” Hôm nay nàng đẹp lắm.
Mái tóc nàng buông dài ngang lưng, đen nhánh. Đôi mắt to với hàng lông mi cao vút nhìn tôi lấp lánh. Chiếc áo dài trắng tinh khôi ôm sát eo tôn lên đường cong quyến rũ. Nàng ôm bó hoa hồng trước ngực và đang tiến gần về phía tôi.
Tiếng chuông nhà thờ leng keng, đôi má nàng ửng hồng, nàng bước những bước chân chậm rãi e lệ. Mọi người chăm chú nhìn nàng. Tôi thì gần như hoá đá khi nàng mới bước chân qua ngưỡng cửa nhà thờ rồì.
Hôm nay là ngày đính hôn của tôi với nàng.
Một ngày nắng trong. Một sáng mùa thu hương sữa. Một buổi lễ đính hôn có gia đình và bạn bè. Một ngày có tình yêu. Tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất vào hôm nay.
Tôi nắm nhẹ tay nàng khẽ lồng vào đó chiếc nhẫn đính ước. Nàng nở nụ cười thiên thần nhìn tôi trìu mến. Nàng nhẹ nhàng đeo lại nhẫn cho tôi. Cả căn phòng ngập tiếng vỗ tay, tiếng sâmpanh bật liên tiếp , bất ngờ nàng choàng cổ tôi, nàng hôn tôi ngấu nghiến…” Á á…
- Anh có thôi tưởng tượng đi không thì bảo.
Em véo tay tôi đau điếng khiến tôi hét toáng lên giữa chốn công viên đông người. Một vài người đi bộ quay sang nhìn chúng tôi tủm tỉm. Em vội che mặt vào lưng tôi ngượng ngùng.
Tôi nhìn em, lườm lườm:
- Thế nãy giờ ai rủ anh chơi trò chơi tưởng tượng?
- Ai bảo anh nhập tâm quá. Mà cái gì mà “nàng ôm cổ tôi hôn ngấu nghiến”?- Em chun mũi.
- Thì anh nghĩ em sẽ hôn anh như thế. Haha.
- Anh này…
- Á…
Em lại véo tôi lần nữa, đôi má em ửng hồng nhưng vẫn làm mặt lạnh quay đi. Tôi phì cười. Cái nét mặt giận dỗi của em trông đáng yêu vô cùng. Tôi kéo tay em. Em đẩy tôi ra xa. Tôi hét toáng lên:
- Ối. Mọi người ơi. Vợ tôi cô ấy giận tôi mọi…
Em vội vàng quay sang bịt chặt mồm tôi, đôi mắt mở to xem chừng xung quanh, hấp tấp:
- Anh này, anh có nói bé được không thế.
Tôi nheo mắt cười đắc thắng. Chỉ có cách này em mới hết cái trò giận trẻ con ấy. Tô gỡ nhẹ tay em khỏi mồm tôi, kéo nhẹ em vào lòng.
- Sao nào vợ. Anh muốn hét lên em là vợ của anh ngay lúc này nhá.
- Ai là vợ anh. Xí
- Thế sáng nay ai nói đồng ý là vợ anh thế nhỉ?
- Nhưng mà là cuối tuần này cơ nhé.
- Với anh. Sáng nay là em đã là vợ của anh rồi.
- Ai làm chứng???
- Anh tự nguyện làm nhân chứng.
- Ai tin anh?
- Anh.
…
+++
Chúng tôi cãi lí nhau như vậy cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Ngay cả khi đã tiễn em về nhà qua con đường hoa sữa quen thuộc, giọng nói leng keng trong vắt của em vẫn trong tâm trí tôi. Dắt nhẹ chiếc xe đạp, tôi mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ lại giây phút ngày hôm nay.
Hôm nay là ngày tôi cầu hôn em. Một ngày y như trong tưởng tượng của tôi. Một sáng mùa thu nắng trong vắt. Tôi quỳ xuống chân em, nâng nhẹ chiếc nhẫn và bó hoa hồng. Nét mặt ngạc nhiên của em vẫn sáng rõ trong tâm trí tôi. Má em ửng hồng, cái miệng nhỏ không líu lo như mọi ngày, hôm nay em ấp úng. Đôi mắt em nhìn tôi lấp lánh. Em nói tiếng ” Vâng” nghẹn ngào.
Trái tim tôi như vỡ oà trong giây phút ấy.
Tôi phì cười nhìn điệu bộ mình bây giờ. Một giám đốc sáng tạo của một công ti có tiếng trong bộ dạng : quần âu đen, áo sơ mi trắng, xe đạp đời 90. Tất cả những gì tôi đang mặc đều là vì em. Em thường nói với tôi về đám cưới trong mơ của mình khi chúng tôi vẫn là những người bạn thời sinh viên. Em mơ một ngày nào đó em sẽ được cầu hôn bên bờ Hồ Gươm. Chú rể của em là một chàng trai mặc quần âu đen, áo sơ mi trắng và đi xe đạp. Trước khi cưới em chàng trai đó phải mặc y nguyên bộ trang phục này trong một tuần.
Tôi nhớ hồi đó tôi đã cười như nắc nẻ khi nghe cô bạn khoá dưới kém tôi 3 tuổi thổ lộ như thế. Tôi đùa em là sẽ chẳng có tên nào hâm như thế đâu.
Nào ai ngờ, cái tên hâm mà tôi nói tới lại chính là tôi. Sau 5 năm kể từ khi tình bạn bắt đầu. Tôi cầu hôn em.
Em trong veo như những tia nắng buổi sáng. Bên em tôi tìm thấy hạnh phúc và bình yên.
+++
Hôm nay là thứ 2 và chủ nhật tuần này là lễ đính hôn của chúng tôi, rất nhiều thứ để chuẩn bị.
Tôi và em tay trong tay đến từng nhà người bạn một của em để đưa thiệp cưới. Ai cũng mừng nhưng chẳng người bạn nào của em thể hiện niềm vui mà tôi chấm thang điểm 10.
Tôi làm bộ não nề khi cùng em nghỉ chân bên một quán cà phê đường Lê Đức Thọ.
- Sao chẳng có người bạn nào của em nhảy cẫng lên khi thấy chúng ta sắp đám cưới thế?
Em phì cười, tiếng cười lanh canh như chuông gió.
- Anh với em đám cưới chứ họ có đám cưới đâu mà anh kêu họ phải nhảy cẫng. 23 tuổi rồi có phải ít ỏi gì đâu mà anh kêu bạn cùng lớp đại học của em nhảy cẫng.
- Thế cớ gì mà em nghĩ một người bảnh trai 26 tuổi như anh, dưới có cả trăm nhân viên mặc tây âu, áo trắng đi xe đạp cả tuần chờ ngày kết hôn?
- Anh muốn biết lí do không?- em nháy mắt tinh nghịch.
Tôi hồ hởi:
- Có.
- Lí do là không có lí do nào cả. Haha.
- Trời.
Đấy, cô ấy là cô dâu của tôi vào chủ nhật tuần này vẫn tinh nghịch và bướng bỉnh như thế đấy.
—
Tôi chở em trên chiếc xe đạp thời 90 ấy. Con đường Hà Nội như đẹp hơn mọi ngày. Em giản dị trong chiếc áo thun trắng, quần bò ngố và đi đôi giày búp bê xinh xắn. Em vẫn xinh đẹp và năng động như thời sinh viên vậy.Em khẽ tựa đầu vào vai tôi. Cảm giác bình yên đến lạ.
Tôi đạp chầm chậm quanh bồ hồ. Những vòng quay của xe đạp kêu lạch cạch êm tai. Hai bên đường hoa sữa thơm dịu nhẹ. Có lẽ cũng đã lâu rồi tôi không thấy hoa sữa. Công việc cuốn tôi đi khiến tôi không có đủ thời gian say đắm với những bông hoa tuyệt đẹp này. Hoa sữa cùng với những kỉ niệm đầu tiên của tôi và em.
Em ngồi sau tôi, cười khúc khích.
- Anh, có người vừa chụp trộm ảnh chúng mình đấy.
Tôi giãy nảy:
- Cái gì? Ai chụp cơ?
- Cái bác máy ảnh đằng kia kìa. Em vừa thấy sáng chói lên một cái. Em giám chắc là bác ấy chụp chúng ta.
- Chết. Ra xem mau, nhỡ mai bác ấy đưa lên mạng xã hội vợ chồng ta lại thành người nổi tiếng thì chết. Anh như này đã là mổi tiếng lắm rồi…á…
Em véo lưng tôi. Sao mà tôi ghét những cái véo đấy thế.
- Anh chỉ được cái tưởng tượng thôi. Mau chở em qua bên kia xem ảnh đi.
Tôi chiều ý em, lạch cạch đạp xe vòng qua bên kia bờ hồ.
- Bác, bác cho con xem ảnh vừa bác chụp được không?
Em nhảy phóc xuống khỏi yên xe, chạy lại bên người cầm chiếc máy ảnh nọ, cất giọng véo von.
Tôi chỉ biết cười trừ. Những người xung quanh đó đều nhìn tôi bằng con mắt mà theo tôi chắc mẩm trong đầu họ nghĩ tôi là tên nhà quê mới ra thành phố thì phải. Tự nhiên tôi thấy chân tay thừa thãi, một chút gì đó xấu hổ, một chút trách em vì cái ý tưởng cho chồng tương lai của em có phần ngớ ngẩn này.
- Anh, lại đây em bảo.
Tiếng gọi của em làm tôi mừng thầm, giờ thì tôi có thêm một cái công việc là dắt xe lại chỗ em, chứ không tôi nghĩ chắc tôi hoá đá nơi đây mất.
- Anh nhìn nè, em nói không có sai. Bác ấy chụp chúng mình đấy.
Em chìa ra trước mặt tôi một bức ảnh nhỏ. Tôi ngẩn người. Trong ảnh, một chàng trai đang say sưa ngắm những cành hoa sữa ven đường, sau lưng, cô gái nhỏ có mái tóc bồng bềnh khẽ tựa vào vai cậu. Nắng chiều chiếu xiên qua chiếc xe đạp của họ thành những đường nét hài hoà. Là tôi và em. Thật đẹp và lung linh đến lạ.
Người chụp ảnh bên cạnh em cười móm mém giải thích:
- Bác mới về hưu tuần trước. Bệnh nghề nghiệp ấy mà. Đi đâu cũng mang theo máy ảnh. Vừa thấy hai đưa qua bờ hồ bác chụp luôn. Trông hai đứa đẹp đôi lắm.
Tiếng em lanh lảnh:
- Chúng cháu sắp cưới đâý bác ạ.
Người nhiếp ảnh già có chút sửng sốt:
- Bác lại tưởng hai đứa là sinh viên. Nhìn cậu này…
- Anh ấy đang làm thủ tục để cưới cháu.
- À, lớp trẻ bây giờ lãng mạn thế.
Em cười hì hì.
” Lãng mạn gì đâu bác ơi, cháu đang khổ sở vì cái gọi là lãng mạn mà bác nói đây”. Rất may là tôi không nói ra cái sự thật trần trũi ấy. Kiềm chế, kiềm chế. Tất cả vì cô dâu của tôi.
Tôi vẫn đứng ngây người nhìn em và người thợ chụp ảnh đã về hưu – mà cả tôi và em chưa từng quen biết – Em vẫn là một cô gái dễ gần như vậy. Em nhí nhảnh, em hồn nhiên và trẻ con.
Nhưng có điều thật lạ. Em trong mắt tôi tự nhiên thấy lạ mà quen quen . Cứ như là em mới gặp tôi ngày hôm qua. Hình ảnh em vẫn trong veo như ngày mới gặp, nhưng có chút gì đó bí ẩn mà tôi không thể nào đoán ra được.
Phải chăng đó là những cảm xúc lạ của những người sắp trở thành chú rể?
—
Ra về . Em không quên lấy phim tấm ảnh đó. Em nói là em sẽ rửa và cho chiếu vào ngày cưới của tôi và em. Em sưu tập rất nhiều ảnh về tôi. Ảnh lúc tôi mới bé xíu, lúc mới đi nhà trẻ rồi tiểu học, trung học cơ sở, phổ thông, đại học rồi đi làm. Ngay cả bức ảnh tôi bị em đắp nguyên một cái bánh ga tô lên mặt vào sinh nhật thứ 23 của tôi em cũng đòi mang đi. Có lẽ đó là bức ảnh xấu xí nhất của tôi. Gì chứ một thằng con trai 23 tuổi lại ăn trọn một cái bánh ga tô từ cô bạn gái sinh viên năm 2, cả khuôn mặt trắng toàn kem chỉ chừa hai cặp kính sáng loáng. Nhưng tôi cũng không thể quên được đó là sinh nhật hạnh phúc nhất mà tôi từng có. Một sinh nhật vừa tròn kỉ niệm 1 năm chúng tôi yêu nhau. Tối đó chỉ có tôi, em, chiếc bánh sinh nhật trên mặt tôi và tình yêu tôi dành cho em.
Em nói em lấy nhiều ảnh của tôi như vậy là muốn cho mọi người biết chồng của em là người như thế nào. Tôi chịu thua cái triết lí đấy của em.
—
Tôi dừng xe cạnh trước cổng sắt có dàn hoa giấy quen thuộc.
- Sao đã tới nhà em rồi à. Nhanh thế. – em phụng phịu.
- Thế lên đây vợ , anh trở về nhà anh. – Tôi chọc em.
- Xí, ai cần.
- Không cần mà chẳng phải cần à.
- Không nói chuyện với anh nữa. 10 giờ rồi anh về kẻo muộn.
- Thế không mời chồng vào nhà nói chuyện với nhạc phụ, nhạc mẫu à?
- Vâng, thế để em chạy vào gọi bố mẹ em dậy cho anh nói chuyện nhé.
- Thôi, chọc em tí mà cũng định vào nhà thật.
- Thì em cũng chọc lại anh mà anh cũng tưởng là thật.- Em cười khúc khích.
- Em cứ chọc anh nữa đi. Bao giờ là vợ anh thì…Á…- Đây là cái véo tay thứ 4, Vợ ơi là vợ.
- Cho anh chừa cái tội định bắt nạt em.
Em lè lưỡi chọc tôi.
- Em véo tay anh cái thứ tư rồi đấy nhé.
- Còn đây là cái cuối.
Em bất ngờ ôm cổ tôi, đặt khẽ lên môi tôi nụ hôn cuối ngày. Ngọt ngào và hạnh phúc.
++
Thứ tư, tôi và em vẫn trên chiếc xe đạp cọc cạch. Tôi trở em đi mời những người bạn của tôi. Khỏi phải nói họ ngạc nhiên tới cỡ nào. Từ trước tới giờ khó mà thấy tôi đi xe máy chứ đừng nói là xe đạp, mà lại là đời 90. Đâu ai biết để thuê được cái xe này tôi đã phải phóng xe ra tận ngoại ô thành phố suốt cả buổi sáng mới tìm được cái xe ưng ý nhất. Còn cả mấy bộ quần áo nữa, tôi đã phải đặt riêng một tiệm may để có được 3 bộ như thế này. Gì chứ có lật tung cả thành phố nên cũng không tìm được một cái quần tây âu đời cũ như lời em nói.
Tất cả là vì cô dâu của tôi. Tôi vẫn lẩm nhẩm câu nói đấy trong đầu như là một vũ khí lợi hại từ cái nhìn của mấy đứa bạn. Thật ra thì tôi toàn được khen suốt. Nào là lãng mạn như phim Hàn Quốc, trông rất thư sinh, đậm đà bản sắc Việt.
Nghe mà cũng hả lòng hả dạ. Chí ít thì đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thích thú với cái bộ quần áo mà tôi đang mặc.
Em cả buổi cứ cười suốt, ánh mắt nhìn tôi lấp lánh.
Phải mất những ba ngày mới đưa hết số thiệp cưới cho bạn bè của tôi. Một phần vì tôi nhiều bạn, một phần cũng là bởi phương tiện mà chúng tôi đang đi. Ba ngày đạp xe mà người tôi như muốn gãy ra từng khúc.
+++
Thứ 6- còn 2 ngày nữa là tới đám cưới của chúng tôi. Em nói em muốn đi bộ.
Tôi chiều ý em.
Nơi mà chúng tôi đi qua đều là những nơi gắn với những kỉ niệm tình yêu của hai đứa. Đó là cái quán nước quen thuộc bên cạnh gốc cây sữa xù xì, cái quán nước mà lần đầu tôi quen em. Một sinh viên năm nhất và năm cuối tranh nhau cái ghế.
- Anh còn nhớ lần anh làm em té ghế ở đây chứ – Em khuấy nhẹ cốc trà chanh.
Tôi ngồi cạnh em. Nét mặt giả tỉnh queo:
- Không.
- Có thật là anh không nhớ không?- Em giơ những ngón tay thon thon chuẩn bị véo tay tôi.
- Có. Gì mà em suốt ngày cấu véo anh.
- Tại anh cứ chọc em.- Em chống chế.
- Thì cái làn đầu tiên gặp em làm anh ngã trước còn gì nữa.
- Tại anh cướp mất gói ngô cay của em nên em lấy ghế cho anh ngã chỏng quơ.
- Đấy cũng là lí do hồi ấy anh cho em ngã theo đấy.
- Sao hồi ấy em ghét anh thế không biết.- em lè lưỡi chọc tôi.
- Thế chắc anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên á?
- Biết đâu được.
- Có em yêu anh trước thì có.
- Anh đấy.
- Em thì có.
…
Nhìn chúng tôi cãi nhau thế chắc chẳng có ai nghĩ chúng tôi sắp cưới. Chẳng thế mà bà hàng nước cứ nhìn chúng tôi rồi lại tủm tỉm cười. Em ghé sát tai tôi thì thầm:
- Có lẽ chiều nay chúng ta nên đi làm áo đôi giải thích anh ạ.
- Em định làm áo như thế nào_ Tôi thích thú.
- Anh mặc áo ghi: Cô bên cạnh là vợ của tôi. Còn em sẽ mặc chiếc: Anh bên cạnh định cua tôi. Haha!
Nói xong em vụt chạy. Tôi ngớ người, vùng chạy đuổi theo em.
Bên em tôi thấy mình trẻ lại và vẫn còn yêu đời lắm.
Chúng tôi còn đi qua rất nhiều nơi. Những dãy phố cổ nơi tôi và em hẹn hò, Những con đường hoa sữa thân quen. Em nhí nhảnh mua cả chùm bóng bay hồng hồng trông rất ngộ. Em hét ầm ầm khi chơi trò trượt cỏ như ngày đầu chúng tôi quen nhau. Em vẫn hồn nhiên trát kem lên mặt tôi, vẫn nũng nịu đòi tôi cõng khi mỏi chân.
Em vẫn là em của ngày xưa. Đáng yêu và trong veo.
…
Cuối ngày, em và tôi tay trong tay trên con đường ngát hương sữa. Chúng tôi cứ đi như vậy trong im lặng. Hạnh phúc đâu phải là lời nói.
Cánh cổng quen thuộc nhà em lờ mờ ẩn hiện. Trong giây lát em bất ngờ khựng lại.
- Anh, ngày mai chúng ta không gặp nhau rồi. Chủ nhật em sẽ là vợ anh. em hỏi anh một câu cuối nhé?
Tôi nhìn em, khẽ mỉm cười:
- Vợ có hỏi anh cả chục câu anh cũng muốn lấy vợ.
- Nhưng mà em hỏi câu khó hơn.
- Ừ.
- Anh yêu em vì điều gì?
- Trời. Ngốc. Em hỏi anh lần đầu khi anh nói yêu em. Anh vẫn nhớ nhé.
- Thế còn bây giờ?
- Vẫn thế. Anh yêu em vì em là em._ Tôi trả lời em không chút đắn đo.
Em nhìn tôi khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh. Tôi đoán là em cảm động và chuẩn bị hôn tôi. Đôi mắt tôi lim dim.
- Á, vợ ơi là vợ, cái véo thứ 5 rồi đấy nhá- Tôi la toáng lên,
- Ý đồ đen tối. Phạt.
- Ý đồ trong sáng. Nói thẳng ra đi. Em muốn hôn anh phải không. Đây hôn đi, không phải ngại đâu em. Đây… Á… Vợ, cái thứ 6. Anh sẽ ghi sổ nợ.
- Không chọc anh nữa. Hôm nay em muốn nói với anh một sự thật.
Đôi mắt em trùng xuống, hình như em khóc.
Tôi luống cuống:
- Sao vậy vợ? em bị làm sao à?
- Không, chỉ là em thấy có lỗi với anh. Anh tin tưởng em như thế. Vậy mà, em…
- Em làm sao?- Tôi lo lắng nhìn em.
- Đây, anh đọc cái này đi rồi sẽ rõ. Về nhà anh hãy đọc. Nếu anh vẫn còn muốn cưới em thì anh hãy quay lại. Nếu không thì…em sẽ huỷ nó giúp anh. Em xin lỗi.
Tôi đứng ngây người nhìn em khuất dần sau chiếc cổng sắt. Em nói gì lạ vậy. Em sẽ huỷ đám cưới là sao?
Tôi thất thểu về nhà mà lòng rối bời. Chỉ còn qua đêm nay và ngày mai nữa thôi em sẽ chính thức là vợ của tôi. Vậy mà hôm nay em lại đắn đo về lễ cưới đó. Tôi yêu em và em yêu tôi. Tình yêu còn gì tuyệt vời hơn thế. Nhưng sao em lại băn khoăn?
Sực nhớ ra tờ giấy của em. Tôi mở ra đọc:
” Gửi cho anh- chàng trai em yêu.
Chắc anh khó hỗn độn lắm khi nghe em nói những lời nói vừa rồi đúng không? Em xin lỗi vì đã che giấu anh, thật sự thì em muốn nói với anh rất lâu rồi, nhưng…em không đủ can đảm.
Nhưng trước khi em nói ra những điều cần phải nói. Em sẽ giải thích cho anh lí do tại sao em muốn anh mặc quần áo như vậy và đi xe đạp. Em muốn anh là người đàn ông duy nhất bên cạnh em, cùng em đi hết con đường mà chúng ta đã chọn. Áo trắng, quần âu là trang phục mà em và anh đã mặc khi lần đầu tiên mình yêu nhau tại trường đại học 5 năm về trước, và em nghĩ khi về già anh cũng sẽ mặc như thế. Anh sẽ nắm tay em đi đến cuối con đường chứ?
Chúng ta sẽ đi thật chậm anh nhé. Sẽ thật chậm như vòng quay xe đạp mà anh chở em. Thật chậm để cảm nhận tình yêu của chúng mình. Đừng nhanh qua để khi về già ta giật mình vì những những yêu thương chưa kịp trao.
Điều cuối cùng em muốn nói với anh cũng là điều quan trọng nhất. Nó là nỗi ám ảnh của em. Sự thật thì em không lung linh như những gì anh nghĩ. Em không còn trinh trắng nữa anh à. Em là gái mất trinh. Một thằng đàn ông xấu xa ở xóm trọ cũ của em giở trò đồi bại khi em ở nhà một mình. Em tưởng đã chết đi từ giây phút đó.
Em không xứng với anh. Không xứng với cái vẻ ngoài hào nhoáng của anh. Em chỉ là một cô gái tầm thường. Em xin lỗi.
Nếu anh suy nghĩ lại thì chủ nhật tuần này sẽ vẫn là một ngày bình thường như bao ngày khác anh nhé. Em và anh sẽ vẫn là những người bạn.”
…
Lá thư trên tay bất ngờ rơi xuống. Trái tim tôi như vỡ vụn. Em- người con gái trong veo trong mắt tôi, người con gái tôi yêu, cô ấy bị cưỡng hiếp???
Tai tôi ù ù, tôi ngã khuỵ xuống chiếc ghế bên cạnh. Vậy, là cái thằng nào? Cái thằng khốn nạn nào khiến em như vậy? sao em không nói cho tôi?
Tôi thấy lòng tê tái, sao tôi có thể trách em được. Tự hỏi lúc đó mình đã ở đâu? Trong lúc em tuyệt vọng nhất chắc tôi đang ở đâu đó vì công việc. Công việc còn ý nghĩa gì vào lúc này cơ chứ? Lúc em cần tôi nhất thì tôi đâu có cạnh em. Tôi thấy thương em, tôi yêu em nhiều hơn. Không, vợ à, dù thế nào anh cũng yêu em. Dù em không còn trinh trắng, dù em bị cưỡng hiếp, anh vẫn yêu em. Anh yêu nét trẻ con trong em, yêu nụ cười leng keng tiếng chuông gió của em, yêu con người em. Anh chọn em. Anh không chọn cái màng trinh mỏng manh ấy.
Nước mắt rơi trong vô thức, tôi vùng chạy. Tôi phải chạy tới bên em, tôi không trách em, tôi phải cho em biết là tôi yêu em nhường nào. Tình yêu 5 năm đâu phải dễ dàng bị đánh đổi bởi cái chữ trinh đè nặng bởi tư tưởng phong kiến kia. Nếu đàn ông mà có chữ trinh thì thử hỏi còn có bao nhiêu người đủ tư cách lấy vợ? Tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với em, nhưng những buổi tiệc tùng bên sếp và cách những vị khách của tôi ở lại qua khách sạn thì tôi biết. Đàn ông rõ ràng có thể ngủ với nhiều người đàn bà nhưng tại sao lại muốn người vợ của mình còn trinh trắng?
—
Tôi thở hổn hển trước cổng nhà em. Em vẫn đứng đó đợi tôi, đôi mắt lấp lánh. Tôi không để em cất lời trước, tôi ôm em. Tôi siết chặt em trong vòng tay của mình. Tôi khóc.
- Anh xin lỗi. Xin lỗi.
Em cũng khóc, tiếng em nghẹn ngào.
- Không, em…
- Xin lỗi vì anh đã không ở bên em những lúc anh em cần anh nhất. Nhưng anh vẫn muốn lấy em, hãy là vợ anh.
- Em… Anh vẫn lấy em khi em không còn…
- Anh yêu em, Chỉ vậy thôi.
- Vâng.
Tiếng em nhẹ nhàng đáp lại tiếng lòng tôi. Tôi vẫn ôm em. Thật chặt.
- Anh này, em xin lỗi anh.
- Không, đừng nói gì hết- tôi ngắt lời em.
- Nhưng em đang nói dối – tiếng cười lanh canh lãn trong tiếng khóc làm tôi ngập ngừng. Tôi buông vai em.
- Em nói dối là sao?
- Lá thư, là em nói dối đấy.
- Hả??
- Thật ra em không bị cưỡng hiếp. Em chỉ muốn biết anh còn muốn lấy em nữa không khi em là một người đàn bà.
- Bộ em thích thú với cái trò làm anh khổ sở thế hả_ Tôi hét toáng lên nhìn em.
Một tay em choàng lên cổ tôi, một tay khẽ lau những giọt nước mắt vương trên mắt tôi, em nũng nịu:
- Nhưng mà biết anh yêu em nhiều như thế. Em hạnh phúc lắm chồng ạ.
- Nhưng mà có điều kiện, vợ hứa anh một chuyện_ Tôi chừng mắt nhìn em.
- Chuyện gì em cũng hứa hết_Em toe toét.
- Lần sau không được véo tay chồng nữa đâu đấy . Đau chết đi được.
Em cười giòn tan. Em hôn tôi. Một nụ hôn y như tôi đã tưởng tượng.
Vợ ơi là vợ.