Tiểu thuyết Bảo Bối Trong Lòng Phúc Hắc Tổng Tài-full
Lượt xem : |
Tiếng hoan hô vang lên, động tác chậm chạp do bị thương bỗng nhiên trở nên thật linh hoạt, Thiệu Kỳ Á nhìn cô, lòng tràn đầy yêu thương, cưng chiều.
Thì ra thật lòng yêu thương một người, thấy đối phương vui vẻ, trong lòng sẽ cảm thấy hạnh phúc, sung sướng vui vẻ.
※ ※ ※
Mặt trời lặn dần, chân trời nhiễm một màu sắc đầy mê hoặc, mặt sông gợn sóng lăn tăn, đẹp như một bức tranh.
Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế di dạo trên bờ đê, bầu bạn cùng tiếng gió, nói chuyện phiếm giải sầu.
Dưới một gốc cây dâm bụt vàng, có chiếc xe đạp chở đầy hoa, thoạt nhìn thật thoải mái lãng mạn, hấp dẫn Bảo Đế dừng lại.
“Wow! Thật đáng yêu quá!” Dụ Bảo Đế khom người nhìn, từng bó hoa nho nhỏ được chủ nhân khéo tay trang trí như là tác phẩm nghệ thuật, nhìn thật đẹp mắt.
Cô chuyên tâm thưởng thức một hồi lâu, Thiệu Kỳ Á chợt có ý nghĩ chọn lấy một bó rồi trả tiền. “Này, tặng cho em.”
“Cám ơn.” Bảo Đế vui mừng, tiếp nhận bó hoa tinh xảo, bên má xuất hiện một áng mây màu hồng, cô đưa hoa lên mũi ngửi, lúm đồng tiền xinh đẹp nở rộ nơi khóe miệng.
“Đừng khách sáo.” Tấm lòng nho nhỏ có thể đổi được sự vui vẻ của cô, anh nguyện ý làm càng nhiều hơn.
“Đi thôi.” Nâng cánh tay cô, để cho đầu gối bị thương của cô không cần gắng sức, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Được che chở chăm sóc như vậy; cô nhìn Thiệu Kỳ Á cười yếu ớt.
Khung cảnh này, địa điểm này, hành động này, nếu mà đi bên cạnh là bạn trai chứ không phải bạn bè thì tốt rồi, chỉ tiếc, Thiệu Kỳ Á không phải là bạn trai của cô, anh chỉ thương cô như anh trai.
Dọc theo đường đi, cô không phải không chú ý tới bộ dáng xuất sắc của anh đưa tới bao nhiêu sự chú ý, đứng ở bên cạnh anh, cô liền sinh ra một loại cảm giác hư vinh khó hiểu, những ánh mắt kia có mang theo chút hâm mộ, giống như ghen tị cô có người đàn ông bất phàm này làm bạn.
Xác thực, cô cảm thấy mình thật may mắn, vô duyên vô cớ có được một người yêu thương, cưng chiều làm bạn tốt của cô.
“Về sau, nếu lại có người theo đuổi em, nhưng đối xử với em không bằng anh, em đây dứt khoát sẽ không yêu đương nữa!” Dụ Bảo Đế đột nhiên cảm thán thở dài.
Nghe vậy, Thiệu Kỳ Á nắm lấy trọng điểm trong lời nói của cô, không khỏi ngừng lại một chút, “Có ý gì? Không phải em đã có bạn trai rồi sao?”
Cô ngồi xuống ghế dựa, ngửa đầu nói với anh: “Chấm dứt rồi.”
“Em nói cái gì?” Đáp án ngoài ý muốn làm anh nhất thời không hiểu.
“Chấm dứt chính là chia tay.” Cô nói rõ ràng hơn.
“Làm sao có thể?” Nghe giọng nói của cô rõ ràng, khóe miệng còn có một chút tự giễu, anh ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
Chủ đề nói chuyện phiếm của bọn họ thiên nam địa bắc, nhưng nói cũng lạ, hai người ở chung dường như có sự ăn ý, không có đề cập đến chuyện của cô với bạn trai, cho nên anh chỉ biết sơ sơ, cũng không có hỏi thăm, chỉ luôn cho rằng bọn họ qua lại thật sự ổn định.
“Bạn học của em nói với em lúc đang đi dạo phố thấy anh ấy cùng một cô gái rất thân mật đi mua sắm, nhưng ngày đó rõ ràng anh ấy đã nói với em là bị cảm mạo, không thoải mái nên không muốn ra ngoài, em cảm thấy kỳ quái, cho nên...” Nhìn sóng trên sông, Bảo Đế rủ rỉ nói ra quá trình.
Thiệu Kỳ Á đồng tình cô bị phụ lòng, nhưng xét theo lương tâm mà nói, anh hiện tại cảm thấy vui sướng tới muốn hét lên, nhưng sự vui sướng của anh có được từ nỗi buồn của cô, khiến cho anh mâu thuẫn không thôi, không biết nên đau lòng vị cô bị ủy khuất, hay là nên thay mình vui vẻ.
Ừm... không bằng, anh cứ an ủi cô trước, rồi mới thay mình cao hứng là được.
“Nghĩ lạc quan một chút đi, kỳ thật em cũng không cần thương tâm, ngược lại phải thấy may mắn hiện tại đã phát hiện được bộ mặt thật của anh ta, cũng không xem như quá trễ.” Anh an ủi nói, khuôn mặt lại quay qua một bên.
Không có biện pháp, anh sợ ánh mắt sẽ bán đứng nội tâm anh, tiết lộ rằng anh đang vui mừng, hơn nữa bởi vì nội tâm vui sướng bị đè nén, khóe miệng rõ ràng muốn cười lại không thể cười, tránh cho cô nghĩ rằng anh vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nên anh càng không dám đối mặt cô.
“Đúng vậy, em cũng tự an ủi mình như vậy.” Cô nhún vai. “Mối tình đầu mù quáng như vậy, dùng ba ngày hoài niệm đã đủ phí phạm thời gian rồi.”
“Đúng thôi, nghĩ như vậy là được rồi! Tên kia không biết quý trọng em là anh ta không có mắt, như vậy cũng tốt, rời bỏ anh ta, em sẽ gặp được người yêu em hơn.” Ánh mắt anh loé ra thần thái khác thường, vừa trấn định cô vừa tiếp tục ám chỉ.
A! Chết thật, thật là vui quá, anh thiếu chút nữa bật cười rồi! Nếu nén cười thật sự sẽ bị nội thương…, vậy thương thế hiện tại của anh nhất định là rất nghiêm trọng.
“Đúng vậy.” Bảo Đế không có nghe ra ẩn ý trong lời anh, nhưng rất phấn chấn lên tiếng trả lời. Hơn nữa, cho dù không có bạn trai thì có làm sao, chỉ cần có Thiệu Kỳ Á ở bên người, liền tốt hơn có năm bạn trai nữa là!
Anh thương cô, chiều chuộng cô, trân trọng cô, ngay cả bạn trai thật sự cũng chưa chắc hơn được anh đâu!
Lúc trước, bởi vì quan hệ đến ấn tượng ban đầu, tình yêu trong nội tâm cô thuộc về Lục Đông Văn, không để ý thứ khác, cho dù từng có ý nghĩ kỳ quái, cũng rất mau chóng bị cô ném ra sau đầu, tuân thủ trung thành với tình yêu, mà nay, vị trí kia trống không rồi, cô không cần quản chế lòng mình nữa, dường như còn có vô hạn khả năng...
Thiệu Kỳ Á ý vị thâm trường nhìn cô lên tinh thần mỉm cười, kìm lòng không được đưa tay xoa xoa đầu cô.
Cho dù trước mắt còn chưa có thích hợp nóng vội tiến lên, nhưng từng bước xâm nhập cũng là một loại phương thức, anh đã từ công việc, từ cuộc sống, từ suy nghĩ của cô... từng bước một xâm nhập, chỉ cần có thể ở bên cạnh bảo vệ cô, có một ngày, cô sẽ phát hiện sự quan trọng đến không thể thay thế được của anh.
Nghe không hiểu ám hiệu của anh không sao cả, dù sao tình cảm âm thầm của anh rốt cục cũng lộ ra ánh bình minh, anh sẽ không còn không chắc chắn, chỉ cần có cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa.
Chương 6:
Phải biết rằng, ở xã hội hiện nay, chỉ có tài hoa là không đủ, còn phải có điều kiện khác mới có thể thể hiện tài năng, nếu không cũng sẽ chẳng có nhiều người có tài nhưng không gặp thời tới vậy, oán thán không gặp mặt được Bá Nhạc, đợi không được thời cơ.
Ước chừng nửa tháng sau, dưới đề nghị của Thiệu Kì Á, Dụ Bảo Đế đem bản vẽ trong sổ thiết kế scan lên máy vi tính, lưu vào trong USB, đưa cho nhà thiết kế trong công ty cô nhận xét. Trước mắt tuy rằng đang giữa mùa hè nắng nóng, nhưng bên trong công ty đã khẩn trương chuẩn bị trang phục mùa đông, cho nên cô không khỏi âm thầm kỳ vọng thiết kế của mình ít nhiều có thể được sử dụng, đáng tiếc kết quả là toàn bộ bị trả về.
Buổi tối tại quán cà phê Nhật An, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, lấp lóa ánh sáng vàng ấm áp, Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế ngồi trên ban công, hưởng thụ làn gió tự nhiên hiếm có cùng mùi hoa lạ phiêu đãng trong không khí.
“Đều không được?”
Thiệu Kỳ Á nghe lời của Dụ Bảo Đế xong, âm lượng đột nhiên tăng cao, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Ha, nhà thiết kế Hà Lỵ nói thiết kế của em xem qua thì thấy cũng được, nhưng người chuyên nghiệp nhìn vào sẽ thấy ngay là chưa đủ hoàn thiện, chi tiết còn cần tỉ mỉ hơn nữa.” Dụ Bảo Đế thuật lại lời nhận xét, mặc dù có chút mất mát, nhưng cô không có
Thì ra thật lòng yêu thương một người, thấy đối phương vui vẻ, trong lòng sẽ cảm thấy hạnh phúc, sung sướng vui vẻ.
※ ※ ※
Mặt trời lặn dần, chân trời nhiễm một màu sắc đầy mê hoặc, mặt sông gợn sóng lăn tăn, đẹp như một bức tranh.
Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế di dạo trên bờ đê, bầu bạn cùng tiếng gió, nói chuyện phiếm giải sầu.
Dưới một gốc cây dâm bụt vàng, có chiếc xe đạp chở đầy hoa, thoạt nhìn thật thoải mái lãng mạn, hấp dẫn Bảo Đế dừng lại.
“Wow! Thật đáng yêu quá!” Dụ Bảo Đế khom người nhìn, từng bó hoa nho nhỏ được chủ nhân khéo tay trang trí như là tác phẩm nghệ thuật, nhìn thật đẹp mắt.
Cô chuyên tâm thưởng thức một hồi lâu, Thiệu Kỳ Á chợt có ý nghĩ chọn lấy một bó rồi trả tiền. “Này, tặng cho em.”
“Cám ơn.” Bảo Đế vui mừng, tiếp nhận bó hoa tinh xảo, bên má xuất hiện một áng mây màu hồng, cô đưa hoa lên mũi ngửi, lúm đồng tiền xinh đẹp nở rộ nơi khóe miệng.
“Đừng khách sáo.” Tấm lòng nho nhỏ có thể đổi được sự vui vẻ của cô, anh nguyện ý làm càng nhiều hơn.
“Đi thôi.” Nâng cánh tay cô, để cho đầu gối bị thương của cô không cần gắng sức, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Được che chở chăm sóc như vậy; cô nhìn Thiệu Kỳ Á cười yếu ớt.
Khung cảnh này, địa điểm này, hành động này, nếu mà đi bên cạnh là bạn trai chứ không phải bạn bè thì tốt rồi, chỉ tiếc, Thiệu Kỳ Á không phải là bạn trai của cô, anh chỉ thương cô như anh trai.
Dọc theo đường đi, cô không phải không chú ý tới bộ dáng xuất sắc của anh đưa tới bao nhiêu sự chú ý, đứng ở bên cạnh anh, cô liền sinh ra một loại cảm giác hư vinh khó hiểu, những ánh mắt kia có mang theo chút hâm mộ, giống như ghen tị cô có người đàn ông bất phàm này làm bạn.
Xác thực, cô cảm thấy mình thật may mắn, vô duyên vô cớ có được một người yêu thương, cưng chiều làm bạn tốt của cô.
“Về sau, nếu lại có người theo đuổi em, nhưng đối xử với em không bằng anh, em đây dứt khoát sẽ không yêu đương nữa!” Dụ Bảo Đế đột nhiên cảm thán thở dài.
Nghe vậy, Thiệu Kỳ Á nắm lấy trọng điểm trong lời nói của cô, không khỏi ngừng lại một chút, “Có ý gì? Không phải em đã có bạn trai rồi sao?”
Cô ngồi xuống ghế dựa, ngửa đầu nói với anh: “Chấm dứt rồi.”
“Em nói cái gì?” Đáp án ngoài ý muốn làm anh nhất thời không hiểu.
“Chấm dứt chính là chia tay.” Cô nói rõ ràng hơn.
“Làm sao có thể?” Nghe giọng nói của cô rõ ràng, khóe miệng còn có một chút tự giễu, anh ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
Chủ đề nói chuyện phiếm của bọn họ thiên nam địa bắc, nhưng nói cũng lạ, hai người ở chung dường như có sự ăn ý, không có đề cập đến chuyện của cô với bạn trai, cho nên anh chỉ biết sơ sơ, cũng không có hỏi thăm, chỉ luôn cho rằng bọn họ qua lại thật sự ổn định.
“Bạn học của em nói với em lúc đang đi dạo phố thấy anh ấy cùng một cô gái rất thân mật đi mua sắm, nhưng ngày đó rõ ràng anh ấy đã nói với em là bị cảm mạo, không thoải mái nên không muốn ra ngoài, em cảm thấy kỳ quái, cho nên...” Nhìn sóng trên sông, Bảo Đế rủ rỉ nói ra quá trình.
Thiệu Kỳ Á đồng tình cô bị phụ lòng, nhưng xét theo lương tâm mà nói, anh hiện tại cảm thấy vui sướng tới muốn hét lên, nhưng sự vui sướng của anh có được từ nỗi buồn của cô, khiến cho anh mâu thuẫn không thôi, không biết nên đau lòng vị cô bị ủy khuất, hay là nên thay mình vui vẻ.
Ừm... không bằng, anh cứ an ủi cô trước, rồi mới thay mình cao hứng là được.
“Nghĩ lạc quan một chút đi, kỳ thật em cũng không cần thương tâm, ngược lại phải thấy may mắn hiện tại đã phát hiện được bộ mặt thật của anh ta, cũng không xem như quá trễ.” Anh an ủi nói, khuôn mặt lại quay qua một bên.
Không có biện pháp, anh sợ ánh mắt sẽ bán đứng nội tâm anh, tiết lộ rằng anh đang vui mừng, hơn nữa bởi vì nội tâm vui sướng bị đè nén, khóe miệng rõ ràng muốn cười lại không thể cười, tránh cho cô nghĩ rằng anh vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nên anh càng không dám đối mặt cô.
“Đúng vậy, em cũng tự an ủi mình như vậy.” Cô nhún vai. “Mối tình đầu mù quáng như vậy, dùng ba ngày hoài niệm đã đủ phí phạm thời gian rồi.”
“Đúng thôi, nghĩ như vậy là được rồi! Tên kia không biết quý trọng em là anh ta không có mắt, như vậy cũng tốt, rời bỏ anh ta, em sẽ gặp được người yêu em hơn.” Ánh mắt anh loé ra thần thái khác thường, vừa trấn định cô vừa tiếp tục ám chỉ.
A! Chết thật, thật là vui quá, anh thiếu chút nữa bật cười rồi! Nếu nén cười thật sự sẽ bị nội thương…, vậy thương thế hiện tại của anh nhất định là rất nghiêm trọng.
“Đúng vậy.” Bảo Đế không có nghe ra ẩn ý trong lời anh, nhưng rất phấn chấn lên tiếng trả lời. Hơn nữa, cho dù không có bạn trai thì có làm sao, chỉ cần có Thiệu Kỳ Á ở bên người, liền tốt hơn có năm bạn trai nữa là!
Anh thương cô, chiều chuộng cô, trân trọng cô, ngay cả bạn trai thật sự cũng chưa chắc hơn được anh đâu!
Lúc trước, bởi vì quan hệ đến ấn tượng ban đầu, tình yêu trong nội tâm cô thuộc về Lục Đông Văn, không để ý thứ khác, cho dù từng có ý nghĩ kỳ quái, cũng rất mau chóng bị cô ném ra sau đầu, tuân thủ trung thành với tình yêu, mà nay, vị trí kia trống không rồi, cô không cần quản chế lòng mình nữa, dường như còn có vô hạn khả năng...
Thiệu Kỳ Á ý vị thâm trường nhìn cô lên tinh thần mỉm cười, kìm lòng không được đưa tay xoa xoa đầu cô.
Cho dù trước mắt còn chưa có thích hợp nóng vội tiến lên, nhưng từng bước xâm nhập cũng là một loại phương thức, anh đã từ công việc, từ cuộc sống, từ suy nghĩ của cô... từng bước một xâm nhập, chỉ cần có thể ở bên cạnh bảo vệ cô, có một ngày, cô sẽ phát hiện sự quan trọng đến không thể thay thế được của anh.
Nghe không hiểu ám hiệu của anh không sao cả, dù sao tình cảm âm thầm của anh rốt cục cũng lộ ra ánh bình minh, anh sẽ không còn không chắc chắn, chỉ cần có cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa.
Chương 6:
Phải biết rằng, ở xã hội hiện nay, chỉ có tài hoa là không đủ, còn phải có điều kiện khác mới có thể thể hiện tài năng, nếu không cũng sẽ chẳng có nhiều người có tài nhưng không gặp thời tới vậy, oán thán không gặp mặt được Bá Nhạc, đợi không được thời cơ.
Ước chừng nửa tháng sau, dưới đề nghị của Thiệu Kì Á, Dụ Bảo Đế đem bản vẽ trong sổ thiết kế scan lên máy vi tính, lưu vào trong USB, đưa cho nhà thiết kế trong công ty cô nhận xét. Trước mắt tuy rằng đang giữa mùa hè nắng nóng, nhưng bên trong công ty đã khẩn trương chuẩn bị trang phục mùa đông, cho nên cô không khỏi âm thầm kỳ vọng thiết kế của mình ít nhiều có thể được sử dụng, đáng tiếc kết quả là toàn bộ bị trả về.
Buổi tối tại quán cà phê Nhật An, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, lấp lóa ánh sáng vàng ấm áp, Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế ngồi trên ban công, hưởng thụ làn gió tự nhiên hiếm có cùng mùi hoa lạ phiêu đãng trong không khí.
“Đều không được?”
Thiệu Kỳ Á nghe lời của Dụ Bảo Đế xong, âm lượng đột nhiên tăng cao, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Ha, nhà thiết kế Hà Lỵ nói thiết kế của em xem qua thì thấy cũng được, nhưng người chuyên nghiệp nhìn vào sẽ thấy ngay là chưa đủ hoàn thiện, chi tiết còn cần tỉ mỉ hơn nữa.” Dụ Bảo Đế thuật lại lời nhận xét, mặc dù có chút mất mát, nhưng cô không có
Bài viết liên quan!