Tiểu thuyết Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt-full
Lượt xem : |
động mà Nguyên Tiểu Thu cô nên có.
Chẳng qua theo đuổi đàn ông là theo đuổi đàn ông. Mặc dù trong tay dắt quỷ nhỏ đã làm cô trở thành trò cười cho thiên hạ ngày hôm qua, nhưng cũng không thể để mặc nó tự sinh tự diệt, cho nên đành phải mang theo bóng đèn nhỏ này thôi!
Chỉ có điều quỷ nhỏ này cũng coi như là thần tình yêu của cô. Dù sao nếu không có nó, cô căn bản là không có khả năng chú ý tới anh.
Vừa mới nghĩ đến quỷ nhỏ đó, thì nó liền lập tức xảy ra vấn đề, chỉ thấy con bé đột nhiên nắm chặt âu phục nhỏ màu trắng, vẻ mặt lã chã chực khóc nói, “Mẹ… Con muốn đi tiểu!”
Cái gì? Nó muốn đi tiểu? Ở nơi trước không có thôn, sau không có cửa hàng này, muốn cô đi đâu tìm nhà vệ sinh cho nó đi tiểu chứ?
“Không thể nhịn một chút sao?” Nguyên Tiểu Thu thử cùng con bé thương lượng.
“Không được.” Củng Hiểu Huyên lập tức phủ quyết.
“Vậy sao… làm sao bây giờ?” Aiz ôi! Dù sao cũng không thể bảo con bé kéo váy giải quyết ngay ở đây chứ!
Một lớn một nhỏ giằng co, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, mà Sài Ngạn Quân vừa đi đến, nhìn thấy chính là một cảnh tượng kỳ quái như vậy.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi, trong lòng tự hỏi sao đôi mẹ con này sao lại luôn xảy ra vấn đề.
“Con bé muốn đi toilet đó!”
“Người ta muốn đi tiểu á!”
Một lớn một nhỏ đồng thời mở miệng, mang theo chút nghẹn ngào, hai người cùng lúc quay lại nhìn anh, chỉ còn thiếu là chưa khóc ngã vào trên người anh.
Hóa ra là muốn đi WC, gần đây quả thật là không có cửa hàng có thể cho các cô mượn toilet, cho dù muốn đến công viên gần đây cũng phải mất mười phút, khó trách hai người này sẽ có vẻ mặt khóc tang.
Hiểu biết rõ tình hình, Sài Ngạn Quân trước trấn an cô bé váy sắp bị kéo xuống, “Chú trước mang cháu đến WC di động đi tiểu nhé.”
Bế cô bé lên, anh không quên vẫn còn một người lớn cũng sắp khóc, đồng thơi đưa tay về phía cô, “Cô cũng cùng đi thôi! Cô bé vẫn là cần cô chăm sóc.” Dù sao anh cũng là đàn ông, thật sự là không tốt khi chăm sóc một cô bé đi toilet.
“A! Tôi lập tức đến.” Nguyên Tiểu Thu nở nụ cười tươi, không tự giác đặt tay mình vào bàn tay đang chìa ra của anh.
Giây phút lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, cùng cảm thấy một dòng điện chạy qua, làm nóng trái tim của hai người.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mừng thầm khi phát hiện anh dùng ánh mắt chịu rung động nhìn lại cô, dường như cũng cảm nhận được dòng điện kỳ dị vừa rồi giống cô.
Hì hì! Đây là đại biểu anh và cô cùng có cảm giác với nhau ư!
Xem ra cô theo đuổi chồng có hi vọng. Hô hô~
Đồng dạng cảm nhận được cảm giác khác thường kia, nhưng Sài Ngạn Quân không có cảm giác vui sướng như Nguyên Tiểu Thu, dù sao ở trong mắt anh, cô là vợ của người đàn ông khác, là một người mẹ trẻ tuổi mang theo một cô con gái đáng yêu.
Mà anh từ trước đến nay đều giữ một khoảng cách với phái nữ, vậy mà lại có rung động không nên có với một người phụ nữ đã có chồng, rung động trái lễ giáo như vậy, bảo anh sao có thể vui vẻ được đây?
Mặc dù đã gần ba mươi, cũng không phải là chưa từng quen bạn gái, nhưng, lại vẫn là lần đầu tiên có cảm giác đặc biệt với người khác phái ngoài người thân như vậy.
Chỉ tiếc... Bọn họ gặp nhau quá muộn, cô đã là của người khác...
Ánh mắt anh phức tạp nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng có chút tiếc nuối cùng tiếc hận.
Chính là đã hối hận, nếu anh còn chút lý trí, thì nên tự động vứt bỏ cảm xúc đó, hơn nữa còn phải ngăn chặn bất luận thời gian ở chung nào, chứ không phải phóng túng chính mình chìm trong đó, nhưng lí trí lại vẫn đang vùng vẫy.
Đây không phải là quyết định trước khi nhìn thấy các cô sao? Sao vừa mới nhìn thấy ánh mắt gặp nạn của hai người này, anh liền quên tất cả chứ?
“Chờ con bé đi vệ sinh xong, chúng ta đến công viên gần đây ăn cơm được không? Tôi chuẩn bị không ít cơm nắm cùng món ăn, chúng ta có thể làm như ăn cơm dã ngoại.”
Một giây trước Sài Ngạn Quân còn nghĩ nhất định phải có quyết định, nhưng khi nghe thấy lời mời cô đưa ra, nhìn nụ cười như hoa của cô, lại vẫn ngây ngốc đáp ứng.
Biết rõ là không nên, nhưng anh lại vẫn lần nữa sa đọa vào quên đi quyết tâm lúc trước, chẳng lẽ lễ giáo anh kiên trì cả đời sẽ bị hủy ở đây sao?
Không... không thể nào!
Chương 2
Công viên nhỏ gần công trường, tuy nói là công viên, nhưng là trừ mấy cây to, một miếng đất nho nhỏ và mấy dụng cụ trò chơi cho mấy đứa nhỏ chơi thì không còn gì nữa. Nên khi ba người bọn họ xách theo một hộp cơm tiện lợi to đến đây, căn bản là một người cũng không có, ghế dài dưới tàng cây đương nhiên cũng để cho bọn họ chiếm đóng rồi.
Mở ra từng tầng của hộp cơm tiện lợi, bên trong có màu hồng, màu xanh, còn còn cơm nắm nhiều màu sắc gói trong rong biển màu đen, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn động đũa lập tức cho vào miệng để thưởng thức.
Lấy một miếng cái cơm nắm đặt ở trên tay anh, Nguyên Tiểu Thu lập tức làm theo ý muốn của quỷ nhỏ, chia cơm nắm ra thành từng miếng nhỏ, để cho nó dễ dàng nhai nuốt.
Xác định trong nửa tiếng nữa tiểu quỷ chắc cũng không làm ra chuyện “trà dư tửu hậu” nào nữa, cô bắt đầu câu được câu không tán gẫu với anh.
“Cảm thấy cơm nắm thế nào? Tôi làm theo khẩu vị của con bé, sợ anh ăn không quen.”
“Sẽ không, rất ngon.” Anh cực kỳ thành khẩn nói.
Một người đàn ông độc thân, bình thường trừ bỏ đồ ăn nhanh thì vẫn là đồ ăn nhanh, anh thật sự rất ít được ăn cơm nhà khỏe mạnh như vậy, ăn vào chẳng những đặc biệt ngon, cũng cảm thấy đặc biệt ấm áp.
“Thật vậy chăng?” Nghe được anh nói như vậy, cô thoải mái cười.
Ha ha~ muốn bắt được đàn ông thì trước tiên phải bắt được dạ dày của họ, chiêu này quả nhiên rất hiệu quả! Cho dù hiện tại chỉ là biểu lộ trên mặt, nhưng nhu hòa hơn ngày hôm qua nhiều.
“Mẹ, vẫn muốn!” Giải quyết xong một cái cơm nắm, Củng Hiểu Huyên vươn tay xin một cái khác.
“Được được! Sẽ giúp con làm ngay!” Nguyên Tiểu Thu giống như binh lính, vừa nhận được lệnh, liền lập tức có động tác.
Nhìn cô giúp con gái xử lí cơm nắm, sau đó lấy khăn giấy ra giúp cô bé lau tay, bộ dáng dịu dàng kia khiến cho Sài Ngạn Quân cũng có chút cảm khái nói: “cô đối với con gái thật tốt.”
“Con gái? Tôi còn chưa kết hôn lấy đâu ra con gái?” Nguyên Tiểu Thu nhăn mặt nhíu mày, khó hiểu vì sao anh lại nói một câu mạc danh kỳ diệu như vậy.
Chẳng là cô là bà mẹ đơn thân? “Cô còn chưa lập gia đình sao? Tôi cho rằng...”
“Tưởng tôi đã kết hôn rồi hả?” Nguyên Tiểu Thu muốn cười nhưng không cười nhìn anh, “Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nói rằng tôi từng sinh một đứa bé đơn thuần như vậy.”
“Nhưng là không phải cô bé gọi cô...” Anh mê mang cũng cảm thấy khó hiểu.
“À! Ai bảo con bé có một đôi ba mẹ không chịu trách nhiệm luôn chạy đi hưởng thụ tuần trăng mật gì đó, cho nên tôi - người giám hộ nhiều năm liền trở thành một người mẹ khác của con bé luôn.”
Nghe thấy cô lơ đễnh giải thích, làm cho tảng đá trong lòng Sài Ngàn Quân rơi xuống, vì cô gái mình thích chưa thuộc về người khác, cũng đại biểu chính mình có thêm mấy phần cơ hội.
“Sao lại luôn nói về tôi, nói một chút về chuyện của anh đi chứ?” Rốt cuộc phục vụ tiểu quỷ xong, Nguyên Tiểu Thu bắt đầu thực hiện bàng tiến độ kế hoạch hôm nay trước khi ra ngoài cô đã nghĩ.
Chẳng qua theo đuổi đàn ông là theo đuổi đàn ông. Mặc dù trong tay dắt quỷ nhỏ đã làm cô trở thành trò cười cho thiên hạ ngày hôm qua, nhưng cũng không thể để mặc nó tự sinh tự diệt, cho nên đành phải mang theo bóng đèn nhỏ này thôi!
Chỉ có điều quỷ nhỏ này cũng coi như là thần tình yêu của cô. Dù sao nếu không có nó, cô căn bản là không có khả năng chú ý tới anh.
Vừa mới nghĩ đến quỷ nhỏ đó, thì nó liền lập tức xảy ra vấn đề, chỉ thấy con bé đột nhiên nắm chặt âu phục nhỏ màu trắng, vẻ mặt lã chã chực khóc nói, “Mẹ… Con muốn đi tiểu!”
Cái gì? Nó muốn đi tiểu? Ở nơi trước không có thôn, sau không có cửa hàng này, muốn cô đi đâu tìm nhà vệ sinh cho nó đi tiểu chứ?
“Không thể nhịn một chút sao?” Nguyên Tiểu Thu thử cùng con bé thương lượng.
“Không được.” Củng Hiểu Huyên lập tức phủ quyết.
“Vậy sao… làm sao bây giờ?” Aiz ôi! Dù sao cũng không thể bảo con bé kéo váy giải quyết ngay ở đây chứ!
Một lớn một nhỏ giằng co, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, mà Sài Ngạn Quân vừa đi đến, nhìn thấy chính là một cảnh tượng kỳ quái như vậy.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi, trong lòng tự hỏi sao đôi mẹ con này sao lại luôn xảy ra vấn đề.
“Con bé muốn đi toilet đó!”
“Người ta muốn đi tiểu á!”
Một lớn một nhỏ đồng thời mở miệng, mang theo chút nghẹn ngào, hai người cùng lúc quay lại nhìn anh, chỉ còn thiếu là chưa khóc ngã vào trên người anh.
Hóa ra là muốn đi WC, gần đây quả thật là không có cửa hàng có thể cho các cô mượn toilet, cho dù muốn đến công viên gần đây cũng phải mất mười phút, khó trách hai người này sẽ có vẻ mặt khóc tang.
Hiểu biết rõ tình hình, Sài Ngạn Quân trước trấn an cô bé váy sắp bị kéo xuống, “Chú trước mang cháu đến WC di động đi tiểu nhé.”
Bế cô bé lên, anh không quên vẫn còn một người lớn cũng sắp khóc, đồng thơi đưa tay về phía cô, “Cô cũng cùng đi thôi! Cô bé vẫn là cần cô chăm sóc.” Dù sao anh cũng là đàn ông, thật sự là không tốt khi chăm sóc một cô bé đi toilet.
“A! Tôi lập tức đến.” Nguyên Tiểu Thu nở nụ cười tươi, không tự giác đặt tay mình vào bàn tay đang chìa ra của anh.
Giây phút lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, cùng cảm thấy một dòng điện chạy qua, làm nóng trái tim của hai người.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mừng thầm khi phát hiện anh dùng ánh mắt chịu rung động nhìn lại cô, dường như cũng cảm nhận được dòng điện kỳ dị vừa rồi giống cô.
Hì hì! Đây là đại biểu anh và cô cùng có cảm giác với nhau ư!
Xem ra cô theo đuổi chồng có hi vọng. Hô hô~
Đồng dạng cảm nhận được cảm giác khác thường kia, nhưng Sài Ngạn Quân không có cảm giác vui sướng như Nguyên Tiểu Thu, dù sao ở trong mắt anh, cô là vợ của người đàn ông khác, là một người mẹ trẻ tuổi mang theo một cô con gái đáng yêu.
Mà anh từ trước đến nay đều giữ một khoảng cách với phái nữ, vậy mà lại có rung động không nên có với một người phụ nữ đã có chồng, rung động trái lễ giáo như vậy, bảo anh sao có thể vui vẻ được đây?
Mặc dù đã gần ba mươi, cũng không phải là chưa từng quen bạn gái, nhưng, lại vẫn là lần đầu tiên có cảm giác đặc biệt với người khác phái ngoài người thân như vậy.
Chỉ tiếc... Bọn họ gặp nhau quá muộn, cô đã là của người khác...
Ánh mắt anh phức tạp nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng có chút tiếc nuối cùng tiếc hận.
Chính là đã hối hận, nếu anh còn chút lý trí, thì nên tự động vứt bỏ cảm xúc đó, hơn nữa còn phải ngăn chặn bất luận thời gian ở chung nào, chứ không phải phóng túng chính mình chìm trong đó, nhưng lí trí lại vẫn đang vùng vẫy.
Đây không phải là quyết định trước khi nhìn thấy các cô sao? Sao vừa mới nhìn thấy ánh mắt gặp nạn của hai người này, anh liền quên tất cả chứ?
“Chờ con bé đi vệ sinh xong, chúng ta đến công viên gần đây ăn cơm được không? Tôi chuẩn bị không ít cơm nắm cùng món ăn, chúng ta có thể làm như ăn cơm dã ngoại.”
Một giây trước Sài Ngạn Quân còn nghĩ nhất định phải có quyết định, nhưng khi nghe thấy lời mời cô đưa ra, nhìn nụ cười như hoa của cô, lại vẫn ngây ngốc đáp ứng.
Biết rõ là không nên, nhưng anh lại vẫn lần nữa sa đọa vào quên đi quyết tâm lúc trước, chẳng lẽ lễ giáo anh kiên trì cả đời sẽ bị hủy ở đây sao?
Không... không thể nào!
Chương 2
Công viên nhỏ gần công trường, tuy nói là công viên, nhưng là trừ mấy cây to, một miếng đất nho nhỏ và mấy dụng cụ trò chơi cho mấy đứa nhỏ chơi thì không còn gì nữa. Nên khi ba người bọn họ xách theo một hộp cơm tiện lợi to đến đây, căn bản là một người cũng không có, ghế dài dưới tàng cây đương nhiên cũng để cho bọn họ chiếm đóng rồi.
Mở ra từng tầng của hộp cơm tiện lợi, bên trong có màu hồng, màu xanh, còn còn cơm nắm nhiều màu sắc gói trong rong biển màu đen, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn động đũa lập tức cho vào miệng để thưởng thức.
Lấy một miếng cái cơm nắm đặt ở trên tay anh, Nguyên Tiểu Thu lập tức làm theo ý muốn của quỷ nhỏ, chia cơm nắm ra thành từng miếng nhỏ, để cho nó dễ dàng nhai nuốt.
Xác định trong nửa tiếng nữa tiểu quỷ chắc cũng không làm ra chuyện “trà dư tửu hậu” nào nữa, cô bắt đầu câu được câu không tán gẫu với anh.
“Cảm thấy cơm nắm thế nào? Tôi làm theo khẩu vị của con bé, sợ anh ăn không quen.”
“Sẽ không, rất ngon.” Anh cực kỳ thành khẩn nói.
Một người đàn ông độc thân, bình thường trừ bỏ đồ ăn nhanh thì vẫn là đồ ăn nhanh, anh thật sự rất ít được ăn cơm nhà khỏe mạnh như vậy, ăn vào chẳng những đặc biệt ngon, cũng cảm thấy đặc biệt ấm áp.
“Thật vậy chăng?” Nghe được anh nói như vậy, cô thoải mái cười.
Ha ha~ muốn bắt được đàn ông thì trước tiên phải bắt được dạ dày của họ, chiêu này quả nhiên rất hiệu quả! Cho dù hiện tại chỉ là biểu lộ trên mặt, nhưng nhu hòa hơn ngày hôm qua nhiều.
“Mẹ, vẫn muốn!” Giải quyết xong một cái cơm nắm, Củng Hiểu Huyên vươn tay xin một cái khác.
“Được được! Sẽ giúp con làm ngay!” Nguyên Tiểu Thu giống như binh lính, vừa nhận được lệnh, liền lập tức có động tác.
Nhìn cô giúp con gái xử lí cơm nắm, sau đó lấy khăn giấy ra giúp cô bé lau tay, bộ dáng dịu dàng kia khiến cho Sài Ngạn Quân cũng có chút cảm khái nói: “cô đối với con gái thật tốt.”
“Con gái? Tôi còn chưa kết hôn lấy đâu ra con gái?” Nguyên Tiểu Thu nhăn mặt nhíu mày, khó hiểu vì sao anh lại nói một câu mạc danh kỳ diệu như vậy.
Chẳng là cô là bà mẹ đơn thân? “Cô còn chưa lập gia đình sao? Tôi cho rằng...”
“Tưởng tôi đã kết hôn rồi hả?” Nguyên Tiểu Thu muốn cười nhưng không cười nhìn anh, “Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nói rằng tôi từng sinh một đứa bé đơn thuần như vậy.”
“Nhưng là không phải cô bé gọi cô...” Anh mê mang cũng cảm thấy khó hiểu.
“À! Ai bảo con bé có một đôi ba mẹ không chịu trách nhiệm luôn chạy đi hưởng thụ tuần trăng mật gì đó, cho nên tôi - người giám hộ nhiều năm liền trở thành một người mẹ khác của con bé luôn.”
Nghe thấy cô lơ đễnh giải thích, làm cho tảng đá trong lòng Sài Ngàn Quân rơi xuống, vì cô gái mình thích chưa thuộc về người khác, cũng đại biểu chính mình có thêm mấy phần cơ hội.
“Sao lại luôn nói về tôi, nói một chút về chuyện của anh đi chứ?” Rốt cuộc phục vụ tiểu quỷ xong, Nguyên Tiểu Thu bắt đầu thực hiện bàng tiến độ kế hoạch hôm nay trước khi ra ngoài cô đã nghĩ.
Bài viết liên quan!