Tiểu thuyết Bởi Vì Đùa Em Rất Vui-full
Lượt xem : |
i theo ba mình lên phá rối giấc ngủ của người đẹp bụng bự. Nhưng mà Ôn Định Viễn không đành lòng gọi vợ dậy cho nên lại để mặc cho cô ngủ nướng gần nửa tiếng, bây giờ mới đi xuống lầu.
''Đến đây, A Khiêm! Giới thiệu về nhau một chút. Đây là chị gái và anh rễ Đông Đông, còn đây là hai đứa con của chúng nó; Đây là học trưởng của Đông Đông''. Mẹ Diêu bận rộn quay trái quay phải giới thiệu hai bên với nhau.
''Chú!''. Đã từng gặp qua Đường Ẩn Khiêm, âm thanh vui vẻ của Tiểu Duệ từ sau ghế sa lon vang lên.
Đường Ẩn Khiêm tìm thật lâu mới tìm được cậu nhóc đáng yêu hôm đó, vui vẻ ôm lấy nhóc ''Tiểu Duệ!''
''Ơ! Làm sao cháu biết Tiểu Duệ?''. Mẹ Diêu rất vui mừng nói.
''Có gặp ở Công Ty Bách Hóa một lần rồi ạ! Tiểu Duệ thật thông minh, gặp có một lần mà đã nhớ chú rồi''. Anh khen ngợi.
Ôn Định Viễn và vợ liếc mắt nhìn nhau, thì ra ngày đó con trai cả ngày nói ''chú'' là chỉ anh!
Được khen ngợi Tiểu Duệ xấu hổ cười ''Đúng là chú biết dì nha!''. May mắn là cậu đã tin tưởng.
''Đúng rồi! Chú không có nói dối đúng không?''
''Không có cãi nhau?''. Tiểu Duệ còn nhớ rõ những lời giải thích của anh, rất nghiêm túc xác nhận.
''Đúng! Không có cãi nhau''. Đường Ẩn Khiêm có vẻ rất thích Tiểu Duệ, còn quay đầu nhìn qua ba mẹ của cậu nói ''Hai người dạy dỗ nó rất tốt''
''Đó là bởi vì cậu gặp phải đứa nhỏ này thôi''. Ôn Định Viễn ấm áp tươi cười, rất nhiều người nhìn thấy hai đứa con trai bảo bối của anh đều có cảm giác giống nhau. Vì sao đứa lớn có thể giống như ông cụ non làm người khác oán giận mà đứa con nhỏ lại ngọt ngào đến mức muốn trộm đem về nhà.
Một đôi tay nhỏ bé ở bên cạnh Ôn Định Viễn kéo kéo.
‘’Con trai, có chuyện gì vậy?’’. Anh xoa xoa tóc con trai lớn hỏi.
Ôn Kế Nghiêu kéo ba mình xuống thấp, nhỏ giọng nói ''Ba, ngày mai con có thể đi đánh Golf với ông ngoại không?''. Bởi vì sợ bị bà ngoại nghe cho nên nói rất nhỏ.
''Đương nhiên là được rồi, nhưng con chắc chắn là con có thể đánh được sao?''. Ôn Định Viễn cũng nhỏ giọng nói bên tai con trai.
''Cho nên con mới muốn dùng lén đó!''. Ôn Kế Nghiêu nở nụ cười với ba, vui mừng nhảy ra.
Một màn này đều nằm trong mắt Đường Ẩn Khiêm, rất mạnh mẽ đánh vào lòng anh, đó chính là tình phụ tử nha! Làm cho anh đột nhiên có tính toán muốn có một gia đình, chỉ là cô bé ngốc kia………….Ánh mắt anh nhìn qua Diêu Thì Đông đang bị lơ là, thấy cơ thể cô run run, im lặng mà đi ra ngoài từ cửa sau.
Anh để cậu nhóc đáng yêu trong ngực xuống, nói với người nhà của cô ''Cháu đi ra ngoài xem Thì Đông một chút''
''Con gái bảo bối của tôi làm sao vậy?''. Ba Diêu nghe thấy tên của con gái, cuối cùng bỏ gậy Golf xuống, ngẩng đầu lên hỏi.
''Cô ấy hình như đang khó chịu''. Đường Ẩn Khiêm có chút bất đắc dĩ, đi theo phía sau cô đi ra ngoài.
''Vậy tôi……..''. Ba Diêu đang muốn đi cùng lại bị mẹ Diêu dùng ánh mắt giết người trừng một cái đành ngồi tại chỗ.
''Ông già, mau đến đây dọn bàn ăn''. Mẹ Diêu hét lên gọi chồng,
''Mẹ, để con giúp!'', Không đành lòng nhìn cha yêu bị nô dịch, Manh Thu vác cái bụng to lại xung phong nhận việc.
''Bà bầu ra đây làm gì? Con ngồi xuống nghỉ ngơi cho mẹ!''. Diêu Thái hậu ra lệnh rồi thì không người nào dám không tuân lệnh.
''Ngoan, em ngồi đi, anh đi giúp mẹ''. Ôn Định Viễn dịu dàng đỡ vợ ngồi xuống, giúp Diêu Manh Thu điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái.
Nhìn thấy bọn họ ngọt ngào như vậy, mẹ Diêu thở dài một hơi. Đúng là con rễ tốt, may mắn năm đó khi con gái dẫn về nhà bà cũng không có phản đối. Bây giờ bà cần phải dạy dỗ đứa con gái còn lại phải bắt cho bằng được người con rễ đó, ha ha!
Đường Ẩn Khiêm vừa đến sân sau, thấy cô nàng đang ngồi cuộn người ở một góc trên ghế khóc rất đáng thương.
''Ghét anh ở lại ăn cơm như vậy sao?''. Giọng nói anh tràn đầy từ tính, trong bóng tối càng thêm mê hoặc lòng người.
Vùi mặt vào giữa hai chân, Diêu Thì Đông âm thầm bĩu môi. Cô đâu dám! Dù thế nào đi nữa thì tâm cơ của anh ghê gớm như vậy mà, cô cũng không thắng được anh.
''Dù sao……..Dù sao mẹ em cũng thích anh, anh làm con trai của mẹ cũng tốt lắm''. Cô nổi giận nói, chậm chạp không chịu nâng mặt lên.
''Bởi vì mọi người coi thường em cho nên em không vui?''. Anh ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
Cô chỉ nức nở khóc, không trả lời anh.
Thấy thế, anh choàng tay qua kéo bả vai mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng ''Ngốc quá, anh không muốn làm con trai của mẹ em………….''
Haiz! Cô nàng chậm hiểu này. Hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ anh biểu hiện như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?
''Vậy…………''. Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vo lại thành một nắm, dạ dày truyền đến một cơn quặn thắt, cô yếu đuối ôm bụng run rẩy.
Đưởng Ẩn Khiêm hoảng sợ ''Em lại đau bụng đúng không? Sao lại không nói sớm?''. Anh cực kỳ tức giận, khom người ôm cô chạy vào trong nhà.
''Dù sao……cũng không có ai để ý………..''. Cô vùi đầu vào trong ngực anh đáng thương lên án.
Thì ra là cô thật sự rất khó chịu.
Anh chạy như bay vào phòng, không để cho mọi người hỏi, vội vã nói một câu ''Thì Đông bị đau bụng''. Sau đó như một cơn gió mà ôm cô về phòng của cô, ôm cô đặt lên giường, không có hỏi cô liền vén áo cô lên khiến cô oa oa kêu to.
''Học, học trưởng………..''. Diêu Thì Đông sống chết muốn kéo áo xuống, xấu hổ đỏ mặt.
''Không được cử động, anh giúp em xoa bóp''. Anh kéo tay cô ra, sau đó lấy hai tay đặt chéo ở trên bụng cô, lấy rốn làm trung tâm xoa bụng cô, thuận theo kim đồng hồ 36 vòng rồi lại ngược chiều kim đồng hồ 36 vòng.
Được anh xoa bóp Diêu Thì Đông quả nhiên thoải mái hơn, thả lỏng cơ thể đang căng thẳng ra.
''Tốt hơn rồi?''. Anh dịu dàng hỏi, tay lại tiếp tục xoa bóp cho cô.
Cô cảm kích gật đầu một cái.
''Anh đã nói với em rồi, đau bụng thì phải nhanh chóng xoa bóp đốt ngón tay. Em nên ít uống ít thuốc pha sẵn, uống nhiều thuốc đó sẽ càng đau nhiều hơn''. Trong ánh mắt của anh đầy quan tâm.
Nghe vậy, Diêu Thì Đông lo sợ, anh nhất định không biết khi anh làm như không có việc gì nói ra những lời quan tâm như vậy thì trong lòng cô sẽ vang vọng tiếng nói của anh thật lâu. Anh chính là gian xảo như vậy nên cô mới bị đứng mãi một chỗ không đi được…………
Đợi nửa ngày cũng không thấy cô phản ứng, Đường Ẩn Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt của cô lại ngập nước nữa rồi.
Haiz………….''Đã tốt hơn rồi mà đúng không? Tại sao lại khóc?''. Cô thật đúng là không phải thích khóc bình thường nha!
''Học trưởng………''. Cô lã chã sắp khóc, nức nở nói ‘’Anh lại muốn bắt nạt em rồi đúng không?’’. Cô cũng biết phải tránh xa anh ra mới chính xác, nhưng mỗi khi gặp anh, bị sự dịu dàng giả dối của anh làm cô lưu luyến.
''Haiz! Thật oan cho anh mà! Từ lúc chúng ta gặp lại nhau đến giờ, anh có bắt nạt em sao? Mà em lại đổ tội cho anh''. Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn cô, vẻ mặt thất vọng hiện lên trên gương mặt.
Diêu Thì Đông nghe anh nói vậy thì có chút chột dạ, có chút áy náy, mím chặt đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi.
''Nhưng………..''. Nhưng mà anh có một người bạn gái rất đẹp mà đúng không? Tại sao lại đến trêu chọc cô? Nếu như anh rất thích bắt nạt người khác, tại sao không đi bắt nạt bạn gái của anh đi? Lại còn……….Chắc là anh không muốn bắt nạt bạn gái cho nên mới chạy đến đây bắt nạt cô?
C
''Đến đây, A Khiêm! Giới thiệu về nhau một chút. Đây là chị gái và anh rễ Đông Đông, còn đây là hai đứa con của chúng nó; Đây là học trưởng của Đông Đông''. Mẹ Diêu bận rộn quay trái quay phải giới thiệu hai bên với nhau.
''Chú!''. Đã từng gặp qua Đường Ẩn Khiêm, âm thanh vui vẻ của Tiểu Duệ từ sau ghế sa lon vang lên.
Đường Ẩn Khiêm tìm thật lâu mới tìm được cậu nhóc đáng yêu hôm đó, vui vẻ ôm lấy nhóc ''Tiểu Duệ!''
''Ơ! Làm sao cháu biết Tiểu Duệ?''. Mẹ Diêu rất vui mừng nói.
''Có gặp ở Công Ty Bách Hóa một lần rồi ạ! Tiểu Duệ thật thông minh, gặp có một lần mà đã nhớ chú rồi''. Anh khen ngợi.
Ôn Định Viễn và vợ liếc mắt nhìn nhau, thì ra ngày đó con trai cả ngày nói ''chú'' là chỉ anh!
Được khen ngợi Tiểu Duệ xấu hổ cười ''Đúng là chú biết dì nha!''. May mắn là cậu đã tin tưởng.
''Đúng rồi! Chú không có nói dối đúng không?''
''Không có cãi nhau?''. Tiểu Duệ còn nhớ rõ những lời giải thích của anh, rất nghiêm túc xác nhận.
''Đúng! Không có cãi nhau''. Đường Ẩn Khiêm có vẻ rất thích Tiểu Duệ, còn quay đầu nhìn qua ba mẹ của cậu nói ''Hai người dạy dỗ nó rất tốt''
''Đó là bởi vì cậu gặp phải đứa nhỏ này thôi''. Ôn Định Viễn ấm áp tươi cười, rất nhiều người nhìn thấy hai đứa con trai bảo bối của anh đều có cảm giác giống nhau. Vì sao đứa lớn có thể giống như ông cụ non làm người khác oán giận mà đứa con nhỏ lại ngọt ngào đến mức muốn trộm đem về nhà.
Một đôi tay nhỏ bé ở bên cạnh Ôn Định Viễn kéo kéo.
‘’Con trai, có chuyện gì vậy?’’. Anh xoa xoa tóc con trai lớn hỏi.
Ôn Kế Nghiêu kéo ba mình xuống thấp, nhỏ giọng nói ''Ba, ngày mai con có thể đi đánh Golf với ông ngoại không?''. Bởi vì sợ bị bà ngoại nghe cho nên nói rất nhỏ.
''Đương nhiên là được rồi, nhưng con chắc chắn là con có thể đánh được sao?''. Ôn Định Viễn cũng nhỏ giọng nói bên tai con trai.
''Cho nên con mới muốn dùng lén đó!''. Ôn Kế Nghiêu nở nụ cười với ba, vui mừng nhảy ra.
Một màn này đều nằm trong mắt Đường Ẩn Khiêm, rất mạnh mẽ đánh vào lòng anh, đó chính là tình phụ tử nha! Làm cho anh đột nhiên có tính toán muốn có một gia đình, chỉ là cô bé ngốc kia………….Ánh mắt anh nhìn qua Diêu Thì Đông đang bị lơ là, thấy cơ thể cô run run, im lặng mà đi ra ngoài từ cửa sau.
Anh để cậu nhóc đáng yêu trong ngực xuống, nói với người nhà của cô ''Cháu đi ra ngoài xem Thì Đông một chút''
''Con gái bảo bối của tôi làm sao vậy?''. Ba Diêu nghe thấy tên của con gái, cuối cùng bỏ gậy Golf xuống, ngẩng đầu lên hỏi.
''Cô ấy hình như đang khó chịu''. Đường Ẩn Khiêm có chút bất đắc dĩ, đi theo phía sau cô đi ra ngoài.
''Vậy tôi……..''. Ba Diêu đang muốn đi cùng lại bị mẹ Diêu dùng ánh mắt giết người trừng một cái đành ngồi tại chỗ.
''Ông già, mau đến đây dọn bàn ăn''. Mẹ Diêu hét lên gọi chồng,
''Mẹ, để con giúp!'', Không đành lòng nhìn cha yêu bị nô dịch, Manh Thu vác cái bụng to lại xung phong nhận việc.
''Bà bầu ra đây làm gì? Con ngồi xuống nghỉ ngơi cho mẹ!''. Diêu Thái hậu ra lệnh rồi thì không người nào dám không tuân lệnh.
''Ngoan, em ngồi đi, anh đi giúp mẹ''. Ôn Định Viễn dịu dàng đỡ vợ ngồi xuống, giúp Diêu Manh Thu điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái.
Nhìn thấy bọn họ ngọt ngào như vậy, mẹ Diêu thở dài một hơi. Đúng là con rễ tốt, may mắn năm đó khi con gái dẫn về nhà bà cũng không có phản đối. Bây giờ bà cần phải dạy dỗ đứa con gái còn lại phải bắt cho bằng được người con rễ đó, ha ha!
Đường Ẩn Khiêm vừa đến sân sau, thấy cô nàng đang ngồi cuộn người ở một góc trên ghế khóc rất đáng thương.
''Ghét anh ở lại ăn cơm như vậy sao?''. Giọng nói anh tràn đầy từ tính, trong bóng tối càng thêm mê hoặc lòng người.
Vùi mặt vào giữa hai chân, Diêu Thì Đông âm thầm bĩu môi. Cô đâu dám! Dù thế nào đi nữa thì tâm cơ của anh ghê gớm như vậy mà, cô cũng không thắng được anh.
''Dù sao……..Dù sao mẹ em cũng thích anh, anh làm con trai của mẹ cũng tốt lắm''. Cô nổi giận nói, chậm chạp không chịu nâng mặt lên.
''Bởi vì mọi người coi thường em cho nên em không vui?''. Anh ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
Cô chỉ nức nở khóc, không trả lời anh.
Thấy thế, anh choàng tay qua kéo bả vai mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng ''Ngốc quá, anh không muốn làm con trai của mẹ em………….''
Haiz! Cô nàng chậm hiểu này. Hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ anh biểu hiện như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?
''Vậy…………''. Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vo lại thành một nắm, dạ dày truyền đến một cơn quặn thắt, cô yếu đuối ôm bụng run rẩy.
Đưởng Ẩn Khiêm hoảng sợ ''Em lại đau bụng đúng không? Sao lại không nói sớm?''. Anh cực kỳ tức giận, khom người ôm cô chạy vào trong nhà.
''Dù sao……cũng không có ai để ý………..''. Cô vùi đầu vào trong ngực anh đáng thương lên án.
Thì ra là cô thật sự rất khó chịu.
Anh chạy như bay vào phòng, không để cho mọi người hỏi, vội vã nói một câu ''Thì Đông bị đau bụng''. Sau đó như một cơn gió mà ôm cô về phòng của cô, ôm cô đặt lên giường, không có hỏi cô liền vén áo cô lên khiến cô oa oa kêu to.
''Học, học trưởng………..''. Diêu Thì Đông sống chết muốn kéo áo xuống, xấu hổ đỏ mặt.
''Không được cử động, anh giúp em xoa bóp''. Anh kéo tay cô ra, sau đó lấy hai tay đặt chéo ở trên bụng cô, lấy rốn làm trung tâm xoa bụng cô, thuận theo kim đồng hồ 36 vòng rồi lại ngược chiều kim đồng hồ 36 vòng.
Được anh xoa bóp Diêu Thì Đông quả nhiên thoải mái hơn, thả lỏng cơ thể đang căng thẳng ra.
''Tốt hơn rồi?''. Anh dịu dàng hỏi, tay lại tiếp tục xoa bóp cho cô.
Cô cảm kích gật đầu một cái.
''Anh đã nói với em rồi, đau bụng thì phải nhanh chóng xoa bóp đốt ngón tay. Em nên ít uống ít thuốc pha sẵn, uống nhiều thuốc đó sẽ càng đau nhiều hơn''. Trong ánh mắt của anh đầy quan tâm.
Nghe vậy, Diêu Thì Đông lo sợ, anh nhất định không biết khi anh làm như không có việc gì nói ra những lời quan tâm như vậy thì trong lòng cô sẽ vang vọng tiếng nói của anh thật lâu. Anh chính là gian xảo như vậy nên cô mới bị đứng mãi một chỗ không đi được…………
Đợi nửa ngày cũng không thấy cô phản ứng, Đường Ẩn Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt của cô lại ngập nước nữa rồi.
Haiz………….''Đã tốt hơn rồi mà đúng không? Tại sao lại khóc?''. Cô thật đúng là không phải thích khóc bình thường nha!
''Học trưởng………''. Cô lã chã sắp khóc, nức nở nói ‘’Anh lại muốn bắt nạt em rồi đúng không?’’. Cô cũng biết phải tránh xa anh ra mới chính xác, nhưng mỗi khi gặp anh, bị sự dịu dàng giả dối của anh làm cô lưu luyến.
''Haiz! Thật oan cho anh mà! Từ lúc chúng ta gặp lại nhau đến giờ, anh có bắt nạt em sao? Mà em lại đổ tội cho anh''. Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn cô, vẻ mặt thất vọng hiện lên trên gương mặt.
Diêu Thì Đông nghe anh nói vậy thì có chút chột dạ, có chút áy náy, mím chặt đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi.
''Nhưng………..''. Nhưng mà anh có một người bạn gái rất đẹp mà đúng không? Tại sao lại đến trêu chọc cô? Nếu như anh rất thích bắt nạt người khác, tại sao không đi bắt nạt bạn gái của anh đi? Lại còn……….Chắc là anh không muốn bắt nạt bạn gái cho nên mới chạy đến đây bắt nạt cô?
C
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
3248/4084
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3248/4084
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt