến, một khuôn mặt vuông vức, vuông hệt như tấm ván cửa cao ngất kia, hửm, tuyệt thế mỹ nam...

Mi Sơn ôm bụng cười bò lăn dưới mặt đất.

***

Tân Mi ở Sùng Linh cốc đã nửa tháng, quả nhiên đúng như dự đoán, sáng sớm hôm nào cũng có một con chim sơn ca bay tới đáp xuống trước mặt nàng.

Đó là loại linh thú nhỏ của Tân Tà Trang, chuyên dùng để truyền tin tức.

Trên chân con chim sơn ca buộc một tờ giấy nhỏ, cha nàng vô cùng lo lắng, lần nào cũng viết duy nhất một hàng chữ như này: Chuyện con rể làm tới đâu rồi con gái? Còn một tháng nữa con đã tròn mười sáu tuổi, trước lúc ấy, con phải được gả đi!

Năm chữ cuối thư dùng chu sa để viết, màu đỏ tươi đến loá mắt, nhìn ghê cả người.

Tân Mi cảm thấy gần đây mình không tập trung chuyên môn, do bị của ngon vật lạ dụ dỗ, hơn nữa lại mãi ngắm cảnh đẹp thần tiên ở Sùng Linh cốc, nên đã đem chuyện vô cùng quan trọng của đời mình quẳng ra ngoài chín tầng mây từ đời nào mất rồi. Cõi lòng nàng đầy hổ thẹn trở về phòng thu dọn đồ đạc, đi cáo từ Chân Hồng Sinh.

Vị hồ tiên này dường như vẫn hẹp hòi so đo chuyện của nửa tháng trước, chỉ nói: "Phái người báo với Trương Đại Hổ, hôm nay không cần nó canh gác, kêu nó ở lại trong phòng, tránh cho người khác khỏi phải nhớ mong."

Tân Mi ngẩng đầu nhìn hồ tiên đại nhân, thấy hôm nay đại nhân ngời ngời khí chất đàn ông, quả thật rất nổi bật, bên hông đeo một thanh kiếm, trước ngực cũng không quên mang tấm giáp hộ tâm, khoác một chiếc áo choàng bằng nhung đen, giống hệt như tướng lĩnh sắp xuất trận ra xa trường.

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Hôm nay, hồ tiên đại nhân hóa trang quả nhiên vô cùng anh hùng khí khái."

Chân Hồng Sinh thoáng chốc trở nên vui sướng, mặt mày hớn hở: "Rốt cục cũng có ngày mắt nhìn người của con cũng bình thường được một chút, tốt lắm, tốt lắm!"

Nàng lại nói: "Nhìn giống như khắc họa lại tư thế oai hùng hiên ngang của Bồng Dung tướng quân."

Bồng Dung tướng quân là nhân vật anh dũng vô địch trong truyền thuyết thượng cổ của Quỳnh quốc, chỉ có điều mấu chốt nhất chính là —— nàng là một nữ tướng quân.

Chân Hồng Sinh nước mắt đầm đìa đau lòng ôm mặt bỏ chạy.

Tâm trạng của Tân Mi trở nên tốt hơn rất nhiều, mang theo túi hành trang và Thu Nguyệt, bay trở về nhà. Không sao cả, trên đường trở về có rất nhiều thành trấn lớn nhỏ, chuyện chồng con này đi bất cứ chỗ nào của người trần mà chả mua được, tiên nhân bụng dạ quá hẹp hòi, chẳng mong chờ gì được.

Bên trong Sùng Linh cốc cảnh xuân tươi đẹp, nhưng bên ngoài cốc lại là mưa dầm kéo dài, Tân Mi không mang bùa tránh mưa, thời tiết này mà cưỡi Thu Nguyệt bay giữa trời đúng là tự hành hạ mình. Nhìn thấy phía trước có một khu rừng rậm lá to, nàng vội vàng ra hiệu cho Thu Nguyệt đáp xuống một ngọn cây, thu nó vào lá bùa cất vào trong ngực.

Nhìn thấy trời đã gần sụp tối, hôm nay sợ là không đến được thành trấn, đành phải ngủ ngoài trời thôi.

Nàng nhảy từ ngọn cây xuống, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, ai ngờ lại vừa vặn rơi xuống vũng bùn, chỉ nghe "Bõm" một tiếng, nước đã bắn tung toé lên nửa người nàng.

Tân Mi không bận tâm, chỉ cúi xuống phủi phủi y phục, mấy chuyện như thế này nàng không để ý lắm, cũng không có yêu cầu hà khắc về sạch sẽ đối với y phục giống như đám con gái bình thường. Nếu đại sư tỷ trong Tân Tà Trang mà bị bùn bắn tung tóe đầy người thế này, chỉ sợ sẽ ngất luôn, chỉ một góc áo của tỷ ấy bị dính bụi đã không thể chấp nhận được, vừa nhìn thấy đã kêu gào ầm ĩ cả lên.

Tân Mi cởi áo ngoài ra, tìm một nơi khô ráo dưới tàng cây rồi máng lên một nhánh cây, nàng còn đang nghĩ có nên cởi luôn quần áo trong ra phơi cho khô không thì đột nhiên cảm thấy phía sau có gì đó là lạ.

Quay đầu lại nhìn, thì thấy dưới tàng cây đối diện có một người đàn ông đang đứng, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ, tay kia cầm một thanh đao ngắn, quanh người hắn toàn là vụn gỗ, rải rác khắp mặt đất.

Tân Mi cứng người lại.

Người đàn ông này cũng không chút kiêng dè, cứ nhìn thẳng vào nàng, giống như nhìn một bức tượng gỗ.

Sau đó...

Trên mặt, trên người hắn toàn là nước bùn mới vừa bị nàng làm bắn lên, chao ôi... Còn có mấy giọt nước nhỏ xuống từ mũi của hắn.

Tân Mi đờ đẫn xoay người lại, lấy y phục máng trên cành cây, mặc vào, rồi lấy khăn tay ra, đi qua đưa cho hắn.

"... Xin lỗi, ta không cố ý."

Lời xin lỗi rất thành khẩn.

Người đàn ông kia nhìn nàng, rồi lại nhìn chiếc khăn tay, không nói gì, cũng không lấy khăn tay, chỉ dùng tay áo lau lau mặt, tiếp tục cúi đầu đẽo thanh kiếm gỗ.

Thực đáng thương, chẳng lẽ là một anh chàng đẹp trai vừa câm vừa điếc sao?

Tân Mi nhìn hắn vài lần, nhưng mà, sao lại ... Càng nhìn càng thấy quen, có phải nàng đã từng gặp người này ở đâu rồi không nhỉ? Tuy rằng hắn cúi đầu, nhưng bộ dạng vô cùng trầm tĩnh, thâm thúy và hiền hòa, không giống lắm với vóc dáng của những người đàn ông bình thường khác ở Quỳnh quốc, vóc dáng của hắn phải cao hơn người thường một cái đầu.

Bất chợt, hắn vung thanh kiếm gỗ ra trước mặt, dùng ngón tay khẽ vuốt ve, giống như là thử xem dùng có hợp hay không. Lúc này nàng đã có thể nhìn rõ gương mặt tuấn tú c
<<1 ... 34567 ... 80>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
799/1635
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT