Tiểu thuyết Bẻ Em Không Thương Lượng-full
Lượt xem : |
ởng tiệm xin đổi sư phụ hay không? Cả ngày làm việc nơm nớp lo sợ như vậy, rất dễ dàng bị bệnh tim !
Thấy Cảnh Nhiên không có để ý đến hắn, lại yếu ớt hô một câu, “Sư phụ. . . .”
Cảnh Nhiên cũng không để ý tay mình đen đến tỏa sáng, bực bội lau mặt, xoay người gầm nhẹ một tiếng: “Gọi hồn a! Chuyện gì?”
Tiểu Thư nhếch miệng, “Trưởng tiệm tìm anh.”
Nghe được Sở Bạch tìm hắn, Cảnh Nhiên trầm thấp thối một câu: “Chỉ gây thêm việc!” Sau đó không tình nguyện đi về phòng làm việc.
Tại trạm sửa xe, cho dù làm mình bẩn giống như từ trong vại dầu ra, cũng không có người có thể cười mình, bởi vì bẩn mới là bình thường, nếu như mình làm việc cả ngày, công phục trên người còn sạch sẽ, trưởng tiệm kia nhất định sẽ hoài nghi mình lười biếng.
Mà khi Cảnh Nhiên một thân bẩn xuất hiện ở văn phòng, nhìn đến người ngồi trên ghế sa lon, hắn thật sự rất muốn đào cái động đất chui vào.
Ý niệm một trong đầu: vì cái gì Trần Việt sẽ xuất hiện trong này? ? ?
Ý niệm hai trong đầu: hắn có thể đi thay bộ quần áo trước? ? ?
Đầu óc vòng vo mấy vòng, cuối cùng chân lại như nặng ngàn cân, căn bản không chuyển động được.
Trần Việt nhàn nhạt nhìn Cảnh Nhiên đang mặc công phục, trên mặt bôi đen như sơn đen, chỉ là khóe miệng có chút cong cong, không có phản ứng lớn hơn.
Ngược lại là Sở Bạch, rất không khách khí phun cười ra tiếng, “Sư phụ Cảnh thật sự là khổ cực, cậu nhìn lại cậu xem, đều loay hoay đến đầu tóc dơ bẩn.” Vừa dứt lời, liền rút ra cái khăn tay, vừa muốn đưa cho Cảnh Nhiên, sau khi ngắm Trần Việt, tay cầm khăn tay vượt qua tay duỗi ra của Cảnh Nhiên, trực tiếp thay hắn lau mặt.
Hai người khác ở đây, lập tức bị đứng hình rồi!
Cảnh Nhiên càng cứng lại, trong nội tâm oán thầm, trưởng tiệm, anh đang hát cái gì đó a!
Khoé miệng Trần Việt co giật, nhìn Sở Bạch đứng rất gần với Cảnh Nhiên trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Bạch, mượn Cảnh Nhiên một chút không có vấn đề chứ.”
Cảnh Nhiên nghe được cô nói là đến mượn hắn, trong nội tâm khó tránh khỏi một hồi hưng phấn, chẳng lẽ Trần Việt nghĩ thông suốt sao?
Chỉ nghe được Trưởng tiệm Sở lành lạnh nói: “Mượn đương nhiên là không có vấn đề, bất quá hôm nay chủ nhật tăng ca, nếu như không tăng, sẽ bị trừ một chút tiền.”
Nghe được trừ tiền, Cảnh Nhiên thiếu chút nữa khóc, “Tháng này trưởng tiệm anh đã trừ tôi hai lần!” Lại trừ nữa hắn cũng không cần lãnh lương.
Sở Bạch vuốt vuốt mi tâm (ở giữa hai lông mày), thật khó khăn nói: “Đây là quy củ trong tiệm, cậu cũng không phải không biết.”
Trần Việt một bên hừ lạnh một tiếng, “Quy củ còn không phải là anh đặt.” Nói xong lời này, cô từ sô pha đứng dậy, “Người là em không mang đi không được, trừ bao nhiêu tiền em trả cho hắn.”
“Ơ, có những lời này của bà chủ Trần, anh liền không khách khí khấu trừ.” Sở Bạch cười đến sáng lạn, “Vậy chúc hai vị buổi chiều vui sướng.”
Nhưng sau khi tiễn hai người rời khỏi phòng làm việc, nụ cười trên mặt Sở Bạch lại nhanh chóng biến mất rồi, mấp máy môi, sinh lòng nghi vấn, “Hai người kia làm sao cấu kết lại?”
Cảnh Nhiên thay quần áo xong đi ra, liền nhìn đến Trần Việt anh tuấn tựa bên cạnh xe chờ hắn, cảnh tượng như vậy hắn gặp qua, khi đó người cô chờ là Cảnh Mân, cũng là cúi thấp đầu, con mắt nhắm nửa, như đang tự hỏi vấn đề quan trọng gì.
Bất quá vừa nghĩ tới hiện tại người cô chờ là hắn, đáy lòng nhịn không được phun lên một cỗ thỏa mãn không tên.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Vừa ngồi lên xe, hắn liền thuận miệng hỏi một tiếng.
Hai ngày trước tại nhà cô, ký ức cô nói những lời kia còn như mới, cô nói không thích nhìn đến hắn, sẽ làm cô nhớ tới Cảnh Mân, nói như vậy, làm cho hắn buồn bực vài ngày, nhưng hôm nay cô lại chủ động tới tìm hắn rồi! Cho nên nói, tâm tư của phụ nữ thật sự rất khó đoán a.
“Có chút việc muốn anh hỗ trợ.” Phát động xe, Trần Việt cau mày đáp lời, từ trong nhà Lam Gi¬ai Vi đi ra đến bây giờ, cô suy nghĩ một vấn đề, mình làm như vậy có phải xúc động hay không?
“Ừ, nói một chút coi.”
Đối với sảng khoái của hắn, Trần Việt ngược lại có chút nhăn nhó, “Tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói sau.”
Sau đó hai người đều có tâm sự trầm mặc.
Trần Việt tìm một quán cà phê yên tĩnh, Cảnh Nhiên nhìn quanh bốn phía hoàn cảnh một cái, chỉ thấy tốp năm tốp ba tình nhân tình nồng ý ngọt ngồi gần sát, trong nội tâm không khỏi lặng lẽ thầm sướng, chẳng lẽ Trần Việt là tìm hắn để thông báo ? !
“Có chuyện gì tôi có thể giúp?” Khuấy cà phê, hắn có chút khẩn trương hỏi, bởi vì nghĩ tới chuyện tình kích động, cho nên có chút không thể chờ đợi được .
Nhìn Cảnh Nhiên đột nhiên hưng phấn lên, chân mày Trần Việt nhíu chặc hơn, rất là không hiểu tại sao hắn phải có phản ứng như vậy.
“Cảnh Nhiên, tôi tìm anh giúp tôi theo đuổi Cảnh Mân.” Cô thuận miệng nói ra mục đích của bản thân.
Cảnh Nhiên hôn mê, trong lòng nghĩ tới đều là Trần Việt muốn thổ lộ, không nghĩ tới cô mới mở miệng lại yêu cầu hắn hỗ trợ theo đuổi Cảnh Mân, đây là tình huống nào!
Người con gái mình thích lại bảo hắn hỗ trợ cô tranh thủ tình yêu? Nghĩ cũng đừng nghĩ! !
Bất quá ý nghĩ của bọn họ vẫn thật là hợp nhau tới cực điểm, hắn chạy tới muốn mẹ cô hỗ trợ theo đuổi cô, cô lại chạy tới yêu cầu hắn hỗ trợ theo đuổi em gái hắn!
Thế giới này còn có chuyện tình quỷ dị hơn không!
Chương 26
Cảnh Nhiên cảm thấy, tình huống như vậy thật sự rất là kì lạ, điều này nói rõ cái gì! Nói rõ hai người bọn họ ngay cả phương diện này nghĩ gì cũng phù hợp, đều nghĩ đến một điểm chung, yêu đương đều muốn tìm người hỗ trợ! Thật sự là sự phối hợp tuyệt vời. . . . 囧.
Nhưng vì cái gì Trần Việt sửng sốt không đếm xỉa hắn trước mắt, lại muốn đi theo đuổi một người đã đá cô a?
“Trần Việt, cô cảm thấy sau khi chúng ta xảy ra quan hệ, tôi còn sẽ giúp cô theo đuổi em gái tôi sao?” Uống một ngụm cà phê, Cảnh Nhiên mím môi nhẹ giọng nói.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn vẫn rất nghi hoặc, tại sao mình lại thích một người đồng tính luyến ái, hơn nữa là một người đồng tính luyến ái yêu em gái mình, thật sự là không có việc gì tìm tội chịu, cảm giác buồn bực trong nội tâm đã đạt đến cấp bậc cảnh báo cao nhất.
Dứt khoát ngả bài với cô, nói mình thích cô, muốn theo đuổi cô, cho nên không thể giúp cô theo đuổi Cảnh Mân. . . . . .
Bất quá coi tính cách của cô, nghe xong lời này nhất định sẽ trở mặt với hắn tại chỗ, sau đó kéo hắn vào sổ đen, trở thành người bị cự tuyệt lui tới, đến lúc đó, đừng nói là theo đuổi cô, mà ngay cả tiếp cận cô cũng biến thành nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Trần Việt liếc xéo hắn, nhiệt độ ánh mắt lập tức rơi đến độ âm, ngồi thẳng người đưa tay ra chống eo, mới chậm rãi nghiêng thân thể về trước, khoảng cách giữa hai người co lại cực kỳ nhỏ.
Lời nói liên tục ra đều giống như khối băng Bắc cực, vừa lạnh lại vừa cứng đập về phía hắn, “Cảnh Nhiên, tôi đã đã nói với anh, làm tình với anh, chỉ là lúc đó không cách nào khống chế sự hưng phấn tình dục, đó cũng không có nghĩa là cái gì, tôi tin tưởng anh là một người đàn ông trưởng thành chắc là phải biết không cần canh cánh chuyện này trong lòng chứ, cho nên xin anh không cần lấy chuyện xảy ra quan hệ để nói, căn bản không có ý nghĩa.
Thấy Cảnh Nhiên không có để ý đến hắn, lại yếu ớt hô một câu, “Sư phụ. . . .”
Cảnh Nhiên cũng không để ý tay mình đen đến tỏa sáng, bực bội lau mặt, xoay người gầm nhẹ một tiếng: “Gọi hồn a! Chuyện gì?”
Tiểu Thư nhếch miệng, “Trưởng tiệm tìm anh.”
Nghe được Sở Bạch tìm hắn, Cảnh Nhiên trầm thấp thối một câu: “Chỉ gây thêm việc!” Sau đó không tình nguyện đi về phòng làm việc.
Tại trạm sửa xe, cho dù làm mình bẩn giống như từ trong vại dầu ra, cũng không có người có thể cười mình, bởi vì bẩn mới là bình thường, nếu như mình làm việc cả ngày, công phục trên người còn sạch sẽ, trưởng tiệm kia nhất định sẽ hoài nghi mình lười biếng.
Mà khi Cảnh Nhiên một thân bẩn xuất hiện ở văn phòng, nhìn đến người ngồi trên ghế sa lon, hắn thật sự rất muốn đào cái động đất chui vào.
Ý niệm một trong đầu: vì cái gì Trần Việt sẽ xuất hiện trong này? ? ?
Ý niệm hai trong đầu: hắn có thể đi thay bộ quần áo trước? ? ?
Đầu óc vòng vo mấy vòng, cuối cùng chân lại như nặng ngàn cân, căn bản không chuyển động được.
Trần Việt nhàn nhạt nhìn Cảnh Nhiên đang mặc công phục, trên mặt bôi đen như sơn đen, chỉ là khóe miệng có chút cong cong, không có phản ứng lớn hơn.
Ngược lại là Sở Bạch, rất không khách khí phun cười ra tiếng, “Sư phụ Cảnh thật sự là khổ cực, cậu nhìn lại cậu xem, đều loay hoay đến đầu tóc dơ bẩn.” Vừa dứt lời, liền rút ra cái khăn tay, vừa muốn đưa cho Cảnh Nhiên, sau khi ngắm Trần Việt, tay cầm khăn tay vượt qua tay duỗi ra của Cảnh Nhiên, trực tiếp thay hắn lau mặt.
Hai người khác ở đây, lập tức bị đứng hình rồi!
Cảnh Nhiên càng cứng lại, trong nội tâm oán thầm, trưởng tiệm, anh đang hát cái gì đó a!
Khoé miệng Trần Việt co giật, nhìn Sở Bạch đứng rất gần với Cảnh Nhiên trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Bạch, mượn Cảnh Nhiên một chút không có vấn đề chứ.”
Cảnh Nhiên nghe được cô nói là đến mượn hắn, trong nội tâm khó tránh khỏi một hồi hưng phấn, chẳng lẽ Trần Việt nghĩ thông suốt sao?
Chỉ nghe được Trưởng tiệm Sở lành lạnh nói: “Mượn đương nhiên là không có vấn đề, bất quá hôm nay chủ nhật tăng ca, nếu như không tăng, sẽ bị trừ một chút tiền.”
Nghe được trừ tiền, Cảnh Nhiên thiếu chút nữa khóc, “Tháng này trưởng tiệm anh đã trừ tôi hai lần!” Lại trừ nữa hắn cũng không cần lãnh lương.
Sở Bạch vuốt vuốt mi tâm (ở giữa hai lông mày), thật khó khăn nói: “Đây là quy củ trong tiệm, cậu cũng không phải không biết.”
Trần Việt một bên hừ lạnh một tiếng, “Quy củ còn không phải là anh đặt.” Nói xong lời này, cô từ sô pha đứng dậy, “Người là em không mang đi không được, trừ bao nhiêu tiền em trả cho hắn.”
“Ơ, có những lời này của bà chủ Trần, anh liền không khách khí khấu trừ.” Sở Bạch cười đến sáng lạn, “Vậy chúc hai vị buổi chiều vui sướng.”
Nhưng sau khi tiễn hai người rời khỏi phòng làm việc, nụ cười trên mặt Sở Bạch lại nhanh chóng biến mất rồi, mấp máy môi, sinh lòng nghi vấn, “Hai người kia làm sao cấu kết lại?”
Cảnh Nhiên thay quần áo xong đi ra, liền nhìn đến Trần Việt anh tuấn tựa bên cạnh xe chờ hắn, cảnh tượng như vậy hắn gặp qua, khi đó người cô chờ là Cảnh Mân, cũng là cúi thấp đầu, con mắt nhắm nửa, như đang tự hỏi vấn đề quan trọng gì.
Bất quá vừa nghĩ tới hiện tại người cô chờ là hắn, đáy lòng nhịn không được phun lên một cỗ thỏa mãn không tên.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Vừa ngồi lên xe, hắn liền thuận miệng hỏi một tiếng.
Hai ngày trước tại nhà cô, ký ức cô nói những lời kia còn như mới, cô nói không thích nhìn đến hắn, sẽ làm cô nhớ tới Cảnh Mân, nói như vậy, làm cho hắn buồn bực vài ngày, nhưng hôm nay cô lại chủ động tới tìm hắn rồi! Cho nên nói, tâm tư của phụ nữ thật sự rất khó đoán a.
“Có chút việc muốn anh hỗ trợ.” Phát động xe, Trần Việt cau mày đáp lời, từ trong nhà Lam Gi¬ai Vi đi ra đến bây giờ, cô suy nghĩ một vấn đề, mình làm như vậy có phải xúc động hay không?
“Ừ, nói một chút coi.”
Đối với sảng khoái của hắn, Trần Việt ngược lại có chút nhăn nhó, “Tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói sau.”
Sau đó hai người đều có tâm sự trầm mặc.
Trần Việt tìm một quán cà phê yên tĩnh, Cảnh Nhiên nhìn quanh bốn phía hoàn cảnh một cái, chỉ thấy tốp năm tốp ba tình nhân tình nồng ý ngọt ngồi gần sát, trong nội tâm không khỏi lặng lẽ thầm sướng, chẳng lẽ Trần Việt là tìm hắn để thông báo ? !
“Có chuyện gì tôi có thể giúp?” Khuấy cà phê, hắn có chút khẩn trương hỏi, bởi vì nghĩ tới chuyện tình kích động, cho nên có chút không thể chờ đợi được .
Nhìn Cảnh Nhiên đột nhiên hưng phấn lên, chân mày Trần Việt nhíu chặc hơn, rất là không hiểu tại sao hắn phải có phản ứng như vậy.
“Cảnh Nhiên, tôi tìm anh giúp tôi theo đuổi Cảnh Mân.” Cô thuận miệng nói ra mục đích của bản thân.
Cảnh Nhiên hôn mê, trong lòng nghĩ tới đều là Trần Việt muốn thổ lộ, không nghĩ tới cô mới mở miệng lại yêu cầu hắn hỗ trợ theo đuổi Cảnh Mân, đây là tình huống nào!
Người con gái mình thích lại bảo hắn hỗ trợ cô tranh thủ tình yêu? Nghĩ cũng đừng nghĩ! !
Bất quá ý nghĩ của bọn họ vẫn thật là hợp nhau tới cực điểm, hắn chạy tới muốn mẹ cô hỗ trợ theo đuổi cô, cô lại chạy tới yêu cầu hắn hỗ trợ theo đuổi em gái hắn!
Thế giới này còn có chuyện tình quỷ dị hơn không!
Chương 26
Cảnh Nhiên cảm thấy, tình huống như vậy thật sự rất là kì lạ, điều này nói rõ cái gì! Nói rõ hai người bọn họ ngay cả phương diện này nghĩ gì cũng phù hợp, đều nghĩ đến một điểm chung, yêu đương đều muốn tìm người hỗ trợ! Thật sự là sự phối hợp tuyệt vời. . . . 囧.
Nhưng vì cái gì Trần Việt sửng sốt không đếm xỉa hắn trước mắt, lại muốn đi theo đuổi một người đã đá cô a?
“Trần Việt, cô cảm thấy sau khi chúng ta xảy ra quan hệ, tôi còn sẽ giúp cô theo đuổi em gái tôi sao?” Uống một ngụm cà phê, Cảnh Nhiên mím môi nhẹ giọng nói.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn vẫn rất nghi hoặc, tại sao mình lại thích một người đồng tính luyến ái, hơn nữa là một người đồng tính luyến ái yêu em gái mình, thật sự là không có việc gì tìm tội chịu, cảm giác buồn bực trong nội tâm đã đạt đến cấp bậc cảnh báo cao nhất.
Dứt khoát ngả bài với cô, nói mình thích cô, muốn theo đuổi cô, cho nên không thể giúp cô theo đuổi Cảnh Mân. . . . . .
Bất quá coi tính cách của cô, nghe xong lời này nhất định sẽ trở mặt với hắn tại chỗ, sau đó kéo hắn vào sổ đen, trở thành người bị cự tuyệt lui tới, đến lúc đó, đừng nói là theo đuổi cô, mà ngay cả tiếp cận cô cũng biến thành nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Trần Việt liếc xéo hắn, nhiệt độ ánh mắt lập tức rơi đến độ âm, ngồi thẳng người đưa tay ra chống eo, mới chậm rãi nghiêng thân thể về trước, khoảng cách giữa hai người co lại cực kỳ nhỏ.
Lời nói liên tục ra đều giống như khối băng Bắc cực, vừa lạnh lại vừa cứng đập về phía hắn, “Cảnh Nhiên, tôi đã đã nói với anh, làm tình với anh, chỉ là lúc đó không cách nào khống chế sự hưng phấn tình dục, đó cũng không có nghĩa là cái gì, tôi tin tưởng anh là một người đàn ông trưởng thành chắc là phải biết không cần canh cánh chuyện này trong lòng chứ, cho nên xin anh không cần lấy chuyện xảy ra quan hệ để nói, căn bản không có ý nghĩa.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1238/5372
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1238/5372
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt