Tiểu thuyết Ác Ma Mỉm Cười-full
Lượt xem : |
m. Bởi vì Đằng Lệ cũng là một người rất cô đơn, chị hy vọng có người có thể làm bạn bên cạnh anh ấy, cho nên mới dằn lại, không nói cho anh ấy biết.”
Nhìn Tâm Đồng, rồi Nhu Nhã nói tiếp: “Chị cũng là một cô nhi, mười năm trước, khi Đằng Lệ cùng Minh Vương đến Âu Châu, đã mang chị về từ một góc đường ở Italy. Những năm gần đây, tuy rằng không được ở cùng một chỗ, nhưng mỗi tháng lúc rảnh rỗi mấy anh ấy đều đến nơi này để hội họp, tâm sự một ngày. Đối với chị mà nói, Đăng Lệ như một người anh trai luôn chăm sóc chị, bởi vậy chị cũng muốn sẽ có một ngày anh ấy tìm được một tình yêu thật sự và sống những tháng ngày hạnh phúc”
“Tình yêu thực sự? Chị đang nói cái gì? Em đối với anh ấy không phải thứ tình cảm này. . . . . .” Rất sợ Nhu Nhã hiểu lầm, theo trực giác Tâm Đồng muốn phủ nhận.
“Chuyện tương lai, không ai có thể đoán trước được, em không cần vội vã phủ nhận.” Nhu Nhã thản nhiên nói.
“Nhưng em –”
Phất phất tay, Nhu Nhã ám chỉ Tâm Đồng không cần giải thích nhiều.”Đằng Lệ có nói chuyện Đằng gia cho em biết không?”
“Dạ, sáng nay dường như anh ấy có nhắc tới, nói là khi anh ấy đi du học ở nước ngoài, cha mẹ đều chết, cho nên mới thất lạc mất em gái.” Suy nghĩ một lúc, Tâm Đồng thành thật trả lời.
“Haiz! Sự việc còn phức tạp hơn thế một chút.” Nhu Nhã thở dài, mới tiếp tục nói chuyện.
“Năm ấy anh ấy chỉ mới mười lăm tuổi, biết được cha mẹ chết đột ngột, sau khi bay về nước, mới phát hiện gia sản đã bị chia cắt không còn, ngay cả đứa em gái duy nhất cũng mất tích. Sau này, anh ấy mới phát hiện, chuyện cha mẹ và em gái anh ấy mất tích, đếu là do những người thân thích lòng lang dạ sói của anh ấy bày ra cạm bẫy. Mà những người bà con của anh ấy còn xuất ra một số tiền lớn, bí mật cấu kết với giới hắc đạo, muốn giết anh ấy để diệt khẩu…
“A –” Bị câu chuyện tàn nhẫn này dọa đến sững sờ, Tâm Đồng hốt hoảng kêu lên.
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng, tại sao lại có người tàn nhẫn đến như vậy? Năm đó Đằng Lệ cũng chỉ là một đứa bé a. . . . . .
Khó trách hắn lại rất lạnh lùng, nguy hiểm, không dễ tiếp cận như thế, thì ra hắn từng có một quá khứ bi thảm đến như vậy
“Rồi sau này ra sao?” Tâm Đồng vội vã muốn biết chuyện xảy ra sau đó.
“Hắc đạo phái ra một đám người giết anh ấy, nhưng không thành công, trải qua một cuộc chiến đấu ác liệt, toàn bộ đám người kia đều chết dưới tay của Đằng Lệ.”
Nhìn bụi hoa tường vi ngoài cửa sổ, Nhu Nhã tiếp tục nói: “Tuy rằng là tự vệ giết người, nhưng cũng vì thế mà Đằng Lệ cũng vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên ba năm. Nhưng dù bị giam anh ấy vẫn không nản chí, sau khi ra tù, dù chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh ấy liền tạo dựng sự nghiệp, từ hai bàn tay trắng thành một đại gia giàu có nổi danh, còn tiện tay tống bọn đã hãm hại anh ấy vào tù. Mà điều tiếc nuối duy nhất của anh ấy, chính là không tìm được đứa em gái ruột, cuối cùng vào tuần trước mới tìm được tung tích của cô ấy, không nghĩ tới. . . . . .”
Những lời tiếp theo Nhu Nhã không cần nói Tâm Đồng cũng đã hiểu được.
Đều là chính mình phá hủy nguyện vọng đi tìm em gái của Đằng Lệ!
“Đều là lỗi của em! Em phải nói với anh ấy, nói em không phải là em gái của anh ấy. . . . . .” Biết được dĩ vãng của Đằng Lệ, lương tâm của Tâm Đồng cắn rứt không yên, nhịn không được muốn đi tìm hắn, nói ra hết tất cả mọi chuyện, cũng cầu xin sự tha thứ của hắn.
“Đừng đi!” Nhu Nhã ngăn cản nàng.”Bây giờ còn chưa phải lúc, em nói cũng vô dụng. Duyên phận của anh ấy và em gái cò chưa tới a.”
“Nhưng em. . . . . .”
“Bây giờ chuyện em có thể làm chính là cô gắng hết sức chăm sóc cho anh ấy, cho đến khi anh ấy tìm được đứa em gái thật sự trở về.” Nhu Nhã khuyên Tâm Đồng, giọng nói dịu dàng của cô dường như có một ma lực kì lạ.
Lương tâm và bất an không ngừng tranh đấu trong lòng nàng, Tâm Đồng cúi đầu lo lắng, một lát sau, cuối cùng nàng đã hạ quyết tâm.
“Để bù đắp lỗi lầm của em, trước khi em gái anh ấy xuất hiện, em sẽ cố hết sức chăm sóc anh ấy.” Nàng cam đoan với Nhu Nhã.
Đúng vậy, nàng sẽ cô hết sức chăm sóc Đằng Lệ, để bù đắp lại sai lầm nhất thời do ma xui quỷ khiến của mình — Trong lòng của Tâm Đồng cũng đã thầm hứa.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tâm Đồng tò mò hỏi Nhu Nhã.
“Đúng rồi, em muốn biết vì sao người đàn ông tên Lãnh Diệp, tối qua lại nói đùa với em, chúng em phải về ma quật?
“Không phải chị vừa mới nói đó sao?” Nhu Nhã cười thần bí, nhấp một ngụm hồng trà thơm ngát.
“Đương nhiên, một phần là do Lãnh Diệp có sở thích dùng lời nói châm chọc người khác. Ngoài ra lý do còn lại là bởi vì tất cả mọi người biết Đằng Lệ rất đáng sợ, rất nhiều người sợ hãi anh ấy. Nghi ngờ sự nghiệp làm gì cũng thuận lợi của anh ấy, xem anh ấynhư là hóa thân của ma quỷ, cho nên lén đặt cho anh ấy biệt danh là『 Ác ma 』, mà nơi ở của ác ma, đương nhiên phải gọi là ma quật a!”
Chương 3
au khi lái xe chở nàng quay trở về Đằng gia, Tâm Đồng vẫn còn hơi giật mình, ngây ngốc ngồi trong phòng khách, không hề nhúc nhích — tất cả đều bởi vì câu nói cuối cùng của Nhu Nhã. Tâm Đồng tin tưởng trong nước không ai không biết tên tuổi của “Ác ma.”
Bởi vì ngay cả cô gái quê mùa, kiến thức hạn hẹp lớn lên từ cô nhi viện như nàng cũng đã từng nghe rất nhiều người nhắc đến truyền thuyết của người được gọi là “Ác ma.”
Nghe nói ác ma là một người đàn ông máu lạnh vô tình, hắn chẳng những kiếm tiền vô số, còn coi thống khổ của người khác là niềm vui của mình.
Hắn thích nhất là trò chơi hủy diệt hạnh phúc gia đình, làm cho vô số đứa trẻ vô tội trôi dạt khắp nơi, làm cho rất nhiều người có tâm huyết phải mất việc làm, mất luôn mục tiêu sinh tồn. Cũng bởi vì ác danh của hắn rõ như ban ngày, cho nên mọi người khi nhắc tới hắn đều vừa hận vừa sợ.
Trong lúc hoảng hốt, dường như Tâm Đồng loáng thoáng nhớ lại, tên đầy đủ của người được gọi là ác ma chính là “Ác ma Đằng Lệ.”……..
Trước kia nàng không biết, nhưng bây giờ nàng không thể tin được, một người đàn ông tìm kiếm em gái của mình nhiều năm lại là một người tàn nhẫn vô tình, là nhân vật hung ác chuyên hủy diệt hạnh phúc gia đình của người khác.
Tuy rằng mới chỉ nhận biết hắn được một ngày, nhưng nàng tình nguyện tin tưởng, Đằng Lệ từng trải qua bất hạnh, dùng thủ đoạn như thế này để kiếm tiền chỉ là vì bảo hộ bản thân, tất cả những tin đồn khủng khiếp đều chỉ là tin vịt, chỉ là sự hiểu lầm do nghe sai nên đồn sai mà thôi.
Hắn không phải là loại người máu lạnh như thế, tuyệt đối không phải!
Đi dạo phố mua sắm quần áo cả ngày, lại từ miệng Nhu Nhã nghe được rất nhiều chuyện rất kinh ngạc, Tâm Đồng vô cùng mệt mỏi, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, tựa người vào trên ghế sô pha, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Nàng cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Ái Mạn Đạt mặc áo ngủ đi đến phòng khách liền thấy Tâm Đồng đang ngủ trên ghế sô pha.
Đúng là một đứa con gái vừa ngu xuẩn vừa dốt nát! Trong lòng Ái Mạn Đạt khinh thường mắng.
Bởi vì Đằng Lệ là người đàn ông không dễ tìm, nếu không nhân cơ hội nắm giữ lấy hắn, thì mới là việc làm ngu xuẩn nhất trong thiên hạ.
Cho nên nếu không phải vì muốn đạt được càng nhiều hảo cảm của Đằng Lệ càng tốt, nàng cũng không có công sức đâu mà bỏ ra hầu
Nhìn Tâm Đồng, rồi Nhu Nhã nói tiếp: “Chị cũng là một cô nhi, mười năm trước, khi Đằng Lệ cùng Minh Vương đến Âu Châu, đã mang chị về từ một góc đường ở Italy. Những năm gần đây, tuy rằng không được ở cùng một chỗ, nhưng mỗi tháng lúc rảnh rỗi mấy anh ấy đều đến nơi này để hội họp, tâm sự một ngày. Đối với chị mà nói, Đăng Lệ như một người anh trai luôn chăm sóc chị, bởi vậy chị cũng muốn sẽ có một ngày anh ấy tìm được một tình yêu thật sự và sống những tháng ngày hạnh phúc”
“Tình yêu thực sự? Chị đang nói cái gì? Em đối với anh ấy không phải thứ tình cảm này. . . . . .” Rất sợ Nhu Nhã hiểu lầm, theo trực giác Tâm Đồng muốn phủ nhận.
“Chuyện tương lai, không ai có thể đoán trước được, em không cần vội vã phủ nhận.” Nhu Nhã thản nhiên nói.
“Nhưng em –”
Phất phất tay, Nhu Nhã ám chỉ Tâm Đồng không cần giải thích nhiều.”Đằng Lệ có nói chuyện Đằng gia cho em biết không?”
“Dạ, sáng nay dường như anh ấy có nhắc tới, nói là khi anh ấy đi du học ở nước ngoài, cha mẹ đều chết, cho nên mới thất lạc mất em gái.” Suy nghĩ một lúc, Tâm Đồng thành thật trả lời.
“Haiz! Sự việc còn phức tạp hơn thế một chút.” Nhu Nhã thở dài, mới tiếp tục nói chuyện.
“Năm ấy anh ấy chỉ mới mười lăm tuổi, biết được cha mẹ chết đột ngột, sau khi bay về nước, mới phát hiện gia sản đã bị chia cắt không còn, ngay cả đứa em gái duy nhất cũng mất tích. Sau này, anh ấy mới phát hiện, chuyện cha mẹ và em gái anh ấy mất tích, đếu là do những người thân thích lòng lang dạ sói của anh ấy bày ra cạm bẫy. Mà những người bà con của anh ấy còn xuất ra một số tiền lớn, bí mật cấu kết với giới hắc đạo, muốn giết anh ấy để diệt khẩu…
“A –” Bị câu chuyện tàn nhẫn này dọa đến sững sờ, Tâm Đồng hốt hoảng kêu lên.
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng, tại sao lại có người tàn nhẫn đến như vậy? Năm đó Đằng Lệ cũng chỉ là một đứa bé a. . . . . .
Khó trách hắn lại rất lạnh lùng, nguy hiểm, không dễ tiếp cận như thế, thì ra hắn từng có một quá khứ bi thảm đến như vậy
“Rồi sau này ra sao?” Tâm Đồng vội vã muốn biết chuyện xảy ra sau đó.
“Hắc đạo phái ra một đám người giết anh ấy, nhưng không thành công, trải qua một cuộc chiến đấu ác liệt, toàn bộ đám người kia đều chết dưới tay của Đằng Lệ.”
Nhìn bụi hoa tường vi ngoài cửa sổ, Nhu Nhã tiếp tục nói: “Tuy rằng là tự vệ giết người, nhưng cũng vì thế mà Đằng Lệ cũng vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên ba năm. Nhưng dù bị giam anh ấy vẫn không nản chí, sau khi ra tù, dù chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh ấy liền tạo dựng sự nghiệp, từ hai bàn tay trắng thành một đại gia giàu có nổi danh, còn tiện tay tống bọn đã hãm hại anh ấy vào tù. Mà điều tiếc nuối duy nhất của anh ấy, chính là không tìm được đứa em gái ruột, cuối cùng vào tuần trước mới tìm được tung tích của cô ấy, không nghĩ tới. . . . . .”
Những lời tiếp theo Nhu Nhã không cần nói Tâm Đồng cũng đã hiểu được.
Đều là chính mình phá hủy nguyện vọng đi tìm em gái của Đằng Lệ!
“Đều là lỗi của em! Em phải nói với anh ấy, nói em không phải là em gái của anh ấy. . . . . .” Biết được dĩ vãng của Đằng Lệ, lương tâm của Tâm Đồng cắn rứt không yên, nhịn không được muốn đi tìm hắn, nói ra hết tất cả mọi chuyện, cũng cầu xin sự tha thứ của hắn.
“Đừng đi!” Nhu Nhã ngăn cản nàng.”Bây giờ còn chưa phải lúc, em nói cũng vô dụng. Duyên phận của anh ấy và em gái cò chưa tới a.”
“Nhưng em. . . . . .”
“Bây giờ chuyện em có thể làm chính là cô gắng hết sức chăm sóc cho anh ấy, cho đến khi anh ấy tìm được đứa em gái thật sự trở về.” Nhu Nhã khuyên Tâm Đồng, giọng nói dịu dàng của cô dường như có một ma lực kì lạ.
Lương tâm và bất an không ngừng tranh đấu trong lòng nàng, Tâm Đồng cúi đầu lo lắng, một lát sau, cuối cùng nàng đã hạ quyết tâm.
“Để bù đắp lỗi lầm của em, trước khi em gái anh ấy xuất hiện, em sẽ cố hết sức chăm sóc anh ấy.” Nàng cam đoan với Nhu Nhã.
Đúng vậy, nàng sẽ cô hết sức chăm sóc Đằng Lệ, để bù đắp lại sai lầm nhất thời do ma xui quỷ khiến của mình — Trong lòng của Tâm Đồng cũng đã thầm hứa.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tâm Đồng tò mò hỏi Nhu Nhã.
“Đúng rồi, em muốn biết vì sao người đàn ông tên Lãnh Diệp, tối qua lại nói đùa với em, chúng em phải về ma quật?
“Không phải chị vừa mới nói đó sao?” Nhu Nhã cười thần bí, nhấp một ngụm hồng trà thơm ngát.
“Đương nhiên, một phần là do Lãnh Diệp có sở thích dùng lời nói châm chọc người khác. Ngoài ra lý do còn lại là bởi vì tất cả mọi người biết Đằng Lệ rất đáng sợ, rất nhiều người sợ hãi anh ấy. Nghi ngờ sự nghiệp làm gì cũng thuận lợi của anh ấy, xem anh ấynhư là hóa thân của ma quỷ, cho nên lén đặt cho anh ấy biệt danh là『 Ác ma 』, mà nơi ở của ác ma, đương nhiên phải gọi là ma quật a!”
Chương 3
au khi lái xe chở nàng quay trở về Đằng gia, Tâm Đồng vẫn còn hơi giật mình, ngây ngốc ngồi trong phòng khách, không hề nhúc nhích — tất cả đều bởi vì câu nói cuối cùng của Nhu Nhã. Tâm Đồng tin tưởng trong nước không ai không biết tên tuổi của “Ác ma.”
Bởi vì ngay cả cô gái quê mùa, kiến thức hạn hẹp lớn lên từ cô nhi viện như nàng cũng đã từng nghe rất nhiều người nhắc đến truyền thuyết của người được gọi là “Ác ma.”
Nghe nói ác ma là một người đàn ông máu lạnh vô tình, hắn chẳng những kiếm tiền vô số, còn coi thống khổ của người khác là niềm vui của mình.
Hắn thích nhất là trò chơi hủy diệt hạnh phúc gia đình, làm cho vô số đứa trẻ vô tội trôi dạt khắp nơi, làm cho rất nhiều người có tâm huyết phải mất việc làm, mất luôn mục tiêu sinh tồn. Cũng bởi vì ác danh của hắn rõ như ban ngày, cho nên mọi người khi nhắc tới hắn đều vừa hận vừa sợ.
Trong lúc hoảng hốt, dường như Tâm Đồng loáng thoáng nhớ lại, tên đầy đủ của người được gọi là ác ma chính là “Ác ma Đằng Lệ.”……..
Trước kia nàng không biết, nhưng bây giờ nàng không thể tin được, một người đàn ông tìm kiếm em gái của mình nhiều năm lại là một người tàn nhẫn vô tình, là nhân vật hung ác chuyên hủy diệt hạnh phúc gia đình của người khác.
Tuy rằng mới chỉ nhận biết hắn được một ngày, nhưng nàng tình nguyện tin tưởng, Đằng Lệ từng trải qua bất hạnh, dùng thủ đoạn như thế này để kiếm tiền chỉ là vì bảo hộ bản thân, tất cả những tin đồn khủng khiếp đều chỉ là tin vịt, chỉ là sự hiểu lầm do nghe sai nên đồn sai mà thôi.
Hắn không phải là loại người máu lạnh như thế, tuyệt đối không phải!
Đi dạo phố mua sắm quần áo cả ngày, lại từ miệng Nhu Nhã nghe được rất nhiều chuyện rất kinh ngạc, Tâm Đồng vô cùng mệt mỏi, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, tựa người vào trên ghế sô pha, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Nàng cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Ái Mạn Đạt mặc áo ngủ đi đến phòng khách liền thấy Tâm Đồng đang ngủ trên ghế sô pha.
Đúng là một đứa con gái vừa ngu xuẩn vừa dốt nát! Trong lòng Ái Mạn Đạt khinh thường mắng.
Bởi vì Đằng Lệ là người đàn ông không dễ tìm, nếu không nhân cơ hội nắm giữ lấy hắn, thì mới là việc làm ngu xuẩn nhất trong thiên hạ.
Cho nên nếu không phải vì muốn đạt được càng nhiều hảo cảm của Đằng Lệ càng tốt, nàng cũng không có công sức đâu mà bỏ ra hầu
Bài viết liên quan!