”Diệp Hồng Kỳ, da mặt cô dày chẳng thua gì tường thành đâu nhỉ! ” Thái Kỳ nhận lấy bài thi của tôi, rì rì nói, cười như không cười nhìn về phía tôi.
Tôi nhất thời vui vẻ, cúi đầu khom lưng: “Cám ơn đã khích lệ! ”
Thái Kỳ lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười, day day huyệt thái dương: “Cô có biết tại sao chúng tôi không tuyển nữ không ?”
“…” Tôi lắc đầu.
Hắn vươn ngón trỏ ra, ngoắc ngoăc, ngón tay kia vừa dài vừa trắng, cực kỳ xinh đẹp, tôi đặc biệt nhìn chăm chú mất năm giây mới ghé lại, nghe Thái Kỳ dạy bảo.
“Tinh anh thị trường chúng tôi là phải đi tiếp khách! ” Hắn thần bí nói.
“A ?” Tôi sợ tới mức nhảy dựng, cũng hạ giọng thần bí như vậy, đáp lời hắn: “Tôi có thể mà! ” Sợ hắn không tin, tôi lại dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn, nhìn đến khi da mặt hắn sắp bong ra, lại dùng lực gật gật đầu, theo thói quen lại vỗ ngực.
“Thật sự, nam nữ đều được! ”
Thái Kỳ dùng ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn lại tôi, hai chúng tôi nhìn nhau say đắm, sông cạn đá mòn, mãi cho đến khi tôi bị sặc bởi nước miếng của chính mình.
“Cô nói đi, vì sao nhất định phải đến Thiên Duyệt! Tôi muốn nghe sự thật! Bởi vì tôi đã xem qua lý lịch sơ lược của cô qua email, trên đó viết chuyên nghành cô học thiên về trợ lý hành chính! ” Hắn đột nhiên đổi đề tài, khoanh tay nhìn tôi.
Vũ trụ nhỏ trong người tôi phút chốc lại thiêu đốt. Tôi nghe thấy chính mình dùng một giọng nói vô cùng oán giận, ê ẩm mà hắc ám trả lời hắn: “Tôi muốn báo thù! ”
Thái Kỳ có chút kinh ngạc với giọng nói của tôi, vừa mới ngẩng đầu, trùng hợp liền nhìn thấy hành động bẻ gẫy chiếc bút vĩ đại của tôi, nhìn không được nuốt nước miếng đánh ực một cái: “Bộ phận của tôi không thể nhận một người làm việc vì tình cảm cá nhân! ”
“Cho nên….” Hắn cân nhắc.
Tôi lập tức hóa thân thành một đóa hoa hướng dương ngẩng đầu đúng 45 độ, tươi đẹp mà thuần khiết. “Thái quản lí, đó là tôi nói giỡn thôi, Thiên Duyệt chính là lý tưởng của cả đời tôi, tôi muốn dùng toàn bộ tính mạng, năng lực của mình thiêu đốt vì Thiên Duyệt! ”
Tôi trộm liếc Thái Kỳ một cái, hắn lúc này đang tự tiếu phi tiếu nghiêng mắt nhìn tôi, lập tức liền bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên còn có vì Thái quản lý mà thiêu đốt! ”
“Khụ khụ! ” Hắn bị tôi làm cho ho sặc sụa, thuận tay xua xua: “Quay về chờ thông báo đi, đốt cháy, ha ha , thiêu đốt! ” Hắn đột nhiên cười rộ lên, lại hỏi: “Cô quen Ninh Mặc, hay là quen Tiễn Đạc ?”
A ? Tôi lưỡng lự quay đầu đi.
Hắn cười tít mắt nhìn tôi: “Tôi phải xác nhận xem, kẻ thù của cô là vị nào, là tiểu thái tử của Tường Thực, hay là vị hoàng thân quốc thích của Tường Thực.”
Quá sắc bén! Thật sự là quá sắc bén!
Tôi rưng rưng đôi mắt ngấn nước xoay qua, đột nhiên cười một cách thuần khiết, cười đến xuân về hoa nở: “Cũng không hẳn vậy, Thái quản lí, xin hãy tin tưởng tôi, tôi là một nhân viên nguyện ý dùng sinh mệnh vì Thiên Duyệt mà dốc hết sức mình! Tin tưởng tôi! ”
Muốn bắt chẹt tôi ư, không có cửa đâu!
Hắn quả nhiên không còn nhếch miệng cười nữa: “Được, vậy không cần chờ thông báo nữa, cuối tuần bắt đầu tới đây huấn luyện đi! ”
“A?” Tôi ngoác miệng, run rẩy chỉ chỉ vào mình.
“Đúng, cô ngoại lệ được tuyển, nói thật, Thiên Duyệt chúng tôi đúng là đang rất thiếu người tài như vậy! ”
Tôi đắc ý cười, cực kỳ vui vẻ vỗ vỗ bờ vai hắn, thật sự đúng là tuệ nhãn biết anh hùng.
Hắn toàn thân run run, nói tiếp: “Diệp Hồng Kỳ, chúng tôi thật sự cần một nhân viên không biết xấu hổ như cô, thật sự là rất cần! ”
“….” Tôi nắm quả đấm nhìn hắn, cố gắng kiềm lại nỗi xúc động muốn hỏi thăm người thân của hắn một phen.
“Diệp Hồng Kỳ, cô còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không thuê cô nữa đâu! ” Hắn vừa ngẩng đầu đã bị đoạt mệnh nhãn của tôi liếc cho thấp thỏm không yên, chỉ vào cửa mỉm cười,” Trước tiên đi về mua vài bộ quần áo hiền lành lương thiện một chút, Thiên Duyệt không cần xã hội đen! ”
“…” Tôi nhẫn.
Đồ tiểu bạch kiểm não ngắn!
Xã hội đen, xã hội đen nào có đeo đầu lâu, không phải đều đeo chuỗi hạt sao, Bạn học Thái Kỳ, anh OUT.
Ra khỏi cổng chính của Thiên Duyệt, tôi liền cởi chiếc áo màu đen bên ngoài xuống, lộ ra cái áo 3 lỗ ở bên trong, tay chân của tôi đều thuộc loại cực kỳ tinh tế mà lại dài, mặc kiểu áo này, kỳ thật cực kỳ đẹp. Đây là Hữu Bảo nói với tôi thế, cho nên trong ngăn kéo của tôi nếu không phải là áo phông in hình thằng nhóc đầu to thì chính là mấy chiếc áo ba lỗ có thể bộc lộ hết khí chất trâu bò này của tôi.
Chuyển qua ba lần xe sau, tôi xuống xe, đứng trước cửa hàng Âu phục ở đầu phố do dự, mấy bộ đồ thục nữ mềm mại lương thiện chảy nước kia làm tôi đau cả mắt.
“Người đẹp, có muốn vào trong thử một chút ?” Em gái đứng ở cửa vỗ tay một cái, nhìn tôi lớn tiếng hô, tôi nhìn chiếc áo ba lỗ trên người, khẽ cắn môi, muốn rời khỏi.
“Diệp Hồng Kỳ! Sao cô lại ở đây! ”
Tôi quay lại, thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tiễn Đạc, hắn vừa nhìn tôi, vừa cẩn thận quay lại nhìn sang người bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ bứt rứt bất an.
Tôi nhìn theo tầm mắt của hắn, trong lòng quặn lại, loại đau đớn này mang theo chút chua xót, từng chút một, thoáng chốc đã lan rộng ra.
Đau hết thuốc chữa.
Tôi nhìn thấy Ninh Mặc mặc một chiếc áo trắng như tuyết, đứng bên cạnh một cô gái tóc dài tung bay, ánh mắt chân mày đều toát lên vẻ quyến rũ, thân hình thướt tha, tựa hồ như đứng không thẳng nổi vậy, nghiêng người dựa vào cánh tay Ninh Mặc.
Cô ta cũng mặc một chiếc váy màu trắng, giống hệt như Ninh Mặc, nhìn chẳng khác nào một đôi kim đồng ngọc nữ, thấy tôi đang nhìn, cô gái nhẹ nhàng cười cười, chớp chớp mắt, hàng mi dày như chiếc quạt rủ xuống, cực kỳ xinh đẹp.
Tôi cười gượng một cái, hỏi: “Ninh Mặc, không giới thiệu sao ?” Ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt trong lòng tôi, vừa ra đến miệng, đã yếu đi ba phần, vốn tôi muốn trừng mắt mà chất vấn hắn, anh không giới thiệu sao! Giọng nói phải mạnh mẽ, phải cứng rắn, thái độ phải thật xem thường mới được, hắn đùa bỡn tôi lâu như vậy, vừa mới phủi sạch quan hệ với tôi xong, bên người đã có người đẹp như hoa, thế này thì tôi chịu làm sao được ?
Đáng tiếc, tôi vừa mới mở miệng, đã biến thành trạng thái cầu xin.
Ninh Mặc lạnh lùng đảo mắt nhìn qua tôi một lượt, chính là không nói câu nào, cũng không định trả lời tôi, duỗi tay đẩy đẩy chị gái thần tiên bên cạnh, khiến cho thân hình đang dặt dẹo của cô ta đứng thẳng lại, không chớp mắt một cái bước qua tôi, đi về phía cửa hàng quần áo phía sau.
Tiễn Đạc nhìn tôi, rồi lại nhìn Ninh Mặc, thở dài một hơi, vỗ vỗ tôi: “Hồng Kỳ, cô coi như không quen nó đi, thằng nhóc này rất ngoan độc! ”
Tôi mặt không thay đổi trừng hắn: “Liên quan gì đến anh! ”
Tiễn Đạc bị tôi làm cho cứng họng, mặt đỏ tai hồng, cười nhạt: “Hồng Kỳ, tôi đây là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú sao, người ta coi thường cô, tôi nên học theo mới đúng! ”
Tôi nhìn hắn gật gật đầu, vỗ tay “Biết thế là tốt! ” Lòng tôi đang cực kỳ bực bội, hắn lại ở đó í éo ầm ĩ, chỉ điểm ấy thôi cũng đủ để tôi ghét rồi.
Kỳ thật, tôi vẫn không cam lòng, tôi vẫn nghĩ chuyện này không hề đáng tin.
Tôi lấy lại bình tĩnh, đột nhiên kéo chiếc khăn bằng tơ tằm trên cổ xuống, phất phất về phía cửa hàng: “Ninh Mặc, chờ chút, tôi cũng muốn mua váy.”
Vẻ mặt của Tiễn Đạc nhất thời căm hận không thôi, một tay kéo lấy cổ tay tôi, gầm lên: “Cô mẹ nó chứ, thật không biết tự trọng! ”
Mẹ kiếp, tôi vậy mà bị nhân dân quần chúng coi thường, nhưng mà thực xin lỗi. Tôi luôn có thói quen tự ngược, giờ cũng đâu phải lần đầu tiên!
Tôi càng thêm phẫn nộ, giơ chân lên, giẫm lên chân trái của hắn, gầm lại: “Liên quan gì đến anh! ”
Hắn hóa đá ôm chân lên xoa bóp, vẻ mặt vừa ức lại vừa giận.
Tôi lách qua bên người hắn, đi thẳng một mạch như gió vọt tới chỗ Ninh Mặc, nhìn thấy trong tay hắn đang cầm một chiếc váy ngắn màu tím nhạt, khí lực nhất thời bùng lên, một phen đoạt lấy từ trong tay hắn, đắc ý cười: “Ai ai ai, cám ơn, tôi đang muốn mua váy! ”
Ninh Mặc bị tôi đoạt đồ, cũng không tức giận, khoanh tay, nhìn về phía tôi, trong ánh mắt lộ ra vẻ thương xót của thần nhân : “Hồng Kỳ, cô…”
“Để cho em ấy thử một lần xem, có lẽ sẽ rất đẹp! ” Chị gái thần tiên chặn lời hắn lại, nhìn tôi cười đầy ngọt ngào, nụ cười của cô ta cực kỳ ngọt, cực kỳ mềm mại, mang theo hơi thở hữu hảo, tôi thật sự không có cách nào dùng ánh mắt phẫn nộ để trừng cô ta, thế nên, tôi cực kỳ mặt dày mà nhìn cô ta nở một nụ cười.
Cô ta thấy tôi cười với mình, hơi hơi sửng sốt, lập tức nụ cười trên mặt càng sâu, từ trên giá treo quần áo lấy ra một bộ đồ mỏng sáng màu, là màu khói nhẹ giống như bụi phấn ấy, mép áo còn có đính vài hạt đá sequins, khiến cho bộ y phục nổi bật lên không ít, bộ đồ này cũng không phải váy, phía dưới là một chiếc quần ống rộng.
“Thử cái này xem, có lẽ đẹp hơn so với bộ kia! ”
Tôi chẳng thể nào cực tuyệt một câu nói mềm mại nhỏ nhẹ kia của chị gái thần tiên, từ trong mắt cô ta, tôi có thể thấy được sự chân thành, thậm chí còn có khoan dung trước sự vô lễ của tôi.
Tôi bại trận bước tới, ý định thét gào đều triệt để tan thành mây khói.
“Đi thử một lần xem, cô gái nào cũng nên có một bộ âu phục của riêng mình!” Cô ta vươn tay đẩy tôi, chỉ vào phòng thay đồ.
Ánh mắt tôi lướt qua Ninh Mặc, vẻ mặt của hắn cực kỳ hờ hững, có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn. Tôi cúi đầu, đẩy cảnh cửa phòng thanh đồ, sột soạt cầm quần áo thay, sau đó lại đẩy cửa ra.
Tiễn Đạc tựa vào giá treo đồ, vô cùng nhàm chán nhìn xung quanh đánh giá, lúc nhìn thấy tôi, hai mắt sáng lên, cười cười nhìn tôi: “Hồng Kỳ, cũng có thể có điểm giống tiểu nữ nhân nha! ”
Tôi xoay mặt nhìn người trong gương, mái tóc ngắn không theo khuôn phép dựng thẳng lên, khuôn mặt có màu lúa mì, mà bộ đồ mặc trên người, vậy mà có thể phối hợp một cách thần kỳ, tôn lên vài phần nữ nhân vị, thắt lưng cũng vừa phải, mặc vào, vậy mà cũng có thể phô ra vẻ thướt tha của một vòng eo nhỏ quyến rũ.
“Đẹp không ?” Tôi liếc mắt nhìn Ninh Mặc, hắn cùng với chị gái thần tiên đã đi đến bên một quầy thu tiền khác, nghe thấy giọng của tôi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt lóe, chỉ khoảng ba giây, sau đó lại cúi đầu, cầm mấy bộ đồ trong tay, dùng giọng nói lạnh như băng nói với chị gái thần tiên bên cạnh: “Đây là bộ cuối cùng đấy, bắt tôi chọn lần nữa, tôi chọn không nổi đâu! ”
Chị gái thần tiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng bừng, nhìn về phía tôi trấn an nở nụ cười, nói: “Aiz, bộ này rất hợp với em! ”
Cô ta gật gật đầu, thuận tay vơ mấy bộ đồ đã chọn trước đó đi đến quầy tính tiền.
Tôi cảm thấy cực kỳ chán nản, trong lòng hụt hẫng kinh khủng, nhìn Tiễn Đạc đang đứng một bên yên lặng nhìn tôi chằm chằm, lại cực kỳ hận mà giẫm lên một chân của hắn, nói với nhân viên cửa hàng: “Tính tiền giúp tôi, tôi lấy bộ này! ”
Nhân viên bên quầy tính tiền ngẩng đầu nhìn nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười: “Tiểu thư, bộ này đã tính tiền rồi, vị này đã giúp cô thanh toán rồi! ”
Tôi nhìn theo ngón tay của cô ta, chị gái thần tiên đang mỉm cười gật đầu với tôi. Dáng vẻ ngàn vạn, một chút cũng không giống bộ dạng chíp bông loắt choắt của tôi.
Hai mươi mấy năm, tôi lần đầu tiên biết hai chữ tự ti viết như thế nào.
Tôi đã nghỉ, tôi phải tận lực tranh thủ! Nhưng mà không có cách nào đối kháng nổi với chị gái thần tiên!
Tôi xách theo túi giấy, Ninh Mặc đang đứng ở cửa chờ, lúc lướt qua hắn, tôi cười gượng, chúc mừng hắn: “Kỳ thật Ninh Mặc, ánh mắt anh thật sự không tồi! Chúc mừng anh, tìm được cô gái mà anh thích! ”
Cho nên, tôi buông tay….
Thân hình của hắn khựng một chút, quay sang nhìn tôi, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn tôi thật lâu, vẻ mặt cổ quái, sau một lúc lâu, đột nhiên thở dài chán ghét: “Diệp Hồng Kỳ, không cần cười kiểu đó, so với khóc còn khó coi hơn! ”
Tôi khẩn trương sụt sịt nước mũi, nhân tiện đem nước mắt sắp tràn ra nuốt trở về. Hai tay nắm lấy túi giấy, quay người sang chỗ khác muốn đi.
“Diệp Hồng Kỳ, có muốn tôi đưa cô đi không ?”
Hở ? Tôi quay mặt qua, thấy Ninh Mặc vỗ vỗ vai Tiễn Đạc, chỉ vào chị gái thần tiên phân phó hai câu, Tiễn Đạc nhìn tôi liếc mắt một cái, sắc mặt xanh lè kéo chị gái thần tiên lên một chiếc taxi.
“Hả ? Cái gì ?” Tôi xoay người.
Ninh Mặc mấp máy môi, thản nhiên nói: “Tôi đưa cô về trường, mặt trời nóng như vậy, đi xe bus không tốt.”
Tôi liều mạng kìm nén, mặt dày giật giật từng cái, ngừng thở, tận lực khổng để cho tiếng hít thở của mình mang theo sự run rẩy, làm gì vậy hả, bạn học Ninh Mặc, anh cứ phải thấy tôi rơi lệ đầy mặt anh với vui vẻ có phải không. Không thích thì đâu cần phải đáp trả tôi làm gì, như vậy tiện cách của tôi sẽ lại phát huy mất!
“Lên hay không lên ?” Hắn mở cửa xe, gió điều hòa lạnh lạnh phất qua, thổi lên trên người cực kỳ thoải mái.
Tôi cầm lấy túi giấy, lùi về phía sau một bước, ngây ngô cười: “Aiz, không cần, tôi còn có việc, anh đi trước đi! ” Để cho tôi có không gian ngồi liếm miệng vết thương đi, tôi lại ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn mặt trời chói lọi trên cao, Bạn học Ninh Mặc, làm ơn đừng có sắc bén như vậy được chứ!
Ninh Mặc nheo mắt, lạnh như băng nhìn tôi, hỏi: “Diệp Hồng Kỳ, cô định mặc đồ sứt chỉ đi dạo phố sao ?”
Hở ? Tôi quay đầu nhìn quần áo của chính mình, quả nhiên, giữa cái quần màu đen xì chỉ đã bung ra một đường, lộ ra chiếc quần con màu hồng chói lọi ở bên trong, tươi đẹp động lòng người.
Tôi chống nạnh, gầm thét: “Tôi thích mặc quần thủng đáy, tôi thích đi đón gió đấy! Liên quan gì đến anh ? Anh tưởng tôi giống anh không có mặt không có da chắc, giờ tôi cái dạng này còn có thể ngồi lên xe anh ?” Tôi nhíu mày khiêu khích hắn, hắn cũng nhíu mày, biểu tình trên mặt cực kỳ kinh ngac. Có lẽ là do trước kia đã quen với dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của tôi, hắn không ngờ rằng cũng có một ngày tôi đứng bên đường mà gào thét với hắn.
Tôi dùng chiếc áo đen buộc vào bên hông, buông vạt áo xuống che đi phần mông, sau đó vươn tay gọi taxi: “Taxi, đến đại học Đông X! ”
Ninh Mặc yên lặng không tiếng động nhìn tôi lên xe, lại yên lặng không tiếng động nhìn tôi từ trên xe bắn nhanh như gió chạy xuống.
“Ninh Mặc, vậy đi, cho anh chút mặt mũi, tôi vẫn là ngồi xe anh đi! ” Tôi vò vò đầu, hoàn toàn coi bác tài xế đang chửi ầm phía sau kia như vô hình. Sự thật là, trong ví tôi chỉ còn một tờ năm nghìn, đến tiền lăn bánh cũng không đủ.
“Hừ! ” Hắn hừ lạnh một tiếng qua xoang mũi, đảo mắt, đi vào xe trước. Tôi đi theo sau hắn, ngồi vào ghế trước, liếc mắt trộm ngắm những ngón tay thon dài của hắn.
“Này! ” Hắn giương mắt nhìn tôi, hất đầu, ý bảo tôi ngồi phía sau.
Mẹ nó chứ, chẳng lẽ ngồi bên cạnh anh ngứa mắt sao ? Tôi đây cứ thích ngồi bên cạnh đấy! Tôi giận, vươn tay kéo dây an toàn, thắt ngang người, khiêu khích nhìn hắn.
Hắn không nói gì, ngón tay tựa vào tay lái, con ngươi đen như mực lóe lên, miệng mấp máy, im lặng quay đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài.
Một lúc sau, tôi lập tức nhớ lại tình trạng khúm núm nịnh bợ hồi trước, tự động phản xạ có điều kiện, buồn bực lết xác ra phía sau xe, xám xịt kéo lại cửa xe, ngồi xuống.
Ngồi ngay ngắn xong, tôi lại hận không thể cho mình một cái tát.
Được rồi, tôi lại phát tác!
Ninh Mặc cười như không cười nhìn tôi qua gương chiếu hậu, mở động cơ, bắt đầu lái xe.
Tôi ngồi ở ghế sau, lúc đầu còn bứt rứt bất an, một lúc sau, dần dần quên luôn chuyện tôi và Ninh Mặc đã đoạn tuyệt, thấy trên má hắn dính một chút bụi, nhịn không được nhổm lên, vươn người qua, cách tay lái giống như vô số lần trước kia, vươn đầu ngón tay thay hắn nhẹ nhàng lau.
Ninh Mặc lại giống như cực kỳ kinh hãi vậy, nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, đột nhiên phanh lại, xe phát ra âm thanh chói tai, cùng với chấn động kịch liệt, tôi chòng chành ngồi trên ghế sau, thân thể theo quán tính của ô tô lên xuống phập phồng, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ xa.
Ban ngày ban mặt lái xe còn bật đèn, đây chỉ có thể nói lên một chuyện duy nhất!
Mẹ nó, gặp phải gà mờ!
“SHIT! ”
Trước khi chìm trong bóng tối, tôi nghe thấy Ninh Mặc nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng! Nha nha nha, thật muốn nhảy tưng tưng lên, sau đó… vỗ tay, Ninh Mặc, được lắm, chửi thật là dễ nghe!
Lúc tỉnh lại, đã là nửa đêm, tôi nghe thấy bên tai có tiếng ồn ào, cũng với vô số tiếng bước chân.
” Ninh Mặc! ” Tôi kêu to mở mắt, trong phòng bệnh yên lặng một mảnh. Tôi nhớ rõ là đã xảy ra tai nạn xe cộ, vậy còn Ninh Mặc, Ninh Mặc ở đâu rồi ? Tôi vỗ vỗ cái đầu đang nhức lên, chống tay vào tường, từng bước từng bước lết ra ngoài.
Một đám bác sĩ mặc đồ trắng như tuyết đứng trước cửa thảo luận.
Tôi áp tai lên vách tường nghe lén.
“Tìm đâu ra nhóm máu này bây giờ, cậu thanh niên bên trong kia còn chưa biết có bị di chứng gì hay không ?”
Bây giờ tình huống như thế nào ? Ninh Mặc bị đụng cho tàn tật sao ?
Lại còn cần nhóm máu hiếm nữa chứ ? Có cần giống phim Hàn như vậy không ?!
OH NO, đây gọi là cái gì nhỉ, phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ của TVB Hồng Kông máu chó đây ư ? Không có tình tiết phát triển của tôi, nó sẽ trở thành phim chính luận, thiếu mất vai của tôi, có máu chó mấy cũng uổng phí!
Vũ trụ nhỏ trong thân thể tôi lại thiêu đốt, dâng trào! Đạo diễn, tôi muốn lên sân khấu!
“Bác sĩ! Lấy máu của tôi đi! ” Tôi nhảy ra, vươn cánh tay tinh tế ra gầm thét, thành công khiến cho đám áo trắng kia sợ tới mức gà bay chó chạy.
“Nhanh lên, tôi một giây cũng không thể trì hoãn, nhiệt huyết của tôi đang dâng trào đây này! ” Tôi lấy tư thế rít gào qua lỗ mũi của Mã giáo chủ kêu lên.
“….” Đáp lại tôi là phản ứng nhảy dựng lên ba thước của mọi người.
“Rút cạn máu của tôi đi, để cho thân thể anh ta chảy dòng máu của tôi đi! Đến đến đến, lấy ở đây này, đây nữa đây nữa! ” Tôi xắn tay áo, chỉ vào cổ rống to, vừa rống vừa mặt dày vô sỉ kéo kéo cánh tay của vị bác sĩ đứng gần đó.
Phỏng chừng là ông ta bị tôi làm cho phát hoảng, run run rẩy rẩy hỏi: “Cô nhóm máu gì ?”
Tôi kiên định nhìn ông ta, dùng tư thế của một liệt sĩ cách mạng trả lời ông ta: “Anh ấy cần nhóm máu gì, tôi chính là nhóm máu đó! ”
“….” Vẻ mặt mọi người lại một lần nữa trầm mặc, rất nhanh sau đó có một bác gái y tá đi lên cầm lấy tay tôi: “Cô gái trẻ à, cái này, không phải muốn hỗ trợ là có thể hỗ trợ được đâu, bây giờ chúng tôi cần là nhóm máu O – RH âm tính! ”
“Được rồi, tôi quyết định, tôi chính là loại đó! ” Tôi bắt đầu siết động mạnh của mình, chuẩn bị lấy máu.
Một đám áo trắng kia đều bị tôi làm cho rung động, một lúc sau, có người xoa bóp cánh tay của tôi, cười xòa: “Vậy trước tiên xét nghiệm nhóm máu đi! ”
Chao ôi! Tôi hưng phấn, giơ cánh tay lên cao đi theo cô ta, quá trình xét nghiệm lấy máu diễn ra rất suôn sẻ, từ đầu đến cuối tôi đều nở một nụ cười mơ màng!
Được rồi, Ninh Mặc, tôi sẽ khiến cho anh nợ tôi ngày càng nhiều, moah ha ha ha! Tôi nắm cánh tay ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, xỏ đúng một đôi dép lê, bước đi vô cùng sung sướng, lúc đến gần phòng bệnh, tôi đột nhiên quay đàu, thấy Ninh Mặc áo trắng như tuyết đang cầm theo một cặp lồng cơm đứng ở phía sau tôi, sợ tới mức khiến tôi nhảy bắn lên ba thước, thét to một tiêng.
Ninh Mặc bị tôi dọa cho sợ thiếu chút nữa đánh rớt cặp lồng trong tay.
“Ninh Mặc, anh đây là đèn tắt lại sáng ?” Tôi kéo Ninh Mặc qua xem trái xem phải, quay đầu hỏi bác sĩ : “Anh ta… anh ta không phải thiếu máu nghiêm trọng sao, làm sao lại lêu lổng ra đây thế này ?”
Mọi người dùng trạng thái hóa đá nhìn tôi.
Ninh Mặc thanh thanh cổ họng, tốt bụng trả lời tôi: “Thiếu máu là cái tên gà mờ lái xe đâm vào chúng ta, bị chấn động não nho nhỏ là Hồng Kỳ cô, còn tôi đây, trừ bỏ xe có bị tróc chút sơn, những chỗ khác đều tốt.”
Tôi muốn khóc quá đi, tình tiết đã thay đổi, từ phim Hàn chuyển thẳng thành quảng cáo công ích cho Đảng Trung ương….
“Nếu vậy, tôi thực ra là nhóm máu O, không phải RH! ” Tôi cực kỳ nghiêm túc nói với đồng chí bác sĩ, vừa giơ cánh tay lên tiếp tục giải thích: “Tôi thiếu máu, tôi bị chấn động não, tôi còn bị lao phổi kinh niên….”
Tôi nói thêm một câu, mặt của các vị bác sĩ lại đen thêm một phần.
Mọi người xung quanh cũng im lặng đối mặt….
Đột nhiên, bác gái y tá mặt mũi hiền lành kia đột nhiên phất phất tờ giấy xét nghiệm trên tay từ tầng dưới vọt lên, vừa chạy vừa cực kỳ phấn khích mà kêu to: “Này, tìm thấy rồi, người vừa mới xét nghiệm chính xác là nhóm máu O – RH âm tính! ”
Tôi tuyệt vọng quay đầu nhìn lướt qua Ninh Mặc, thiếu chút nữa khóc ra nước mắt.
Xong rồi, tôi trúng thưởng! Mời gọi tôi hai tiếng liệt sĩ!
“Cô gái trẻ, chúc mừng cô, nguyện vọng của cô sắp thành hiện thực, có thể lập tức truyền máu! ” Bác gái y tá vừa nắm chặt lấy tay tôi, hoàn toàn coi như không nhìn thấy đôi mắt ngập nước của tôi, lắc trái lắc phải: “Lần này như ý muốn của cô, tôi cam đoan với cô, sẽ lấy nhiều một chút truyền cho bạn trai cô! ”
“….” Tôi thạch hóa, phong hóa ….
Ai đó đỡ lấy tôi với, tôi giả bộ mảnh mai yếu ớt, ngã về phía Ninh Mặc, hắn lách mình, xoay người một cách tài tình, tôi liền nhào vô vách tường, ôm đầu hừ hừ.
“Cô gái trẻ, đi truyền máu đi, chỉ chờ mỗi cô thôi đấy! ”
Nước mắt tôi rơi lã chã, im lặng nhìn trời, oan ức biện bạch: “Tôi bây giờ thấy chấn động não….”
“Aiz, không ảnh hưởng đến việc truyền máu đâu! Bọn tôi đỡ cô đi! ” Thế nên tôi bị một đống người vây quanh, vinh quang dâng tặng 800CC máu.
Lúc hiến máu xong, lần đầu tiên, Ninh Mặc từ phía sau đỡ lấy tôi, vừa đi vừa cười lạnh: “Diệp Hồng Kỳ, làm sao lần trước hội học sinh kêu gọi hiến máu cũng không thấy cô tích cực như thế. “
Tôi nước mắt nước mũi tùm lum đều chùi cả vào người hắn: “Ninh Mặc, anh không có lương tâm! ”
Hắn dừng chân, đổi dìu thành đỡ, thầm mặc kéo tôi về phía phòng bệnh, vào trong phòng, hắn giúp tôi chỉnh chỉnh gối đầu, đem tôi cẩn thận đỡ lên giường, đột nhiên thở dài: “Diệp Hồng Kỳ, cô có biết không, có đôi khi đối với người khác tốt, cũng sẽ trở thành gánh nặng cho người đó! ”
Đầu tôi mờ mịt nhìn hắn, hoàn toàn xem nhẹ cảm nhận của hắn, chỉ vào cái bình hắn đặt xuống lúc nãy, nói: “Làm nhiều canh một chút đem đến đây, tôi cần tẩm bổ! ”
“….” Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt ông nói gà, bà nói vịt.
“Đúng rồi, viện phí tính thế nào ?! Nói đến tiền viện phí, tôi lại nghĩ đến cái xe của anh, aiz, anh lái xe không tốt lắm phải không! ” Tôi cực kỳ thất vọng mà nhìn hắn, đối với chuyện bạch mã hoàng tử không khống chế nối “bạch mã” mà tiếc nuối.
Da mặt hắn giật giật, ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, rít qua kẽ răng mà nói: “Tôi trả hết! ”
OK, OK, tôi thỏa mãn, tôi nhếch môi, nhận lấy canh hắn đưa, húp sùm sụp: “Ninh Mặc, anh thực hiền thục nha, canh rất là ngon! Tôi thích, hắc hắc hắc! ”
Xong rồi, một tiếng khích lệ kèm theo tiếng cười cực kỳ cuốn hút này, trực tiếp dọa hắn chạy mất dép luốn. Mãi cho đến khi xuất viện, tôi vẫn không nhìn thấy hắn lần thứ hai.
Trái lại bạn đồng chí được tôi cứu tế kia, rất nhanh đã có tin lành.
“Aiz, người ta muốn gặp cô đấy, nói muốn bày tỏ sự cảm tạ! ”
“Để cho chuyện cũ theo gió bay đi ….theo gió bay, theo gió bay! ” Tôi quay người, xoay mông về phía bác gái y tá, muốn khóc, dòng máu thanh xuân chảy mãnh liệt của tôi ơi, làm sao lại chạy vào trong thân thể của một thanh niên vô danh tiểu tốt nào đó.
Như vậy làm sao mà một đứa thuần khiết như tôi có thể chịu được.
“Cô không muốn gặp cậu kia ? Người ta tâm tâm niệm niệm là phải cảm tạ cô đấy! ”
Tôi im lặng nhìn vách tường, nhớ đến 800 CC nhiệt huyết kia, lại choáng váng thêm một trận.
“Cô thật không đi gặp cậu ta, thực không đi, thật sự không đi ?”
Mẹ kiếp, bà y tá này là Đường Tăng chuyến thế sao, tôi quay cái đầu đang đau nhức qua nhìn bác gái, bà ta liền nhếch miệng cười, ý vị thâm trường mà kéo dài giọng ra: “Aiz,… cô gái trẻ à, cậu kia rất tuấn tú nha! ”
“….” Thì ra không phải Đường Tăng, mà là dẫn mối.
“Cô không cần qua đâu, cậu ấy đã đến đây rồi! ”
Người nào vậy, chẳng lẽ không biết tùy mặt mà gửi lời, tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, quay mặt qua, mới vừa liếc mắt một cái, thiếu chút nữa ngã chổng vó từ trên giường xuống.
“Diệp Hồng Kỳ….” Giọng nói nhẹ nhàng êm tai, bộ dáng thể lực dư thừa, nào có nửa điểm giống người bị thiếu máu.
Tôi chậm rãi từ trên giường đứng dậy, sờ sờ tóc, cười gượng: “Thái quản lý à, anh cũng đến đây sao, chẳng lẽ công ty còn có chế độ thăm hỏi công nhân viên lúc bệnh tật ?”
Hắn cười tít mắt nhìn tôi, vươn tay nắm chặt lấy tôi, xúc động cầm nắm, tình ái dào dạt nói: “Hồng Kỳ, chúng ta đều đã huyết dịch dung hòa, kết hợp nhất thể, về sau không cần xa cách như vậy! ”
Tôi rơi lệ, lời này nói ra thật khiến người ta hết hồn!
“Tôi nghe nói cô vì tôi mà buộc bác sĩ lấy máu của mình! ”
Tôi quay sang một bên đau khổ đấm ngực! Sắp đem ngực đám thành size F đến nơi!
Hắn tiếp tục dùng một loại giọng điệu vô cùng tán thưởng mà ngâm vịnh: “Hồng Kỳ à, thực ra tôi vốn nghĩ cô là một đứa con gái ích kỷ, vô lại, đê tiện, hạ lưu, cộng thêm tính cách bỉ ổi, nhưng mà bây giờ cảm nhận về cô trong mắt tôi đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng trước kia, chúc mừng cô! ”
Hắn cực kỳ dâng trào mà vỗ vỗ bờ vai tôi, tôi thấy đầu choáng váng một trận lợi hại, lặng lẽ quay mặt đi, vừa gạt nước mắt vừa gật đầu, mấy từ này là hình dung kiểu gì thế! Mẹ kiếp!
“Kỳ thật tôi cũng nghĩ, cô trừ bỏ tính cách có chút khiếm khuyết, vẻ ngoài có chút tỳ vết, tinh thần có chút bệnh bệnh ra, thì cô cũng là một cô gái không tồi! ” Ánh mắt Thái Kỳ lấp lánh lấp lánh lóe lên, dùng dáng vẻ kiểu như phát hiện ra một khối ngọc thô, cực kỳ thần bí mà nhìn tôi.
Tôi đứng trước loại hào quang thần thánh chiếu rọi này, trừ bỏ rơi lệ ra, không còn lời nào đế đáp lại.
“Cho nên, tôi quyết định, tôi sẽ cải tạo cô, để cô trở thành một cô gái xinh đẹp có tâm hồn lấp lánh chói sáng cùng vởi vẻ ngoài đạt tới năm sao! ” Hắn nắm lấy cánh tay của tôi, cực kỳ kích động lắc lắc.
Bác gái y tá từ khe hở liều mạng giật lấy cánh tay của tôi, oán giận :”Cô ấy bị chấn động não nhẹ, vẫn còn đang quan sát, đừng có lắc lư tùy tiện! Chàng trai, nhẹ nhàng một chút! ”
Thái Kỳ ý còn chưa hết, vươn tay vỗ vỗ mặt tôi: “Tôi sẽ che chở cho cô, Diệp Hồng Kỳ, tin tưởng tôi!” Lực tay của hắn hơi lớn, tôi còn tưởng hắn đang tát vào miệng tôi ấy chứ.
Trong phút chốc, lệ tôi tuôn như Hoàng Hà, đồng chí Thái Kỳ, anh cứ quên lãng tôi đi, tôi luôn luôn làm việc tốt bất lưu danh, có thể không cần dâng trào như thế được không ?!
╮(╯▽╰)╭, Chúa ơi, hãy mang con đi với….
*** Trên đời này có cái gọi là “nghiệt duyên”, bi giờ thì ta đã hiểu =)) ***
Tôi đã từng lãng tai mà nghe lầm Thái Kỳ mặc đồ Tây đi giày đen kia thành Thái quản lý, tôi cho rằng bộ thị trường của tập đoàn Thiên Duyệt là do hắn quản lý, kết quả, sự thật chứng minh, đừng bao giờ tin vào lỗ tai của mình, càng không nên tin vào đôi mắt của mình, chúng sẽ mang tin tức giả dối đến cho bạn.
” Thái Kỳ, kế hoạch đấy cuối tuần cần rồi, cậu chỉnh sửa lại sau đó truyền đạt xuống nhé! ”
Tôi đứng bên cạnh Thái Kỳ, nhìn hắn nhận từng tập từng tập hồ sơ từ tay quản lý, lại từng tập từng tập vứt lên tay tôi.
” Hồng Kỳ, những thứ này lập thành bảng thống kê excel cho tôi trước 12 giờ trưa, những thứ này phải sắp xếp theo thứ tự, còn cái này….”
Tôi rơi lệ đầy mặt, đúng rồi, quên chưa nói, Thái Kỳ là trợ lý của quản lý, còn tôi là trợ lý của trợ lý quản lý, nói tóm lại, hắn và tôi là cùng một chức vụ, cụ thể hơn mà nói, chức trợ lý của hắn cao hơn tôi một cấp!
“Phải dùng màu đỏ đánh dấu tên của những khách hàng này!” Hắn cúi người xuống, chỉ vào một hàng tên khách hàng trên giấy, bắt đầu giảng giải, hôm nay hắn vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu xanh nhạt, nhưng mà đôi dép lê lẹt quẹt dưới chân kia đã được thay bằng một đôi sandal bằng da, cả người sạch sẽ thanh nhã, cùng với hình tượng tinh anh trong quán cà phê trước kia hoàn toàn khác xa một trời một vực.
Tôi nhịn không được tò mò, nhỏ giọng hỏi hắn: “Thái trợ lý, vì sao hôm trước anh mặc đồ Tây, nhìn tinh anh như thế ?”
Hắn á khẩu không trả lời nổi, nhìn tôi, chần chừ một lúc lâu mới cúi đầu, dùng giọng nói không thể nhỏ hơn nữa thì thầm với tôi.”Diệp Hông Kỳ, cô đừng có nói cho người khác biết tôi đến quán cà phê Mạc Đạo giả làm tiểu tư sản nha! ”
Tôi câm lặng…
Hắn cắn răng, ra vẻ hạ quyết tâm, lại một lần nữa thì thầm với tôi: “Quán Mạc Đạo hơi bị nhiều phú bà a, tôi ngồi ở đó, chỉ cần với vẻ ngoài tinh anh, khí chất đầy vẻ kim cương vương lão ngũ, tôi cũng mong dụ dỗ được một người, tuổi già không cần phải lo lắng! ”
“….” Tôi run rẩy nhìn hắn, một lúc sau, giơ ngón cái lên, cực kỳ trúng trọng tâm mà khích lệ hắn: “Lần sau dẫn tôi đi với, tôi cũng muốn cưa tinh anh.”
Hắn nhảy dựng lên ba thước, dùng ánh mắt thù địch mà nhìn tôi: “Cái này không được, một núi không thể có hai kẻ cùng giả B*, cô đến chỗ khác đi, Mạc Đạo là địa bàn của tôi!”
* 装 B: ra vẻ có học vấn, giàu có.
Nhỏ mọn,.tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu bắt đầu gõ bàn phím.
Một lúc sau, tôi nhịn không được đá đá Thái Kỳ ngồi ở bàn đối diện, hỏi: “Vì sao nhất định phải dùng chữ đỏ để đánh dấu tên những khách hàng này?”
Hắn âm trầm ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn tôi, giọng nói thanh thanh lạnh lạnh: “Tôi có thói quen dùng chữ màu đỏ để đánh dấu những khách hàng không chiếm được, như thế tâm lý có chút an ủi một chút!”
“….” Tôi coi như có thể kiêu ngạo với chỉ số thông minh của mình, bởi vì hình như tôi cũng hiểu mang máng ý tứ của hắn. Ý của hắn chính là, những khách hàng nào hắn không chiếm được, hắn coi như người chết luôn!
Thật là một kẻ âm hiểm!
Tôi rụt rụt vai, dùng một loại ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn, quả thực là kẻ đứng từ trên cao nhìn xuống, tôi thật xấu hổ thay cho tiện cách ngây ngô của mình.
Từng ấy đạo hạnh của tôi có tính là cái gì, chân chính cao thủ còn ẩn mình trong đám đông kia kìa!
Hắn cảm thấy sự sùng bái nóng bỏng của tôi, ngước mắt lên nhìn, lạnh lùng liếc tôi một cái, khóe miệng nhếch lên:”Diệp Hồng Kỳ, tôi cảnh cáo cô, giữa trưa mà bản thống kê còn chưa làm xong, tôi sẽ trừ điểm của cô đấy!”
Đúng, ở đây có chế độ dùng điểm để đánh giá trong thời gian thực tập, chỉ cần kỳ thực tập đạt được 80 điểm thì sẽ được lưu lại.
“Diệp Hồng Kỳ, còn nữa, không được chế thêm nước sôi vào ấm trà ngon của tôi, muốn uống thì tự đi mà pha!” Hắn cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt chỉ trích tôi.
Tôi thèm vào, không phải nước trà lần thứ nhất, nước trà lần thứ hai, nước trà lần thứ N sao, tôi thấy Thiết Quan Âm của hắn cũng thơm ra phết, nên mỗi lần đều chờ hắn rời chỗ liền lén lút chạy tới, rót đầy bình trà của tôi, sau đó lại đỏ thêm nước mới vào cho hắn, tôi cứ cho là không chê vào đâu được, ai biết được mũi hắn còn thính hơn cả chó cơ chứ.
Tôi bĩu môi, lấy ra một cái bình trà cực đại dưới chân bàn, lấy cái chén trà nhỏ nhỏ của hắn qua, róc rách rót cho hắn thêm lần nữa.
Hắn liếc xéo qua, khóe miệng giật giật: “Diệp Hồng Kỳ, bảo sao cứ mỗi lần tôi mới châm trà nước thứ nhất đã chẳng có mùi vị gì, thì ra là bình trà của cô to như vậy!”
Chẳng lẽ hắn còn định cuỗm mất cái bình trà này của mình!
Tôi nhất thời cảnh giác cao độ, nhanh chóng giấu cái bình trà xuống dưới chân bàn, giỡn sao, trường học lấy tiền nước hai ngàn một lọ, tôi phải lưu lại mà mang về ký túc xá chậm rãi mà uống chứ, vậy nên, đi làm thật tốt, giấy vệ sinh rồi nước trà đều được giải quyết ổn thỏa chỉ một lần.
Thái Kỳ thấy tôi coi chừng nhìn hắn, lại thấy tôi đem bình trà to đùng thần thần bí bí giấu đi, ánh mắt thầm xuống, sắc mặt đen xì, cúi gằm đầu xuống, càng thêm ra sức gõ bàn phím.
Đến giữa trưa, tôi đem bản thống kê excel cùng với phương thức liên lạc chuyển cho Thái Kỳ, hắn trầm ngâm nhấn chuột loạn xì ngậu, cách một cái bàn, ngón trỏ thon dài trắng nõn ở trên mặt bàn gõ gõ, làm cho tôi tâm hoảng ý loạn.
Mấy đồng nghiệp bên cạnh đã lục tục cầm phiếu ăn đi ăn trưa, tôi lén lén lút lút rút phiếu ăn từ trong ngăn kéo, đang muốn lén lút chuồn ra cửa sau đi ăn cơm, vừa mới kéo ngăn kéo ra, Thái Kỳ ngồi đối diện đã ngẩng đầu lên.
“Diệp Hồng Kỳ, ở lại, bản kê khai của cô có vấn đề!”
Tôi nắm lấy phiếu ăn, khóc không ra nước mắt. Thái Kỳ ngồi cách một cái bàn, ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi qua đó, tôi xịu mặt lết qua.
“Diệp Hồng Kỳ, cô thất học à! ” Hắn ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng, chỉ vào bản thống kê của tôi, giáo huấn: “Hai ô này là phải gộp vào, cô lại thêm khung đen vào!”
Tôi tập trung nhìn kỹ, chính xác là như vậy, khung màu đen in đậm khiến cho sai lầm của tôi càng thêm rõ ràng.
“Không chuyên tâm làm việc, thì đứng đến làm gì!” Ngón trỏ hắn nhấp chuột, nhẹ nhàng kéo xuống, lại chỉ vào bản thống kê, tức giận: “Chỗ này cả hai cái tên đều bị đảo ngược!”
Tôi ngập ngừng giải thích: “Tên nhiều quá, hoa mắt!”
Hắn nâng mắt lên nhìn, khinh thường nhìn tôi một cái, giễu cợt: “Mọi người ai cũng lấy cớ như cô, thì những sai sót vụn vặt như thế này, ai sẽ phụ trách?”
Hắn duỗi tay lấy tấm thẻ đang đeo trên cổ tôi, từ bên trong rút ra thẻ tính điểm, lại quẹt qua máy tính một chút, ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím, điểm của tôi lập tức bị trừ đi 10 điểm.
10 điểm đó, tôi làm sao mà lấy lại được từng ấy điểm bây giờ, trong thẻ vốn có 50 điểm, thế này vốn là cùng nhau xuất phát, tôi lại bị tụt lại so với người khác một quãng rồi.
Hắn khẳng định là muốn đuổi tôi ra khỏi Thiên Duyệt đây mà, nếu không làm sao lại trừ điểm tâm ngoan thủ lạt như vậy chứ.
Tôi đứng trước bàn hắn, vừa giận vừa sợ, không có công việc ở Thiên Duyệt này, tôi biết dùng cái gì để giữ gìn tự tôn của mình chứ, tự tôn đang tràn đầy nguy cơ của tôi.
Tôi lại nhớ đến vẻ mặt bố thí của Ninh Mặc: “Hồng Kỳ, không muốn chết cứng, Thiên Duyệt cạnh tranh rất kịch liệt, cô cứ làm một viên chức nho nhỏ ở một công ty nhỏ là được rồi, tính tình của cô chính là không có chủ kiến, ở Thiên Duyệt mà không có chủ kiến thì không sống được đâu! Cô làm sao cạnh tranh được!”
Tôi làm sao có thể mất đi công việc này được chứ, tôi làm sao có thể để Ninh Mặc nhìn thấy dáng vẻ thất bại của mình được.
“Còn 40 điểm, cô không nỗ lực, chưa được một tháng đã phải tìm lối thoát khác!” Thái Kỳ tựa vào ghế,nhìn vẻ mặt của tôi.
Tôi yên lặng nhìn hắn, dùng một loại ánh mắt vô cùng tuyệt vọng liên tục nhìn hắn, hắn bị tôi nhìn cho toàn thân nổi da gà, năm phút đã đổi mười mấy tư thế, đến cuối cùng, rốt cục nhẫn không được, cáu: “Diệp Hồng Kỳ, cô chẳng lẽ còn chưa phục?! Đây mà là thái độ nhận sai à?!!! “Hắn tiếp tục lật bản thống kê của tôi, cuồi cùng ở phần bổ sung thủ tục, lại khai quật được thêm một sai sót nữa của tôi.
“Nhìn coi, vẫn còn sai đây này! Chỗ này là dấu chấm, không phải dấu phẩy! Tôi phải trừ cô thêm mười điểm nữa mới đúng.” Hắn cực nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi thật muốn đánh cho tên này thành cái dấu chấm than!
Mẹ kiếp, yêu cầu này của hắn chẳng phải chính là đuổi tận giết tuyệt sao, Thái Kỳ, anh thật độc ác mà! Tôi buồn tận xương tủy, mấp máy môi, đột nhiên bưng mặt khóc lớn. Tôi vừa khóc, vừa kéo lấy bàn phím của hắn.
“Cô làm cái gì vậy, Diệp Hồng Kỳ, tôi đã nói với cô đây là tài sản công ty rồi cơ mà! ” Hắn vừa che chở cho bàn phím, vừa giận dữ trách mắng tôi.
Lửa giận hừng hực trong phút chốc thiêu đốt tôi, tôi lập tức hóa thân thành Người khổng lồ màu xanh, chút sức lực mỏng manh của Thái Kỳ kia tôi còn chẳng thèm để vào trong mắt, tôi liều mạng kéo bàn phím của hắn, nhớ tới 10 điểm vô duyên vô phận với tôi kia, lệ khí của tôi lại càng tăng thêm một tầng.
Tôi cào, tôi túm, tôi phá!
Mặt Thái Kỳ vừa đen vừa xanh, cuối cùng hoàn toàn bỏ qua kháng cự, mặt lạnh nhìn tôi đem từng phím trên bàn phím từng cái từng cái một gỡ ra.
Gỡ xong, tâm tình của tôi cảm thấy thật thoải mái. Một đống phím bấm nằm trên bàn hắn, giống hệt như một trái núi đen nho nhỏ.
Moah ha ha ha, thật có cảm giác thành tựu….
Tôi dâng trào ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thái Kỳ mặt lạnh mắt lạnh, cả người run run, cảm xúc mãnh liệt nhanh chóng biến mất, nghĩ ngợi một chút, tôi quyết định bắt đầu nhặt bàn phím lên ráp lại như cũ.
“Diệp Hồng Kỳ, chơi lắp ráp vui lắm sao?” Hắn cười đến u ám.
Tôi lau một đống mồ hồi, nhìn hắn cười trừ: “Thái trợ lý, hay là anh cũng gỡ bàn phím của tôi đi, thật ra cũng bổ não lắm!”
Sắc mặt hắn xanh mét nhìn tôi, gõ gõ cái bàn, đột nhiên nở một nụ cười sáng chói, nói: “Tôi đã định nếu như cô nghiêm túc thành khẩn đưa chút lễ vật, nói lời xin lỗi, điểm số tôi có thể châm chước thêm vào cho cô….”
Hắn ý còn chưa hết dừng lại không nói gì, nhìn về phía tôi.
Linh quang chợt lóe, tôi nhất thời tỉnh ngộ, một bước vọt tới, lấy tốc độ của tia chớp lập tức quỳ xuống, ôm lấy chân hắn, nghẹn ngào nức nở: “Thái trợ lý, tôi sai lầm rồi, anh tha thứ cho tôi!”
Để tăng thêm giọng điệu, tôi càng khóc lớn hơn: “Cái kia, Thái trợ lý, tôi chẳng qua chỉ là trẻ con thôi mà….”
“….” Hắn im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau, vươn tay sờ sờ đầu tôi, cực kỳ xúc động mà khen ngợi tôi: “Diệp Hồng Kỳ. cô còn có thể vô sỉ đến thế nào nữa đây!”
Tôi tức giận nắm quyền, dùng ánh mắt thuần khiết ngẩng lên nhìn hắn: “Thái trợ lý, anh có thể sỉ nhục vẻ ngoài của tôi, nhưng anh không được sỉ nhục nhân cách của tôi!”
Mặc dù nhân cách của tôi cũng hết sức nhỏ bé! Chỉ to hơn hạt gạo một chút thôi.
Hắn lại trầm mặc lần nữa, một lúc sau, kéo tấm thẻ trên ngực tôi, thuận thế lôi luôn tôi về phía trước, đến bên cạnh dụng cụ quét từ bên cạnh bàn phím, xoẹt xoẹt quẹt một cái, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng nhấp một cái, 10 điểm mất đi lúc nảy quả nhiên được khôi phục.
“Lần sau sẽ không có ngoại lệ như vậy nữa!” Hắn quay mặt lại, tôi còn nhìn thấy khóe miệng của hắn vẫn còn theo thói quen giật giật.
“Rõ!” Tôi lau nước mắt, cúi đầu siết chặt lấy phiếu ăn.
“Cùng nhau đi ăn cơm đi!” Hắn đứng lên, lấy phiếu cơm ra, một tay túm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi đi theo được vài bước mới buông ra nói: “Cô phụ trách gọi đồ ăn, tôi phụ trách gọi cơm!”
A? Tại sao lại thế! Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm thanh toán hóa đơn xa xỉ như vậy chứ! Vũ trụ nhỏ của tôi trong phút chốc lại thiêu đốt.
“Làm sao, không ổn sao?” Hắn quay mặt nhìn tôi, gương mặt cực kỳ anh tuấn thanh tú, nhưng mà sao lại có cảm giác vô sỉ như vậy nhỉ ?
Tôi rủ mắt nhìn tấm thẻ đeo trước ngực, tự điều chỉnh tâm lý trong vòng ba giây, đột nhiên ngẩng đầu, nhe răng cười, thật là muôn hoa khoe sắc: “Làm sao lại thế, Thái trợ lý, phân công như vậy, thật là quá tốt! Tôi rất vui vẻ mà!” Vui vẻ cái quỷ!
Hắn cười như không cười nhìn tôi một cái, xoay người bước đi.
Tôi đi theo phía sau hắn, từng ngụm từng ngụm nước miếng nhổ về phía hắn, Thái Kỳ, anh thật là độc, tôi biết thừa, anh chính là không muốn phiếu cơm của tôi còn tiền nữa chứ gì!
“Diệp Hồng Kỳ, cô mà phun nước miếng về phía tôi nữa, chiều về tôi sẽ tịch thu bình trà của cô!” Hắn đột nhiên quay người lại, tôi vẫn còn một ngụm nước miếng chưa kịp phun, nhất thời tắc trong cổ họng, làm tôi sặc đến chảy nước mắt.
Ho khan một lúc lâu sau, tôi kiềm chế lại ý muốn muốn vung nắm đấm, rớt nước mắt giải thích: “Thật ra là tôi đâu có phun nước miếng, đó là vận động chuẩn bị của tôi trước khi ăn cơm.”
Hắn hung hăng trừng tôi một cái, cầm lấy khay cơm của tôi, bỏ rơi tôi tới mười mấy bước.
@@@@@@@@@ @@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Kết quả, cơm trưa tôi gọi ớt xanh xào khoai tây, một khay toàn rau xanh, Thái Kỳ đồng chí phát huy khí phách hào hùng phóng khoáng của đàn ông, gọi cho hai người nửa cân cơm.
Về phần hai món ăn kia, hắn gẩy cho tôi một chút, phần còn lại đổ hết vào bát hắn.
Tôi rơi lệ nóng ăn cơm trắng, vừa ăn vừa ân cần hỏi thăm tất cả thân thích cùng tổ tông của Thái Kỳ một lần…
“Lúc ăn cơm đừng có mắng chửi người!” Thái Kỳ dùng đũa gõ gõ lên thành bát của tôi, rất đúng trọng tâm phát biểu ý kiến.
Tôi miệng đầy cơm trắng, vô cùng ai oán nhìn hắn.
“Ai da, Thái… trợ lý sao ăn có thế này!” Lục tục có người đi qua bàn của chúng tôi, là Lý quản lý của phòng thị trường, lại còn cực kỳ hết sức lo sợ tự động bưng đến một bát cá kho tàu.
“Thái trợ lý, hôm nay cậu sao lại tự mình đến phòng ăn ăn cơm vậy!”
Tôi bới bới cơm trắng, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chị em gái phòng hành chính ngồi bên cạnh đang dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Thái Kỳ.
Thật là quái dị, ăn cơm không tự mình đến, chẳng lẽ còn để cho trợ lý của hắn giúp một tay thay mặt ăn sao? Đúng là bệnh thần kinh!
Một chị gái xinh đẹp liền tự động tự phát ngồi xuống, cười duyên dáng chỉ vào khay của tôi: “Ai da, tiểu trợ lý sức ăn cũng thật khỏe nha!”
Tôi im lặng không nói gì giơ đũa lên, ánh mắt lướt qua bộ ngực vĩ đại của cô ta, rơi xuống món thịt kho trong tay cô ta, thèm thuồng chảy nước miếng.
Thái Kỳ cười như không cười nhìn tôi, đáp lại cô ta: “Chị không biết à, cô ấy vẫn còn là trẻ con, đang trưởng thành phát dục đấy, ăn nhiều một chút mới tốt!”
Phụt, tôi phun ra một đống cơm, chị gái xinh đẹp cười duyên không có phòng bị, bị tôi phun cho đầy mặt đầy đầu. Cô ta còn theo phản xạ có điều kiện mà nhai luôn mấy hạt cơm bị tôi phun “nhầm” vào trong miệng.
“Ặc…cô….” Cô ta phản ứng lại, nôn khan một chút sau đó vỗ bàn đứng lên, ánh mắt quét qua Thái Kỳ mặt lạnh, đột nhiên hạ hỏa.
“Hai người cứ dùng từ từ! Tôi ăn no rồi!” Cô ta ấm ức lau mặt, đứng dậy muốn đi.
“Từ từ!” Tôi kéo cô ta lại.
Cô ta quay đầu lại, da mặt co rút một cách nghiêm trọng: “Tiểu trợ lý, còn có chuyện gì sao?”
Tôi cực kỳ nghiêm túc hỏi cô ta: “Thịt kho trong tay chị định xử lý thế nào?”
Cô ta ngẩn người, thản nhiên trả lời tôi: “Vứt đi thôi!”
“Đừng lãng phí, tôi cố gắng chịu khổ ăn giúp chị vậy!” Tôi tiếp tục cực kỳ nghiêm túc nhìn món thịt kho trên tay cô ta.
Cô ta cuối cùng cũng không đỡ nổi, vội vã để món thịt kho lại trên bàn, chạy trối chết, mới đó mà đã không thấy người đâu.
Tôi vui vẻ gắp một miếng thịt kho lên, đang định đưa vào trong miệng.
“Hồng Kỳ, cô sao lại có thể vô sỉ như vậy!”
Hở? Động tác của tôi cứng đờ.
“Sao lại có thể ăn mảnh được chứ!” Chiếc đũa của Thái Kỳ lại chạy sang đây, như gió cuốn mây bay, phút chốc đã gắp hết thịt nạc bên trong khay ra không còn lấy một mẩu.
“Oa, đã quá!” Hắn thỏa mãn vỗ bụng, vừa quay đầu lại, bị làm cho sợ thiếu chút nữa đánh rớt cái khay: “Diệp Hồng Kỳ cô khóc cái gì?”
Tôi thút thít ôm khay cơm, mếu máo: “Thái trợ lý, hết thức ăn mất rồi!”
Hắn hào phóng đẩy món cá kho tới: “Cái này cho cô!”
Tôi chỉ liếc qua một cái, khóc lại càng thêm bi thương: “Thái trợ lý….” Tôi thở không ra hơi nghẹn ngào.
Hắn khoát khoát tay, có vẻ ngượng ngùng nói: “Không cần cảm động, ăn đi ăn đi!”
Tôi có cảm động cái đầu anh, nước mắt của tôi cuối cùng cũng tuôn xuống, một tay hất khay cơm lên, rống giận:”Tôi bị dị ứng với cá, tôi chỉ ăn thịt!”
“A…A….A…Tôi muốn ăn thịt!” Tôi ngửa mặt lên trời thét dài.
Cả nhà ăn chật kín người, đều hóa đá, thấp thỏm bất an nhìn về phía bàn chỗ chúng tôi.
“Hồng Kỳ, cô làm tôi mất mặt quá đi!” Mặt của Thái Kỳ quá nhiên đã đeánì, nhưng mà, chỉ hai ba giây sau, vẻ mặt của hắn lại trở nên vui vẻ một cách dị thường: “A ha, thì ra cô cũng dị ứng với cá hả!”
Tôi tiếp tục ném khay cơm, cáu: “Biến, đừng có mà bắt chước giọng điệu của tôi!”
Không cho tôi ăn thịt, cha của Thiên Hoàng* tới cũng vô ích.
*hoàng đế của Nhật Bản
Thái Kỳ cười hì hì sờ sờ đầu tôi: “Ngoan, đừng tức nữa! Chỉ cần cô đi theo tôi, nhất định sẽ có thịt ăn!”
Sao? Tôi lập tức vẫy vẫy cái đuôi chạy theo sau.
“Sắp xếp đi, đi ăn một bữa, chúng ta cùng nhau gọi thịt kho!” Hắn dùng ánh mắt rất chân thành nhìn tôi, chiếc đũa lướt qua tay tôi, hạ xuống món thịt kho tàu, lấy ra miếng thịt nạc cuối cùng, nuốt xuống.
Agrrrr, tôi….cáu…rồi…đấy!
Mãi cho đến khi tan tầm, tôi vẫn chưa tha thứ cho Thái Kỳ, mặt lạnh ngồi tại chỗ gõ gõ đánh đánh, hắn thỉnh thoảng nhìn tôi chăm chú, tôi vẫn dùng mặt lạnh nhìn hắn.
Kẻ nào cản trở tôi ăn thịt, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho kẻ đó!
Tôi ra sức gõ bàn phím, năm giờ một phút, chính thức tan tầm.
Tôi chạy một mạch đến phòng vệ sinh của công ty, định bụng kiếm chút giấy vệ sinh giấu vào trong túi đem về dùng
“Diệp Hồng Kỳ, cô định làm gì thế?” Thái Kỳ cũng ôm trong tay một bọc lớn, tựa vào cửa phòng vệ sinh nhìn tôi, thấy tôi nhìn qua, mỉm cười đầy dịu dàng về phía tôi.
Nụ cười của hắn đương nhiên là đẹp nhất, cho dù tôi đúng là mê luyến Ninh Mặc thật., nhưng không thể không thừa nhận, lúc hắn cười lên, có thể hòa tan tất cả mọi thứ.
Nhưng mà, lần này, không hòa tan nổi khao khát muốn ăn thịt của tôi.
Tôi hừ một tiếng, lách qua bên cạnh hắn định bỏ đi.
“Uây uây uây, cô vào đây chôm giấy vệ sinh sao?”H ắn nhấc tay lên, cản tôi lại, con ngươi lóe lên nhìn tôi, làm tôi không khỏi bị hắn nhìn cho hoảng hốt một phen, thật là một đôi mắt sáng ngời trong suốt, thật xinh đẹp.
Hắn vừa cười cười, vừa thần thần bí bí lôi từ trong bọc lớn kia ra một cuộn giấy: “Đừng vào nữa, tôi chôm hết rồi, vệ sinh nam là của tôi, vệ sinh nữ thì của cô!”
Thái Kỳ, đủ nghĩa khí!
Tôi vỗ bốp một phát lên vai hắn, rất rộng lượng mà tha thứ cho sự kiện giành thịt kho lúc nãy.
“Hồng Kỳ, chúng ta có nên xuống lầu mau một chút không ?” Hắn ngập ngừng nhìn tôi.
“Tại sao?”
“À, quản lý Lý vừa vào phòng vệ sinh, bây giờ còn chưa thấy ra ngoài, tôi sợ anh ta phát hiện ra chúng ta chôm giấy vệ sinh!” Hắn rất có tính tổng kết mà nhắc nhở tôi.
Oh oh oh, rất tốt, giác ngộ kiểu này rất cần cho thời điểm cần thiết.
Tôi kéo hắn, chạy một mạch đến thang máy, đi xuống dưới lầu.
Lúc trước khi ra khỏi cổng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bác bảo vệ, tôi cực kỳ thấp thỏm, chỉ sợ cái ba lô đang phồng lên sẽ bị bác ấy nhìn ra, may thay, bác ấy chi nịnh nọt gật đầu với Thái Kỳ một cái, cũng không nói lời nào.
“Hồng Kỳ, đi làm đã quen chưa?” Đứng ở dưới lầu, Thái Kỳ đột nhiên hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định thành thực trả lời hắn: “Thái trợ lý, tôi thích Thiên Duyệt, thích tầng 23!”
Hắn cười nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thích là tốt rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục trộm giấy vệ sinh đi!”
“….” Tôi câm nín, chuyện kiểu này không phải chỉ nên một tuần một lần thôi sao?
Thái trợ lý, anh thật là không có đạo đức nha!