watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn Vợ ơi, anh biết lỗi rồi

Chương 41 – Vì con có bầu

Một tuần nghỉ sau đám cưới, có thể đối với nhiều người đó là quãng thời gian đẹp nhất, ý nghĩa nhất. Nhưng các bạn xem đấy, với tôi nó đúng là một quãng thời gian khủng khiếp. Nhưng vẫn chưa là gì với những chuỗi thời gian tiếp theo sau này.

- Sếp đến rồi kìa!

- Chúng em chào sếp!

- Ờ, chào mọi người! – Tôi nói với giọng chả mấy gì phù hợp với không khí hân hoan chào đón của mọi người trong phòng.

- Nhìn sếp bơ phờ thế kia là nghi lắm đó nha! Chắc đêm qua… – Cậu Đức nói đến đây quay lại cùng mọi người cười hô hố, cứ như là cậu ta và mọi người đoán đúng lắm không bằng. Đêm qua ư? Mấy ngày nay rồi, tôi nào có được ngủ cùng vợ bữa nào. À chính xác là một tuần. Tính cả hai ngày phải ngủ dưới sàn nhà. Không biết nếu bọn họ biết chuyện sẽ cười vào mũi tôi thế nào đây.

- Anh Lâm! Thế nào? Làm tốt chứ!

- Sao lại không? Các cậu khinh thường sếp mình thế à?

- Thật ạ? Thế chị nhà… khen chứ ạ? – Cả phòng lại cười rầm rộ!

- Trật tự đi! Thôi đến giờ làm rồi, vào làm việc đi, không cuối tháng đánh giá xếp loại tôi trừ hết điểm giờ. – Vừa nói đến tiền có khác ai nấy đều tập trung chuyên môn ngay không cần tôi nhắc đến lần thứ hai. Nhân viên của tôi đó, được cái giống tôi, nhắc đến tiền là làm việc rất hiệu quả. Nhưng dẹp yên được đám nhân viên, tôi lại thấy tủi cho thân mình. Ai đời lấy vợ rồi, mang phận chồng mà chả được làm chồng! Tất cả cũng chỉ tại cái kế sách mang bầu rồi mà ra. Và cái kế sách ấy còn gây ra đủ rắc rối nữa.

Tôi vừa trở về nhà đã thấy tiếng Thanh Mai và mẹ tôi:

- Mẹ, sao mẹ lại vứt hết quần của con thế?

- Con gái lấy chồng rồi sao có thể mặc cái thứ này được chứ?

- Quần tụt thì sao hả mẹ? Con thích mặc vì chúng thoải mái.

- Không được! Mẹ đã mua mấy cái quần chửa cho con rồi.

- Quần chửa?

- Phải! Bắt đầu từ hôm nay mặc đi!

- Gì vậy chứ! Con mới chưa đầy hai tháng mà. Bụng làm gì đã to mà phải mặc quần chửa chứ mẹ!

- To hay không to tôi không cần biết! Vì cô có chử, phải mặc quần chửa, không sau này ảnh hưởng đến cháu tôi. Thế thôi, không nói nhiều nữa.

- Thật là bất công! – Thanh Mai hét lên.

- Nếu sợ sao còn chửa sớm làm gì?

- Dạ?… – Cô ấy ấm ức lắm mà không nói được gì!

Tôi bước lên tầng ngay sau khi mẹ tôi trở về phòng. Nhẹ nhàng ôm chầm lấy vợ từ sau lưng, khẽ thơm lên má cô ấy.

- Nhớ vợ quá!

- Buông ra đi người ta đang tức đây!

- Sao vậy? – Tôi giả vờ như không biết chuyện gì. Cô ấy kéo tay tôi ra, xoay người lại.

- Mẹ quá đáng lắm! Mẹ vứt hết quần tụt của em. Lại còn bắt từ giờ phải mặc một đống quần chửa mẹ mua nữa chứ! Làm sao mà em mặc được đây. Quần chửa xấu chết đi được!

- Thôi mà! – Tôi kéo cô ấy vào lòng. – Mẹ lo cho em và cho cháu nên mới như thế. Em chịu khó đi.

- Em ứ mặc quần chửa đâu!

- Vậy em mặc váy nhé? Được không anh đưa đi mua?

- Váy á? Hì, còn đỡ hơn quần! – Cô ấy cười toe. Rõ ràng cũng thích điệu mà lâu nay giả vờ.

Thế là ngay lập tức, sau khi đi làm chiều về, tôi đưa Thanh Mai đi chọn mua váy luôn. Lúc đầu cũng có ghé qua cửa hàng “Mẹ và bé” nhưng khổ nỗi chẳng có cái váy bầu nào vừa với cái bụng eo thon của vợ tôi cả. Thế là đành phải vào shop thời trang trong siêu thị mua váy bình thường nhưng phải mặc thoái mái và tất nhiên không chặt bụng. Thanh Mai – vợ tôi đúng là mặc gì cũng đẹp. Cô ấy thử cái váy nào trông cũng xinh. Nhìn cô ấy trông cứ như một con búp bê nhưng tinh nghịch và nhí nhảnh lắm. Thử váy mà cô ấy làm đủ động tác bắt tôi lôi điện thoại ra chụp hình cô ấy. Phải công nhận thêm cái nữa là vợ tôi chụp hình rất ăn ảnh. Cái nào trông cũng xinh và dễ thương. Khác hẳn với những lúc đanh đá, cáu gắt của cô ấy. Vợ tôi đúng là đẹp quá đi!

- Anh ơi, đôi cao gót này đẹp quá! – Thanh Mai reo lên khi đập vào mắt chúng tôi là đôi cao gót 7 phân, trông vô cùng dễ thương với hình cỏ 3 lá lấp lánh đủ màu.

- Cao thế này em đi nổi không?

- Hì, 10 phân thì em mới sợ thôi chứ 7 phân thì bình thường. Nhớ lần trước đi dự sinh nhật cùng em không? Em mặc váy đi đôi 7 phân đó!

- Và nhảy rất đẹp?

- … – Cô ấy lại cười. Nụ cười mà tôi rất thích mỗi khi nhìn ngắm vợ mình. Có lẽ kí ức về những ngày tháng chúng tôi chưa yêu nhau cũng có biết bao những điều thú vị và những kỉ niệm đẹp.

Thanh Mai cứ nằng nặc đòi mặc váy và đi luôn đôi cao gót mới mua về nhà. Công nhận là nhìn cô ấy rất đẹp khi mặc váy và đi cao gót. Suốt cả lúc từ siêu thị đi ra bãi đỗ xe ai cũng phải liếc nhìn cô ấy. Trông cô ấy đẹp như một bông hoa tươi tắn căng đầy nhựa sống và long lanh bởi những giọt sương mai! Chúng tôi đi bên nhau như một cặp đôi hoàn hảo nhất. Không biết có phải là tôi đang tự sướng không nhỉ? Nhưng thực sự đó là những gì mà tôi đã cảm nhận thấy.

Vừa bước vào nhà, chúng tôi vội vã lên gác ngay. Tại sợ lại bị mẹ la đi mà không biết đường về ăn cơm. Gìơ đã 8 giờ hơn rồi mà. Vừa sắp sửa bước lên đến cửa phòng chúng tôi giật mình bởi tiếng mẹ ở ngay sau lưng mình từ lúc nào.

- Đi đâu mà giờ hai đứa mới dẫn xác về ?

- Chúng con đi mua ít đồ.

- Ít à? Mấy túi lớn thế kia mà kêu ít à?

- Lâu lâu chúng con cũng phải mua sắm chứ mẹ. Thôi bọn con đi cả ngày rồi, bọn còn về phòng tắm đây.

- Đứng lại!

- Dạ!

- Thanh Mai cởi cao gót ra.

- Dạ?

- Có biết là mình đang có chửa không? Mang bầu mà đi đôi cao gót cao thế kia hả?

- Dạ!… Nhưng…

- Không nói nhiều! Cởi ra đưa đây, khi nào đẻ xong tôi trả!

- Kìa mẹ, mới có 2 tháng thôi mà.

- Anh lại còn nói nữa à? Vợ anh không biết đến cả anh cũng thế nốt hả? Thấy vợ đi dép cao thế mà cũng để yên được…. Ơ hay, chị còn chưa cởi ra à?

- Dạ không! Con cởi ngay đây ạ! – Cầm đôi dép cao gót của Thanh Mai trong tay mẹ tôi bình thản bước xuống cầu thang, vừa đi bà vẫn buông thêm vài câu. – Từ giờ chỉ được đi dép thấp thôi biết chưa! Tôi mà thấy còn đi dép cao nữa thì anh chị chết với tôi. Đúng là… con với chả cái. Có lớn mà không có khôn!

Thanh Mai mếu máo nhìn tôi. Gìơ đây làm việc gì cũng bị mẹ tôi vin vào: “Vì con có bầu”. Xem đó, từ chuyện cấm vận chúng tôi, cho đến chuyện mặc quần áo và giờ là giày dép. Thế nhưng mọi chuyện mẹ tôi vẫn chưa dừng ở đây đâu!

Chương 42 – Mẹ chồng – Nàng dâu

- Trời ơi! Anh ơi! Mới có 1 tháng thôi mà em tăng 2 ký rồi! Ôi… thế này thì thành heo mập mất thôi! – Thanh Mai la oai oái khi cô ấy vừa đứng lên cái cân cân thử. Ừ mà cũng công nhận dạo này vợ tôi béo hơn trước. Nhưng tôi trông cô ấy vẫn đẹp mà. Béo khoẻ cũng tốt chứ có sao đâu nhỉ!!

- Không sao đâu! Chỉ hơi béo một chút thôi!

- Hơi béo! Ôi không! Em không biết đâu! Tất cả là tại mẹ đó! Ngày nào cũng bắt em phải ăn chân giò. Không béo mới lạ. Em ngấy tận cổ họng rồi! Cứ đà này em thành con heo quay cũng nên! Huhu không biết đâu! Không biết đâu!….

Thanh Mai vừa kéo ghế ngồi xuống bàn ăn cơm. Nhìn quanh bàn một lượt không thấy có món canh chân giò, trông cô ấy có vẻ đang ăn mừng trong lòng.

- À còn món canh chân giò ở dưới bếp! – Cô ấy đang tận hưởng cảm giác sung sướng thì ngay lập tức bị mẹ tôi dập tắt. Đặt bát canh chân giò trước mặt Thanh Mai, mẹ tôi dõng dạc:

- Phải ăn hết nghe chưa!

- Dạ?

- Dạ gì mà dạ? Thôi ăn đi!

- Mẹ! Con ngấy tận cổ họng rồi! Ngày nào mẹ cũng bắt con phải ăn món này là sao?

- Ơ hay cái con bé này. Có chửa ăn canh chân giò tốt chứ sao!

- Nhưng ngấy lắm! Con ăn không nuốt nổi nữa đâu!

- Không nuốt nổi vẫn phải nuốt! Đâu phải ăn cho mình chị!

- Con không ăn đâu! Ngày nào mẹ cũng chỉ nấu một món này, mẹ kêu tầm bổ. Có mà mẹ ghét con, nên mẹ mượn cớ để tra tấn con thì có!

- Cái gì?!!!!!!

Thế đấy bữa ăn trưa của chúng tôi được mở màn bằng một tiết mục “dân ca và nhạc cổ truyền” của hai nghệ sĩ mẹ chồng, nàng dâu. Và tiếp theo sau bữa trưa là bữa tối. Có lẽ tôi sẽ lại được nghe hát!

- Sao chỉ có mỗi rau và lạc rang thế mẹ? – Nhìn mâm cơm tôi thắc mắc.

- À, tôi nấu nhiều món sợ lại mang tiếng tra tấn vợ anh! – Giọng mẹ tôi kéo dài, đủ để hiểu hàm ý của bà.

- Ăn thế này lại dễ nuốt cũng nên! Hì, cám ơn mẹ nhé! – Thanh Mai đang cố tình trêu ngươi mẹ tôi đây. Thật phiền phức với hai cái người này.

Tưởng mẹ tôi chỉ giận có bữa này ai dè mẹ tôi cho cả nhà ăn “thanh đạm” nguyên một tuần.

- Lại rau muống với lạc rang hả mẹ? – Tôi nhăn nhó.

- Phải. Ăn thế này vợ anh mới dễ nuốt.

- Cám ơn mẹ nhé, vì con mà mẹ bắt cả nhà phải chịu khổ cùng. – Thanh Mai cũng không vừa. Hình như dạo này cô ấy bắt đầu phán kháng lại mẹ tôi thì phải. Trời ơi cái cá tính ngang ngược của cô ấy lại thức tỉnh rồi! Nhưng thôi, giờ tôi không bận tâm, tôi chỉ bận tâm tới mấy bữa ăn sau này của tôi thôi.

- Mẹ ơi, ăn thế này cả tuần rồi, thiếu chất lắm. Con đi làm mệt, mẹ thì cũng cần phải được tầm bổ, Thanh Mai lại có thai. – Tôi tỉ tê. – Mai mẹ đổi món quay trở lại như trước nhé!

- KHÔNG! – Trời! Tôi vừa mới dứt lời thì ngay lập tức bị lườm bởi cả mẹ đẻ lẫn vợ yêu! Đúng là chẳng ai khổ bằng tôi.

“Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết”. Tôi đau khổ phải gánh chịu cái thân phận ruồi muỗi!

Vừa ăn cơm xong, Thanh Mai đứng dậy thu dọn bát đũa. Rửa bát đũa là phần việc của cô ấy mà. Nhưng thật lạ, Thanh Mai vừa dọn vừa ngóng mẹ tôi. Vừa thấy mẹ tôi từ phòng khách bước vào, cô ấy vội ôm bụng.

- Anh ơi! Em… em đau bụng quá! Ôi em đau bụng quá! Em đau chết mất!

- Ơ… ơ… – Tôi đần người chả hiểu gì cả!

- Cái thằng kia! Không lại đỡ xem vợ mày làm sao! – Tôi giật mình bởi tiếng quát của mẹ. Vội vã chạy lại đỡ người Thanh Mai.

- Em sao thế hả? Sao tự dưng lại đau bụng.

- Em không biết! Chắc là cái thai nó làm sao.

- Hả? – Tôi tròn mắt. Và ngay lập tức bị cái véo nhắc nhở của Thanh Mai. Không biết cô nàng của tôi đang giở trò gì nữa.

- Con Thanh Mai kia sao ăn nói gở mồm thế hả? Sao đâu mà sao. Mang thai ai chả đau bụng vài lần.

- Vâng con biết rồi! Thôi em không sao đâu. Đau một tí em cố chịu vậy. Bỏ em ra đi em còn phải rửa bát! – Nhìn bộ dạng cô ấy lúc đó trông đau yếu lắm.

- Thôi khỏi. Đau thì lên phòng nghỉ ngơi đi. Để bát đũa đấy tôi rửa.

Mẹ tôi vừa nói xong, quay ra nhìn vợ yêu mình đang mỉm cười sung sướng. Trời đất, hoá ra là cô vợ yêu quý của tôi muốn trốn rửa bát. Đưa cô ấy lên phòng, tôi khẽ nói.

- Em không muốn rửa bảo anh 1 tiếng cũng được mà! Sao phải bày trò làm gì?

- Anh rửa thì thà em đi rửa còn hơn! Người ta đâu cần anh rửa hộ chứ! Cần mẹ anh cơ!

- Là sao vậy?

- Mẹ suốt ngày gây chuyện với em! Gìơ đến lượt em! – Cô ấy cười đắc chí vì vừa hạ đo ván cho mẹ tôi “mọc sừng”!

Tôi chỉ còn nước cầu trời, lạy đất cho cuộc sống tôi được êm xuôi mấy ngày. Nhưng trời chẳng thấu mà đất cũng chẳng thương!

Đang ngồi xem ti vi thì tiếng vợ vào cắt ngang.

- Anh! Cái máy giặt nó bị sao ý. Không thấy khởi động gì cả!

- Nó hỏng rồi! – Tiếng mẹ tôi từ phòng bước ra. – Chị chịu khó giặt tay tạm một hôm!

- Giặt tay ạ?

- Phải! Chị không giặt được thì để đó tôi giặt!

- Ôi! Cám ơn mẹ! Hì, vậy mẹ giặt hộ con nhé. Con phải lên phòng dọn qua phòng anh Lâm cái. Bừa bộn quá! – Nó rồi cô ấy phi thẳng lên tầng bỏ lại tôi và mẹ há hốc miệng kinh ngạc, đặc biệt là mẹ tôi! Nhưng kì lạ thay, tôi thấy mẹ vào phòng tắm, thản nhiên cắm lại máy giặt và giặt bình thường. Tôi còn nghe rõ tiếng mẹ lầm bầm “Cái con quý sứ này! Nó trơ hơn mình tưởng! Mình cứ tưởng bắt nó được bữa giặt đồ nhừ tay, ai dè…”

Trời đất, mẹ tôi từ bao giờ lại biết bày trò thế này? Đúng là mọi thứ trong gia đình tôi bắt đầu bị đảo lộn rồi. Gìơ thì tôi đã hiểu thế nào là chuyện “mẹ chồng nàng dâu”!

Chương 43 – Dê xồm

Sáng chủ nhật, đang ngủ ngon, bỗng tôi tỉnh giấc khi thấy Thanh Mai đang trong bộ dạng ngái ngủ, tay vác theo cái gối bước vào phòng.

- Anh ơi, mẹ đi chợ sớm rồi! Híc, ngủ phòng mẹ chả thích tẹo nào! – Nói rồi cô ấy trèo lên giường đẩy người tôi quay lưng lại cô ấy. Rất tự nhiên, cô ấy ôm tôi, cái mặt dựa vào lưng tôi ngủ.

Ừ lâu lắm rồi, cô ấy chưa ôm tôi. Cô ấy nói là thích cái tấm lưng to lớn của tôi. Nó có một cái gì đó cuốn hút cô ấy lắm. Cái đầu mũi cô ấy chạm vào lưng tôi nhồn nhột, thinh thích, hơi thở ấm nóng của cô ấy phả vào lưng tôi. Tất cả đều gần gũi, thân quen. Tôi đưa tay nắm chặt lấy đôi tay mềm mại của cô ấy trên bụng mình. Một cảm giác gì đó hạnh phúc đến nhẹ nhàng. Không chịu được nữa, tôi xoay lưng ôm lấy cái bụng thon thon của vợ. Khẽ đặt đôi môi mình lên trán vợ, lên mắt vợ, xuống mũi vợ và lên bờ môi mềm khép đóng. Tôi ôm siết vợ hơn, ôi cái cảm giác hạnh phúc nó đang dâng lên mỗi lúc một nhiều. Tôi đưa tay khẽ di chuyển từ tấm lưng xuống đắt tận thắt lưng, nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nhất đến mức có thể, tôi luồn tay qua lớp áo ngủ của cô ấy, từ từ đưa tay chạm vào da thịt trên tấm lưng vợ, lan dần đến phía trước ngực. Tay tôi đang từ từ tìm đường đến phía trước thì ngay lập tức tôi bị xô đẩy mạnh vào góc tường.

- Ê! Anh làm cái gì đó hả? – Cô ấy gắt lên giận dữ.

- Thì… thì anh ôm em mà!

- Ôm mà thế à ? Lợi dụng lúc người ta ngủ định sờ mó hả?

- Này, anh là chồng em mà! Chẳng lẽ chồng không được sờ vợ à? – Tôi cũng gắt lên.

- Không!

- Gì vậy?

- Người khác thế nào em không cần biết. Còn em thì giờ chưa sẵn sàng. Thế nên anh mà động vào người em, em giết!

- Em đùa đấy à? Em vô lý vừa thôi!

- Kệ chứ! – Cô ấy hếch cái mặt lên thách thức tôi. Tức không chịu được!

- Vậy thì bữa nay anh thử xem em giết anh thế nào! – Nói rồi tôi chồm tới chỗ cô ấy, ôm chặt lấy vợ mình, thơm lên cổ, xuống bờ vai mặc cho cô ấy có chống cự thế nào.

- Buông em ra đi đồ dê xồm!…

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA! – Tôi la lên thất thanh khi trên vai tôi xuất hiện những vết răng cắn tím bầm. Buông vội vợ tôi ra, vạch ống tay áo lên, vết răng to đoành của vợ nhìn mà khiếp.

- Xí, đáng đời! Không thèm ngủ với anh nữa! Đồ dâm dê! Xì… ì… ì… ì… – Nói rồi vợ tôi cắp gối đi ra khỏi phòng mặc chồng đang vừa đau vừa tức mà không làm được gì!

Bước xuống nhà, tôi vừa đi vừa phải xoa vết răng cắn của vợ. Xuống đến nơi thấy cô ấy đang ngồi vừa ăn bánh quy vừa coi ti vi. Hình như chính xác là đang xem đĩa. Chẳng biết phim gì, chỉ biết là của Hàn Quốc, có vẻ hay nên vợ tôi mới gián mắt tập trung thế kia. Tôi thả mình ngồi phịch xuống ghế đối diện, ấy thế mà cô ấy không thèm quay lại nhìn. Tôi bắt đầu đưa tay xoa mạnh lên chỗ đau và cố tình phát ra âm thanh.

- Xít… xà… à…. Đau… thế…. Xít….. – Vậy mà cô vợ máu lạnh của tôi cũng không thèm quay lại xem ông chồng yêu quý của mình bị trọng thương thế nào. Tức không chịu nổi, nhưng chả lẽ lại lên tiếng. Thế là tôi phải trở mình, đổi đủ tư thế ngồi. Thực sự tôi muốn gây sự chú ý từ vợ mình. Nhưng… vô ích! Đúng là cô vợ máu lạnh! Tôi đứng dậy bỏ lên cầu thang.

- Không tập thể dục nữa hả anh! – Tôi giật mình. Cô ấy rõ ràng biết tôi đang làm những gì, thế mà suốt nãy tinh bơ như không biết. Đểu thật. Tôi quay lại, tiến đến trước mặt cô ấy, vạch áo chìa ra chỗ đau.

- Em xem đi!

- Ồ, chưa chảy máu à? Biết thế cắn mạnh thêm chút nữa!

- Em vũ phu vừa thôi! – Tôi gào lên.

- Nhầm rồi, phải vũ thê mới đúng! – Tôi cứng họng.

- Em là đồ máu lạnh! – Cô ấy nhìn tôi, cười khúc khích.

- Bộ đau lắm hả? Ai bảo động vào người ta chứ! Thôi lại đây người ta xem nào. – Nó rồi cô ấy kéo tôi ngồi bên cạnh, đưa ngón tay trỏ xinh xắn nhẹ nhàng xoa lên vết răng cắn của chính cô ấy. – Đau lắm không? – Tôi gật đầu, làm ra vẻ đáng thương. Bỗng môi cô ấy chạm lên chỗ đau, hôn thật nhẽ nhàng, giống cái cách mà tôi từng làm khi tôi cốc đầu làm đau cô ấy.

- Thế nào đỡ đau chưa? – Tôi lắc đầu! – Sao? Người ta hôn thế mà không khỏi à? – Cô ấy giận dỗi.

- Không không phải! Ý anh là muốn em hôn thêm lần nữa!

- Thật hả? – Cô ấy lại cười, nụ cười thật đẹp. Cảm giác hạnh phúc lại trở lại dâng đầy trong tôi. Mọi giận dỗi, ấm ức và vết đau tiêu tan hết từ lúc nào. Tôi vội ôm chầm lấy vợ, siết thật mạnh, để cảm nhận rõ hơn cái hạnh phúc đang trào dâng ấy. Cô ấy cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi thì thầm: “Đồ ông chồng dê xồm!”

Chương 44 – Cô vợ của tôi

- Anh chị tình cảm quá nhỉ? – Tiếng mẹ tôi khiến chúng tôi giật mình phải vội buông nhau ra.

- Mẹ… mẹ đi chợ về rồi đấy ạ?

- Vâng! Bữa nay tôi đổi món cho cả nhà. Từ giờ không phải ăn rau muống với lạc rang nữa!

- Thật hả mẹ? – Tôi bật dậy khỏi ghế mừng quýnh. Ngay lập tức bị ăn cái véo tím chân của vợ. Nhưng không sao, giờ tôi đang sung sướng. Mọi người xem đấy, hơn một tuần nay tôi phải ăn chay rồi, giờ được trở lại với những bữa cơm đầy đủ chất dinh dưỡng tôi hạnh phúc lắm chứ. Tôi làm việc vất vả thế cần phải ăn đủ chất mà!

- Thật! Tôi mua cả thịt về làm ruốc đây. Chị Thanh Mai xuống bếp phụ tôi một tay.

- Làm ruốc ạ? Ngoài chợ đầy sao phải làm cho mất công hả mẹ?

- Ngoài chợ thì sao ngon và đảm bảo được bằng mình tự làm chứ!

- Vâng!

- Vâng mà còn cứ đứng đấy à? Xuống bếp phụ tôi.

- Vâng! – Thanh Mai đứng dậy, nhìn theo dáng mẹ tôi đi xuống bếp cô ấy giơ tay, nhăn mặt tỏ ý “đáng ghét”.

- Chị làm gì đấy? Không đi mau!

- Dạ đâu có! Con xuống đây. – Và trước khi cô ấy rời khỏi vẫn không quên véo tôi thêm một cái tím chân nữa. Đểu thật tôi có làm gì cô ấy đâu chứ!

Đang coi ti vi xem trận bóng đá hay nhưng dưới bếp tiếng hai mẹ con họ vang cả lên đây.

- Chị rửa sạch cối rồi đem lên bếp gas hơ nóng cho tôi!

- Ơ sao phải hơ nóng hả mẹ?

- Thì cối nó ướt phải hơ nóng chứ sao!

- À…

- Chị hơ đi tôi đi pha cốc nước cam. À mà chị có uống không tôi pha luôn!

- Dạ không không… Con bận hơ cối mẹ lên nhà hỏi xem anh Lâm có uống không, tiện mẹ pha luôn cho anh ấy!

- Rồi!

Đang định gọi với xuống bếp là tôi không uống thì mẹ tôi đã lên tới nơi.

- Anh có uống nước cam không mẹ pha?

- Dạ không mẹ ạ!

Mẹ tôi vừa bước xuống bếp thì đã nghe tiếng mẹ tôi la:

- Trời đất! Chị đang làm cái gì thế?

- Con đang giã thịt mà mẹ!

- Gĩa thịt sống thì giã làm gì? Sao chị ngốc thế? Hơ cối là để giã thịt chín chứ thịt sống thì cần gì phải hơ!

- Con… con không biết!

- Thịt chị phải luộc đi, rồi mang đem giã nhuyễn, xong mới cho lên chảo rang vàng biết chưa?

- Dạ! Gìơ thì con biết rồi!

Tiếng hai mẹ con bỗng dưng im bặt. Chắc mỗi người đang tập trung chuyên môn của riêng mình. Nhưng tôi cá là chẳng được bao lâu đâu mà! Có lẽ tôi không chỉ là một ông trưởng phòng tài cao mà rất có thể là một nhà tiên tri thiên tài!

“Phì” – Tôi chắc chắn là tiếng mẹ tôi phì nước cam từ trong miệng ra.

- Ai… ai bỏ muối vào trong hộp đường thế này?

- Hộp đấy là hộp muối mà mẹ! Kia mới là hộp đường!

- Ai lại bỏ đường và muối vào hai hộp giống nhau thế?

- À… thôi chết! Hôm qua hộp đựng muối bị hỏng con thay hộp mới, không để ý là nó giống hộp đường!

- Chị… chị định ám sát tôi đúng không?

- Đâu có! Sao mẹ lại đổi oan con thế. Với lại muối và đường đâu có giống nhau, tại mẹ không chịu nhìn mà!

-…

Tôi ở trên nhà chỉ biết thở dài. Cô vợ của tôi đúng là càng ngày càng tinh quoái!

***

- Anh ơi, mình đi đâu chơi đi! À hay đến Khoảng Lặng đi, lâu lắm rồi mình chưa tới đó!

- Ừ.

- Không đi đâu hết! – Tiếng mẹ tôi từ phòng bước ra chen ngang. – Chị không nhìn thấy nhà cửa bẩn quá sao? Khi nào lau sạch nhà và cửa kính thì đi đâu thì đi!

- Mẹ… con đang mang bầu mà! Chẳng lẽ mẹ lại bắt bà bầu lau nhà, giãn bụng đau lắm!

- Nhà có chổi lau nhà, không ai bắt chị phải lấy giẻ lau mà kêu dãn bụng.

- Mẹ!…

- Tôi làm sao?

- Dạ! Không sao!

Mẹ tôi vừa đi khỏi Thanh Mai đã mếu máo:

- Anh xem đó! Mẹ bất công với em!

- Thôi chịu khó, đằng nào thì em cũng… có bầu thật đâu! – Tôi thì thầm vào tai cô ấy!

- Anh! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! – Tôi chuồn khéo không thì ăn chưởng “giận cá chém thớt” của vợ mất!

Một tiếng đồng hồ sau!

- Anh ơi, đấm lưng em với! Mệt chết đi được!

- Ừ vợ yêu, lại đây!

- Mệt quá nhỉ! – Mẹ tôi sợ thật, toàn xuất hiện đúng lúc cả.

- Thì mẹ thử lau hết cả cái căn nhà rộng thênh thang này đi! – Cô ấy lầm bầm.

Mẹ tôi xách túi chắc là định đi đâu.

- Mẹ đi đâu đấy ạ?

- Ra thăm bà An vừa bị ngã gãy tay.

- Cầu cho bà cũng ngã luôn đi! – Thanh Mai lại lầm bầm.

- Em nói gì thế? – Tôi khẽ nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ý. Cô ấy quay mặt đi.

- Thì nói thôi chứ có thật được đâu mà sợ!

“Oạch” – Tôi lao như bay ra cửa nhà. Mẹ tôi bị ngã vì bậc nhà trơn quá! Và cô vợ tôi đôi mắt đang căng tròn và cái mồm há hốc. Có lẽ cô ấy không tin nổi là miệng mình “thiêng” thế!

Chương 45 – Giận hờn

- Em còn đứng đấy làm gì mau gọi cấp cứu đi! – Tôi quát lên giận dữ.

- Vâng… vâng!

- Thôi khỏi! – Mẹ tôi thều thào. – Đỡ mẹ vào phòng là được rồi! – Tôi bế mẹ bước vội vào phòng, va mạnh cả vào vợ nhưng tôi cũng chả bận tâm, vì lúc này tôi dành tất cả mối quan tâm của mình vào mẹ rồi.

Mẹ không cho gọi cấp cứu nên tôi mời bác sĩ đến khám cho mẹ. Mẹ tôi bị bong chân và bác sĩ bảo phải kiêng đi lại ít nhất là 1 tuần.

- Mẹ… con… con…

- Chị không phải nói nữa. Lần sau lau nhà, nhà ướt thì phải lấy rẻ khô lau lại, ai đời để ướt thế. May mà số tôi cao, chưa chết đó!

- Con biết rồi!

- Một tuần này thôi thì nhà chịu khó ăn cơm ngoài vậy! Chứ tôi bị thế này, con dâu thì chả biết làm gì.

Thanh Mai không nói gì cả, chỉ đứng dậy đi lên phòng.

- Em thấy giờ đã làm khổ cả nhà chưa? Đã hơn một tuần nay phải ăn toàn rau muống với lạc rang, được bữa nay mẹ hết giận thì em lại gây chuyện.

- Em gây chuyện? Anh nói thế mà nghe được à? Em cố ý làm sàn nhà ướt để mẹ bị ngã à?

- Anh nghĩ em không cố ý nhưng mẹ thế này chắc em cũng vui lắm!

- Anh! – Cô ấy mỉm cười. – Phải đó! – Nói rồi cô ấy bỏ ra khỏi phòng. Trên nền đất có vài giọt nước rơi!

Biết mẹ tôi bị ngã nên mẹ vợ và cả vợ chồng Thanh Trúc cùng đến hỏi thăm.

- Bà đau lắm không? Mà đi đứng kiểu gì lại ngã chứ hả?

- Sàn nhà lau ướt quá, tôi bước ra đến bậc thêm, trơn nên mới ngã.

- Chết! Có phải là con Thanh Mai nó lau nhà đúng không. Cái con bé này tệ quá! Bà thông cảm cho nó giùm tôi. Chắc nó cũng không cố ý đâu!

- Cái này thì tôi biết chứ. Nhưng con Thanh Mai tôi nói thật, nó đoảng quá! Tôi không biết bà dạy dỗ Thanh Trúc khéo thế sao…

- Thì đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính. – Bà Thanh thở dài. Tôi chỉ biết đứng nép bên cửa bếp, cô vợ tôi nước mắt đang chảy dài.

Đồng hồ đã điểm 10h hơn, không biết vợ tôi đi đâu mà giờ này vẫn chưa về. Thấp thỏm không yên, tôi định lao xe đi tìm thì thấy vợ đang đứng ở bên kia đường.

- Em đứng ở đây làm gì? Không về nhà ngủ đi. – Cô ấy không trả lời, dạo bước đi thẳng. – Em đi đâu đấy? Không về nhà à?

- Em muốn đi bộ tập thể dục. Anh về ngủ trước đi!

- Em điên à? Mấy giờ rồi còn tập thể dục. Em về lo xem mẹ có cần gì không chứ. Mẹ vì em mà không được đi lại 1 tuần đấy!

Cô ấy mỉm cười – vẫn cái mỉm cười cay đắng, đưa con mắt hơi đỏ lên nhìn tôi.

- Anh không cần phải đay nghiến thế đâu! Em biết em sai rồi. Mẹ giờ này ngủ rồi, em đi bộ một lúc, đêm em khắc trông mẹ. – Nói rồi cô ấy lặng lẽ bước tiếp. Tôi đứng lặng hồi lâu nhìn cái dáng nhỏ bé của cô ấy đi trong đêm dưới ánh đèn cao áp, nó lẻ loi và cô đơn vô cùng. Bây giờ đã 10 rưỡi, một mình cô ấy đi bộ trong giờ này làm sao tôi yên tâm được.

Dưới ánh đèn cao áp, trên con đường vắng lặng với những cơn gió mùa hè thổi rì rào. Hai con người bước bên nhau. Nhưng xa cách đến vời vợi. Hai bàn tay chốc chốc có thể chạm vào nhau nhưng lại không thể. Gío thổi mỗi lúc một to. Dường như gió mùa hè đang mang cái lõi của gió mùa đông hay sao mà trong lòng người lại thấy lạnh thế này.

Những lọn tóc con của vợ cứ bay bay trong cơn gió lạnh. Cái dáng người nhỏ bé lặng im không nói gì cứ nhoi nhói trong tim. Đôi mắt buồn rười rười, cái nhìn vào khoảng không vô định mà sao cứ xoáy sâu trong lòng ta? Một không gian chết chóc vô hình dường như đang hiện hữu.

Một cái nắm tay vượt lên cái khoảng cách xa vời và không gian chết chóc. Cô ấy nhìn tôi, lặng im không nói gì. Giọt nước mắt giấu mãi trong lòng buông rơi. Đôi mắt buồn đẫm nước. Tôi siết mạnh tay mình hơn. Khẽ cười. Cơn gió mùa hè lạnh giá bỗng trở nên mát rượu. Cái siết mạnh tay từ vợ đáp trả lại. Khẽ cười. Mọi giận hờn tan biến mất. Nước mắt rơi ướt nhoè nụ cười nhưng vẫn đủ thấy đôi mắt sáng niềm vui. Tay nắm tay chúng tôi bước bên nhau. Không ai nói một lời nhưng gió đang nói giùm chúng tôi. “Đôi khi chỉ cần một cái nắm tay, mọi giận hờn cũng có thể tiêu tan!”

Chúng tôi dạo bước và trứơc mắt chúng tôi giờ đã là “Đài tưởng niệm” từ bao giờ. Đây là nơi cao nhất của thành phố. Đứng ở trên có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố rực rỡ, tươi mới trong bình minh; lung linh, huyền ảo lúc về đêm.

- Mình lên đây nhé? – Cô ấy nhìn tôi khẽ hỏi.

- Ừ!

- Anh cõng em đi!

- Hả?

- Sao chứ? Cõng em lên trên đi!

- Trời! Cao thế này bắt anh cõng lên á?

- Không biết! Bù lại lúc anh mắng mỏ em. Không biết! Nếu không cõng người ta ứ hết giận đâu!

- Thôi mà! Hay để lúc về anh cõng em! Nhá!

- Không! Cõng lên đây cơ! Cõng đi! Không biết đâu!… Thế anh có cõng không? – Đang từ nũng nịu cô ấy đổi thái độ luôn.

- Thôi được rồi. Anh cõng!

- Mệt không anh?

- À… phình… phường!

- Hì, rõ ràng là anh mệt mà!

- Vậy… anh… thả… nhá…

- Không!

Trời đất, tôi cõng cô ấy leo lên cũng phải hơn 70 bậc thang cao chót vót rồi cũng nên. Âý thế mà cô ấy vẫn chẳng chịu tha cho tôi. Biết thế từ đầu đã chẳng dám mắng cô ấy làm gì. Gìơ phải khổ thế này. Gần đến đỉnh rồi, mệt quá tôi thả cô ấy xuống, thở.

- Anh… mệt quá!

“Chụt” – Cô ấy đặt một nụ hôn lên má tôi, cười toe.

- Hết mệt chưa? – Tôi không biết phải nói gì nữa, nhưng thực sự mọi mệt mỏi tiêu biến hết. Tôi chớp lấy cơ hội hôn nhanh lên môi cô ấy một nụ hôn nhẹ ngọt ngào.

- Ê, em chỉ thơm má anh thôi, sao anh lại hôn môi em hả?

- Thì anh phải uống nứơc tăng lực chứ sao?

- Tăng lực gì?

- Là nứơc bọt của em đó! – Nói rồi tôi chạy vội lên nhưng bậc thềm cao.

- Sao lúc nãy kêu mệt mà giờ chạy nhanh thế? – Cô ấy gọi với.

- Thì giờ có phải cõng bao tải gạo đâu!

- Ê, đồ đểu! Đứng lại! Em mà bắt được thì chết với em!….


Đọc tiếp Vợ ơi, anh biết lỗi rồi - phần 10

Truyện ngắn tình yêu hay

VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1/1
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT