Tiểu thuyết Bảo Bối Trong Lòng Phúc Hắc Tổng Tài-full
Lượt xem : |
còn chưa muốn ngủ... Anh đón em tới nhà anh chơi được không?”
Có cô ở bên, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào, thơm mát hơn, nhưng quen với sự tồn tại của cô rồi, cảm giác khi cô đơn lại càng thêm mãnh liệt..
Tim Dụ Bảo Đế đập nhanh, lên tiếng trách cứ cự tuyệt. “Không thèm!”
Đi tới nhà anh thì chơi cái gì? Cái gì mà xem phim, chơi trò chơi..., tất cả đều là lấy cớ, đến cuối cùng đều là lăn lên giường hoạt động tương thân tương ái.
“Cự tuyệt dứt khoát như vậy, thật khiến cho người ta thương tâm.” Anh giả bộ bi thương nói.
“A, anh không cần cám dỗ người ta!” Cô chu miệng kháng nghị, nói ra nỗi băn khoăn trong lòng. “Ngày đó em không xin phép mà qua đêm ở bên ngoài, sau khi trở về đã bị các chị mắng đến thối đầu đó! Mấy ngày nay, tan ca cũng không về nhà mà lại đi ra ngoài gặp anh trước, sau đó trở về trễ... Nếu không muốn bị cấm túc, phải bớt phóng túng một chút mới được.”
Kỳ thật, cô làm sao lại không muốn ở bên cạnh anh, hưởng thụ sự yêu thương tỉ mỉ chu đáo của anh chứ?
Chẳng qua, nhà cô còn có người lớn -- chị cả như cha, chị hai như mẹ, cô không thể thường xuyên ban đêm không về nhà, nếu bị các chị ấy cằn nhằng, thay phiên nhau oanh tạc, kết cục tuyệt đối sẽ thảm hơn so với Tôn Ngộ Không bị Đường Tam Tạng niệm chú.
“Anh thấy... hôm nào đó có phải nên chính thức đi thăm hỏi hai chị của em hay không, nói với hai người đó hiện tại anh đang kết giao với em, xin họ yên tâm giao em cho anh?” Thiệu Kỳ Á rất có thành ý, không chỉ muốn hòa nhập với cuộc sống của cô, còn muốn dung nhập vào sinh mệnh của cô.
Nghe vậy, trong lòng Bảo Đế ngọt ngào hưng phấn cùng ấm áp, cô cảm nhận được anh đối với tình cảm của hai người là chân thành tha thiết.
“Tạm thời không nên, quan tâm quá mức sẽ có áp lực.” Cảm động thì cảm động, nhưng cô lại khéo léo từ chối, dù sao cô cũng còn trẻ, hơn nữa hai người vừa mới chính thức trở thành người yêu, anh nghiêm chỉnh đến nói những lời này với các chị, dường như là quá sớm.
“Được rồi, chờ khi nào em cảm thấy thích hợp thì nói với anh.” Yêu đương hẳn là phải vui vẻ, anh không muốn làm cho cô có áp lực.
“Ha ha... khi nào thì mới xem như thời điểm thích hợp?” Làm xong công cuộc bảo dưỡng đơn giản, cô cầm di động đứng dậy đi tưới nước cho bình thủy tinh trồng cây mà anh đưa cho cô, sau đó quay lại phòng tiếp tục nói chuyện với Thiệu Kỳ Á.
“Tùy vào em thôi! Khi nào thì em cảm thấy có thể đem bản thân giao phó cho anh, cảm thấy anh là một người có thể dựa vào cả đời, dự tính muốn ở bên anh mãi mãi, thì đó chính là lúc thích hợp.” Anh dẫn dắt từng bước, muốn cô nghĩ xa hơn một chút về tương lai của hai người, cũng không chút che dấu tâm trạng chờ mong của mình, anh sẽ mở đôi cánh che chở cô, chờ đợi cô, đợi cô quay đầu, chạy về phía anh.
“Cho dù em cảm thấy đúng lúc, đến lúc đó anh cũng sẽ không còn nghĩ như hiện tại.” Cô đùa bỡn lá non mới mọc trong bình, đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Là bởi vì yêu sao? Cho nên mắc phải căn bệnh lo được lo mất thường thấy trong tình yêu.
“Em nghĩ nhiều quá rồi, bi quan như vậy không giống như Dụ Bảo Đế mà anh biết.” Anh yêu thương nói, ở đầu bên này điện thoại ôn nhu mỉm cười.
Cô còn chưa đủ hiểu anh, cá tính của anh từ trước đến nay đều là đã xác định mục tiêu liền dũng cảm tiến tới, kiên trì đến cùng, sẽ không dễ dàng thay đổi tâm ý!
“Bảo Đế anh biết là như thế nào?” Cô cười khẽ. Nhớ tới cái cây này đã trồng hơn một tuần lễ rồi, anh nói sáu tới mười hai ngày sẽ nẩy mầm, còn nói bên trong có bí mật... Rốt cuộc là cái gì? Cô đem bình thủy tinh tới gần cẩn thận xem xét.
“Hoạt bát, cởi mở, lạc quan, tốt bụng...” Anh nói ra ưu điểm của cô, lại nghe thấy cô đột nhiên không đầu không đuôi kêu to.
“A! Em phát hiện ra rồi!”
“Phát hiện cái gì?” Anh giật mình, màng nhĩ suýt nữa bị thương tổn.
“Là trái tim! Thật đáng yêu quá!” Cô vui mừng kêu to.
“Trái tim gì?” Anh nhất thời phản ứng không kịp.
“Anh đưa em cái cây trồng ion âm, nó đã nẩy mầm ra lá rồi, em vừa nhìn kỹ, mới phát hiện mỗi lá đều là hình trái tim!” Cô yêu thích thưởng thức không buông tay, đồng thời cảm thấy vui mừng, nghĩ tới ý nghĩa phía sau, không khỏi cảm động.
“Lá đã mọc ra rồi sao?” Anh cười hỏi. Con người đang hãm sâu trong tình yêu thật sự rất ngốc nghếch, vì đối phương cười mà vui vẻ, vì đối phương buồn khổ mà khổ sở, giống như bị mê muội, nhưng cũng rất hạnh phúc. “Đó là cỏ trái tim, anh vừa nhìn thấy đã muốn mua cho em, nhưng lúc trước không thích hợp để đưa, hiện tại cuối cùng đợi được cơ hội.”
“Vì sao không thích hợp?” Cô biết rõ còn cố hỏi, lúc ấy bên người cô có người khác rồi! Bất quá, nghĩ tới bản thân mình ở trong tình huống không biết chuyện gì, đã được tình yêu của anh bao bọc, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Còn phải nói sao?” Anh tức giận bĩu môi.
Muốn trách thì phải trách tên đàn ông kia không biết quý trọng cô còn chiếm lấy cô lâu như vậy, nhưng đổi góc độ khác mà nghĩ, anh thật sự phải cảm tạ cái kẻ không biết quý trọng kia!
May mắn là cô cuối cùng vẫn đáp lại tình yêu của anh, cho nên tình cảm thầm kín cùng sự chờ đợi khổ sở kia, bây giờ nghĩ lại, đều trở nên ngọt ngào.
“Ai, nhiều trái tim như vậy... bí mật anh nói có phải là anh rất yêu rất yêu em hay không?” Hỏi như vậy quá là ngượng ngùng, nhưng cô vẫn đánh bạo làm nũng với anh để đòi xác nhận.
“...” Không nghĩ tới cô lại hỏi trực tiếp như vậy, Thiệu Kỳ Á khó có thể chống đỡ mà ngẩn người, sau đó chịu thua mà bật cười. Anh thích chính là Dụ Bảo Đế tự nhiên ngay thẳng như vậy!
“Làm sao lại không trả lời? Em đoán sai sao? Rất nhiều trái tim không phải đại biểu cho rất yêu em, mà là ám chỉ cho em biết người yêu của anh có rất nhiều, ý là anh rất đào hoa sao?” Dụ Bảo Đế giả bộ giận dữ vặn vẹo ý nghĩa, còn quăng ra một loạt câu hỏi tựa như pháo liên thanh.
“Khi nào thì nhanh mồm nhanh miệng như vậy rồi?” Câu hỏi quái gở của cô làm anh bật cười.
“Đừng lảng sang chuyện khác, nói mau!” Cô cự tuyệt đáp án mơ hồ, tiếp tục truy hỏi.
“Được... rất nhiều trái tim ý nói anh rất yêu em.” Anh hoàn toàn hết cách với cô, bị thúc ép nói ra lời yêu, bản thân nổi hết cả da gà, nhưng nụ cười cũng là phát ra từ nội tâm vui vẻ.
“Hì hì...” Bảo Đế giống như con chuột nhỏ ăn vụng thành công, đắc ý cười trộm.
“Vui vẻ như vậy sao?” Tiếng cười của cô nghe vào trong tai anh thực êm tai.
“Đương nhiên, nếu em nói rất yêu anh, vậy anh có vui không?” Cô tâm tình tốt hỏi lại anh.
“Ừm... Không biết, không bằng em nói cho anh nghe thử xem?” Anh giảo hoạt dụ dỗ cô tỏ tình.
“Ha...” Cô đánh cái ngáp thật to, trực tiếp giả ngu. “Mệt quá, em đi ngủ đây, bye bye.” Nói xong, cô cũng không cho anh cơ hội phản ứng liền tắt máy.
Thật quá gian xảo! Ý đồ rõ ràng như vậy, cô dâu có ngốc mà làm theo!
Bất quá một lát sau, Dụ Bảo Đế gửi đi một cái tin nhắn, bên trong có thật nhiều thật nhiều trái tim.
Đêm nay, bọn họ tuy rằng không ở cùng một chỗ, nhưng hai trái tim lại rất gần nhau, cùng trải qua một đêm an giấc.
※ ※ ※
Tập đoàn Alston được mệnh danh là quê hương của các nhà thiết kế nổi tiếng, sở hữu bốn nhãn hiệu lớn, trong đó có hai cái dành cho người trẻ tuổi là do Thiệu Kì Á chủ động đưa ra mấy năm gần đây, cho nên đối với hai nhãn hiệu này, anh thật sự lưu t
Có cô ở bên, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào, thơm mát hơn, nhưng quen với sự tồn tại của cô rồi, cảm giác khi cô đơn lại càng thêm mãnh liệt..
Tim Dụ Bảo Đế đập nhanh, lên tiếng trách cứ cự tuyệt. “Không thèm!”
Đi tới nhà anh thì chơi cái gì? Cái gì mà xem phim, chơi trò chơi..., tất cả đều là lấy cớ, đến cuối cùng đều là lăn lên giường hoạt động tương thân tương ái.
“Cự tuyệt dứt khoát như vậy, thật khiến cho người ta thương tâm.” Anh giả bộ bi thương nói.
“A, anh không cần cám dỗ người ta!” Cô chu miệng kháng nghị, nói ra nỗi băn khoăn trong lòng. “Ngày đó em không xin phép mà qua đêm ở bên ngoài, sau khi trở về đã bị các chị mắng đến thối đầu đó! Mấy ngày nay, tan ca cũng không về nhà mà lại đi ra ngoài gặp anh trước, sau đó trở về trễ... Nếu không muốn bị cấm túc, phải bớt phóng túng một chút mới được.”
Kỳ thật, cô làm sao lại không muốn ở bên cạnh anh, hưởng thụ sự yêu thương tỉ mỉ chu đáo của anh chứ?
Chẳng qua, nhà cô còn có người lớn -- chị cả như cha, chị hai như mẹ, cô không thể thường xuyên ban đêm không về nhà, nếu bị các chị ấy cằn nhằng, thay phiên nhau oanh tạc, kết cục tuyệt đối sẽ thảm hơn so với Tôn Ngộ Không bị Đường Tam Tạng niệm chú.
“Anh thấy... hôm nào đó có phải nên chính thức đi thăm hỏi hai chị của em hay không, nói với hai người đó hiện tại anh đang kết giao với em, xin họ yên tâm giao em cho anh?” Thiệu Kỳ Á rất có thành ý, không chỉ muốn hòa nhập với cuộc sống của cô, còn muốn dung nhập vào sinh mệnh của cô.
Nghe vậy, trong lòng Bảo Đế ngọt ngào hưng phấn cùng ấm áp, cô cảm nhận được anh đối với tình cảm của hai người là chân thành tha thiết.
“Tạm thời không nên, quan tâm quá mức sẽ có áp lực.” Cảm động thì cảm động, nhưng cô lại khéo léo từ chối, dù sao cô cũng còn trẻ, hơn nữa hai người vừa mới chính thức trở thành người yêu, anh nghiêm chỉnh đến nói những lời này với các chị, dường như là quá sớm.
“Được rồi, chờ khi nào em cảm thấy thích hợp thì nói với anh.” Yêu đương hẳn là phải vui vẻ, anh không muốn làm cho cô có áp lực.
“Ha ha... khi nào thì mới xem như thời điểm thích hợp?” Làm xong công cuộc bảo dưỡng đơn giản, cô cầm di động đứng dậy đi tưới nước cho bình thủy tinh trồng cây mà anh đưa cho cô, sau đó quay lại phòng tiếp tục nói chuyện với Thiệu Kỳ Á.
“Tùy vào em thôi! Khi nào thì em cảm thấy có thể đem bản thân giao phó cho anh, cảm thấy anh là một người có thể dựa vào cả đời, dự tính muốn ở bên anh mãi mãi, thì đó chính là lúc thích hợp.” Anh dẫn dắt từng bước, muốn cô nghĩ xa hơn một chút về tương lai của hai người, cũng không chút che dấu tâm trạng chờ mong của mình, anh sẽ mở đôi cánh che chở cô, chờ đợi cô, đợi cô quay đầu, chạy về phía anh.
“Cho dù em cảm thấy đúng lúc, đến lúc đó anh cũng sẽ không còn nghĩ như hiện tại.” Cô đùa bỡn lá non mới mọc trong bình, đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Là bởi vì yêu sao? Cho nên mắc phải căn bệnh lo được lo mất thường thấy trong tình yêu.
“Em nghĩ nhiều quá rồi, bi quan như vậy không giống như Dụ Bảo Đế mà anh biết.” Anh yêu thương nói, ở đầu bên này điện thoại ôn nhu mỉm cười.
Cô còn chưa đủ hiểu anh, cá tính của anh từ trước đến nay đều là đã xác định mục tiêu liền dũng cảm tiến tới, kiên trì đến cùng, sẽ không dễ dàng thay đổi tâm ý!
“Bảo Đế anh biết là như thế nào?” Cô cười khẽ. Nhớ tới cái cây này đã trồng hơn một tuần lễ rồi, anh nói sáu tới mười hai ngày sẽ nẩy mầm, còn nói bên trong có bí mật... Rốt cuộc là cái gì? Cô đem bình thủy tinh tới gần cẩn thận xem xét.
“Hoạt bát, cởi mở, lạc quan, tốt bụng...” Anh nói ra ưu điểm của cô, lại nghe thấy cô đột nhiên không đầu không đuôi kêu to.
“A! Em phát hiện ra rồi!”
“Phát hiện cái gì?” Anh giật mình, màng nhĩ suýt nữa bị thương tổn.
“Là trái tim! Thật đáng yêu quá!” Cô vui mừng kêu to.
“Trái tim gì?” Anh nhất thời phản ứng không kịp.
“Anh đưa em cái cây trồng ion âm, nó đã nẩy mầm ra lá rồi, em vừa nhìn kỹ, mới phát hiện mỗi lá đều là hình trái tim!” Cô yêu thích thưởng thức không buông tay, đồng thời cảm thấy vui mừng, nghĩ tới ý nghĩa phía sau, không khỏi cảm động.
“Lá đã mọc ra rồi sao?” Anh cười hỏi. Con người đang hãm sâu trong tình yêu thật sự rất ngốc nghếch, vì đối phương cười mà vui vẻ, vì đối phương buồn khổ mà khổ sở, giống như bị mê muội, nhưng cũng rất hạnh phúc. “Đó là cỏ trái tim, anh vừa nhìn thấy đã muốn mua cho em, nhưng lúc trước không thích hợp để đưa, hiện tại cuối cùng đợi được cơ hội.”
“Vì sao không thích hợp?” Cô biết rõ còn cố hỏi, lúc ấy bên người cô có người khác rồi! Bất quá, nghĩ tới bản thân mình ở trong tình huống không biết chuyện gì, đã được tình yêu của anh bao bọc, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Còn phải nói sao?” Anh tức giận bĩu môi.
Muốn trách thì phải trách tên đàn ông kia không biết quý trọng cô còn chiếm lấy cô lâu như vậy, nhưng đổi góc độ khác mà nghĩ, anh thật sự phải cảm tạ cái kẻ không biết quý trọng kia!
May mắn là cô cuối cùng vẫn đáp lại tình yêu của anh, cho nên tình cảm thầm kín cùng sự chờ đợi khổ sở kia, bây giờ nghĩ lại, đều trở nên ngọt ngào.
“Ai, nhiều trái tim như vậy... bí mật anh nói có phải là anh rất yêu rất yêu em hay không?” Hỏi như vậy quá là ngượng ngùng, nhưng cô vẫn đánh bạo làm nũng với anh để đòi xác nhận.
“...” Không nghĩ tới cô lại hỏi trực tiếp như vậy, Thiệu Kỳ Á khó có thể chống đỡ mà ngẩn người, sau đó chịu thua mà bật cười. Anh thích chính là Dụ Bảo Đế tự nhiên ngay thẳng như vậy!
“Làm sao lại không trả lời? Em đoán sai sao? Rất nhiều trái tim không phải đại biểu cho rất yêu em, mà là ám chỉ cho em biết người yêu của anh có rất nhiều, ý là anh rất đào hoa sao?” Dụ Bảo Đế giả bộ giận dữ vặn vẹo ý nghĩa, còn quăng ra một loạt câu hỏi tựa như pháo liên thanh.
“Khi nào thì nhanh mồm nhanh miệng như vậy rồi?” Câu hỏi quái gở của cô làm anh bật cười.
“Đừng lảng sang chuyện khác, nói mau!” Cô cự tuyệt đáp án mơ hồ, tiếp tục truy hỏi.
“Được... rất nhiều trái tim ý nói anh rất yêu em.” Anh hoàn toàn hết cách với cô, bị thúc ép nói ra lời yêu, bản thân nổi hết cả da gà, nhưng nụ cười cũng là phát ra từ nội tâm vui vẻ.
“Hì hì...” Bảo Đế giống như con chuột nhỏ ăn vụng thành công, đắc ý cười trộm.
“Vui vẻ như vậy sao?” Tiếng cười của cô nghe vào trong tai anh thực êm tai.
“Đương nhiên, nếu em nói rất yêu anh, vậy anh có vui không?” Cô tâm tình tốt hỏi lại anh.
“Ừm... Không biết, không bằng em nói cho anh nghe thử xem?” Anh giảo hoạt dụ dỗ cô tỏ tình.
“Ha...” Cô đánh cái ngáp thật to, trực tiếp giả ngu. “Mệt quá, em đi ngủ đây, bye bye.” Nói xong, cô cũng không cho anh cơ hội phản ứng liền tắt máy.
Thật quá gian xảo! Ý đồ rõ ràng như vậy, cô dâu có ngốc mà làm theo!
Bất quá một lát sau, Dụ Bảo Đế gửi đi một cái tin nhắn, bên trong có thật nhiều thật nhiều trái tim.
Đêm nay, bọn họ tuy rằng không ở cùng một chỗ, nhưng hai trái tim lại rất gần nhau, cùng trải qua một đêm an giấc.
※ ※ ※
Tập đoàn Alston được mệnh danh là quê hương của các nhà thiết kế nổi tiếng, sở hữu bốn nhãn hiệu lớn, trong đó có hai cái dành cho người trẻ tuổi là do Thiệu Kì Á chủ động đưa ra mấy năm gần đây, cho nên đối với hai nhãn hiệu này, anh thật sự lưu t
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1989/2825
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1989/2825
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt