Tiểu thuyết Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu-full
Lượt xem : |
ng như anh không có nằm ở trên giường. Lam Tư trừng mắt nhìn cô, muốn há miệng, lại không biết nên nói cái gì. Cô vỗ vỗ gối đầu, ở bên người anh nằm xuống. Chưa tới hai giây liền bật dậy, tắt đèn ngủ mới nằm xuống vừa lòng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở một hơi. Nói thực ra, giường rất lớn, lớn đến anh không thể nói cô chiếm chỗ nhưng chết tiệt ngủ với cô chẳng khác nào tra tấn anh.
- Đây là giường của tôi.
Anh trong bóng đêm mở miệng.
- Cũng là của tôi.
Cô mắt cũng không mở, bình tĩnh nhắc nhở anh.
- Tôi là vợ của anh.
- Vợ sắp li hôn.
- Vợ chưa li hôn.
Cô tức giận mở mắt ra, trong bóng đêm nhìn người đàn ông cứ thích chọc tức cô.
- Anh yên tâm, tôi thề rằng nửa đêm sẽ không đánh lén anh. Hiện tại, tôi muốn ngủ, nếu anh còn có ý kiến, phiền anh đợi đến mai nói sau.
Cô sau khi nói xong, liền xoay người, đưa lưng về phía anh, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
- Nửa đêm đánh lén anh?
Lam Tư trừng mắt nhìn thân thể quyến rũ kia, trong đầu nháy mắt toát ra liên tiếp hình ảnh đẹp đẽ. Anh ra sức đem những cảnh này đuổi đi, cũng theo xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía cô. Không dám nhìn cô thêm một cái nhưng tiếng cô khàn khàn rên rỉ kia, mềm mại đụng chạm, thân thể mềm mại run rẩy, vẫn không ngừng từ trong đầu truyền ra.
- Đáng chết!
Cả người anh nóng lên như cây thiết bảng, cứ như vậy làm sao anh có biện pháp ngủ được.
- Đánh lén anh?
Đáng giận, anh dường như có thể thấy cô ngồi ở trên người anh lắc lư thở gấp.
- Nửa đêm đánh lén anh…
Âm thanh của cô nhẹ vang lên cùng với dục vọng muốn đem cô áp dưới thân. Cô gái đáng chết, anh mà ngủ được chắc là quỷ mất rồi.
Cô đang ngủ. Thậm chí là ngủ ngon đến tận sáng. Cô lúc ngủ từ đầu giường bên kia, lăn lộn đến nhào vào lòng anh, lại một lần nữa giống như bạch tuộc quấn quít lấy anh. Cô gái này thói quen ngủ thật sự rất xấu nhưng anh không đánh thức cô, chỉ im lặng không nhúc nhích nhìn cô. Kéo mái tóc dài của cô ra sau tai, vết thương trên trán được băng bó, đôi mắt đen thâm làm cho cô có vẻ rất mệt mỏi. Gần như vậy lại xa đến thế…
Anh nhẹ vỗ về mặt của cô, môi của cô. Không dám thở mạnh, chỉ vì sợ một giây nữa cô sẽ biến mất. Mấy tháng rồi, anh không dám mơ mình còn được ôm lấy cô. Tuy rằng Jake sau khi anh tỉnh, vẫn tiếp tục báo cáo tình hình của cô, anh cũng không dám nhìn ảnh chụp của cô một lần.
Gần như vậy lại xa đến thế…
Anh đau khổ nhắm mắt lại, đem cô ôm càng gần, vùi đầu vào tóc cô, hít lấy hương thơm quen thuộc, làm bộ như bọn họ còn tại Newyork, làm bộ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, làm bộ như anh còn có tư cách theo đuổi cô, có được cô…
Chương 14
Anh thật sự sẽ bị cô làm cho tức chết.
Nói thực ra, anh cứ nghĩ cô ở đây vài ngày, phát hiện anh bất trị thì sẽ buông tha anh rồi bỏ đi. Nhưng chẳng cần bao nhiêu thời gian, anh liền nhận ra mình sai hoàn toàn. Chớp mắt một cái, cô đã đến nước Anh này một tháng. Mỗi ngày trôi qua, cô đều bắt anh chịu cái tra tấn khủng khiếp một lần. Cô bắt anh ăn cơm, bắt anh làm vật lí trị liệu, bắt anh uống thuốc, còn lấy đi rượu mà anh dùng để giảm đau đổi thành thức ăn lành mạnh vì sức khỏe.
Anh không biết vì sao cuộc sống anh lại biến thành như thế này. Từ sau ngày cô xuất hiện mọi chuyện dường như không còn khống chế được. Lời nói của cô đối với quản gia Lane còn hơn thánh chỉ, bọn người hầu chỉ nghe lệnh của cô. Adam căn bản theo phe của cô, vợ của Khấu Thiên Ngang lại toàn lực giúp mọi người tạo phản. Không biết vì cái gì, ngay cả bà nội nghiêm khắc mắt đều đã cô để trên đỉnh đầu đối với hành động vô lễ, điên cuồng của cô cũng nhắm một con, mở một con.
Cho dù anh châm chọc cô như thế nào, mắng cô như thế nào, cô cũng không nghe lời anh. Cô không cho phép anh tiếp tục nằm dài ở trên giường, cũng không cho anh sinh hoạt trong phòng riêng, cô thậm chí bắt đầu kiên trì bắt anh phải ra ngoài dùng cơm cùng mọi người.
- Tôi không muốn!
- Anh không thể suốt đời ăn cơm trong này.
- Ai nói tôi không thể. Tôi thích ở trong ngày ăn cơm thì tôi sẽ ở trong này ăn cơm. Tôi muốn cả đời ăn cơm trong này.
- Tôi chưa từng nghĩ anh lại nhát gan đến thế!
- Cô nói lại lần nữa xem!
- Tôi nói…
Cô nổi trận lôi đình nói.
- Anh là kẻ nhát gan!
- Cô cút ra ngoài cho tôi!
- Được thôi như anh mong muốn!
Cô dùng sức đóng sầm cửa phòng, nếu có thể, anh rất muốn đuổi theo đi bóp chết cô. Nhưng chưa đến ba giây, anh lại bắt đầu sợ hãi cô không chỉ rời khỏi phòng mà còn đi ra khỏi biệt thự Ace. Cô lần trước cũng như vậy. Cứ như thế mà bỏ đi khiến anh…
Trừng mắt nhìn nhìn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, anh phẫn nộ chụp lấy đèn ngủ trên bàn quăng nó xuống đất. Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, đèn bàn đập vào cửa, cắt thành hình tam giác, anh không có cách nào dừng được việc dùng cách ném đồ để bộc lộ bực tức trong người. Anh nổi trận lôi đình, cầm được thứ gì liền quăng thứ đấy nhưng không có bất kì ai đến ngăn cản anh.
Cô đi rồi. Cô nhất định là đi rồi.
Anh nằm ở trên giường thở phì phò, trừng mắt nhìn chiếc giường bị anh phá nát, anh chỉ cảm thấy mình đau đến không thể thở được. Cô gái chết tiệt, tại sao có thể không nói một lời mà rời đi như thế. Nếu phải đi, cần gì phải đến? Làm gì! Một cảm xúc đau thương không nói nên lời, bỗng nhiên từ trong cơ thể trào ra, hung ác cắn nuốt lấy anh
Đúng lúc này, anh cửa phòng đột nhiên có người mở ra, cô đi đến, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn anh.
- Anh quậy xong chưa?
Tứ chi anh lập tức cứng đờ, không thể tin được côi lại xuất hiện lần nữa.
- Adam, ẳm anh trai cậu lên xe lăn!
Anh một giây ở cuối cùng phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng quát.
- Adam, buông ra!
Adam nghe lệnh buông tay, anh liền ngồi vào trên xe lăn, anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã đi vào phía sau, đẩy xe về phía trước.
- Cô gái chết tiệt! Bỏ tay ra!
Anh tức giận đến đỏ mặt tía tai, sống chết bắt lấy bánh xe, không cho cô tiếp tục đẩy.
- Buông tay! Nếu anh không buông, tôi sẽ kêu Adam trói anh lại.
Cô lạnh giọng uy hiếp.
- Cô dám!
- Adam, dây thừng.
- Adam, ngươi…
Anh ra sức giãy dụa, cũng không thể địch nổi em trai mãnh nam của mình.
- Xin lỗi!
Adam rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ, áy náy cùng anh trai giải thích.
- Ngươi đi chết đi!
Anh gào thét.
- Anh ấy không phải cố ý.
Cô vỗ vỗ Adam cánh tay. Lam Tư quả thực không thể tin được cô lại nói những lời đó với Adam, tức giận đến mắng.
- **** ***!
Cô đột nhiên trở lại, mị mắt uy hiếp anh.
- Anh lại mắng người, có muốn tôi lấy băng keo dán miệng anh lại không?
Anh mới há miệng, cô liền cởi chiếc khăn lụa cột nơi thành xe. Biết cô nói là thật, anh đột nhiên ngậm miệng lại, lại vẫn không cam lòng trợn mắt nhìn chằm chằm cô. Cô cầm lấy áo choàng lông dê, khoác trên người anh, bọc lấy thân thể anh lại. Sau đó mới tiếp tục đẩy anh ra bên ngoài.
- Cô muốn dẫn tôi đi đâu?
Anh cắn răng mở miệng.
- Mang anh đi để người ta còn vào mà sửa sang nơi này.
- Tôi không muốn ra ngoài.
Anh phẫn hận nói.
- Tôi muốn.
Cô giúp anh đẩy xe lăn, không để ý anh kháng nghị, một đường đưa anh đổ lên hành l
- Đây là giường của tôi.
Anh trong bóng đêm mở miệng.
- Cũng là của tôi.
Cô mắt cũng không mở, bình tĩnh nhắc nhở anh.
- Tôi là vợ của anh.
- Vợ sắp li hôn.
- Vợ chưa li hôn.
Cô tức giận mở mắt ra, trong bóng đêm nhìn người đàn ông cứ thích chọc tức cô.
- Anh yên tâm, tôi thề rằng nửa đêm sẽ không đánh lén anh. Hiện tại, tôi muốn ngủ, nếu anh còn có ý kiến, phiền anh đợi đến mai nói sau.
Cô sau khi nói xong, liền xoay người, đưa lưng về phía anh, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
- Nửa đêm đánh lén anh?
Lam Tư trừng mắt nhìn thân thể quyến rũ kia, trong đầu nháy mắt toát ra liên tiếp hình ảnh đẹp đẽ. Anh ra sức đem những cảnh này đuổi đi, cũng theo xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía cô. Không dám nhìn cô thêm một cái nhưng tiếng cô khàn khàn rên rỉ kia, mềm mại đụng chạm, thân thể mềm mại run rẩy, vẫn không ngừng từ trong đầu truyền ra.
- Đáng chết!
Cả người anh nóng lên như cây thiết bảng, cứ như vậy làm sao anh có biện pháp ngủ được.
- Đánh lén anh?
Đáng giận, anh dường như có thể thấy cô ngồi ở trên người anh lắc lư thở gấp.
- Nửa đêm đánh lén anh…
Âm thanh của cô nhẹ vang lên cùng với dục vọng muốn đem cô áp dưới thân. Cô gái đáng chết, anh mà ngủ được chắc là quỷ mất rồi.
Cô đang ngủ. Thậm chí là ngủ ngon đến tận sáng. Cô lúc ngủ từ đầu giường bên kia, lăn lộn đến nhào vào lòng anh, lại một lần nữa giống như bạch tuộc quấn quít lấy anh. Cô gái này thói quen ngủ thật sự rất xấu nhưng anh không đánh thức cô, chỉ im lặng không nhúc nhích nhìn cô. Kéo mái tóc dài của cô ra sau tai, vết thương trên trán được băng bó, đôi mắt đen thâm làm cho cô có vẻ rất mệt mỏi. Gần như vậy lại xa đến thế…
Anh nhẹ vỗ về mặt của cô, môi của cô. Không dám thở mạnh, chỉ vì sợ một giây nữa cô sẽ biến mất. Mấy tháng rồi, anh không dám mơ mình còn được ôm lấy cô. Tuy rằng Jake sau khi anh tỉnh, vẫn tiếp tục báo cáo tình hình của cô, anh cũng không dám nhìn ảnh chụp của cô một lần.
Gần như vậy lại xa đến thế…
Anh đau khổ nhắm mắt lại, đem cô ôm càng gần, vùi đầu vào tóc cô, hít lấy hương thơm quen thuộc, làm bộ như bọn họ còn tại Newyork, làm bộ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, làm bộ như anh còn có tư cách theo đuổi cô, có được cô…
Chương 14
Anh thật sự sẽ bị cô làm cho tức chết.
Nói thực ra, anh cứ nghĩ cô ở đây vài ngày, phát hiện anh bất trị thì sẽ buông tha anh rồi bỏ đi. Nhưng chẳng cần bao nhiêu thời gian, anh liền nhận ra mình sai hoàn toàn. Chớp mắt một cái, cô đã đến nước Anh này một tháng. Mỗi ngày trôi qua, cô đều bắt anh chịu cái tra tấn khủng khiếp một lần. Cô bắt anh ăn cơm, bắt anh làm vật lí trị liệu, bắt anh uống thuốc, còn lấy đi rượu mà anh dùng để giảm đau đổi thành thức ăn lành mạnh vì sức khỏe.
Anh không biết vì sao cuộc sống anh lại biến thành như thế này. Từ sau ngày cô xuất hiện mọi chuyện dường như không còn khống chế được. Lời nói của cô đối với quản gia Lane còn hơn thánh chỉ, bọn người hầu chỉ nghe lệnh của cô. Adam căn bản theo phe của cô, vợ của Khấu Thiên Ngang lại toàn lực giúp mọi người tạo phản. Không biết vì cái gì, ngay cả bà nội nghiêm khắc mắt đều đã cô để trên đỉnh đầu đối với hành động vô lễ, điên cuồng của cô cũng nhắm một con, mở một con.
Cho dù anh châm chọc cô như thế nào, mắng cô như thế nào, cô cũng không nghe lời anh. Cô không cho phép anh tiếp tục nằm dài ở trên giường, cũng không cho anh sinh hoạt trong phòng riêng, cô thậm chí bắt đầu kiên trì bắt anh phải ra ngoài dùng cơm cùng mọi người.
- Tôi không muốn!
- Anh không thể suốt đời ăn cơm trong này.
- Ai nói tôi không thể. Tôi thích ở trong ngày ăn cơm thì tôi sẽ ở trong này ăn cơm. Tôi muốn cả đời ăn cơm trong này.
- Tôi chưa từng nghĩ anh lại nhát gan đến thế!
- Cô nói lại lần nữa xem!
- Tôi nói…
Cô nổi trận lôi đình nói.
- Anh là kẻ nhát gan!
- Cô cút ra ngoài cho tôi!
- Được thôi như anh mong muốn!
Cô dùng sức đóng sầm cửa phòng, nếu có thể, anh rất muốn đuổi theo đi bóp chết cô. Nhưng chưa đến ba giây, anh lại bắt đầu sợ hãi cô không chỉ rời khỏi phòng mà còn đi ra khỏi biệt thự Ace. Cô lần trước cũng như vậy. Cứ như thế mà bỏ đi khiến anh…
Trừng mắt nhìn nhìn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, anh phẫn nộ chụp lấy đèn ngủ trên bàn quăng nó xuống đất. Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, đèn bàn đập vào cửa, cắt thành hình tam giác, anh không có cách nào dừng được việc dùng cách ném đồ để bộc lộ bực tức trong người. Anh nổi trận lôi đình, cầm được thứ gì liền quăng thứ đấy nhưng không có bất kì ai đến ngăn cản anh.
Cô đi rồi. Cô nhất định là đi rồi.
Anh nằm ở trên giường thở phì phò, trừng mắt nhìn chiếc giường bị anh phá nát, anh chỉ cảm thấy mình đau đến không thể thở được. Cô gái chết tiệt, tại sao có thể không nói một lời mà rời đi như thế. Nếu phải đi, cần gì phải đến? Làm gì! Một cảm xúc đau thương không nói nên lời, bỗng nhiên từ trong cơ thể trào ra, hung ác cắn nuốt lấy anh
Đúng lúc này, anh cửa phòng đột nhiên có người mở ra, cô đi đến, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn anh.
- Anh quậy xong chưa?
Tứ chi anh lập tức cứng đờ, không thể tin được côi lại xuất hiện lần nữa.
- Adam, ẳm anh trai cậu lên xe lăn!
Anh một giây ở cuối cùng phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng quát.
- Adam, buông ra!
Adam nghe lệnh buông tay, anh liền ngồi vào trên xe lăn, anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã đi vào phía sau, đẩy xe về phía trước.
- Cô gái chết tiệt! Bỏ tay ra!
Anh tức giận đến đỏ mặt tía tai, sống chết bắt lấy bánh xe, không cho cô tiếp tục đẩy.
- Buông tay! Nếu anh không buông, tôi sẽ kêu Adam trói anh lại.
Cô lạnh giọng uy hiếp.
- Cô dám!
- Adam, dây thừng.
- Adam, ngươi…
Anh ra sức giãy dụa, cũng không thể địch nổi em trai mãnh nam của mình.
- Xin lỗi!
Adam rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ, áy náy cùng anh trai giải thích.
- Ngươi đi chết đi!
Anh gào thét.
- Anh ấy không phải cố ý.
Cô vỗ vỗ Adam cánh tay. Lam Tư quả thực không thể tin được cô lại nói những lời đó với Adam, tức giận đến mắng.
- **** ***!
Cô đột nhiên trở lại, mị mắt uy hiếp anh.
- Anh lại mắng người, có muốn tôi lấy băng keo dán miệng anh lại không?
Anh mới há miệng, cô liền cởi chiếc khăn lụa cột nơi thành xe. Biết cô nói là thật, anh đột nhiên ngậm miệng lại, lại vẫn không cam lòng trợn mắt nhìn chằm chằm cô. Cô cầm lấy áo choàng lông dê, khoác trên người anh, bọc lấy thân thể anh lại. Sau đó mới tiếp tục đẩy anh ra bên ngoài.
- Cô muốn dẫn tôi đi đâu?
Anh cắn răng mở miệng.
- Mang anh đi để người ta còn vào mà sửa sang nơi này.
- Tôi không muốn ra ngoài.
Anh phẫn hận nói.
- Tôi muốn.
Cô giúp anh đẩy xe lăn, không để ý anh kháng nghị, một đường đưa anh đổ lên hành l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1667/2503
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1667/2503
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt