1. Nó – Một đứa con gái kì quặc và khó chịu. Nó luôn tạo ra một rào cản vô hình ngăn không cho mọi người được phép đến gần. Có lẽ… Đó là “Phép tắc của quỷ”….
Nó có thể nhăn mặt và gạt phăng đi tất cả lời nói của mọi người xung quanh. Nó được xem là đứa cứng đầu, ương bướng, ngang ngạnh và đôi khi láo.
Nó luôn làm theo ý mình, không chịu nghe lời người khác.
Nó sống khép mình, nó ghét giao tiếp, nó chưa từng có ý định sẽ nhắc lại câu vừa nói lần hai. Bởi vậy, nó không được mọi người xung quanh yêu quý như những đứa con gái xinh đẹp, dịu dàng khác. Trong mắt mọi người, nó luôn là cái gai, là một con nhỏ kiêu kì, khác biệt và đáng ghét.
Nó không thích những loại nhạc sôi động, không thích những nôi náo nhiệt và đặc biệt “ghét” những người nói nhiều. Nó ghét những câu nói thừa không cần thiết.
Nó thường ngồi nghe những bản nhạc buồn, sâu lắng bên dòng sông nhỏ khuất sau rặng núi già. Đó là nơi không có một bóng người qua lại, chính vì thế nó mới tìm đến. Nó thích sự yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Nó yêu những ngọn gió nhưng không hề thích những vì sao. Nó thích ngắm trời đêm đen đặc không vì tinh tú, treo lơ lửng duy nhất một mảnh liềm đơn độc. Đối với nó, bầu trời không sao là đẹp nhất, trong veo và đắng ngắt. Giống như…nó…
Nó sống quá khép mình nên luôn bị gắn cái mác “con nhỏ kỳ dị”.
Nó ghét màu hồng, thứ màu làm lòa mắt người ta ở hiện tại, quá rờm rà và mất thời gian. Đặc biệt thích hai màu đỏ-đen, quyết đoán.
Sở thích của nó rất kỳ lạ.
Ở nhà, mẹ nó xai gì thì nó làm nấy, cứng nhắc, đôi khi ngoan ngoãn đến mức khó chịu. Dù cho việc có nặng, vất vả đến đâu thì nó cũng cố gắng tự làm cho xong, ở nó không tồn tại định nghĩa của hai chữ “nhờ vả”, không cần giúp đỡ. Nó ghét cái gọi là thương hại. Ngoài ra, nó chỉ làm một việc duy nhất là ngồi một mình trên ban công, tai đeo phones và lặng nhìn chiếc lá vàng rơi rơi trong không khí.
Nó ngủ, học và nghe nhạc.
Lịch trình hằng ngày của nó chỉ có thế. Đơn điệu và cứng nhắc.
Nó không đi chơi, không giao lưu, không kết bạn.
Nó thích một mình.
Chợt…
Một ngày nắng đổ dài trên con đường đất quen thuộc, soi rọi cái bóng nhỏ bé, mảnh khảnh, đơn độc của nó, nó khoác trên mình bộ đồng phục khô khan, đeo chiếc balô to đùng, đen xì và xấu xí.
Nó mặc kệ, không quan tâm mưa nắng.
Nó vẫn đeo phones và một mình bước đi như thế.
Ào!
Cơn mưa rào từ đâu dội đến, mang hơi nóng phả ra từ đất.
Giọt mồ hôi nhỏ rịn ra trên trán.
Nó vội vã lau đi và chạy vào trú trong một cái mái hiên nhỏ, ngôi nhà cũ kĩ nằm phía sau.
Nó ngước đôi mắt đen láy, trong veo nhìn lên bầu trời đen, xám xịt từ bao giờ. Nó bỗng nở nụ cười kỳ quái.
Nó ngắm nhìn ngôi nhà phía sau. Kiểu dáng của một ngôi nhà tranh, quá cũ nhưng lại mang vẻ đẹp bí ẩn của người nghệ sĩ.
Nó vô thức tiến lại phía cánh cửa.
Két!
Tiếng thời gian rít trên cánh cửa. Đám bụi dơ bẩn bám trên cánh cửa dính đầy lên bộ đồng phục nâu của nó.
Nó lặng lẽ bước vào ngôi nhà chìm trong sự yên tĩnh, nằm một mình đơn độc, tách biệt khỏi sự náo loạn chốn phố phường.
Tối đen.
Nó không thể nhìn thấy cái gì, nhưng bước chân nó vẫn dợm đều trên nền gỗ cũ như đã được lập trình, đưa nó tới phía hắt ra thứ ánh sáng màu trắng yếu ớt xuyên qua ô cửa kính được lau chùi sạch sẽ.
Hương café đen, đắng ngắt phả vào cánh mũi nó.
Đôi mắt nó hơi sững lại nhìn chàng trai trẻ có nét đẹp thanh tú, thuần khiết đang nghiêng đầu ngắm những giọt nước trong suốt như pha lê đang trườn mình trên lớp kính mỏng. Mái tóc nâu lòa xòa trước mặt làm anh trông lãng tử hơn, đôi môi khẽ nâng lên một nụ cười khó hiểu. Nó nhíu mày, đứng lặng ở phía xa nhìn anh, bất động.
Đôi môi mỏng như cánh hoa của anh chợt nâng lên, hai bàn tay chống cằm cũng hạ xuống, giọng anh ấm như ly trà sữa, ngọt ngào và sâu lắng:
-Em uống cùng tôi chứ!?
Nó im lặng, đôi mắt đen láy đang nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc ánh lên tia cười…
-Đừng ngại! Hãy lại đây và làm bạn với tôi một buổi chiều! – Anh mỉm cười, đẩy nhẹ chiếc thìa kim loại ánh lên thứ ánh sáng lạnh lùng đang nằm trong ly café đen đắng.
Nó tiến lại, ít nhất thì anh cũng không đuổi nó đi như cái cách người ta vẫn hay làm với nó.
Nó ngồi xuống, đối diện với anh, ánh mắt ương bướng nhìn anh.
Anh đẩy ly café sữa nhỏ về phía nó.
Anh khẽ cười, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt đen của nó:
- Em hãy uống và ngắm những giọt nước mát lạnh đang lăn dài ngoài kia!
Nó im lặng. Ánh mắt ương bướng vẫn chăm chú nhìn anh.
Anh không quan tâm tới thái độ thờ ơ của nó, dường như với anh, chỉ cần nó lắng nghe là đủ.
Anh nhấp một ngụm đen đắng.
-Em giống như ly café sữa ấy và những giọt mưa ngoài kia !
Nó vẫn im lặng, nhưng ánh mắt nó đã dịu đi và khép lại, nó mệt mỏi. Thực sự nó rất mệt, nó cần sự bình yên, nó gục xuống bàn và ngủ.
Chàng trai đối diện không hề quan tâm tới việc nó đang hiên ngang xâm chiếm phần lớn chiếc bàn của anh, lặng lẽ lắc lắc thứ nước đen, lấp lánh trong ly và đứng dậy bước đi, để lại nó chìm đi cùng với bóng tối.
Nó khẽ vươn vai và bừng tỉnh.
Hai nắm tay nhỏ xíu của nó dụi mắt.
Nó ngơ ngác nhìn và dần hiểu ra.
Một tờ giấy trắng nằm im lìm trên chiếc bàn gỗ cũ.
Nó cầm tờ giấy trong tay và bỏ đi, để mặc ly café sữa đã nguội lạnh trên bàn.
2.
“Em hãy đến đây khi em muốn!”
Đó là tất cả những gì anh để lại cho nó.
Nó mím môi, ánh mắt thờ ơ rơi vào khoảng không bình yên phía trước, nó cất tờ giấy trắng ấy vào cái ngăn con trong cùng balô.
Kể từ hôm ấy, ngày nào nó cũng đến ngôi nhà cũ kĩ ấy, nó cũng gặp anh. Đơn giản là nó chỉ muốn yên tĩnh, bên cạnh anh, nó luôn cảm thấy bình yên đến lạ.
Nhưng mặc kệ, nó không hề nói, để anh độc thoại. Cũng chỉ là những câu nói vu vơ anh vô tình thốt ra, có lẽ anh muốn xoa dịu tâm hồn trống trải, vô vị của nó, cũng có thể anh chỉ nói vậy thôi. Cả nó và anh đều không có ý định nghe giọng nói của nó. Anh chỉ cần nó nghe còn nó chỉ cần lặng yên nghe anh nói.
Việc duy nhất nó làm ở đây là nghe anh nói và ngắm đôi mắt xanh biếc của anh, ngắm chán thì nó lại ngủ.
Có đôi khi nó thờ ơ ngắm nắng, ngắm gió, ngắm mưa, ngắm lá vàng bay bay trong gió, qua ô cửa kính trắng.
Ngắm chán thì nó ngủ.
Lịch trình của nó đã cài thêm việc đến đây mỗi buổi chiều, thay vì đến con sông sau rặng núi như thường ngày.
Gương mặt nó, dường như chưa bao giờ biểu hiện một cảm xúc nhỏ nhoi nào đó.
Nó lạnh như băng…
Lê từng bước chậm chạp và khó chịu…
Ngày nào nó cũng đến gặp anh, nghe anh nói…
Cảm giác cô độc đã xâm chiếm và điều khiển lý trí của nó đã lâu, nó không quan tâm anh là ai ? Là người xấu hay tốt ? Có ý đồ gì khi tiếp cận với nó ?
Cảm xúc của nó dường như đã chai sạn.
Anh cũng như nó, chỉ cần một người lắng nghe là đủ, anh không yêu cầu nó phải an ủi hay làm anh vui. Có thể, anh chỉ coi nó là vị khách qua đường…
Dần dần, thời gian đã bào mòn đi tảng băng đóng chặt trong tâm hồn nó.
Nó bắt đầu cảm nhận được mùi vị của yêu thương.
Cảm giác thật lạ và có chút thú vị.
Nó bắt đầu thấy nhớ khi không được nghe giọng anh.
Nó cảm thấy bối rối trước khi gặp anh.
Nó cảm thấy ấm áp và bình yên khi ở cạnh anh.
Và đôi khi… Nó thấy nhớ nụ cười của anh da diết.
Nó ngước đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đen ánh lên sự quyết đoán và mạnh mẽ, nó không ngại ngùng mà đưa ngón tay…chạm vào bờ môi mềm của anh.
-Em rất thích anh !
Chất giọng trong trẻo vang lên, phá vỡ sự cô độc trong trái tim anh.
Đôi mắt xanh biếc khẽ ngây ngô trước giọng nói và đôi mắt long lanh, đáng yêu ấy.
Đã rất lâu rồi…
Nó mới cất tiếng nói…
Nhưng thật kỳ lạ, nước mắt nó chợt lăn dài trên gò má.
Nó không hiểu vì hạnh phúc hay vì những nỗi buồn mà nó kìm nén bấy lâu nay đã bộc phát, tuôn trào…???…
Áp sát đôi môi mềm như nước của nó vào bờ môi lạnh lẽo của anh.
Vị ngọt tan trong hai trái tim…
Vị mặn của nước mắt tan trên hai bờ môi…
Kể từ hôm ấy, nó như biến thành người khác, nó yêu đời hơn.
Nó tự tay trồng một chậu hoa mười giờ nhỏ xíu, duy nhất có một cây đơn độc. Chậu hoa ấy cũng giống nó… Sức sống mãnh liệt đến đáng nể…
Nó không còn im lặng và giấu nhẹm nỗi buồn sâu trong đáy lòng nữa.
Nó thường nói chuyện, trút hết những nghĩ suy với cây hoa nhỏ bé.
Nó vẫn đến ngôi nhà đó với anh…
Nó vẫn im lặng nghe anh nói…
Nhưng sau mỗi câu anh nói, nó lại vô thức thốt ra hai từ “ em biết ! ” như một thói quen khó bỏ…
Đáy mắt anh chợt ánh lên tia cười kỳ quái, nhưng anh chon sâu vào lòng, không hề để nó nhận ra…
Anh vẫn mờ nhạt và lạnh lùng như thế…
Rồi một ngày, bông hoa mười giờ đầu tiên nở rộ, đẹp như một bức vẽ, cánh hoa nhỏ xíu đan vào nhau như chiếc váy xòe của những cô gái múa bale, yêu kiều và duyên dáng… Cánh hoa hồng thắm như đôi môi ngọt ngào của nó.
Nó vội vã ôm chậu hoa vào lòng và chạy đến ngôi nhà quen thuộc.
Nó mở cửa thật nhẹ, không phát ra âm thanh, đôi chân nhỏ khẽ bước vào…
Nó muốn gây bất ngờ cho anh.
Ngôi nhà vẫn tối và lạnh như thế.
Nó bước đến chỗ chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ quen thuộc – nơi mà nó và anh hay ngồi.
Chợt đôi mắt nó tròn xoe nhìn cảnh tượng trước mặt.
Anh…đang ôm một cô gái vào lòng và say trong nụ hôn nồng nàn với cô gái ấy…
Nó không nói…
Nó không giận…
Nước mắt nó không rơi…
Nó không hề bước thêm…
Cũng không có ý lùi lại…
Nó im lặng ôm chậu hoa nhỏ trong tay…
Lòng nó chợt thắt lại…
Có cảm giác khó chịu nào đó dâng lên trong trái tim nó…
Đôi mắt nó không hề giận dữ hay bởi nó đã quá quen với cảm giác bị người ta phản bội, xa lánh ?
Vô thức, đôi chân đưa nó đến cánh cửa sổ quen thuộc.
Anh giật mình như đứa trẻ ăn vụng bị mẹ bắt được, anh buông cô gái lỏng hơn nhưng không hề có ý định bảo cô ấy đi…
Hai người họ nhìn nó.
Nó im lặng, đặt chậu hoa mười giờ và hai mảnh giấy nhỏ trên bàn. Nó lặng lẽ như một cái bóng, cô đơn bước ra khỏi ngôi nhà ấy.
Nó không quan tâm, không quan tâm đến cái thứ gọi là tình yêu nữa.
Nó bước những bước lạnh lùng trên con đường đất dài cô quạnh không một bóng người.
Nó ngước nhìn bầu trời cao, nước mắt nó nín nhịn chợt lăn dài vào trái tim nó, xót xa…
Nó trở về quỹ đạo của cuộc sống trước kia, sống cuộc sống của một cái xác vô hồn.
Cô gái cúi chào anh và bước đi, anh đưa tay quệt vết son môi đỏ bóng trên miệng.
Ánh mắt anh hướng về phía chậu hoa mười giờ nhỏ xíu và cầm hai mảnh giấy trắng trong tay. Một tờ là lời nhắn trước kia anh để lại cho nó, còn một tờ viết vỏn vẹn vài chữ:
“ Cảm ơn anh !
Tặng anh !
Tạm biệt anh!
Em yêu anh!”
Anh chợt nhíu mày…
“Tạm biệt anh ! “
Là sao…???…
Lẽ nào, nó đã biết trước chuyện này nên cố tình đến để vạch trần bộ mặt thật của anh ???
Anh nhìn dấu chân còn in lại trên sàn của nó, môi anh khẽ cười một nụ cười ma quái…
Vài ngày sau, anh nhận được một bức thư trước cửa, là thư của nó.
“Anh… Đừng quá ngạc nhiên khi em tạm biệt…!
Em thích anh! Thật sự rất thích anh !
Em đã không tin vào cái gọi là tình yêu !
Cho đến ngày em gặp anh !
Tình yêu với em, nó thật nhỏ bé.
Đơn giản chỉ là được gặp anh và nghe anh nói.
Tạm biệt anh ! Không có cuộc vui nào là không có hồi kết !
Tạm biệt “ Em thích anh! “
Em yêu anh! “
Đó là một trang nhật ký nó đã viết…
Anh chợt cười, nụ cười huyễn hoặc trên môi…
Anh sớm biết, nó không đơn giản như mọi người nghĩ.
Nó biết đó là trò chơi anh giành cho nó.
Anh vội vã lao ra khỏi ra, đóng sầm cánh cửa gỗ đã đen màu lại.
Nó không còn đến ngôi nhà ấy nữa…
Nó trở lại là nó của ngày xưa…
Chiều.
Nó thả mình xuống bãi cỏ xanh mướt sau núi, nơi này, đã lâu lắm rồi nó không đến.
Nó lắng nghe bản nhạc buồn vẳng bên tai.
Đôi mắt nó mệt mỏi khép lại.
Hờ hững…
Chợt có một cơ thể thả xuống bên cạnh nó.
Mặc kệ!
Nó không quan tâm!
Âm thanh ấm áp ngày nào mà lâu lắm rồi nó không được nghe, nó nhớ:
-Anh đã từng nói em giống ly café sữa và mưa !? Em biết tại sao không ? Bởi em luôn là một kẻ cô độc, thực chất, ai cũng cô độc giống em, như những hạt mưa. Nhưng họ luôn nghĩ em là kỳ quặc chỉ vì em giấu nhẹm đi cái vị ngọt ngào bên trong tâm hồn em ! Như ly café sữa ấy…Em cũng biết yêu ! Cũng biết hạnh phúc khi trồng tặng người em yêu chậu hoa nhỏ và cũng biết buồn khi thấy người em yêu hôn một cô gái khác không phải là em. Em là cô gái tuyệt vời hơn họ nghĩ! Em tinh tế và giàu cảm xúc hơn những gì họ thấy ở em! Chỉ là em giống một quyển sách quá dày và bí ẩn làm người đọc khó hiểu, phải vắt não ra để đọc, để cảm nhận cái hay, cái độc đáo trong cuốn sách không hề đơn giản ấy! Và tôi biết, em còn tuyệt hơn thế nữa ! Em yêu đời, hồn hậu hơn tôi nghĩ ! Bởi vậy… Tôi yêu em, cô gái nhỏ qua đường !
Nó mở mắt nhìn anh.
Hai đôi mắt lạnh lùng chợt biến mất…
Tia nhìn hạnh phúc ngập tràn…
Màu hồng ngọt ngào bao trùm con người trong mắt nó – thứ màu sắc nó ghét nay trở lên thật đáng yêu trong mắt nó.
Không hẹn mà cả hai đôi môi cùng mỉm cười…
Hai giọt nước mắt chợt lăn dài trên hai gò má…
Nó mỉm cười, nụ cười trong veo như nước Thu, hai tay nó dang rộng, bờ môi mấp máy tiếng yêu:
-Em yêu anh! Nhiều như thế này này!
“Hãy yêu thương và trao đi yêu thương vì dù bạn có khô khan thế nào thì bạn vẫn tuyệt vời hơn họ nghĩ!”