watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ-full

Lượt xem :
thói quen của anh, lúc này chắc đang ở trong phòng tắm tấy đi thân thể mỏi mệt, cho nên cô cũng không bất ngờ khi không nhìn thấy anh.

Cô đi tới phòng bếp, đem cái túi bảo vệ môi trường để xuống, mở tủ lạnh. Trong tủ lạnh những nguyên liệu nấu ăn tươi mới đều là hôm nay nàng vừa mua. Phòng ốc của anh vào thời gian cố định sẽ có người giúp việc tới quét dọn, không cần cô lo lắng.Cô rất đơn thuần mà nghĩ, anh sở dĩ đưa cho cô một cái chìa khóa, chính là hi vọng cô giúp anh xử lý một chút những chuyện vụn vặt, tựa như lúc cô còn là tiểu người hầu của anh.

Cô đem cơm cùng với nguyên liệu từ trong tủ lạnh lấy ra nhanh chóng xử lý, loay hoay quá chăm chú không để ý đến thời gian, thậm chí có một nam nhân tựa vào cửa phòng bếp nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu cùng hoàn toàn không phát giác.

Phó Kỳ Tu mới vừa tắm rửa xong, mặc bộ quần áo ở nhà, tóc vẫn còn hơi ướt, tựa vào cánh cửa tư thái cực kỳ mê người.Anh ngũ quan thâm thúy, mang một chút cảm giác lạnh lùng, hơn nữa thân hình cao như người mẫu, cho dù tùy tiện đứng cũng lộ ra vẻ anh tuấn ưu nhã. Toàn thân cao thấp phát ra một cỗ quý khí tự nhiên, không hổ là quý công tử từ trong trứng nước 0

Anh nhìn cô tắt bếp, đem những thứ vừa nấu xong cho ra đĩa, liền không chút tiếng động tới gần cô, khóe miệng câu khởi nụ cười vẻ thần bí.

“Em nấu cái gì vây? Thật thơm!”

Anh đi tới sau lưng cô, giống như lơ đãng vây lấy cô trong lồng ngực của mình, đàu cúi thấp ở trên vai cô, cùng gương mặt của cô phi thường gần, cố ý dùng thanh âm trầm thấp từ tính bên tai cô nỉ non.

(>__

Đổi thành nữ nhân khác, sợ rằng đã bị sức mạnh của làn sóng điện từ do anh phát ra lâm cho tê tê dại dại, hồn vía bay mất. Nhưng tiểu nữ nhân trong lòng anh cũng là tiểu ngu ngốc không hiểu được phong tình, cho rằng anh tiếng nói sở dĩ đặc biệt trầm thấp có từ tính như vậy là bởi vì đang mệt…

0

“Thiếu gia, tới vừa lúc, cơm vừa mới xào xong”

Cô vui vẻ bưng lên đĩa hoàn toàn không có ý thức được hai người đang ở trong tư thế dính chặt lấy nhau, trong mắt người khác thoạt nhìn có nhiều mập mờ —- nếu như ở đây có thêm người khác.

“Đi vào phòng ăn ngồi đi, anh vừa tắm rửa xong, đừng ở trong phòng bếp, miễn dính vào mùi khói cùng mùi thức ăn”

“ …Em khứu giác rất bén nhạy, những phương diện khác thật đúng là không phải chậm lụt bình thường”

Chậm lụt đến anh muốn hộc máu.

“Ách?”

Cô không giải thích được chớp mắt mấy cái, thiếu gia thế nào đột nhiên lại nói đến khứu giác của cô?

Phó Kỳ Tu cố nén mắt trợn trắng ngất xiu, thật đúng là đối với tiểu nữ nhân tình cảm dị thường chậm lụt này không có cách.

Anh tiếp lấy đĩa đồ ăn rất có sức nặng trên tay nàng, phi thường tự nhiên dắt tay nàng, hai người một trước một sau rời khỏi phòng bếp.

“Theo anh ăn cơm”.

“Dạ”.

Cô có chút khó xử, thẹn thùng, cô được thiếu gia cầm tay >o

Kể từ sau khi thiếu gia chuyển tới nơi này, lúc cùng nàng một chỗ, thường có những động tác thân mật mà cô không hiểu, lấy cá tính của thiếu gia, thật ra không thích cùng người khác tiếp xúc.

Hai người ở bên bàn ăn ngồi xuống, cô lại giống như tiểu nữ bộc, giúp anh lấy thìa, chuẩn bị khăn tay, hoàn toàn không ý thức được mình đã không còn là tiểu người hầu của anh, căn bản không cần thiết làm những chuyện này.

“Ngồi xuống”

Anh nhìn cô đang định đứng dậy đi lấy thứ gì, tức giận trực tiếp kéo tay cô, không để cho cô đi. Anh chỉ cần cô ở bên anh là tốt rồi, không cần làm gì cả cũng không sao, bởi vì anh chỉ muốn có cô làm bạn, chỉ đơn giản như vậy.

“Dạ”.

Cô rất biết nghe lời ngồi trở lại trên ghế, không có chuyện gì làm, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng nhìn anh ăn cơm, trên mặt thủy chung vẫn mang vẻ cười nhạt.

Anh rất tuấn tú, so với người phương Đông bình thường lập thể ngũ quan cũng đủ để anh trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, nhưng hấp dẫn nàng nhất chính là một đôi “Song sắc đồng”.

Con mắt trái của anh có màu đen bình thường, mắt phải lại Mellie màu xanh ngoạc. Anh Không thích hai mắt mình khác hẳn với người thường, cũng không thích bị thấy cho nên khi đi ra ngoài đều đeo một loại kính sát tròng đặc biệt màu đen để hai mắt có màu đen bình thường, khi về nhà mới lấy ra. Trước tới nay đều là như thế, chưa từng thay đổi qua. Cô rất thích màu mắt lam của anh, mà anh chỉ nguyện ý để cho một số người vô cùng ít nhìn thấy song sắc đồng của mình, cô là một trong số đó.

Nghe nói tổ tiên vài đời trước của nhà họ là người Hà Lan, có được một đôi tròng mắt xinh đẹp màu lam, mà anh đôi mắt là vi sự kỳ diệu của di truyền mà xuất hiện. Nhìn anh từng miếng từng miếng ăn cơm xao, một chút cũng không để ý đến tay nghề bình thường của cô, cô tràn đầy mong đợi hỏi:

“Ăn ngon không?”

“Em tự mình thử chẳng phải sẽ biết?”

Anh cố ý hỏi ngược lại.

Nàng dừng một lúc lâu mới trả lời:

“Không có dư lại… Ngô?”

Không hề báo động trước, anh đem một muỗng cơm xào uy vào trong miệng cô, đầu của cô trong nháy mắt trống rống, dựa vào bản năng nuốt vào.

“Ăn ngon không?”

Anh câu khởi khóe môi, cười đến mất hồn người, đôi mắt tràn ngập ý cười giống như có ma lực, khiến cô nhìn chăm chăm, ngay cả phản ứng nên có cũng không có, căn bản là không tâm tư nhấm nháp cơm xào mình làm ra rốt cuộc có ăn được hay không.

Anh… mới rồi lại dùng thìa mình đã dùng qua để đút cho cô! Mặc dù cô thỉnh thoảng cũng sẽ lười biếng dùng đũa của em trai gắp đồ ăn, nhưng bọn họ dù sao cũng là tỷ đệ có quan hệ huyết thống, kia… Không giống như vậy.

“Em khóe miệng có dính hạt cơm”.

Anh vươn ra ngón trỏ, nhẹ nhàng lấy đi hạt cơm bên miệng nàng, động tác vô cùng tự nhiên đem ngón trỏ ngậm vào trong miệng của mình, nhưng mơ hồ tản ra mập mờ dụ dỗ.

Phác thông, phác thông, phác thông, phác thông, phác thông.

Trái tim của nàng đột nhiên mất trật tự đập nhanh, giống như ăn phải thuốc kích thích. Cô thẹn thùng nhìn quanh, cảm thấy ngồi không yên, không thể làm gì khác hơn là nhanh chạy trốn vào phòng bếp.

“Em vào trong bếp dọn dẹp chút, anh cứ từ từ ăn”.

Cô chạy tới bên bàn bếp, cầm lấy khăn lau, tùy ý lau lau, đầu óc dần tỉnh táo trở lại. Anh là đang cố ý đùa cô, vị đại thiếu gia này nhìn bề ngoài có vẻ cao quý nho nhã, giống như một nam nhân hoàn mỹ, nhưng thật ra thói hư tật xấu không ít, như là rất kén ăn, lại mắc bệnh sạch sẽ quá mức, lúc rảnh rỗi còn thích trêu chọc cô.

Ở bên cạnh anh suốt từng ấy năm, bị anh trêu chọc rất nhiều lần, cô giống như một tiểu bạch thỏ vô tội, bị một con sư tử cao ngạo dùng ngón tay đùa bỡn. Mà sư tử cũng không có ý làm tổn thương tiểu bạch thỏ, chỉ thích nhìn tiểu bạch thỏ bị đùa cho chân tay luống cuống, coi đấy làm vui. Cho nên dạo gần đây cử chỉ của anh không giống với trước kia, nhất định là lại nhất thời cao hứng muốn đùa cô. “Ừ!” cô gật đầu, tự hành hạ kết luận.

“Tiểu bạch thỏ…”

Nghe được cái nickname quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa từ phía sau lưng truyền đến, cô xoay người, chỉ thấy anh đang cầm cái đĩa trống không đi vào bếp. Cô nhanh chóng đến trước mặt anh, tiếp lấy cái đĩa.

“Thiếu gia, chớ vào phòng bếp, đĩa cứ để em rửa là được rồi. Anh vừa đi về nhất định rất mệt, sớm một chút nghỉ ngơi cho khỏe”

Cô ở trong bếp ch
<<1234 ... 24>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
521/6610
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT