Tiểu thuyết Âm Mưu Của Cô Ấy-full
Lượt xem : |
có hảo cảm.
Nếu không phải……
Anh nghĩ trở lại những hình ảnh tại bể bơi, cô một mình khóc cô độc như vậy, khóc đến khiến cho anh mềm lòng, nên không cùng cô so đo, dù sao tuổi cô cũng còn nhỏ. Nhưng quên đi quên đi, anh vẫn cách người Mạnh gia rất xa, đương nhiên, Kiều Kiều nhà anh là ngoại lệ. Biết anh vẫn đứng ở góc, nhưng không xuất hiện cứu cô, Mạnh Uyển Lôi mím môi, trong lòng tức giận, cô đi về phía trước.
“Làm sao?” Nghiêm Quân Dịch nhíu mày.
“Ba!” Cô vươn tay rất nhanh tát anh một cái.
Trên mặt đau đớn làm cho anh giật mình, tức giận lập tức dựng lên, “Mạnh Uyển Lôi!” Anh quay đầu trừng cô, cươn tay chuẩn bị trả cô một cái tát.
Mạnh Uyển Lôi ngẩng đầu, cũng không sợ anh đánh cô, cao ngạo đối mặt với anh.
Nghiêm Quân Dịch híp mắt, nhìn cô lãnh ngạo bất tuân, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tinh tế, lễ phục màu trắng hở vai làm cho cô càng cao quý thanh lịch.
Anh biết cô đẹp, không phải đẹp kiểu hoang dại, là tinh tế giống gốm sứ, nhưng khuôn mặt kia luôn rất lãnh đạm, vô hình chung khiến người ta cảm thấy có khoảng cách.
Mà lúc này, lãnh đạm chuyển thành ngạo nghễ, tia lửa khiêu khích trong mắt, nói cho anh biết, cô không sợ anh, bạt tay này là anh đáng bị.
Anh buông tay, mà cô lạnh lùng xả môi, xoay người. Còn chưa bước được bước nào, tay của cô đã bị bắt lấy, dùng sức kéo về phía sau.
“Làm……” Môi, che trụ, mắt cô mở to, trừng mắt nhìn khuôn mặt quá mức tuấn mỹ trước mắt, rõ ràng nhìn thấy ác ý trong mắt anh, không kịp phản ứng, lưỡi anh cũng đã mở cánh môi, đem đầu lưỡi tham nhập.
“Ưm……” Lấy lại tinh thần, Mạnh Uyển Lôi bắt đầu giãy dụa, tay anh lại chế trụ gáy cô, dùng sức cắn một cái, sau đó buông cô ra.
“Anh!” Cô che miệng, môi dưới bị anh cắn chảy máu.
Nghiêm Quân Dịch liếm đi vết máu trên môi, con ngươi đen hẹp dài lóe ác liệt, dáng vẻ bụi bụi lại câu dẫn người, “Đây là hồi báo cho bàn tay vừa rồi của cô”
“Nghiêm Quân Dịch!” Cô căm tức nhìn anh.
Anh cũng không để ý, xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng máy xe rời đi, Mạnh Uyển Lôi đứng tại chỗ, trong lòng vửa ảo não vừa tức giận, môi bị cắn nát còn chảy máu, ngoại trừ máu ra, còn có hương vị của anh.
Cô vuốt môi, tâm thần bấn loạn, tức giận đến mức dùng sức lấy tay chà nát cánh môi, muốn lau đi hương vị của anh, “Đáng giận!”
Cô cực kì tức giận, môi bị cô thô lỗ chà sưng lên, mà hơi thở hỗn độn vẫn không biến mất…
Chương 2
Vì sao lại hôn cô? Anh rõ ràng sẽ không có ý tứ kia, hơn nữa cô vẫn là tiểu nữ sinh vừa tròn mười tám, anh đối với tiểu muội muội không có hứng thú, huống chi tiểu muội muội kia còn họ Mạnh. Vậy vì sao anh lại hôn cô? Nghiêm Quân Dịch nhíu mày, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia, khi đó cằm của cô nâng cao lên, mắt đẹp toát ra vẻ bất tuân, cánh môi hồng nhạt khẽ mím lại, bộ dáng cao ngạo kia, làm cho anh nghĩ đến cô năm năm trước; điều khác là, mặt của cô nhọn hơn, không mượt mà như khi còn nhỏ, nhưng lại có hương vị của một tiểu nữ nhân.
Bộ lễ phục làm lộ ra đôi vai nhỏ, dưới xương quai xanh xinh đẹp là bộ ngực tuyết trắng, bộ lễ phục bao chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn, trong suốt dưới ánh trăng, cô như vậy thực mê người.
Anh thả tay xuống, không phải không đánh được, anh cũng không có thói quen đánh con gái, nhưng lần đầu tiên bị bàn tay con gái đánh, muốn dọa cô thôi. Nhưng mà, anh nên sớm biết, người con gái cao ngạo kia làm sao có thể sợ? Ngược lại là dương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, khiêu khích trừng mắt nhìn anh. Bộ dáng quật ngạo0 kia thực không dễ coi, nhưng anh vẫn ngượng ngùng buông tay, mà trong một giây buông tay kia, anh thấy khóe môi cô gợi lên đùa cợt, ánh mắt có khinh thị. Biểu tình của cô kích thích anh, không kịp nghĩ lại, anh liền hôn cô.
Cô hôn thật mềm thật thơm, cánh môi mềm giống kẹo đường, miệng có vị ngọt của sâm banh, hôn lên cảm giác ngọt ngoài ý liệu.
Đương nhiên, để cho anh đắc ý là ánh mắt kinh ngạc trừng anh kia, hừ hừ, rốt cục cũng kinh ngạc đi? Không dự đoán được anh bày ra chiêu này chứ gì?
Anh ở trong lòng nghĩ ác, nhưng còn chưa đủ, anh cố ý cắn nát môi cô, nếu không đánh con gái, đáp lễ nho nhỏ kia một chút không quá phận?
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, anh không phủ nhận, tâm tình của anh tốt lắm.
Nghĩ vậy, Nghiêm Quân Dịch gợi lên ý cười.
“A!” Cổ tay đột nhiên một trận đau đớn, anh hoàn hồn, nhìn thấy tây dương kiếm trên tay đã bay ra ngoài.
“Chậc chậc, học đệ, khi đấu kiếm không tập trung, không sợ học trưởng anh dùng sức một cái, không cẩn thận cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu bị thương sao?”
Lưỡi kiếm sắc bén để trên cổ Nghiêm Quân Dịch, người đàn ông tay cầm tây dương kiếm cởi mặt nạ bảo hộ, lộ ra khuôn mặt anh tuấn tục tằng dã tính.
Ngón trỏ đẩy kiếm ra, Nghiêm Quân Dịch cũng tháo mặt nạ bảo hộ, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, đám người đang đứng một bên xem cuộc chiến lập tức hò hét. Anh vuốt nhẹ mái tóc đen ẩm ướt, sớm có thói quen bị một đám háo sắc quay chung quanh, mím cánh môi, xoay người nhặt lên tây dương kiếm rơi trên mặt đất.
Anh lại mất tập trung khi đang luyện kiếm, điều này trước nay chưa từng có, khi luyện kiếm anh vô cùng chuyên chú, nhưng hôm nay vẫn nghĩ đến người con gái Mạnh Uyển Lôi kia, làm cho anh đã quên chính mình đang cùng người ta so kiếm.
Nghiêm Quân Dịch mặt hơi trầm xuống, mày không khỏi nhíu lại.
“Học đệ, cậu đang nghĩ gì?” Phương Nhĩ Kiệt tới gần Nghiêm Quân Dịch, trên mặt vô cùng tò mò, lần đầu tiên nhìn thấy anh(Nghiêm Quân Dịch) so kiếm không chuyên tâm, dễ dàng khiến cho anh(Phương Nhĩ Kiệt) đánh bại.
“Không có gì.” Nghiêm Quân Dịch đi vào phòng nghỉ, buông mặt nạ bảo hộ, cầm lấy khăn mặt lau mặt và nước khoáng.
“Thật không?” Phương Nhĩ Kiệt theo ở phía sau, tùy tay đem mặt nạ bảo hộ ném tới ghế, một đôi mắt thẳng đánh giá Nghiêm Quân Dịch.
“Làm sao?” Quán nước miếng, nhìn thấy ánh mắt Phương Nhĩ Kiệt hứng thú dạt dào, Nghiêm Quân Dịch ngữ khí có điểm ác liệt, “Đừng dùng ánh mắt kia nhìn em, em không có cái hứng thú này.”
“Yên tâm, anh biết em như thế nào mà.” Hai người bọn họ là mặc chung quần mà lớn lên, cho dù Nghiêm Quân Dịch bộ dạng đẹp đến đâu, anh cũng không có hứng thú với đàn ông.
Mặc kệ anh ta, Nghiêm Quân Dịch cởi bộ kiếm phục màu trắng trên người ra, trên người là quần bò cùng áo T-shirt, cầm lấy ba lô màu đen chuẩn bị rời đi.
“Này! Đừng như vậy! Chỉ nói cho anh nghe thôi!” Phương Nhĩ Kiệt cũng không buông tha cho anh, cánh tay nắm ở vai. “A Dịch, cậu gần đây làm sao vậy? Thường thường mất hồn mất vía, phát sinh chuyện gì?”
“Phương Nhĩ Kiệt, anh rảnh lắm sao?” Nghiêm Quân Dịch tức giận đẩy tay anh ta ra, đem ba lô đeo ở sau người, tiếp tục đi về phía trước.
“Anh đang quan tâm đến cậu.” Phương Nhĩ Kiệt tiếp tục ở sau lưng nói.
“Không cần.” Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh làm sao không biết họ Phương thầm nghĩ muốn nghe bát quái?
“Đừng như vậy! Có cái gì phiền não nói cho anh nghe đi, có lẽ anh có thể giúp……” Bóng người phía trước ngừng lại, Phương Nhĩ Kiệt cũng dừng lại cước bộ.
“Làm sao vậy?” Theo ánh mắt Nghiêm Quân Dịch nhìn xuống, anh ta huýt sáo. “Oa! Rolls-Royce, đây là đại tiểu thư nhà ai?”
Nghiêm Quân Dịch không nói chuyện, nhưng thật ra mày chậm rãi nhăn lại. Chiếc xe này……
“Đây là học sinh mới sao? Ngày đầu tiên đến trường đã
Nếu không phải……
Anh nghĩ trở lại những hình ảnh tại bể bơi, cô một mình khóc cô độc như vậy, khóc đến khiến cho anh mềm lòng, nên không cùng cô so đo, dù sao tuổi cô cũng còn nhỏ. Nhưng quên đi quên đi, anh vẫn cách người Mạnh gia rất xa, đương nhiên, Kiều Kiều nhà anh là ngoại lệ. Biết anh vẫn đứng ở góc, nhưng không xuất hiện cứu cô, Mạnh Uyển Lôi mím môi, trong lòng tức giận, cô đi về phía trước.
“Làm sao?” Nghiêm Quân Dịch nhíu mày.
“Ba!” Cô vươn tay rất nhanh tát anh một cái.
Trên mặt đau đớn làm cho anh giật mình, tức giận lập tức dựng lên, “Mạnh Uyển Lôi!” Anh quay đầu trừng cô, cươn tay chuẩn bị trả cô một cái tát.
Mạnh Uyển Lôi ngẩng đầu, cũng không sợ anh đánh cô, cao ngạo đối mặt với anh.
Nghiêm Quân Dịch híp mắt, nhìn cô lãnh ngạo bất tuân, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tinh tế, lễ phục màu trắng hở vai làm cho cô càng cao quý thanh lịch.
Anh biết cô đẹp, không phải đẹp kiểu hoang dại, là tinh tế giống gốm sứ, nhưng khuôn mặt kia luôn rất lãnh đạm, vô hình chung khiến người ta cảm thấy có khoảng cách.
Mà lúc này, lãnh đạm chuyển thành ngạo nghễ, tia lửa khiêu khích trong mắt, nói cho anh biết, cô không sợ anh, bạt tay này là anh đáng bị.
Anh buông tay, mà cô lạnh lùng xả môi, xoay người. Còn chưa bước được bước nào, tay của cô đã bị bắt lấy, dùng sức kéo về phía sau.
“Làm……” Môi, che trụ, mắt cô mở to, trừng mắt nhìn khuôn mặt quá mức tuấn mỹ trước mắt, rõ ràng nhìn thấy ác ý trong mắt anh, không kịp phản ứng, lưỡi anh cũng đã mở cánh môi, đem đầu lưỡi tham nhập.
“Ưm……” Lấy lại tinh thần, Mạnh Uyển Lôi bắt đầu giãy dụa, tay anh lại chế trụ gáy cô, dùng sức cắn một cái, sau đó buông cô ra.
“Anh!” Cô che miệng, môi dưới bị anh cắn chảy máu.
Nghiêm Quân Dịch liếm đi vết máu trên môi, con ngươi đen hẹp dài lóe ác liệt, dáng vẻ bụi bụi lại câu dẫn người, “Đây là hồi báo cho bàn tay vừa rồi của cô”
“Nghiêm Quân Dịch!” Cô căm tức nhìn anh.
Anh cũng không để ý, xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng máy xe rời đi, Mạnh Uyển Lôi đứng tại chỗ, trong lòng vửa ảo não vừa tức giận, môi bị cắn nát còn chảy máu, ngoại trừ máu ra, còn có hương vị của anh.
Cô vuốt môi, tâm thần bấn loạn, tức giận đến mức dùng sức lấy tay chà nát cánh môi, muốn lau đi hương vị của anh, “Đáng giận!”
Cô cực kì tức giận, môi bị cô thô lỗ chà sưng lên, mà hơi thở hỗn độn vẫn không biến mất…
Chương 2
Vì sao lại hôn cô? Anh rõ ràng sẽ không có ý tứ kia, hơn nữa cô vẫn là tiểu nữ sinh vừa tròn mười tám, anh đối với tiểu muội muội không có hứng thú, huống chi tiểu muội muội kia còn họ Mạnh. Vậy vì sao anh lại hôn cô? Nghiêm Quân Dịch nhíu mày, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia, khi đó cằm của cô nâng cao lên, mắt đẹp toát ra vẻ bất tuân, cánh môi hồng nhạt khẽ mím lại, bộ dáng cao ngạo kia, làm cho anh nghĩ đến cô năm năm trước; điều khác là, mặt của cô nhọn hơn, không mượt mà như khi còn nhỏ, nhưng lại có hương vị của một tiểu nữ nhân.
Bộ lễ phục làm lộ ra đôi vai nhỏ, dưới xương quai xanh xinh đẹp là bộ ngực tuyết trắng, bộ lễ phục bao chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn, trong suốt dưới ánh trăng, cô như vậy thực mê người.
Anh thả tay xuống, không phải không đánh được, anh cũng không có thói quen đánh con gái, nhưng lần đầu tiên bị bàn tay con gái đánh, muốn dọa cô thôi. Nhưng mà, anh nên sớm biết, người con gái cao ngạo kia làm sao có thể sợ? Ngược lại là dương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, khiêu khích trừng mắt nhìn anh. Bộ dáng quật ngạo0 kia thực không dễ coi, nhưng anh vẫn ngượng ngùng buông tay, mà trong một giây buông tay kia, anh thấy khóe môi cô gợi lên đùa cợt, ánh mắt có khinh thị. Biểu tình của cô kích thích anh, không kịp nghĩ lại, anh liền hôn cô.
Cô hôn thật mềm thật thơm, cánh môi mềm giống kẹo đường, miệng có vị ngọt của sâm banh, hôn lên cảm giác ngọt ngoài ý liệu.
Đương nhiên, để cho anh đắc ý là ánh mắt kinh ngạc trừng anh kia, hừ hừ, rốt cục cũng kinh ngạc đi? Không dự đoán được anh bày ra chiêu này chứ gì?
Anh ở trong lòng nghĩ ác, nhưng còn chưa đủ, anh cố ý cắn nát môi cô, nếu không đánh con gái, đáp lễ nho nhỏ kia một chút không quá phận?
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, anh không phủ nhận, tâm tình của anh tốt lắm.
Nghĩ vậy, Nghiêm Quân Dịch gợi lên ý cười.
“A!” Cổ tay đột nhiên một trận đau đớn, anh hoàn hồn, nhìn thấy tây dương kiếm trên tay đã bay ra ngoài.
“Chậc chậc, học đệ, khi đấu kiếm không tập trung, không sợ học trưởng anh dùng sức một cái, không cẩn thận cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu bị thương sao?”
Lưỡi kiếm sắc bén để trên cổ Nghiêm Quân Dịch, người đàn ông tay cầm tây dương kiếm cởi mặt nạ bảo hộ, lộ ra khuôn mặt anh tuấn tục tằng dã tính.
Ngón trỏ đẩy kiếm ra, Nghiêm Quân Dịch cũng tháo mặt nạ bảo hộ, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, đám người đang đứng một bên xem cuộc chiến lập tức hò hét. Anh vuốt nhẹ mái tóc đen ẩm ướt, sớm có thói quen bị một đám háo sắc quay chung quanh, mím cánh môi, xoay người nhặt lên tây dương kiếm rơi trên mặt đất.
Anh lại mất tập trung khi đang luyện kiếm, điều này trước nay chưa từng có, khi luyện kiếm anh vô cùng chuyên chú, nhưng hôm nay vẫn nghĩ đến người con gái Mạnh Uyển Lôi kia, làm cho anh đã quên chính mình đang cùng người ta so kiếm.
Nghiêm Quân Dịch mặt hơi trầm xuống, mày không khỏi nhíu lại.
“Học đệ, cậu đang nghĩ gì?” Phương Nhĩ Kiệt tới gần Nghiêm Quân Dịch, trên mặt vô cùng tò mò, lần đầu tiên nhìn thấy anh(Nghiêm Quân Dịch) so kiếm không chuyên tâm, dễ dàng khiến cho anh(Phương Nhĩ Kiệt) đánh bại.
“Không có gì.” Nghiêm Quân Dịch đi vào phòng nghỉ, buông mặt nạ bảo hộ, cầm lấy khăn mặt lau mặt và nước khoáng.
“Thật không?” Phương Nhĩ Kiệt theo ở phía sau, tùy tay đem mặt nạ bảo hộ ném tới ghế, một đôi mắt thẳng đánh giá Nghiêm Quân Dịch.
“Làm sao?” Quán nước miếng, nhìn thấy ánh mắt Phương Nhĩ Kiệt hứng thú dạt dào, Nghiêm Quân Dịch ngữ khí có điểm ác liệt, “Đừng dùng ánh mắt kia nhìn em, em không có cái hứng thú này.”
“Yên tâm, anh biết em như thế nào mà.” Hai người bọn họ là mặc chung quần mà lớn lên, cho dù Nghiêm Quân Dịch bộ dạng đẹp đến đâu, anh cũng không có hứng thú với đàn ông.
Mặc kệ anh ta, Nghiêm Quân Dịch cởi bộ kiếm phục màu trắng trên người ra, trên người là quần bò cùng áo T-shirt, cầm lấy ba lô màu đen chuẩn bị rời đi.
“Này! Đừng như vậy! Chỉ nói cho anh nghe thôi!” Phương Nhĩ Kiệt cũng không buông tha cho anh, cánh tay nắm ở vai. “A Dịch, cậu gần đây làm sao vậy? Thường thường mất hồn mất vía, phát sinh chuyện gì?”
“Phương Nhĩ Kiệt, anh rảnh lắm sao?” Nghiêm Quân Dịch tức giận đẩy tay anh ta ra, đem ba lô đeo ở sau người, tiếp tục đi về phía trước.
“Anh đang quan tâm đến cậu.” Phương Nhĩ Kiệt tiếp tục ở sau lưng nói.
“Không cần.” Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh làm sao không biết họ Phương thầm nghĩ muốn nghe bát quái?
“Đừng như vậy! Có cái gì phiền não nói cho anh nghe đi, có lẽ anh có thể giúp……” Bóng người phía trước ngừng lại, Phương Nhĩ Kiệt cũng dừng lại cước bộ.
“Làm sao vậy?” Theo ánh mắt Nghiêm Quân Dịch nhìn xuống, anh ta huýt sáo. “Oa! Rolls-Royce, đây là đại tiểu thư nhà ai?”
Nghiêm Quân Dịch không nói chuyện, nhưng thật ra mày chậm rãi nhăn lại. Chiếc xe này……
“Đây là học sinh mới sao? Ngày đầu tiên đến trường đã
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1265/2101
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1265/2101
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt