watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Buông Tay, Tôi Không Lấy Chồng-full

Lượt xem :
/> Hắc Nhược Hoành ở cùng cô nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu được tính tình của cô, nhưng lúc này anh sẽ không nuông chiều tính tình của cô. Anh cúi đầu ở bên tai cô nói, "Đồng Tử Lâm, không nên khiêu khích anh!"

Là ai đang khiêu khích ai? Sắc mặt Đồng Tử Lâm thay đổi bất thường, so với lật sách còn nhanh hơn, mở miệng chính là cơn tức mười phần, "Hắc Nhược Hoành, em không thích anh, không thích anh, không thích... Ưm!"

Đàn ông chỉ biết một chiêu này thôi sao, phụ nữ nói những lời không trúng ý bọn họ, bọn họ liền dùng miệng chắn lại không cho nói, lời nói của Đồng Tử Lâm không phải miệng nói một đường tim nghĩ một nẻo, cô là nói thật, cô thực sự không thích Hắc Nhược Hoành!

Nếu anh nghĩ dùng chiêu này, Đồng Tử Lâm sẽ đầu hàng không nói gì nữa, thì Đồng Tử Lâm này cũng không phải là Đồng Tử Lâm rồi.

Giờ khắc này với Hắc Nhược Hoành mà nói, đúng là lần khó quên, anh uống rượu, nhưng anh không có say, đầu óc anh rất tỉnh táo, rất rõ ràng chính mình đang làm gì.

Cái miệng nhỏ nhắn ấm áp, mềm mại của cô, hôn rất thoải mái, khiến anh muốn hôn sâu hơn. Hắc Nhược Hoành lè lưỡi, cố gắng cậy miệng cô ra.

Đây là chuyện anh muốn làm rất lâu rồi. Chỉ là người phụ nữ này rất không nhu thuận, không ngừng giãy dụa, mà cái miệng nhỏ nhắn của cô giống như vỏ ngọc trai, làm thế nào cũng không chịu mở.

Anh cũng bắt đầu nổi giận, bình thường anh vừa đụng vào cô, như là núi lửa đụng phải núi băng, lập tức bị làm lạnh. Nhưng lúc này anh không nhịn được nóng lên, loại nóng này không chỉ là tức giận mà còn có khát vọng trong đó.

Cảm giác kích thích như muốn thân mật với người phụ nữ mình yêu, dưới tình thế cấp bách, anh khẽ cắn nhẹ lên môi cô, cô kêu đau một tiếng, anh thừa dịp chui vào.

Nhưng cũng chỉ là nhất thời, còn chưa đắc ý được bao lâu, hạ thân truyền đến một trận đau nhức, Hắc Nhược Hoành buộc phải buông cô ra, cả người đều mềm nhũn, khó khăn mà té xuống đất, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Miệng anh bị rách và chảy một ít máu, nhưng còn đỡ hơn so với cơn đau ở hạ thân.

Đồng Tử Lâm lạnh lùng lau vết máu không thuộc về mình bên khéo miệng, nhìn bộ dáng chật vật của anh, đắc ý cười, "Hắc Nhược Hoành, em không phải đối tượng động dục của anh!"

Bây giờ là thời đại giải phóng nhân tính, chẳng lẽ bắt anh từ người tình thành đồng chí? Hắc Nhược Hoành khẽ nguyền rủa một tiếng, "Chết tiệt!"

Đồng Tử Lâm ưu nhã sửa sang lại áo choàng, cười nhạt, "Anh tốt nhất đi bệnh viện xem một chút!" .

Sau đó cô mở cửa rời đi, tâm tình vô cùng tốt giúp anh đóng kín cửa, miễn cho nhà họ Hắc bị anh làm mất mặt mũi.

Chương 2
Trong hôn lễ chiến tranh cũng không có lập tức kết thúc, bình thường dưới tình huống này, chịu thua đầu tiên đều là Hắc Nhược Hoành, nhưng lúc này đây, Hắc Nhược Hoành rất kiên định.

Nhưng thường thường, sự kiên định này cũng không kiên trì được bao lâu.

Nửa tháng sau, tại bộ phận tiêu thụ sản phẩm của tập đoàn Đồng thị nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh và người nhận là Đồng Tử Lâm. Trong phòng quản lý cô thản nhiên xem xong báo cáo, rồi mới thong thả mở cái thùng.

Sự thản nhiên cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ chốc lát sau, cô liền tức giận giống con cua sắp bị vào nồi, ở một bên giậm chân.

Ngày đó tại hôn lễ, sắc mặt Hắc Nhược Hoành vẫn một màu xanh, anh đi tư thế cứng ngắc, Đồng Tử Lâm cũng nghe thấy tiếng cười nhạo của một số người.

Trong lòng cô cảm thấy bứt rứt, nhưng nghĩ đến giây phút người đàn ông ngà ngà say này ăn đậu hũ của cô, thì mọi sự áy náy đều tan thành mây khói.

Trên mặt cô đỏ ửng cả lên, không phải vì xấu hổ, mà là phẫn nộ, nhìn cái thùng mấy lần, cô tức giận đóng thùng lại, ném qua một bên.

Anh đây là ý gì!

Đưa cho cô một thùng bao cao su? Là đang nhắc nhở cô đã đạp anh quá mạnh, khiến anh bất lực sao? Đồng Tử Lâm nghiến răng giống như đang nhai đầu Hắc Nhược Hoành vậy.

Trên bàn bộ móng tay màu vàng kim khẽ gõ nhịp, một lát sau, cô ấn gọi nội tuyến, "Đi vào một chút!"

Nhất định phải trả lễ lại rồi!

Lúc chạng vạng tối, tập đoàn Hắc Thạch, bộ phận thiết kế nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh, Hắc Nhược Hoành chuẩn bị rời công ty, ký thu hóa đơn, cầm kiện hàng trở lại phòng làm việc.

Cẩn thận ngắm kiện hàng một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở, rất hiển nhiên, trong cái bọc có một vật ngoài ý muốn.

Trong cái bọc chỉ có một tờ giấy đăng kí hẹn trước của bệnh viện khoa tiết niệu, anh cười khẽ một tiếng, cô đúng là không bỏ qua cho anh mà.

Bên trên còn có dán một tờ tiện lợi, anh xé xuống nhìn, trên đó viết, tất cả tiền thuốc men em Đồng Tử Lâm đều đã trả.

Cô thật đúng là hào phóng nha! Hắc Nhược Hoành giật giật khóe miệng, sau đó xé toang tờ giấy kia. Tuy anh có bị trọng thương, thế nhưng đã nửa tháng rồi, anh đã sớm tốt lại, chỉ là muốn kiện người phụ nữ nhẫn tâm kia.

Anh không cam lòng cứ như vậy mà bị cô cưỡi ở trên đầu, cố ý gửi bao cao su cho cô, nhắc nhở cô phạm vào tội lớn, nhưng người nào đó hiển nhiên xem việc này không đáng là gì.

Chính mình không chịu tới nhận tội, mà còn khi dễ anh như vậy! Hắc Nhược Hoành cảm thấy mình rất đáng thương, tại sao khi còn bé anh cứ như vậy mà thích cô, cho tới bây giờ còn chưa chịu thay đổi.

Nhưng Hắc Nhược Hoành rất tức giận, mình là cái tạo nghiệt gì, bản thân công khai hay âm thầm theo đuổi cô, nhưng Đồng Tử Lâm nhất định không động tâm, anh chỗ nào không tốt, cô vì sao lại không thích anh!

Điện thoại di động đặt ở trong túi vang lên, anh đưa tay lấy ra, mở ra vừa nhìn, là Đồng Tử Lâm, "Chuyện gì?" Tâm tình của anh vô cùng không tốt, rõ ràng là một người tự tin, nhưng ngay cả người phụ nữ mình thích lại không theo đuổi được, thực sự là gặp quỷ!

"Không thích món quà của em sao?" Nguời phụ nữ nào đó không biết nhận sai mà còn chọc tức anh.

"Em nói gì?" Anh lạnh lùng trả lời.

"Ah, không thích thì thôi!" Mặc dù Đồng Tử Lâm không muốn Hắc Nhược Hoành làm bạn trai cô, nhưng cô đã coi người đàn ông này là bạn tốt của mình.

Đại khái là tính tình có liên quan đến hoặc là nguyên nhân khác, Đồng Tử Lâm cũng không có bạn nữ giới nào thân thiết, người bạn tốt nhất chỉ có Hạ Giai Nhân, nhưng Hạ Giai Nhân còn có chồng chưa cưới, nên các cô chỉ điện thoại hoặc nhắn tin với nhau mà thôi.

Kỳ thực nghĩ lại, Hắc Nhược Hoành cũng không có cái gì không tốt, anh xem cô như đối tượng theo đuổi, cô lại coi anh là bạn tốt.

"Tìm anh làm gì!" Trong lòng anh nắm chắc, bình thường cô tìm anh chỉ có một chuyện!

"Hì hì!" Đồng Tử Lâm cười như kẻ trộm, "Em chỉ là muốn tìm anh đi ăn thử một nhà hàng, nghe nói đồ nơi đó ăn rất ngon!"

Anh biết thế nào cũng như vậy, Đồng Tử Lâm nổi tiếng vua dạ dày, còn có một tên nữa là cô nàng tham ăn, đặc biệt thích tìm những nơi bán đồ ăn ngon, tình huống nếu như không tìm được người, anh sẽ là người dự bị cho cô thay thế.

"Em mập như vậy mà còn..." Hắc Nhược Hoành không quản được miệng mình buộc miệng nói.

"Họ Hắc kia, em rốt cuộc mập chỗ nào!" Đồng Tử Lâm cũng biết mình rất đáng giận, đối xử tệ bạc với anh, lại tìm anh đi thử đồ ăn, suy nghĩ một chút thấy mình thật là ích kỷ.

Nhưng cô biết anh sẽ bao dung cho cô tất cả!

Hắc Nhược Hoành bĩu môi, tim của anh rất rộng lớn toàn bộ đều kính dâng cho cô, đối với người khác anh cũng sẽ không nói chuyệ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
902/1738
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT