watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện teen Yêu thương

Đôi khi tình yêu chính là một giấc mộng đẹp do con người ta vẽ nên. Có những giây phút ta muốn bỏ mặc cả thế giới ngoài kia, đứng giữa vạn người mà ôm lấy một người. Không cần xã hội ngoài kia có chấp nhận hay không, chỉ cần có trời xanh chứng giám chúng ta thật lòng yêu nhau là được. Nhưng thật phũ phàng, tình yêu thật sự lại thực tế hơn rất nhiều.

***

Mưa tạnh, cô nói với người đàn ông đứng cạnh bên mình.

“Theo anh, trên mỗi chiếc lá có bao nhiêu gân xanh?”

“Còn tùy mỗi loại cây.”

“Không. Chỉ có một gân chính ở giữa thôi, còn lại chỉ toàn là nhánh phụ.”

“Hồi xưa em còn học bên Sinh nữa à? Sao anh không biết nhỉ?”

“Mưa bốc hơi mất rồi. Mình chia nhau mà rẽ sang hai lối nhé. Mỗi người một hướng, cứ thế mà đi.”

Thật khẽ khàng, thật vội vàng, cô băng ngang đường bỏ đi mất hút. Anh nhấc cao đôi chân đuổi theo, cho đến khi giữa những ngã rẽ, ánh đèn đường vàng vọt hắt bóng vào những ô cửa kính bên đường, anh mới dừng lại. Tình yêu hóa thành giọt nước mưa trái mùa, cố bám víu nơi mái hiên, rồi uể oải buông mình xuống mặt đất, vỡ nát.

Yêu thương 

1. Mùa chạy khỏi tuần hoàn.

Minh, người bạn thân thiết duy nhất của tôi trở về nhà, bất giác ôm tôi thật chặt, hơi thở của cậu ấy phả vào gáy tôi, mang theo nỗi cô đơn vất vương đến choáng váng đầu óc. Tôi không kịp nói được điều gì, Minh đã buông tôi ra. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ rối tung lên, có vài sợi con lòa xòa trước trán, khẽ nhích mình nhảy vài điệu lung tung trong gió. Tôi thấy lòe nhòe hơi nước đọng trong mắt Minh, như sắp khóc, mà cũng như vừa khóc xong rồi, nhưng mà Minh chỉ cười, nụ cười nhẹ tênh như khói tỏa ngang trời.

“Mình chia tay người ta rồi”

“Vì sao?”, tôi hoảng thốt.

“Vì tóc người ta dài, vướng vào khuy áo mình”, Minh buông lơi nhẹ bẫng.

Lặng im. Rồi tôi ôm Minh đặt giữa lòng, để tóc Minh đặt dưới cằm mình. Còn mắt Minh đặt ở tim tôi, nước mắt cậu ấy rơi vào tim tôi. Tôi nhớ năm đó, chúng tôi gặp nhau giữa lớp học, hai đứa như hai cá thể khác biệt, thường đi cùng nhau, vui đùa có nhau, lại thích bày trò nghịch ngợm nên sau đó tốt nghiệp, thi đậu vào cùng một trường đại học, hai đứa thuê chung một căn nhà trọ. Hồi ấy Minh có yêu một người, chỉ đơn thuần là tình cảm trong sáng nhẹ nhàng, cậu ấy không bao giờ làm chuyện mất mặt, cũng không làm chuyện phiền hà tới người đó, nhưng khi đối phương biết được, người ta đi rêu rao Minh, xem thường và phỉ báng cậu ấy. Suốt nhiều năm sau đó, Minh trở thành một đứa trẻ trầm cảm, tự ti, co mình lại như ốc sên giữa biển, mỗi tối thường nằm ôm tôi thật chặt, rồi nước mắt rỉ ra. Sau đó Minh đi làm thêm, dần cởi mở hòa đồng hơn, quen biết được một cô bạn, cũng khá thân. Cho đến một tuần trước, cậu ấy trở về nhà mệt nhoài, chỉ nhìn tôi cười, và nói với tôi, Minh đang quen cô bạn ấy.

Tôi thường nhìn thấy trong mắt Minh một nỗi đau giằng xé đến cực độ. Ngay cả tiếng khóc của cậu ấy cũng kìm nén và mang đầy vị chua xót. Sinh nhật một năm về trước, tôi nhớ Minh nói với tôi: “Điều ước duy nhất của mình chính là mọi khoảnh khắc trong cuộc đời này đều được sống thật với chính mình. Nhưng cuộc đời thật tàn nhẫn, tất cả bọn họ ngoài kia không ai cho mình làm điều đó. Còn mình, mình quá yếu đuối, mình không thể đấu lại họ nổi. Yên Linh, Yên Linh, mình phải thay đổi thôi, đúng không?”. Sau đó, Minh đã thật sự thay đổi. Nhưng càng cố gắng, tôi chỉ càng thấy sự bất lực tuyệt vọng kéo dài trong đôi mắt đen láy của cậu ấy.

2. Tim chạy khỏi lồng ngực

Tôi ngồi thẫn thờ giữa vạn vạn nỗi buồn mắc trên ngọn cây. Gió thổi trên lá, làm rơi mất nỗi buồn, nỗi buồn hóa thành nước mắt. Tôi khóc, nước mắt rỏ giọt xuống đôi gò má gầy sưng tấy. Đoạn, Minh đi làm về, gương mặt tôi đã lem nhem đủ đầy những oán ức. Oán cái gì, oán chính bản thân mình đã cố chấp yêu anh và ức về cuộc đời, luôn khinh rẻ kẻ thứ ba. Mà thật ra, chính tôi cũng phải tự trách mình. Còn anh, thật chỉ là kẻ vô tội.

“Yên Linh, Yên Linh, cậu bị làm sao thế? Ai đã đánh cậu đúng không?”, Minh thảng hốt, hệt như hồi tôi bị đám bạn trong lớp mắng chửi rồi đuổi đánh, chỉ vì tôi là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, nhưng lại luôn đạt thành tích cao và được thầy cô quý mến. Khi ấy Minh chỉ là một cậu bé ngây thơ trong sáng, trong đáy mắt hóa chăng cũng chỉ là cảm giác chua xót một chút. Nhưng bây giờ Minh đã trưởng thành, mắt cậu ấy giờ đây đã hằn từng vệt hận thù.

“Mình bị đánh ghen. Anh ấy có vợ rồi. Vợ anh ấy không biết đến sự hiện diện của mình. Nhưng nhà người ta giàu có, nhiều quyền lực, nên đến giải quyết trừ họa về sau. Đánh thế đã là nể mặt mình lắm rồi. Không thể trách họ”.

“Cậu đừng đùa nữa. Cái gì gọi là đánh thế đã nể mặt? Không chừng vài tháng chỗ ấy mới hết sưng. Không phải anh ta và cậu đều là mối tình đầu của nhau sao? Tại sao bây giờ cậu lại thành kẻ thứ ba?”

“Phải, mình quen anh ấy được 3 năm, là mối tình đầu. Nhưng hơn một năm về trước, anh ấy đã kết hôn rồi. Anh ấy đã giấu mình, nhưng phải làm sao đây? Vì mình mồ côi, không người thân. Còn anh ấy, công việc có, lương cũng khá, nhưng bố anh ấy bị bệnh nặng, phải cần tiền. Còn nhà cô gái kia, lại rất giàu có… Không cần biết ai đến trước đến sau, bây giờ mình là kẻ thứ 3 đi chia rẽ hạnh phúc người khác”. Bao nhiêu đau đớn nhiều đến giọng tôi khàn hẳn đi: “Minh à, cậu nghĩ đi. Nếu là cậu, xem chừng cậu không chỉ đánh bấy nhiêu đâu, có khi còn đánh đến mình chẳng đi nổi. Huống hồ gì, mối quan hệ vợ chồng của anh ấy trước nay không tốt, họ quy tất cả tội lỗi về phía mình. Mình có thể nói được điều gì, biện hộ được điều gì?”

Minh chết lặng. Tôi chưa bao giờ kể cho Minh nghe về anh, ngay cả anh ấy tên gì, làm nghề gì, hình dáng như thế nào, Minh cũng không biết. Thoảng hoặc, tôi chỉ nhắc đến anh trong vài mẩu chuyện. Đến cả lúc chia tay, tôi cũng chỉ bảo Minh: “Mình và anh ấy chia tay rồi”, nhẹ nhàng như vậy. Nhưng nỗi đau xiết bám dai dẳng tôi suốt nửa năm, đến ngay cả nước mắt dường như cũng oán hận chính mình mà không rơi ra nổi. Tôi luôn tự cho rằng, tình đầu khó phai, đó là chuyện khó tránh, nhưng thời gian qua đi rồi, không có gì là không thể. Người ta yêu nhau đầy ngoài kia, chẳng phải hôm nay có thể nói yêu thương trọn đời trọn kiếp, ngày mai đã nhìn nhau nói lời chia tay không vấn vương chút nào đấy sao? Nhưng dường như không phải. Tôi thường nhớ đến anh, ám ảnh và huyễn hoặc đến khờ dại. Đến mức, sau đó, tôi không thể yêu thêm bất kỳ ai nữa.

Những năm tháng qua đi, tình đầu dù chỉ giống như một tờ giấy thơm tho mùi hương của kỉ niệm đẹp đẽ, nhưng vẫn có nhiều người, muốn dùng cả đời để nhớ về nó, để hằng ngày có thể lấy ra ngắm nhìn rồi đặt cạnh tim. Mùi hương ấy sẽ tràn vào khí quản, phổi, và lấp đầy đi nỗi trống rỗng trong lòng vì một ai đó đã để lại.

***

Trời lạnh ngắt, tôi đem cái giẻ lau mới toanh ra, nhúng nước rồi chùi rửa kì cọ rất sạch những vật dụng trong nhà. Chùi đến từng cánh hoa giấy được làm tỉ mẩn từ hồi ngu ngơ tim lỡ yêu anh, định tặng mà cứ ngại ngùng lúng túng, nên đành ôm tim ôm lẫn bó hoa bỏ về nhà nằm rưng rức. Lau cả con mèo béo ụ nuôi từ hồi nó còn chưa dứt sữa mẹ, bị vứt ngoài xó đường, nằm thui thủi, rồi trông thấy giống mình quá bèn đem về nuôi. Nó ngọ nguậy, đưa chân lên cào nhẹ lên mu bàn tay tôi. Giống như an ủi. Tôi thấy nghẹn nơi sống mũi, nhưng tuyệt nhiên không khóc, chỉ ngồi im ở giữa căn nhà rộng, nhìn suốt buổi cái cây ngoài hiên.

Anh đến từ lâu, ngồi cạnh tôi trong giàn nhà, lặng thinh, chỉ nhìn tôi cau mày đến mức gương mặt đanh lại, nhưng vẫn không nói nửa lời. Sau đó anh đưa tay ra rộng hết mức ôm lấy tôi vào lòng, cũng không nói được nửa chữ, chỉ có giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mái tóc tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy nước mắt hóa ra lạnh lẽo đến như vậy, khiến cả vùng da đầu của mình tê lạnh đi.

“Anh. Chuyện chúng ta, đã trở thành dư âm của buổi trà chiều rồi. Hơn nữa, anh cũng đã kết hôn…”, tôi chợt khựng lại, cổ họng khô khốc, chỉ có chiếc nhẫn cưới trên cổ anh đung đưa trước mắt, “Em biết anh hiện tại không thương cô ấy, nhưng mà ít ra, cô ấy cũng là vợ anh. Anh hãy thử một lần đi. Em cũng đang sống rất tốt. Vết thương này, cũng chỉ là ngoài da mà thôi…”

Cái gì cũng cần phải chấp nhận, dẫu cho đó là cơn đau thống khố đi chăng nữa. Không phải quan trọng yêu ai hay ai yêu, mà quan trọng là người mà mình đã chọn lựa cùng mình đi đến cuối đời.

Tôi không rõ anh đã rời đi tự lúc nào, chỉ nhớ ánh mắt anh còn hằn lên tơ máu chằng chịt đỏ hoe. Minh về tự bao giờ, hình như cậu đã đứng bên ngoài sân rất lâu, gương mặt xanh xao đến đau lòng, môi tím tái lại và đôi mắt trĩu nặng xuống như chở thiệt nhiều đau khổ. Nhưng Minh vẫn cười như ngày nào, nói với tôi:

“Yên Linh và Hoàng Minh đều thất tình cả rồi. Nhưng không sao, hôm nào mình mua lẩu về ăn. Mình rất muốn ăn lẩu do cậu làm.”

3. Người chạy khỏi giấc mộng

Nhiều ngày sau, tôi mới đủ can đảm đem những đồ vật có liên quan đến anh cất vào một chiếc hộp bằng gỗ rồi đem giấu đi, giống như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ đêm qua. Tối qua Minh uống rượu, cậu ấy say rồi nói với tôi nhiều điều. Những kỉ niệm đẹp đẽ cùng tôi hồi còn đi học, những trò nghịch ngợm điên rồ của hai đứa, những lời mắng nhiếc và ánh mắt kỳ thị của gia đình Minh. Rồi đâu đó thấy xuất hiện hình bóng người cậu ấy yêu. Một người đàn ông hiền lành, là đồng nghiệp của Minh, thường giúp cậu ấy nhiều thứ, mỗi tối lại đến quán của cậu ấy uống rượu, kể cho cậu ấy nghe về nhiều điều, thảng hoặc còn bật khóc. Cậu ấy kể rất rời rạc, mỗi câu thường củn ngủn, đôi khi không liên quan đến nhau. Nhưng tôi cũng hiểu ra, vì sao tối ngày hôm đó khi trở về, Minh nói với tôi, rằng cậu ấy thất tình.

Đôi khi tình yêu chính là một giấc mộng đẹp do con người ta vẽ nên. Có những giây phút ta muốn bỏ mặc cả thế giới ngoài kia, đứng giữa vạn người mà ôm lấy một người. Không cần xã hội ngoài kia có chấp nhận hay không, chỉ cần có trời xanh chứng giám chúng ta thật lòng yêu nhau là được. Có những khoảnh khắc dẫu mắt đã mỏi mệt muốn nghỉ ngơi sau một ngày dài bộn bề, vẫn cố chấp chạy thêm một đoạn đường, để đưa cơm cho một người, để chạm nhẹ vào đuôi mắt nhắm tít vì cười mà khẽ khàng hỏi, “Hôm nay làm việc nhiều, có mệt không? Trời lạnh, có đem theo áo khoác không?”, vậy là đủ. Nhưng thật phũ phàng, tình yêu thật sự lại thực tế hơn rất nhiều.

Tôi yêu anh, nhưng anh đã kết hôn. Minh yêu một người, nhưng người đó không yêu cậu ấy. Tôi không đủ can đảm để giành giật anh từ tay người khác, Minh cũng chẳng đủ can đảm để sống thật với chính mình, để đi tìm hạnh phúc dành cho mình. Tôi và cậu ấy như những kẻ lữ hành cô độc trong sa mạc hoang vu. Đau đớn thay, hạnh phúc giống như viên kim cương sáng lóa dưới đáy biển, mà ở sa mạc thì không có biển.

***

Sau đó Minh qua lại với một người phụ nữ, Minh không kể với tôi, tôi cũng không hỏi. Cho đến một ngày, tôi mệt nhoài trở về nhà thì trông thấy anh, lưng tựa vào xe, hơi khom. Trông anh gầy hơn hồi đến nhà tôi rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn còn nhiều nét ôn nhu. Nhìn thấy tôi anh khẽ cười, đôi mắt nâu nheo tít lại. Tựa hồ như cả hai trở về thuở lúc mới yêu nhau. Hằng ngày anh hay gọi:“Yên Linh ơi, Yên Linh à”. Mỗi khi cùng nhau xem phim, anh thường lựa lúc tôi đang chăm chú theo dõi thì quay sang khẽ khàng hôn lên má tôi. Dịu dàng và bình yên quá đỗi.

“Yên Linh, lấy anh đi.”

Tôi sững lại nhìn anh, lòng không khỏi bất giác run lên.

“Anh đã ký giấy li hôn rồi. Cô ấy nói với anh, cô ấy vẫn còn yêu người cũ, cô ấy muốn quay về bên người đó. Vốn dĩ, cuộc hôn nhân này bắt đầu cũng chính là kết thúc rồi.”

Lúc yêu anh trong giấu giếm, tôi đã từng gần như tuyệt vọng trong nỗi cô đơn xồng xộc vào tim và ở lì trong đấy. Vào lúc đó, tôi đã nghĩ đến nhiều thứ. Tự tử, rạch tay, uống thuốc ngủ hay chia tay, bỏ đi, thù hận. Nhưng điều cuối cùng tôi nghĩ đến, đó chính là: Anh sẽ li hôn, sẽ li hôn, sẽ li hôn. Đó không chỉ là một ước muốn, một niềm tin, còn là một ước vọng. Ước vọng đầy hạnh phúc, đau đớn, ích kỉ, nhỏ nhen, và cả tình yêu tôi dành cho anh. Và rồi, vào lúc tôi băng ngang đường bỏ chạy khỏi cái nắm tay của anh, tôi đã nghĩ, đó đã là kết thúc rồi. Tôi thừa mạnh mẽ, thừa kiên cường mà đối diện với anh nhưng đến ngày hôm nay mới nhận ra, tình yêu chưa bao giờ là kết thúc nếu cả hai chưa từng quên đi đối phương.

4. Yên thương trở về bến đỗ

Mãi sau này, khi tôi đã kết hôn với anh, tôi mới biết, hóa ra người Minh yêu ngày xưa chính là anh. Tôi không biết, Minh cũng không biết. Cho đến cái ngày anh đến tìm tôi và ôm thật chặt giữa gian nhà, Minh mới hiểu ra mọi thứ. Rồi Minh tìm mọi cách để kết thân với vợ của anh, tạo điều kiện, thúc đẩy cô ấy với người yêu cũ trở về bên nhau. Mọi thứ đều âm thầm, lặng lẽ và yên lành như yêu thương của Minh luôn dành cho tôi. Trước nay cậu ấy đều quá khờ, rất khờ, chỉ biết nghĩ cho người khác.

Và thật ra cuộc đời không hề bất công, hạnh phúc không hề hiếm hoi. Cuối cùng, đến dự đám cưới của tôi ngày hôm ấy, đi cạnh bên Minh, còn là một người đàn ông khác. Vững chãi, an toàn, và thật lòng yêu thương che chở cậu ấy.

Jen

P.S: Tôi viết cho những người mà xã hội ngoài kia thường cho rằng họ thật đáng-để-ghét hơn là đáng-được-thương: người thứ ba và những người đồng tính.

Về tựa đề bài viết.

Chúng ta thường nói về yêu thương, niềm tin, và hạnh phúc. Thảng hoặc, cuộc đời mới vui vẻ mà cho ta cả ba thứ đấy. Còn không, sẽ chỉ có những đổ vỡ chấp vá, tuyệt nhiên không tìm thấy hạnh phúc nào trọn vẹn. Nhưng khi viết xong câu chuyện này, tôi đã nghĩ rằng, “yên thương” đủ đầy cho ba thứ trên. Bởi vì lòng mình cứ yên an can đảm mà thương một người đi, trái tim rồi sẽ đi đến hạnh phúc.


QUAY LẠI

Đọc truyện teen hay,chuyện tuổi teen

VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1/2
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT