Tiểu thuyết Báo Thù Tình Lang-full
Lượt xem : |
đụng tới tình cảm nam nữ lại trở thành người nhát gan, thương yêu hắn nhiều như vậy năm, mà vẫn không có dũng khí nói ra lòng mình.
“Đừng làm nữa! Em nên trở về công ty của bác Phương, hoặc là đi ra ngoài tìm công việc khác cũng tốt, chỉ cần có thể nghỉ ngơi bình thường, không cần phải mệt như vậy,anh cũng không còn phải lo lắng em về nhà có thể gặp nguy hiểm gì hay không.” Hắn không biết đã khuyên cô bao nhiêu lần, nhưng mà cô trước giờ luôn nghe lời của hắn, không biết vì sao đối với chuyện này lại nửa điểm cũng không chịu nhượng bộ.
Quả nhiên,cô không chút nghĩ ngợi cự tuyệt “Không được,em thích công việc này”
“Anh thật sự không nghĩ ra, em tại sao lại mở quán rượu như thế này?”
Mặc cho ai khuyên bảo cũng không nghe, lại còn không ngừng cố gắng kinh doanh.
“Đây là ước mơ của em.” Khóe môi cô khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tự giễu.
Hắn liệu có bao giờ biết được,sở dĩ cô mở quán rượu này, kỳ thật là vì hắn, nếu không phải từ trước đến giờ hắn luôn thích cùng bạn hữu đến quán rượu tụ tập,cô căn bản sẽ không mở quán này.
Vì mở quán rượu này,cô không để ý đến sự phản đối của mọi người trong gia đình,đi học đại học liền bắt đầu làm thêm,lại còn buôn bán nên cũng kiếm được không ít tiền.
Sau đó,cô liền lấy tiền mình kiếm được mở “Hồng”,mặc kệ người khác coi thường, cô quyết kinh doanh quán thật phát đạt.
Đó là bao nhiêu vất vả cùng tâm huyết của cô chứ không phải nói chơi.
Nhưng cô không hề để ý, chỉ cần có thể gần hắn thêm một chút,vất vả như vậy cũng chẳng là gì.
“Thôi,anh cũng không khuyên em nữa, miễn cho em lại chê anh phiền phức.” Trong giọng nói của hắn tràn ngập dung túng “Hơn nữa……” Hắn quay đầu nhìn quán rượu “Quán “Hồng” này của em thật sự kinh doanh cũng rất tốt, nếu không phải công việc bận rộn, có lẽ anh cũng sẽ mỗi ngày đều đến đây không chừng.”
Hắn nói mang theo tiếc hận, đi đến mở cửa xe của mình cho cô.
“Em nhận lời khen tặng của anh.” Cô cười với hắn, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Cho dù là khách sáo cũng tốt, ít nhất hắn đã đáp lại sự cố gắng của cô.
“Em bây giờ vẫn ở bên ngoài một mình sao?” Từ một năm trước sau khi cô quyết định mở quán rượu, liền chuyển ra ngoài ở một mình.
“Ân! Tuy rằng “Hồng” hiện giờ làm ăn rất tốt, nhưng ba mẹ em vẫn không chấp nhận.” Ba mẹ cô đều là xuất thân nông dân, cố gắng học tập để thi vào đại học, cho dù như thế nào cũng hơn người khác rất nhiều, mà bây giờ cũng khá thành công.
Bọn họ vẫn cho rằng quán rượu là nơi rất phức tạp,chính vì vậy không thể chấp nhận con gái tài giỏi của mình kinh doanh quán rượu.
“Đó là đương nhiên , nếu con gái anh cũng mở quán rượu, anh nhất định cũng sẽ phản đối. Những cái khác không nói, chỉ cần việc nó giống em làm việc không ngơi nghỉ, anh khẳng định đau lòng muốn chết.” Hắn cười nói.
Em ư? Anh sẽ đau lòng vì em sao? Cô yên lặng suy nghĩ, không có dũng khí để nói ra những lời này.
Cô nhắm mắt lại,cả người ngả ra sau, thoải mái dựa vào ghế xe.
Vị trí cô đang ngồi đây,đã nhiều năm như vậy, hắn thật giống anh trai luôn quan tâm chăm sóc cô.
Nhưng… Cũng chỉ là như thế này.
Trong mắt hắn, cô là cô gái bên cạnh nhà hắn, hắn luôn coi cô như em gái, che chở yêu thương hết mực.
Hắn rất đẹp trai, tính tình lại tốt, học tại trường đại học Y,hắn lại là học trưởng, bên cạnh hắn sẽ không thiếu những cô gái xinh đẹp giỏi giang.
Hắn cũng có mấy người bạn nữ khác,hoàn cảnh gia đình như thế nào cũng đều có bằng cấp tốt nhất, cô đối với hắn mà nói chính là em gái.
Chỗ ngồi bên cạnh người lái xe, ngoài cô ra, cũng không có mấy cô gái khác được ngồi .
“Suy nghĩ cái gì?” Chú ý tới cô đột nhiên im lặng, Triệu Quân Á quay đầu hỏi.
Cô liếc mắt nhìn hắn một cái,“Anh xem ra còn rất rảnh rỗi mà đi quản em? Bạn gái anh đâu?”
“Em nói Ái Ân? Giờ này chắc hẳn cô ấy đang nghỉ ngơi ở nhà.” Hắn cười nói.“Nếu em có thể giống cô ấy nhu thuận hơn một chút,anh liền cám ơn trời đất .”
Giang Ái Ân là bạn gái hiện tại của hắn, là sinh viên khóa dưới,cùng khoa ở trường đại học của hắn, đồng thời cũng là hậu bối của Phương Di Thiến ở trường trung học.
“Nếu em có bạn trai giống như anh, nếu anh ấy nói không thích em mở quán rượu,em cũng nguyện ý vì anh ấy mà từ bỏ.” Cô nhẹ nhàng nói.
Nếu hắn là bạn trai của cô…… Cô hẳn là sẽ nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
“Đứa ngốc, lấy điều kiện của em, còn sợ tìm không thấy người đàn ông tốt ?” Nói đến đây, hắn đứng lên, miệng không ngừng lải nhải “Nếu không em thử yêu vài người xem, chắc chắn bạn trai của em cũng sẽ suốt ngày dính lấy em, còn nói những lời ngon ngọt dụ dỗ…”
“Bọn họ cùng anh còn kém xa, làm sao được tính là người đàn ông tốt?” Cô chu miệng, nũng nịu – bộ dáng mà cô chỉ lộ ra ở trước mặt hắn.
“Nguyên lai anh ở trong lòng em được đánh giá cao như vậy sao?” Hắn thấy cô thật trẻ con, cười hỏi lại.
Phương Di Thiến cắn răng không nói.
Đâu chỉ cao? Cô là đã đem lòng yêu hắn a! Yêu đến mức tâm tình rối loạn.
Tình cảm mà cô dành cho hắn, không thể dễ dàng nói ra được,cô quay đầu nhìn cảnh phố xá phía ngoài cửa xe đang lùi dần về sau, không để cho hắn nhìn ra cảm xúc trong lòng của cô.
Từng cơn gió lạnh thổi tới, mang theo hương vị trên cơ thể hắn, hai người rõ ràng đang gần nhau như vậy, sao tâm lại thực xa vời.
Kỳ thật cô cũng không biết,chính mình còn có thể chịu được bao lâu nữa? Còn có thể làm “em gái” của hắn đến bao giờ? Lẳng lặng nhìn hắn lái xe trên con đường vắng, ánh sáng nhạt đang lên ở phía chân trời,một ngày mới sắp bắt đầu,bình thường vào lúc này cô đang nghỉ ngơi ở nhà….
“Di Thiến, đã đến nhà của em rồi!” Không biết xe đã dừng lại từ khi nào, Triệu Quân Á buồn cười nhìn cô lâm vào trầm tư mà trở nên thật hồn nhiên.
“A?” Phương Di Thiến đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện nguyên lai xe đã đến trước cửa nhà mình “Đã đến rồi…” Cô vội vàng cầm lấy túi xách, mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
“Di Thiến.” Hắn gọi cô.
“Làm sao vậy?”
“Em chỉ có một mình, cần phải hảo hảo chiếu cố chính mình, chú ý an toàn,làm việc cẩn thận một chút, biết không?” Hắn dặn dò .
“Anh còn coi em là trẻ con sao?” Cô liếc nhìn hắn, mở cửa xuống xe.
“Anh là lo lắng cho em”
“Anh đi lo lắng cho Ái Ân của anh đi!” Cô khoát tay,“Đúng rồi, nếu rảnh rỗi thì có thể đến quán của em…..”
Cô còn chưa nói xong lời, chân không cẩn thận bước hụt, lảo đảo ngã ở trên đường nhựa.
“Di Thiến!”
Hắn vội vàng mở cửa xe chạy xuống “Em cảm thấy thế nào?”
“Đau……”
Mắt cá chân thật đau,cô biết mình đã bị trẹo chân rồi.
Cô quả thực quá xui xẻo, đã phải đi đứng cả đêm bằng đôi giầy cao gót, vừa nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó lại đứng lên quá nhanh, bước đi không cẩn thận liền ngã bị thương.
“Anh xem nào.”Hắn trầm giọng nói, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không, không cần xem!”
Cô đem chân giấu đi,“Chỉ là không đứng vững thôi mà.”
“Để anh xem một chút.”Hắn lo lắng.
“Em thật sự không có việc gì.” Cô lập tức đứng lên, còn dạo quanh một vòng cho hắn xem,“Xem này, em không phải rất tốt sao? Vừa r
“Đừng làm nữa! Em nên trở về công ty của bác Phương, hoặc là đi ra ngoài tìm công việc khác cũng tốt, chỉ cần có thể nghỉ ngơi bình thường, không cần phải mệt như vậy,anh cũng không còn phải lo lắng em về nhà có thể gặp nguy hiểm gì hay không.” Hắn không biết đã khuyên cô bao nhiêu lần, nhưng mà cô trước giờ luôn nghe lời của hắn, không biết vì sao đối với chuyện này lại nửa điểm cũng không chịu nhượng bộ.
Quả nhiên,cô không chút nghĩ ngợi cự tuyệt “Không được,em thích công việc này”
“Anh thật sự không nghĩ ra, em tại sao lại mở quán rượu như thế này?”
Mặc cho ai khuyên bảo cũng không nghe, lại còn không ngừng cố gắng kinh doanh.
“Đây là ước mơ của em.” Khóe môi cô khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tự giễu.
Hắn liệu có bao giờ biết được,sở dĩ cô mở quán rượu này, kỳ thật là vì hắn, nếu không phải từ trước đến giờ hắn luôn thích cùng bạn hữu đến quán rượu tụ tập,cô căn bản sẽ không mở quán này.
Vì mở quán rượu này,cô không để ý đến sự phản đối của mọi người trong gia đình,đi học đại học liền bắt đầu làm thêm,lại còn buôn bán nên cũng kiếm được không ít tiền.
Sau đó,cô liền lấy tiền mình kiếm được mở “Hồng”,mặc kệ người khác coi thường, cô quyết kinh doanh quán thật phát đạt.
Đó là bao nhiêu vất vả cùng tâm huyết của cô chứ không phải nói chơi.
Nhưng cô không hề để ý, chỉ cần có thể gần hắn thêm một chút,vất vả như vậy cũng chẳng là gì.
“Thôi,anh cũng không khuyên em nữa, miễn cho em lại chê anh phiền phức.” Trong giọng nói của hắn tràn ngập dung túng “Hơn nữa……” Hắn quay đầu nhìn quán rượu “Quán “Hồng” này của em thật sự kinh doanh cũng rất tốt, nếu không phải công việc bận rộn, có lẽ anh cũng sẽ mỗi ngày đều đến đây không chừng.”
Hắn nói mang theo tiếc hận, đi đến mở cửa xe của mình cho cô.
“Em nhận lời khen tặng của anh.” Cô cười với hắn, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Cho dù là khách sáo cũng tốt, ít nhất hắn đã đáp lại sự cố gắng của cô.
“Em bây giờ vẫn ở bên ngoài một mình sao?” Từ một năm trước sau khi cô quyết định mở quán rượu, liền chuyển ra ngoài ở một mình.
“Ân! Tuy rằng “Hồng” hiện giờ làm ăn rất tốt, nhưng ba mẹ em vẫn không chấp nhận.” Ba mẹ cô đều là xuất thân nông dân, cố gắng học tập để thi vào đại học, cho dù như thế nào cũng hơn người khác rất nhiều, mà bây giờ cũng khá thành công.
Bọn họ vẫn cho rằng quán rượu là nơi rất phức tạp,chính vì vậy không thể chấp nhận con gái tài giỏi của mình kinh doanh quán rượu.
“Đó là đương nhiên , nếu con gái anh cũng mở quán rượu, anh nhất định cũng sẽ phản đối. Những cái khác không nói, chỉ cần việc nó giống em làm việc không ngơi nghỉ, anh khẳng định đau lòng muốn chết.” Hắn cười nói.
Em ư? Anh sẽ đau lòng vì em sao? Cô yên lặng suy nghĩ, không có dũng khí để nói ra những lời này.
Cô nhắm mắt lại,cả người ngả ra sau, thoải mái dựa vào ghế xe.
Vị trí cô đang ngồi đây,đã nhiều năm như vậy, hắn thật giống anh trai luôn quan tâm chăm sóc cô.
Nhưng… Cũng chỉ là như thế này.
Trong mắt hắn, cô là cô gái bên cạnh nhà hắn, hắn luôn coi cô như em gái, che chở yêu thương hết mực.
Hắn rất đẹp trai, tính tình lại tốt, học tại trường đại học Y,hắn lại là học trưởng, bên cạnh hắn sẽ không thiếu những cô gái xinh đẹp giỏi giang.
Hắn cũng có mấy người bạn nữ khác,hoàn cảnh gia đình như thế nào cũng đều có bằng cấp tốt nhất, cô đối với hắn mà nói chính là em gái.
Chỗ ngồi bên cạnh người lái xe, ngoài cô ra, cũng không có mấy cô gái khác được ngồi .
“Suy nghĩ cái gì?” Chú ý tới cô đột nhiên im lặng, Triệu Quân Á quay đầu hỏi.
Cô liếc mắt nhìn hắn một cái,“Anh xem ra còn rất rảnh rỗi mà đi quản em? Bạn gái anh đâu?”
“Em nói Ái Ân? Giờ này chắc hẳn cô ấy đang nghỉ ngơi ở nhà.” Hắn cười nói.“Nếu em có thể giống cô ấy nhu thuận hơn một chút,anh liền cám ơn trời đất .”
Giang Ái Ân là bạn gái hiện tại của hắn, là sinh viên khóa dưới,cùng khoa ở trường đại học của hắn, đồng thời cũng là hậu bối của Phương Di Thiến ở trường trung học.
“Nếu em có bạn trai giống như anh, nếu anh ấy nói không thích em mở quán rượu,em cũng nguyện ý vì anh ấy mà từ bỏ.” Cô nhẹ nhàng nói.
Nếu hắn là bạn trai của cô…… Cô hẳn là sẽ nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
“Đứa ngốc, lấy điều kiện của em, còn sợ tìm không thấy người đàn ông tốt ?” Nói đến đây, hắn đứng lên, miệng không ngừng lải nhải “Nếu không em thử yêu vài người xem, chắc chắn bạn trai của em cũng sẽ suốt ngày dính lấy em, còn nói những lời ngon ngọt dụ dỗ…”
“Bọn họ cùng anh còn kém xa, làm sao được tính là người đàn ông tốt?” Cô chu miệng, nũng nịu – bộ dáng mà cô chỉ lộ ra ở trước mặt hắn.
“Nguyên lai anh ở trong lòng em được đánh giá cao như vậy sao?” Hắn thấy cô thật trẻ con, cười hỏi lại.
Phương Di Thiến cắn răng không nói.
Đâu chỉ cao? Cô là đã đem lòng yêu hắn a! Yêu đến mức tâm tình rối loạn.
Tình cảm mà cô dành cho hắn, không thể dễ dàng nói ra được,cô quay đầu nhìn cảnh phố xá phía ngoài cửa xe đang lùi dần về sau, không để cho hắn nhìn ra cảm xúc trong lòng của cô.
Từng cơn gió lạnh thổi tới, mang theo hương vị trên cơ thể hắn, hai người rõ ràng đang gần nhau như vậy, sao tâm lại thực xa vời.
Kỳ thật cô cũng không biết,chính mình còn có thể chịu được bao lâu nữa? Còn có thể làm “em gái” của hắn đến bao giờ? Lẳng lặng nhìn hắn lái xe trên con đường vắng, ánh sáng nhạt đang lên ở phía chân trời,một ngày mới sắp bắt đầu,bình thường vào lúc này cô đang nghỉ ngơi ở nhà….
“Di Thiến, đã đến nhà của em rồi!” Không biết xe đã dừng lại từ khi nào, Triệu Quân Á buồn cười nhìn cô lâm vào trầm tư mà trở nên thật hồn nhiên.
“A?” Phương Di Thiến đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện nguyên lai xe đã đến trước cửa nhà mình “Đã đến rồi…” Cô vội vàng cầm lấy túi xách, mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
“Di Thiến.” Hắn gọi cô.
“Làm sao vậy?”
“Em chỉ có một mình, cần phải hảo hảo chiếu cố chính mình, chú ý an toàn,làm việc cẩn thận một chút, biết không?” Hắn dặn dò .
“Anh còn coi em là trẻ con sao?” Cô liếc nhìn hắn, mở cửa xuống xe.
“Anh là lo lắng cho em”
“Anh đi lo lắng cho Ái Ân của anh đi!” Cô khoát tay,“Đúng rồi, nếu rảnh rỗi thì có thể đến quán của em…..”
Cô còn chưa nói xong lời, chân không cẩn thận bước hụt, lảo đảo ngã ở trên đường nhựa.
“Di Thiến!”
Hắn vội vàng mở cửa xe chạy xuống “Em cảm thấy thế nào?”
“Đau……”
Mắt cá chân thật đau,cô biết mình đã bị trẹo chân rồi.
Cô quả thực quá xui xẻo, đã phải đi đứng cả đêm bằng đôi giầy cao gót, vừa nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó lại đứng lên quá nhanh, bước đi không cẩn thận liền ngã bị thương.
“Anh xem nào.”Hắn trầm giọng nói, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không, không cần xem!”
Cô đem chân giấu đi,“Chỉ là không đứng vững thôi mà.”
“Để anh xem một chút.”Hắn lo lắng.
“Em thật sự không có việc gì.” Cô lập tức đứng lên, còn dạo quanh một vòng cho hắn xem,“Xem này, em không phải rất tốt sao? Vừa r
Bài viết liên quan!