watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Thầy Ơi Em Ghét Thầy

Thầy giáo kính yêu

Tôi đột nhiên nhớ ra tiếng hát quen thuộc cch một nghìn năm bên đường kia. Quả nhiên, Chu Dật – thầy Chu cũng giống Đinh Trạch, đều là những người không đơn giản!

Nhìn gã đàn ông tuyệt vời bên cạnh anh ta, cả người tôi bất giác run rẩy. Cái eo nhỏ mềm mại uốn éo như con rắn, toát ra phong thái quyến rũ đầy ma lực, dường như muốn khiêu khích tầm nhìn của tôi về thế giới này.

Tôi núp bên đường đối diện, nhìn bọn họ đăm đăm như bị động kinh. Nhưng tiếc thay, tung tích của tôi đã bại lộ rất nhanh. Đồng chí Chu Dật ngước lên đôi mắt oán hận nhìn trừng trừng vào tôi! Còn tôi đứng trong cơn gió lạnh, chẳng biết phải phản ứng ra sao.

“Này – bé Chu! Thật trùng hợp quá.”

“Ơ, thầy Chu! Thầy thật hung dữ quá đi.”

“Em không nhìn thấy gì hết nhé, thầy cứ tự nhiên tiếp tục đi.”

Vô số lí do hiện lên trong đầu tôi, nhưng trong lúc này tôi do dự không biết nói gì mới phải.

Tôi suy nghĩ một cách khổ sở, càng suy nghĩ càng khiến tôi mất bình tĩnh, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hôm nay cách ăn mặt của thầy Chu vô cùng sang trọng, hiên ngang kéo‘bạn trai’ yêu nghiệt đằng đằng sát khí bước về phía tôi.

Lúc Chu Dật đứng trước mặt, nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt lạnh lẽo, cuối cùng tôi cũng lấy lại sự thăng bằng.

Tôi tỏ vẻ am hiểu, nhìn anh ta một cách sâu xa, lắc nhẹ đầu nói: “Thầy ạ! Em nghĩ thật ra thầy cũng chẳng cảm thấy dễ chịu gì. Yên tâm đi! Em tuyệt đối không nói chuyện này với ai đâu.”

Anh ta cau mày, thái độ có chút xem thường cách suy nghĩ của tôi: “Em…”

“Ồ!” Tôi ngắt lời anh ta.

“Tuy nhiên ngoại trừ những tình huống bất khả kháng như: Khi em say rượu, ngủ mớ, hay ăn uống quá no nê. Nếu xảy ra những việc như vậy, thì khó tránh khỏi em lỡ mồm khui ra chuyện tình giấu diếm nhiều năm nay của thầy cho người khác biết.”

Đôi mắt phượng của Chu Dật nhìn tôi không chớp, môi cong lên một nụ cười ngấm ngầm như kiểu: ‘Em muốn chết hả?’, nụ cười đó khiến tôi sợ phát khiếp trong lòng.

Một bàn tay của anh ta bị tên yêu nghiệt kia quấn lấy, bàn tay còn lại giơ lên giữa không trung… Rồi bỗng nhiên Chu Dật nắm lấy cằm của tôi, nâng lên để mắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Trò Chu, sức tưởng tượng của em quá phong phú rồi đấy. Em nên đem tâm tư đó tập trung vào việc học của mình, được chứ?”

Hành động của anh ta khiến tôi hoảng sợ đến nỗi không thốt thành lời. Miệng há hốc, chỉ có thể trơ hai mắt nhìn tay chân cứng đờ, mặc cho anh ta định đoạt.

Cằm bị ngón trỏ và ngón cái của Chu Dật xiết chặt. Khi tiếp xúc với miền da thịt lạnh lẽo của anh ta, bỗng dưng có một cảm giác xôn xao khó hiểu truyền tới người tôi.

Nếu nói thái độ thường ngày của Chu Dật ở trong trường luôn hòa nhã, dễ gần, lịch thiệp và nghiêm túc, thì hiện giờ, thầy Chu đang đứng trước mặt tôi chính là một phiên bản khác: Một ác ma Chu Dật với thái độ ngạo mạn, lạnh lùng nguy hiểm và gương mặt góc cạnh của anh ta toát lên vẻ tà mị chết người… Đột nhiên, tôi muốn tháo chạy ra khỏi nơi này.

Lăng Linh hay nói, tôi chỉ như một kẻ luôn bắt nạt người yếu thế. Tôi cảm thấy cô nàng nói thật có lý.

Ví dụ như bây giờ, cả người tôi trở nên mềm nhũn, bất lực nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của anh ta, lẩm bẩm nói: “… Chu.”

“Xxx!” Đột nhiên tên đàn ông yêu nghiệt bên cạnh anh ta mắng tôi ba chữ rất kinh dị, sau đó lập tức buông tay Chu Dật ra.

“Được rồi, được rồi! Không phải anh muốn chơi đùa ư? Nhưng tại sao tìm một cô gái nhà lành xinh đẹp để trút giận, thật kì quặc nha.” Nói xong, hắn đứng dưới tàng cây yên lặng ngắm nhìn mây bay gió thoảng.

Sắc mặt của tên ác ma hóa thân thành Chu Dật không chút biến đổi, nhìn tên đàn ông yêu nghiệt kia một cái, rồi buông lỏng tay đang nắm cằm tôi ra.

Trong phút giây tích tắc đó, tôi cảm thấy mình được trở về trái đất, hít lấy không khí trong lành.

Chu Dật trầm ngâm, sau đó mỉm cười vỗ nhẹ vào vai tôi: “Chuyện vừa rồi có nhiều khả năng em đã hiểu lầm điều gì đấy, coi như thầy sợ em rồi. Bây giờ đã trễ, bé con! Hãy trở về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Đối với một nhân vật trở mặt nhanh như vậy, phản ứng của tôi có lẽ hơi quá chậm. Nhưng chẳng lẽ thầy Chu này là người đa nhân cách sao?

“Colin.” Phía sau vang lên một giọng nữ. Chu Dật đang đứng trước mặt tôi xoay người lại gật đầu. Tôi nghiêng đầu nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, thành thục và khêu gợi.

Cô ta nở nụ cười dâm đãng với thầy Chu. Tôi thật không ngờ Chu Dật lại có khẩu vị như thế. Chậc chậc! Hóa ra anh ta cũng là kẻ đụng gì ăn nấy.

Chu Dật lạnh lùng liếc tôi: “Đừng đi đâu hết, đứng đây chờ tôi.”

Không để ý tới phản ứng của tôi, anh ta chào đón người phụ nữ đang đi tới, có vẻ mất kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi và A Phù tính sao bây giờ?” Ánh mắt của người phụ nữ làm ra vẻ như vô tội.

Nhưng thầy Chu im lìm rất tàn nhẫn lạnh lùng, chỉ bảo: “Về nhà.”

Cái người được gọi là A Phù kia cỡ trang lứa với tôi, vừa nở nụ cười xấu xa, vừa nhìn gã đàn ông yêu nghiệt đang hút thuốc. Tôi có cảm giác ánh mắt này như đang liếc mắt đưa tình.

Hắn dường như đang trần trụi bị tôi nhìn thấy hết, cuối cùng tôi cũng thấy ngờ ngợ như đã gặp qua hắn ở chỗ nào rồi. Tô tiến lên từng bước, dùng tài ăn nói trôi chảy của mình, bắt chuyện: “Bạn học, đúng đúng! Chính là bạn, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

Tôi vừa dứt lời, vẻ mặt của ba người đột nhiên biến đổi lớn. Trong đó thái độ của gã đàn ông yêu nghiệt là khoa trương nhất! Hắn căm tức nhảy vào giữa tôi và người thiếu niên, nói: “Thật nhìn không ra, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã không vừa rồi. Nhưng anh đây nói cho cô em biết, chiêu này quá xưa rồi! Cô đừng có ý nghĩ muốn cướp cục cưng của tôi!”

Ai muốn cướp cục cưng của ông… Thứ vô duyên! Nhưng khoan đã, cục cưng á?

Khóe miệng của tôi giật giật nhìn người đàn ông yêu nghiệt, lại nhìn sang thiếu niên kia.

“Các người?”

Yêu nghiệt ôm cổ thiếu niên ngây thơ: “Đúng, đúng vậy! Cô em đừng mơ tưởng!”

Tôi chỉ im lặng, lùi về phía sau từng bước, trở lại vị trí ban đầu, và muốn chạy trốn…

Người phụ nữ bên cạnh Chu Dật liếc mắt đưa tình, hỏi: “Cô gái đó là ai vậy?”

“Là học trò của tôi.”

Chu Dật xoa xoa giữa ấn đường, rồi kéo lấy cổ tay tôi nói: “Đi thôi.”

Sau đó… tôi ngoan ngoãn cùng thầy Chu bước ra ngoài.

Tôi và anh ta sánh vai mà chẳng biết đi đâu, dọc đường đi, bầu không khí căng thẳng bao trùm lên cả hai người. Cảnh tượng này khiến tôi không thoải mái để thốt thành lời.

Trời xanh, mây trắng, gió thu mơn man da thịt, xa xa có tiếng ca du dương không biết từ đâu vọng tới. Với cảnh sắc này, làm tôi ao ước mình được đi dạo cùng Đinh Trạch, cha mẹ, Lăng Linh, An Nhược và cả con mèo nhỏ Lượng Lượng trước kia của tôi nữa.

Thật không tài nào ngờ nổi tôi sẽ đi dạo trong một khung cảnh nên thơ thế này với người thầy chủ nhiệm mà mình ghét cay ghét đắng. Tôi lén lút liếc nhìn Chu Dật – kẻ cao hơn mình một cái đầu đang đi bên cạnh.

Trong bất giác, một cảm giác bối rối chợt nảy lên từ đáy lòng. Tại sao vậy? Bởi vì, dù chỉ nhìn thoáng qua, tôi cũng nhận ra diện mạo của Chu Dật rất được. Một bên mặt hoàn mỹ với chiếc cằm có độ cong tao nhã. Từ góc độ này, anh ta hiện lên trong mắt tôi như một bức tranh thủy mặc thanh nhã, nổi bật giữa chốn thành đô phồn hoa trụy lạc này. Với bộ âu phục màu đen thẳng thớm vừa khít, khiến anh ta như một con hạc cao quý lạc giữa bầy gà loi choi.

Tôi rùng mình, vội vàng lắc lắc đầu.

Chu Dật nhìn thấy cử chỉ đó, nghiêng đầu hỏi: “Em lạnh sao?”

Tôi đứng bên cạnh xua xua tay pha trò: “Không lạnh, không lạnh! Thầy trăm ngàn lần đừng đưa âu phục của mình cho em mặc, em lo thân thể cao quý của thầy bị nhiễm lạnh.” Nói xong, răng của tôi cũng cảm thấy ê, thật sự muốn cho mình hai cái tát!

Anh ta kinh ngạc sửng sốt, rồi chợt hiểu ra. Trên môi anh ta vừa nở nụ cười vừa khinh thường nhìn vào mắt tôi nói: “Thầy có nói muốn cho em mượn áo bao giờ?”

Tôi chỉ biết… mình một lần nữa rơi vào gian kế của tên biến thái này rồi!

Lòng trào lên sự bất mãn nặng nề, tôi căm giận trừng mắt nhìn anh ta một cái. Anh ta không cho là đúng, lấy bao diêm trong túi ra, lẳng lặng châm thuốc hút.

Tôi kinh ngạc la lên hai tiếng: “A… a.”

Tôi hơi bất ngờ trước một tên khiêm tốn ngụy quân tử như Chu Dật cũng biết hút thuốc. Tuy nhiên tôi cho rằng, dù sao cũng thuộc một loại ngụy quân tử. Anh ta hút thuốc, chắc phải có ẩn tình gì bên trong.

Có thể do thái độ của tôi quá lộ liễu, Chu Dật nhẹ nhàng phà khói lượn lờ che mắt, sau đó hỏi tôi: “Em bất ngờ hả?”

“Sao cơ? À… có một chút.”

Anh ta im lặng, một lúc lâu sau không thèm để ý bảo tôi: “Chu Đạm Đạm, em qua đây.”

Những lời ấy vừa lọt vào tai, tôi ngơ ngơ ngáo ngáo bước về phía anh ta. Chỉ còn hai bước nữa thì đến gần, tôi dừng lại hỏi: “Có chuyện gì vậy thầy?”

Anh ta cười khẽ, lắc nhẹ đầu, cúi người áp dần vào tôi.

Tôi sợ tới mức tim đập thình thịch, suýt chút nữa nhảy ra ngoài đường. Gương mặt đẹp trai của Chu Dật hiện rõ trước mặt, và nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, tôi có thể thấy sự hoảng hốt ngốc nghếch của mình.

Trên người anh ta phảng phất một hơi thở thơm mát khó cưỡng lại, trộn lẫn với mùi thuốc lá làm tôi gay mũi. Cứ như thế, tôi bị hương thơm của anh ta quấn quít bao quanh.

Trong nhất thời, tôi chả hiểu lão thầy giáo vô lại này muốn giở trò gì nữa.

Khi tôi đang bực tức muốn trào máu, thì anh ta nở nụ cười mê hồn, đứng thẳng người, nhìn vẻ bối rối của tôi mà buồn cười.

Có quái gì phải cười chứ! Muốn cười, xin cứ tự nhiên!

Đang lúc giông gió sắp nổi lên, thì anh ta bỗng nhiên nghiêm mặt gõ nhẹ vào đầu tôi một cái: “Mùi thuốc lá có hại cho sức khỏe. Thầy biết em muốn chống đối với thầy, nhưng dẫu sao em cũng là một cô gái. Mặc kệ là bây giờ hay về sau, cũng đừng dính vào thuốc lá, hiểu không?”

Hóa ra là vì điều này? Tôi nhẹ nhàng thở ra, gật đầu lia lịa: “Không phải toàn bộ những kẻ hay cãi lời đều hút thuốc lá. Em sẽ không dây vào nó đâu, nhà em cũng chẳng ai hút thuốc cả. Điều này thầy có thể an tâm, ha ha.”

Anh ta liếc tôi một cái thật sâu, im lặng không thèm nói thêm nữa.

Đi chưa xa lắm, tôi và anh ta đứng trước một ngã tư. Hóa ra đã đến trạm xe.

Những chiếc xe trống xếp thành hàng dài, Chu Dật vứt đầu thuốc lá vào thùng rác, quay trở lại nói: “Lên xe bây giờ đi, trên đường nhớ cẩn thận chú ý an toàn của mình nhé.”

“Thầy yên tâm ạ! Thứ nhất em không có tiền, thứ hai em không có nhan sắc, chả có gì để người ta cướp ở em cả, ha ha.”

Tôi cười hì hì ngồi vào xe taxi, thò tay ra vẫy chào anh ta.

“Chào thầy ạ, hẹn gặp lại sau.”

Anh ta nở nụ cười, gật đầu.

Lúc tài xế định cho xe chạy đi, tôi đột nhiên quay cửa kính xuống, gọi giật giọng: “Thầy Chu ơi! Thầy qua đây một chút đi.”

Chu Dật bước nhanh tới, hỏi: “Sao vậy? Trên người không có tiền à?” Nói xong, anh ta lập tức mở ví ra.

Tôi vội vã ngăn lại, á mặt vào cửa kính xe cười nịnh bợ: “Không phải, không phải! Thật ra, trước khi đi em còn một vấn đề muốn thỉnh giáo thầy!”

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của tôi, theo thói quen, anh ta cau mày lại.

Tôi cho rằng anh ta im lặng là đồng ý, vì thế hắng giọng, lên tiếng hỏi thật rõ ràng:

“Thưa thầy, xin hỏi lúc trên giường thầy nằm trên hay nằm dưới vậy?”

Vừa nói xong, tôi đã thấy sắc mặt của Chu Dật trở nên u ám dữ tợn, ánh mắt tối sầm nhìn tôi đăm đăm, rồi rảo nhanh về phía xe tôi đang ngồi: “Chu Đạm Đạm, em…”

“Ha ha, bác tài ơi, cho xe chạy đi ạ.”

Tôi gập người lại, cười nghiênh ngả. Vừa cười vừa nhìn theo bóng Chu Dật đang nổi giận đùng đùng trong kiếng chiếu hậu, vẫy tay chào.

Xe đã chạy khá lâu, nhưng dường như tôi vẫn còn hình dung ra được cái dáng đẹp trai đang nổi cơn tam bành của Chu Dật.

Đêm nay, tôi tạm thời quên mất chuyện bị ‘thất tình’, vì được Chu Dật bất ngờ lấy lòng, mà rơi vào giấc ngủ một cách vô cùng say sưa.

Hiệp nữ Đản Đản

Tôi đeo túi xách trên lưng, mặt vẫn còn ngái ngủ đứng trước cửa nhìn Chu Dật đang đi về phía lớp học. Tôi có cảm giác hôm nay anh ta khác hơn lúc trước. Đợi anh ta đến gần, tôi ngước mắt nhìn anh ta một cách thật chăm chú. Hóa ra, nằm trên cái mũi thẳng tắp kia là một cặp mắt kính, dấu đằng sau đôi tròng kính trong suốt ấy là hai con mắt đen thăm thẳm. Bộ âu phục trang nhã tối qua đã thay bằng áo lông và quần Jean, khiến cả người Chu Dật toát ra vẻ tao nhã như ngọn gió xuân, như một… ‘nhược thụ’ [6].

Khụ, khụ! Trên thực tế, tôi không phải là một hủ nữ [7] chân chính. Nhưng ở cạnh người bạn thân An Nhược ‘tu hành đắc đạo’, chẳng kiêng nể gì ai, tối ngày cứ trưng ra một tập ‘truyện hot có độ nóng cao’ trước mặt… thì thật tội nghiệp cho tôi và Lăng Linh, khó tránh khỏi kiếp số bị ảnh hưởng theo kiểu: ‘Mưa dầm thấm đất’.

[7] Hủ nữ là người thích xem các thứ liên quan đến Gay, nhưng là một straight rõ ràng.

Nói đến nhược thụ này nọ, tôi chỉ có thể tóm gọn rằng: Bề ngoài của tên nhãi ranh Chu Dật rất xứng với vai trò đó. Nhưng trái tim độc ác thì cực giống nam nhân vật chính cuốn tiểu thuyết mà An Nhược cho tôi xem hôm kia. Trong truyện, tên đế vương ‘công’ [8] trần truồng như nhộng, không phải là anh ta thì còn ai vào đây nữa!

[6] & [8] Công và Thụ là khái niệm dành cho giới đồng tính nam trong truyện đam mỹ. ‘Công’: đại diện cho sự mạnh mẽ, nắm thế thủ quyền cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. ‘Thụ’: thì ngược lại, yếu đuối như phái nữ

Đừng hỏi vì sao tôi cảm thấy như thế, vì cách nhìn người của tôi luôn thật chính xác.

Cũng đừng bảo tôi đi thử xem rốt cuộc anh ta có thuộc người trong ‘thế giới thứ ba’ hay không. Tôi chẳng có hứng thú với điều đó, thậm chí có chút run sợ. Nếu nhỡ là sự thật, thì sớm muộn gì anh ta cũng lột da uống máu, rồi lọc lấy xương của tôi để nấu thành canh… Ựa, mới nghĩ đến đã thấy buồn nôn!

Tôi nhìn anh ta thật sâu: “Thầy ơi! Thầy muốn dùng mắt kính để che dấu đồng chí nội tâm bên trong sao?”

Anh ta nghe xong cũng sâu kín liếc nhìn tôi một cái thật sắc, nói: “Trò Chu, tốt nhất em đừng chạm đến giới hạn của thầy. Lần đầu tiên thầy đã nói, mặc dù thầy không phải là một người có lòng dạ độc ác. Nhưng đối với những thủ đoạn của em, thì xin thưa rằng: Em còn non nớt lắm.”

Thật là một sự uy hiếp trắng trợn!

Trước kia, bất kể là tôi có khiêu khích anh ta như thế nào, anh ta cũng dẹp qua một bên. Ai dè đâu, sau khi trải qua một đêm thứ bảy ‘nhục nhã’ đặc biệt kia, thầy Chu đáng kính dễ gần của tôi cũng sắp phát nổ.

Thật ra… tôi là một hảo hán không tính toán thiệt hơn trước mắt. Nói khó nghe một chút thì các bạn cũng biết đó, tôi không thích bắt nạt kẻ yếu. Vì vậy, tôi cười gượng hai tiếng, chuẩn bị rút lui.

Bỗng nhiên anh ta nắm chặt bả vai tôi từ phía sau, nói: “Còn điều này nữa.”

“Vâng?”

Tôi quay đầu lại đã thấy Chu Dật đứng trước cửa phòng học, nhìn những ánh mắt như ốm đói bên trong, trên mặt nở nụ cười thật dịng, nhỏ giọng như cố tình chỉ để mình tôi nghe thấy: “Quà thầy tặng cho em nhân ngày gặp mặt, em còn giữ không? Hy vọng hôm nay trò Chu Đạm Đạm không bị đẫm máu. Nếu có, người thầy này không giúp em giải quyết nữa đâu nhé.”

Oành một tiếng, tôi nghe như có tiếng sấm rền bên tai. Sau đó, trước mắt xuất hiện một cái túi với đủ lại băng vệ sinh, bỗng chốc nói năng lộn xộn.

Tên thầy giáo biến thái chết bầm này! Chu Dật vô liêm sĩ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ và không biết xấu hổ!

Tôi cảm thấy trên mặt mình như có lửa, răng nghiến chặt vào nhau kêu ken két:

“Thầy! Thầy thật đáng xấu hổ, đi toilet đi.”

Anh ta tiến vào lớp học thêm một bước, trên mặt nở nụ cười vô hại, nói: “Tốt lắm, Chu Đạm Đạm, tan học đến gặp thầy nhé! Bây giờ trở về chỗ ngồi đi, chúng ta vào học nào.”

Cử chỉ của anh ta như đang dạy dỗ một đứa trẻ học mẫu giáo.

Tôi không cam lòng. Thật sự không cam lòng. Không cam lòng chết đi được!

Lăng Linh hứng chí bừng bừng xô nhẹ tôi: “Vừa rồi cậu với thầy Chu nói chuyện gì ở ngoài cửa thế? Nhìn thầy rất vui vẻ nha.”

Tôi ném cho cô nàng một ánh mắt xem thường, vô cùng bình thản nói:

“Mình nói ông ta có tố chất gay. Ông ta nói cảm ơn, rồi còn cho rằng bạn trai mình sẽ rất hạnh phúc nữa.”

Khỏi cần phải bàn, An Nhược đang ngồi trước mặt tôi thiếu điều nhảy dựng lên, đầu lắc lư như con rối gỗ. Còn phản ứng của Lăng Linh khiến tôi xém bật cười thành tiếng. Miệng cô nàng há hốc, đôi mắt kính cận, rèm mi và cái mũi nhăn lại vo thành một cục, con mắt lộ ra vẻ khó tin thật sâu.

“Oh no, oh no! Sao có chuyện đó! Thầy Chu đẹp trai, đàn ông mạnh mẽ chẳng ai bì kịp thế kia, sẽ không là một tiểu công!”

Vẻ mặt của An Nhược thật bình tĩnh, chụp lấy vai Lăng Linh, hung hăng quả quyết nói: “Làm gì có chuyện đó. Chu Đạm Đạm ngốc nghếch này chắc chắn muốn vu khống thầy Chu của chúng ta. Cậu ấy thích và rành rõi nhất là cách làm ra những việc thiếu đạo đức, vô liêm sĩ và không có tiêu chuẩn như thế.

Ơ hay! Vì nhan sắc của một người đàn ông, mà các bạn thân có thể trở mặt nói xấu tôi như vậy á?

Sao có thể nói tôi làm những việc thiếu đạo đức, vô liêm sỉ lại chẳng có tiêu chuẩn chứ? Những thứ đó tất tần tật đều có thật mà.

y da, dù có như thế nào, thì so sánh giữa tôi và tên Chu Dật càng thiếu đạo đức, càng vô liêm sỉ và càng không có tiêu chuẩn này, chẳng lẽ các người không chọn tôi sao?

Cuối cùng hai cô nàng đạt thành nhất trí, phớt lờ luôn sự phản đối của tôi.

Thầy Chu là một người kiên nhẫn, hòa nhã và có học thức uyên bác, chắc chắn sẽ không so đo với một kẻ tiểu nhân như tôi.

Tôi thật bất hạnh khi không được bạn bè tin tưởng.

Chu Dật bỉ ổi kia đã chiếm được hai phiếu bầu rồi.

Anh ta đại thắng hoàn toàn.

An Nhược bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì, tròng mắt phát ra những tia sáng sâu kín, miệng lẩm bẩm một mình: “Thầy Chu biến thành tiểu công cũng chả sao. Khuyết điểm duy nhất chính là không có tiểu thụ tuyệt vời nào có thể sánh đôi với thầy. Haiz, đáng tiếc, thật đáng tiếc!”

Một phút đồng hồ sau: “Mình thật sự muốn nhìn dáng vẻ của thầy Chu đổ mồ hôi như mưa, không mảnh vải quấn thân nằm ở trên giường.”

Khụ… khụ… khụ… khụ… khụ.

Tôi thiếu điều té lọt ghế, rơi xuống đất.

Chị An Nhược à, nếu mai mốt có thốt ra những lời chết người thế này, làm ơn báo cho ‘bần tăng’ trước một tiếng nhé. Vì trái tim của ‘bần tăng’ không được khỏe cho lắm.

Tôi ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Chu Dật đang đứng trước tấm bảng đen. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh người nào đó mồ hôi đổ ra như mưa, trên người trần trụi không mảnh vải che thân.

Á…á…á! Có tiếng hét điếc tai vang lên. Lòng dạ tôi đen tối quá, đừng nên như vậy mà!

Người nào đó vẫn ở trên hướng dẫn từng bước, giống như không để ý đến vẻ mặt đang run rẩy của tôi: “Ôn tập là một việc rất quan trọng, các em về nhà có thể bỏ qua bài tập của thầy cho, nhưng nhất định phải đem nội dung bài giảng của thầy ôn lại trong đầu một lần. Như vậy, ấn tượng sẽ sâu sắc hơn…”

Tôi bỏ qua những lời dặn dò của anh ta, nhìn An Nhược và Lăng Linh đang chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa, mà tinh thần xuống dốc không phanh, rồi cơn buồn ngủ từ đâu ập tới chóng vánh.

Trong cơn ngủ say, tôi mơ thấy mình đang ở trên máy bay tư nhân, tay cầm ly sâm banh và được tiếp đãi như một vị khách quý giàu có. Bỗng dưng có một tiếng động đánh thức tôi không đúng lúc.

Tôi nuốt nước miếng sắp tràn ra trở vào, ngồi thẳng lưng, vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy… Xong, hết đỡ nổi!

Hóa ra Chu Dật đang trong tâm trạng vui vẻ đứng cạnh bàn tôi, ngón tay mảnh mai cầm viên phấn, cúi đầu quan sát kĩ tôi đang dán chặt trên bàn, vẻ mặt lộ ra nụ cười ngấm ngầm:

“Trò Chu Đạm Đạm, nói kế hoạch ôn tập của em cho thầy nghe xem.”

Kế hoạch ôn tập á? Đó là cái quỷ gì? Từ khi bước vào trung học đến nay, tôi chả biết ôn tập là cái cóc gì!

Anh ta thật sự là một gã thầy giáo cổ lỗ sỉ!

Nụ tười tinh quái của anh ta được giấu sau cặp kính: “Sao thế? Không việc gì chứ?”

Ha ha, tưởng dạy dỗ được tôi à? Đừng có nằm mơ nhé!

Tôi thong thả lắc đầu, thái độ tỏ ra có chút miễn cưỡng đáng tiếc: “Không phải em bỏ qua ôn tập đâu thầy! Thật ra, em có nỗi khổ tâm riêng.”

Anh ta hơi bất ngờ: “Ồ, nỗi khổ tâm gì?”

Ơ…

Tôi hắng giọng ho lên hai tiếng, dồn khí lên đan điền, làm ra vẻ thật nghiêm túc, nói: “Tổ quốc chưa thống nhất, em chưa có tâm tình ôn tập ạ.”

“Ha… ha… ha… ha…”

Cả lớp học chợt bật cười nghiêng ngã. Đầu óc trống rỗng của tôi như gặt hái được sự thỏa mãn lớn, vì đám đông khẳng định những tế bào hài hước của tôi.

“Ha ha…” Chu Dật cũng bắt chước đám đông cười hai tiếng, làm tôi hết hồn suýt nữa rơi cả kính sát tròng ra ngoài.

Anh ta nhàn nhạt nhếch môi nhìn tôi châm chọc, sau đó trở lên bảng: “Thầy sẽ cho bài tập của ngày hôm nay, các em hãy giải nghĩa và phân tích vấn đề từ trang 98 – 104.”

“A, tốt quá~~~!” Cả lớp hào hứng vỗ tay hoan hô, vì số lượng bài tập của lão Chu biến thái cho hôm nay đặc biệt rất nhân từ.

“Tuy nhiên…” Anh ta đẩy mắt kính lên cao một chút rồi nói tiếp: “Đối với học trò cá biệt, thì thầy phải cho bài tập một cách đặc biệt để nâng cao năng lực học tập.”

Anh ta nhìn quanh lớp học một vòng, tiếp tục dùng giọng điệu nhàn nhã nói: “Trò Chu Đạm Đạm, ngoài những bài tập thầy đưa, em hãy viết một bài tiểu luận như yêu cầu đề thi vào trường đại học. Đề mục tự chọn, không được sao chép mà phải viết bằng tay mô phỏng theo các bài thi. Ngày kia đem nộp lên cho thầy nhé.”

Gian trá – nguy hiểm – xảo quyệt không biết xấu hổ! Ỷ mình là thầy giáo, liền khoác áo lang sói bắt nạt người khác!

A a a a a a a!

Tôi khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên hét to ghi hận trong lòng. Tôi muốn thí cái mạng già với tên Chu Dật này!

Lướt quanh những khuôn mặt đang tươi cười hả hê khi thấy người gặp họa. Tôi thật muốn rút trong túi sách ra một cây đao, vọt tới trước mặt Chu Dật chém cho lòi phèo anh ta ra.

Anh ta gật đầu hài lòng, thậm chí còn rất đắc ý nói: “Tan học.” Sau đó lấy tay tháo cặp mắt kiếng xuống, nghênh ngang bước ra khỏi cửa.

Miệng tôi gần như trào máu nóng ra ngoài. Hai vị bạn tốt Lăng Linh và An Nhược, chẳng những không trợ giúp mà còn hùa theo đám đông kia hủy bỏ 2B – tôi [9]. Mặc dù, tôi cần 2B cũng là chuyện thật, nhưng các người đừng dùng cái này làm trò cười đến khoa trương như thế chứ!

Tôi oán hận khóc lóc kể lể chỉ trích hai cô nàng một lúc. Sau đó mang theo tâm trạng như đưa đám chạy ra khỏi lớp.

[9] 2B: to be.

Phong bên ngoài trường học thật sự rất đẹp. Mùa đông đã tới, lá cây ngô đồng hai bên đường nhỏ lung lay theo gió rũ nhẹ xuống, chạm vào nhau kêu kẽo kẹt như tiếng nghiến răng ken két của tôi.

Tuy nhiên, phong cảnh nên thơ ấy vẫn không làm giảm bớt cơn tức giận bừng bừng và sự phiền muộn vô cùng trong lòng tôi. Vì thế với tâm trạng cực kì bi phẫn lẫn thất vọng, đã khiến tôi đưa ra một quyết định vĩ đại.

Gác buồn phiền qua một bên, biến bi thương thành lạc thú.

Khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, tôi ghé vào mua một que kem, vừa đi vừa liếm tiến vào cửa trường học.

Trong giờ học, trên đường vắng bóng học sinh, thỉnh thoảng chỉ có vài người công nhân vệ sinh đang quét dọn. Ánh mắt họ vô tình nhìn tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy áp lực gì.

Trường của chúng tôi thật biến thái. Để chứng tỏ địa vị không nơi nào sánh được tại thành phố A này, đã xây dựng một khu vực giảng dạy thật lớn để ra oai. Nhưng chỉ tội nghiệp đám học sinh cấp ba như chúng tôi. Bởi vì là học sinh cuối cấp, nên bị nhà trường cố tình an bài cho nơi học cũng xa xôi nhất.

Khi tôi từ lớp xuống dưới thang lầu, ngang qua sân bóng rổ, rồi qua con đường gồ ghề đầy bùn. Sau đó đi tới công viên trung tâm, rồi đi xuyên qua sân thể dục rộng lớn, cuối cùng xuống hết cầu thang bốn mươi bậc. Rốt cuộc tới được cánh cửa lớn, tôi đã mệt nhoài người như vừa canh xong một con bò già, thở hồng hộc dựa vào chiếc ghế dài nghỉ ngơi.

Liếm que kem ngọt ngào trong cơn gió lạnh, nhưng tôi cảm thấy thích thú lạ thường, chưa bao giờ thoải mái hơn lúc này.

Tôi say mê thưởng thức những giây phút tự do ấy. Nhưng trời già ghen ghét người hồng nhan, không cho tôi hưởng thụ xong giây phút yên tĩnh. Phía sau bỗng dưng xuất hiện một đám người cười nói ồn ào.

Tôi mở to hai mắt, khó chịu quay đầu lại nhìn.

Đó là vài tên chẳng ra gì đang quăng tàn thuốc, trưng ra bộ mặt như họ là người độc nhất trên đời.

Tôi muốn giết…

Không phải tôi kì thị nhóm học sinh bất lương, ít ra… tôi… cũng coi như là một nửa bất lương đi.

Tôi đặc biệt chán ghét loại người đem bản thân mình làm chuyện vớ vẩn, còn bày ra vẻ lưu manh dữ tợn nữa… Các người muốn hù dọa ai đây?

Tôi lặng lẽ xê dịch mông, căng mắt quan sát xem cái bóng dáng thanh tú đang đưa lưng về phía tôi là ai.

“Oh yeah, cuối cùng hôm nay cũng bắt được mày rồi.” Tên đi đầu trông có vẻ rất lưu manh nói.

“Chậc, chậc! Nè, nghe nói mày là người đồng tính, nên đại ca bọn tao rất có hứng thú.”

Cái quái gì thế? Tại sao bây giờ người đồng tính lại trở nên nổi tiếng như vậy? Vì sao, vì sao?

Trời ơi, đừng có nói cho tôi biết, đại ca bọn này là người cầm đầu băng ‘Sát Mã Đặc’ nha!

Nếu không tôi sẽ ngửa mặt lên trời nhẹ nhàng nhỏ ra những giọt nước mắt thuần khiết, đừng phá hoại sự tưởng tượng hoàn mỹ của tôi đối với BL như vậy. [10]

[10] BL: Boy love, tình yêu đồng tính nam x nam

Bóng dáng đó lùi về phía sau từng bước, cất giọng nói thật trong trẻo: “Hình như tôi không quen các anh.”

“Tổ mẹ nó! [11] Bọn mày nghe cái giọng nói ẻo lả của nó đi. Mẹ kiếp! Tao nổi hết da gà lên đây này.”

[11] Nguyên bản: CTND là một tiếng slang chửi thề.

“Ha ha, tao đã nói nó là Gay mà bọn mày không tin.”

“Diện mạo thì có khả năng lắm, nhưng không biết đã có ai ‘chui cửa hậu’ [12] của nó chưa?”

[12] Nguyên bản: Bạo cúc: là hành vi quan hệ bằng đường hậu môn đặc trưng của đồng tính nam.

Phốc! May mắn tôi đang cầm chặt que kem trong tay. Cảnh tượng này thật sự như đang mùa hè bỗng dưng trời đổ từng cơn mưa tuyết.

Tính tò mò của tôi rất nặng, trí nhớ của tôi cũng rất tốt. Vì vậy khi vừa thấy cái bóng dáng ấy, tôi đã cảm thấy quen thuộc lạ thường. Cho nên, tôi lẳng lặng đi vòng về phía trước, muốn nhìn cho kĩ cuối cùng đó là ai.

Nửa thân trên trần trụi của thầy Chu

Tôi yên lặng rón rén đi vòng qua bồn hoa, ngỡ như mình là một nữ đặc công không bị bất kì kẻ nào phát hiện. Nhưng tôi lầm rồi, tôi quá đề cao năng lực ẩn nấp của mình.

Trong đám nhóc đó, đột nhiên có một tên mập cao lớn lực lưỡng nhảy ra hai bước bắt lấy cổ tay tôi, làm tôi đau đến nhăn mặt. Tên mập chết tiệt này còn đắc ý nói:

“Đại ca, mau nhìn em ‘tóm’ được đứa con gái này nè.”

Mẹ nó! Bà cô này không phải là động vật, xin đừng dùng từ ‘tóm’ khó nghe như vậy được không?

Tên mập chỉ cần dùng một tay nhấc tôi mang đi. Dù có chết tôi cũng không theo, giả mạo làm giáo viên nóC: “Trò, em là học sinh trường Nhất Trung hả? Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp cuối cấp, chúng ta nên đến văn phòng nói cho rõ việc này.”

Tên mập vừa nghe xong, quay đầu lại thật nhanh, quan sát kĩ lưỡng tôi từ trên xuống dưới. Hắn chưa đưa ra kết luận nào, thì đám nhóc hỗn tạp cách đấy hai thước cười nhạo khinh thường, nói: “Nhị Béo, mày mất trí hả? Mày có thấy giáo viên chủ nhiệm nào mặt non choẹt còn búng ra sữa thế kya chưa? Ha ha ha ha…”

Tên mập đột nhiên bừng tỉnh, tức giận tận trời xanh, xách tôi đi tới.

Phía bồn hoa bên này hơi kín đáo, rất ít học sinh đi ngang qua, chỉ có hai bên đường xe cộ chạy qua lại. Nhưng phần lớn người trên xe cũng chẳng chú ý đến bồn hoa đang xảy ra chuyện gì, lỡ có nhìn thì cũng chỉ đảo mắt sơ qua.

Ối ốC, đám người này nhìn chẳng giống học sinh trong trường tôi, lại có vẻ hung hăng quá. Không lẽ hôm nay chính là ngày tận thế của tôi sao?

Tôi bị tên mập gCữ chặt hai tay kéo đến đứng bên cạnh người có giọng nói trong trẻo a. Tôi tò mò vô cùng, nên cố ý quay đầu một góc chín mươi độ, xem rốt cuộc đó là ai.

Ồ, bạn học ‘cục cưng’, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.

‘Đồng chí cục cưng’ có vẻ cũng nhận ra tôi, nh ngạc nói: “Là

Tôi hít hít mũi trả lời: “Đúng, đúng, chúng ta lại gặp nhau. Thật sự là chị em có hoạn nạn cùng chia nha.”

Đám người vây quanh bỗng ngớ ra như đám gà đông lạnh.

“À à, hóa ra là chỗ quen biết. Hèn chi trông mặt con bé này nhát như chuột, may mắn có tên mập tóm được cô ta.”

Thật đáng giận! Đã nói không được dùng từ ‘tóm’ này rồi mà!

Một tên tép r run rẩy từ phía sau đi lên hỏi tên cầm đầu: “Đại… đại ca, anh thích tên nhóc a chúng em đều tán thành. Em… em thích con bé này, anh có thể cho em được không?”

Tên đại ca nhóm ‘Sát Mã Đặc’, đắn đo nhìn tôi và ‘đồng chí cục cưng’ một lúc lâu, sau đó trả lời dứt khoát: “Không được, anh đây ‘ăn’ luôn cả nam lẫn nữ.”

Tôi giết! Mẹ nó! [13] Anh là người lớn mà hành động như thế, tôi còn chưa nhổ vào mặt là hên lắm rồi. Còn tính xơi tái luôn tôi và người chị em đang gặp hoạn nạn này, nằm mơ đi!

Tôi đang là một trong những nữ anh hùng của trường Nhất Trung, nếu không giục ngựa dẹp cáC đám lưu manh này, thì còn ai có thể dẹp được? Hừ, hừ, hừ!

[13] ML: slang bên tiếng Trung là chửC thề. Đại khái là nó nặng hơn từ sis dùng một chút LOL.

Tôi nhẹ liếc mắt đưa tình về phía ‘cục cưng’, nói: “Cậu yên tâm, mình sẽ giải quyết hết đám này, lát nữa cậK tránh xa một bên nhé.”

‘Cục cưng’ ên cường gật đầu, vẻ mặt thật sùng bái: “Hóa ra cậu là một cao thủ ‘không xuất đầu lộ diện’ à?”

“Ừm, đó là dĩ nhiên.”

Tôi ổn định hô hấp, lấy lại bình tĩnh, ra vẻ như một nhà đàm phán hỏi tên đại ca a: “Mục đích của các anh hôm nay là gì?”

Người anh em ‘Sát Mã Đặc’ trả lời hết sức sảng khoái: “Muốn cái tên ẻo lả bên cạnh cô và cả cô đi theo lão đây.”

Ựa! ‘Cục cưng’ của tôi khí chất trong sạch thuần khiết thế a, làm sao có thể để đám lâu la các người vấy bẩn? Tôi đại diện cho toàn bộ giới BL chiến đấu đến cùng, và tôi tin rằng, nếu An Nhược biết tin này chắc sẽ vui đến ba đêm mất ngủ.

Chả còn cách nào khác, cái bọn lưu manh không biết xấu hổ này chẳng chịu bỏ qua, thì tôi – nữ anh hùng Đản Đản – chỉ có thể tự mình giải cứu ‘cục cưng’ ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng này.

Thừa dịp một tên trong bọn chúng không chú ý, tôi quay giò lái ra sau lưng, đá một cú chuẩn xác vào bộ vị trọng yếK của tên Mập. Tên Mập chết tiệt lập tức hét toáng lên, lấy tay che chỗ ấy lại.

Tôi lanh tay lẹ mắt đem ‘đồng chí cục cưng’ đẩy sang một bên, nhanh chóng đem que kem ăn chưa hết ném lên đầu của tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’.

Những ánh sáng lóe lên như những đóm lửa, xung qKanh mọi người đều im lặng, nhìn cây kem trắng muốt dính tung tóe trên mái tóc của tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ đang nhỏ xuống từng giọt…

Một hình ảnh kì dị làm người ta thật hả giận.

Tôi nở nụ cười, và người anh em ‘Sát Mã Đặc’ cũng cười.

Nhưng tôi cười hết nổi rồi, vì người anh em này cười đến quá mức dữ tợn. Sau đó, rút trong túi quần ra một cây dao nhỏ dài, hét: “Con ả chết tiệt này, dám làm bẩn tóc ông đây à? Chó chết, mày chán sống rồi hả?”

Răng tôi đánh vào nhau cầm cập, vội lui nhanh về phía sau. Mặc dù lời nói của tên đại ca này rất sáo rỗng, nhưng cái dao chẳng tầm thường đâu nhé. Tôi không muốn mình còn trẻ phải chết non, khiến cha tôi đau lòng ôi… ôi… ôi…

Cả đám người, bao gồm luôn ‘cục cưng’ đều choáng váng mặt mày. Tôi run rẩy nắm chặt hai tay thật lâu, rồi uất ức kêu to: “Đại ca, tôi sai rồi! Tôi mù mắt rồi nên không biết nhìn người. Tôi… tôi… tôi không nên làm hỏng ểu tóc bóng mượt rất đẹp của anh. Anh là đại nhân, chấp nhặt tiểu nhân làm gì? Tha cho em út đi nhá.”

Hy vọng sẽ có người nghe thấy tiếng kêu thê lương của tôi mà cứu chúng tôi ra ngoài.

Tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ im lìm, nổi giận đùng đùng đuổi theo tôi. Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát được, liều chết gạt cái dao nhỏ hắn đang quơ tới quơ l. Chẳng may, ngón trỏ bên tay phải bị cắt trúng, một tia máu theo đó chảy ra…

Oh no! Đừng như thế, tôi thấy máu là đã choáng váng…

‘Đồng chí cục cưng’ rốt cuộc cố lấy cam đảm chạy đến kéo tôi ra.

Khi hai mắt chúng tôi đẫm lệ nhìn nhau trong tuyệt vọng, chuẩn bị liều chết xông lên, thì có tiếng thắng xe rất gấp sát bên cạnh. Rồi một tiếng nói lạnh lẽo từ cửa xe truyền ra: “Các người đang làm gì vậy?”

Nghe tiếng nói quen thuộc ấy, đáy lòng tôi vì vui mừng mà bật khóc. Tôi quay đầu lại thì thầm: “Thầy Chu à, thầy Chu ơi! Thầy thật là thần tiên sống, xKất hiện q9á kịp lúc. Em và ‘cục cưng’ đều phải dựa vào thầy rồi!”

Ánh mắt nóng bỏng của tôi đã tiết lộ toàn bộ thông tin. Nhưng thầy Chu có nhận ra được hay không thì tôi chịu!

Anh ta mở cửa, xuống xe và đóng cửa lại.

Chu Dật một mình đi về phía chúng tôi. Càng đi càng gần, tôi phóng lên trên ngăn cản: “Thầy Chu… Chu… Ch9… Bọn nó có dao đấy.”

Anh ta mím chặt môi, nhìn ‘cục cưng’ rồi di chuyển tầm mắt qua cổ tay bị sưng và ngón tay bị chảy máu của tôi, không hé răng, rút trong túi ra chiếc khăn tay, nóC: “Lau máu đi. Còn nữa, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

“Bọn họ bắt nạt ‘cục cưng’…”

Bọn ngốc bên a lạC nhốn nháo: “Đại ca, anh mau lại nhìn đi, thêm một đứa ẻo lả nữa kìa.”

Chu Dật lạnh lùng nhìn qua.

‘Cục cưng’ lo lắng nhìn vào mắt Chu Dật.

Tôi đồng tình bằng mắt như ểu: ‘Thầy, xem ra bọn họ coi thường thân phận cao quý của thầy rồi.’

Rèm mi của Chu Dật r9n nhẹ, vẻ mặt êu căng thốt ra một câu không phù hợp tí nào với thân phận của anh ta: “Muốn đánh nhau sao?”

Thái độ như vậy, giọng điệu như thế, chẳng có một chút nào tốt lành để làm tấm gương cho người khác.

“Ha ha ha, hôm nay đến thật đúng chỗ, gặp liên tục hai tên ẻo lả, trong đó một tên còn dám khiêu khích ông đây. Trường Nhất Trung quả nhiên là nơi thật tốt, ha ha ha…”

Tôi yên lặng không nói gì, thì ra tên ngu ngốc này xem Chu Dật là một học sinh

Hình như Chu Dật rất tức giận, xoay người ngầm bảo ‘cục cưng’ vào xe, nhân tiện ném luôn tôi vào trong đó.

Tôi cảm giác như người trước mặt mình là anh hay em sinh đôi với Chu Dật. Trong ấn tượng của tôi, tên Chu Dật giả dối này, không phải là người dễ dàng nổi giận như thế.

‘Cục cưng’ ở bên cạnh nhìn tôi tỏ vẻ hiểu biết, nói: “Anh Colin ghét nhất là bị người khác nói mình ẻo lả.”

Colin là tên Tiếng Anh của Chu Dật sao? Tôi bỗng nhớ tới đêm hôm đó, vì vậy hỏC hắn: “Vậz cậu và thầy ấy có quan hệ gì thế?”

‘Cục cưng’ chớp chớp mắt, nói: “Tôi tên là Lâm Phù, cũng là học sinh trường Nhất Trung. Nhưng mà quan hệ của tôi và anh ấy là gì, chờ khi nào tâm tình của tôi tốt hơn sẽ nói cho cậu nghe.”

Lại còn bày đặt giấu giấu diếm diếm nữa, quan hệ giữa cậu và anh ta chắc rất thâm sâu nhỉ?

Tôi buồn bã lắc đầK: “Hay là chúng ta gọi thầy Chu vào lái xe chạy đi. Hình như thầy ấz không giỡn chơC đâu.”

Lâm Phù im lặng, ý bảo tôi nhìn ra bên ngoài xem.

Vừa rồC bị Chu Dật ném vào ghế tay lái, tôi dựa vào vô lăng, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.

Mặt mày Chu Dật lạnh tanh, hùng hồn cởi áo khoác ra, liếc nhẹ những cơ bắp đang cKồn cuộn một cái, sự khinh thường tỏ rõ trên mặt.

Tên đạC ca ‘Sát Mã Đặc’ cười điên cuồng như phát rồ, rồi vung dao hướng về phía Chu Dật đâm tới.

Chu Dật không tránh né, mà ngược lại chào đón đòn tấn công. Sau đó… sau đó, nhấc chân lên đá một cú nhanh gọn, con dao của tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ và cả người hắn ngã lăn quay ra đất.

Những tên đồng bọn đồng loạt xông lên bao vây, tấn công.

Tôi ở trong xe thấy cái hành động ‘chó hùa’ của bọn chúng mà chán ngấy. Bọn tép r này nhìn thấy đại ca mình bị đá nằm lăn ra đất, thì muốn nhào lên đánh trút giận, nhưng sức lực lại quá yếu, không bằng một nửa của thầy Chu. Chưa đến năm phút sau, cả đám đã bị dần cho một trận kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng h

Lúc cả đám bọn chúng ngã xuống, tôi cuối cùng cũng đã thấy được chỉ cần một mình – Chu Dật thôi cũng đã đủ san bằng tất cả.

Oh no…

Khi anh ta cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc chiếc áo T-shirt mỏng manh. BởC vì vừa rồi vận động quá mạnh mà vạt áo đã bị người khác kéo lên từ lúc nào không biết…

Cho nên tôi đã nhìn thấy… cơ bụng sáu múi cường tráng của thầy làm cho người ta phun máu mũi…

Thầy Chu à, em lại một lần nữa xuyên tạc thầy rồi. Trông thầy thế a, làm sao mà ẻo lả được?

Ngay từ đầu thầy đã là đồ quý hiếm, không nên hạ mình xông lên đánh bọn chúng. Lúc bọn chúng nói thầy ẻo lả, thầy chỉ việc đem quần áo cởi sạch cho bọn chúng thấy cái dáng người đáng êu hãnh của thầy, thế là xong!

Cứ như vậy, thầy không mất sức mà toàn thắng.

Cuối cùng tôi cũng hoàn thành giấc mơ của An Nhược, thấy được nửa thân trên trần trụi của thầy Chu. Mặc dù anh ta không đổ mồ hôi như mưa, nhưng tôi đã thỏa mãn và kích động ghê lắm rồi!

An Nhược, cậu an tâm đi! Tất cả những hình ảnh bất lương đó, em gái Đản Đản này đã giúp cậu ‘thu nhận’ hết rồi.

Đánh đông dẹp tây một lúc sau, sắc mặt của Chu Dật hơi tái nhợt. Dưới ánh nắng, làn da nhìn thật láng mịn, cứ như người đánh ngã mấy tên lâu la kia không phải là anh ta.

Thấy anh ta không mang thương tích gì đi lại đây, tôi lập tức từ trên ghế lái xe đứng bật dậy, kinh hãi nói: “Thầy ơi! Thầy vất vả rồi, em… em… em lạC gây thêm phiền phức cho thầy.”

Giọng của anh ta ngấm ngầm sâu xa: “Chu Đạm Đạm, có vẻ như tôi giúp em hơi nhiều đấy. Em không có gì đền đáp sao?”

Đền đáp á?

“Thầy là thầy mà. Ở trong trường công khai đánh nhau sẽ bị người ta đàm tiếu.” Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh ta.

Anh ta phớt lờ liếc tôi một cái, rồi lấy áo khoác mặc vào: “Nơi này là trong trường học

“À, không phải ạ.”

“Bọn họ là học sinh trường Nhất Trung hả?”

“Hình như không phải.”

“Tôi có lòng tốt giúp hai học sinh đánh đuổi đám côn đồ, như vậy có vấn đề ư?”

“Ồ, không… không thành vấn đề.”

Em nói bừa thôi! Chuyện này lại một lần nữa thể hiện bản tính tà ác của tên Chu Dật, và cũng nhắc nhở tôi nhớ kĩ một điều: Trăm ngàn lần đừng chọc giận tên họ Chu này, nếu không muốn bị đá dính vách…

Tôi than thầm khi nhìn tên đại ca nhóm ‘Sát Mã Đặc’ đầu dính đầy kem, đang nằm lăn lộn đau đớn kêu trời trên đất.

Haiz, Amen! Ai bảo các người xui xẻo đụng phải một thầy giáo như vậy làm chi.

Thảm kịch của Đản Đản

Giữa trưa vừa tới giờ tan học, các học sinh từ trong lớp lục đục ùa nhau đi ra. Có hai khuôn mặt non choẹt đang nhìn lại đây, làm lòng tôi bỗng dưng vang lên những tiếng ‘ling ling’ cảnh báo.

Tôi không phải là người thích khiêu chiến gây sự, đám côn đồ cũng chẳng phải tôi dẫn tới. Tôi là một người ngây thơ – vô tội – trong sáng – thuần khiết, nhiều lắm cũng chỉ có quan hệ thầy trò với kẻ đánh người kia thôi. Nếu lỡ bị ai nhìn thấy, đi điều tra, tôi… tôi… tôi… tôi không muốn bị mấy tên đang rên la trên mặt đất kiện tụng. Để tránh rắc rối, tôi nên chuồn êm.

“Thưa thầy… tay của em đau quá! Em lại rất sợ máu, em cần phải đi bệnh viện. Hẹn gặp lại thầy sau.”

Tôi nhanh chân chạy biến đi, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy có chút bất thường, ở trong gió dùng chiêu ‘cháy nhà hôi của’: “Buổi chiều, em xin phép nghỉ bệnh. Thầy là người chứng kiến nhé!

Tôi không dám quay đầu nhìn Chu Dật. Tôi đoán chừng mặt anh ta còn xanh hơn so với Chung Quỳ lúc bắt quỷ nữa. [14]

[14] Chung Quỳ: là một vị tướng được Ngọc Hoàng Thượng Đế sai xuống nhân gian bắt quỷ.

Thế nên tôi cố chạy trốn thật mau. Bất hạnh thay lại bị trặc chân, đau đến muốn tắt thở. Tuy nhiên, tôi là một cô gái kiên cường, vì vậy đã vượt qua được, nhanh chóng phục hồi lại sắc thái bình thường.

Khi cầm theo ngón tay đầm đìa máu tươi, và cái cổ chân trật khớp đi về nhà. Nhưng đã xui lại gặp xẻo, đụng phải ba tôi đang chuẩn bị ra cửa.

“Ủa Đản Đản, sao con lại về nhà?”

Bình thường lúc đi học, buổi trưa tôi đều ở căn tin cùng hai cô nàng Lăng Linh và An Nhược tự giải quyết đói no. Hôm nay giờ này đã về nha, khó trách ba lại tỏ ra nghi ngờ.

Tôi thật sự không đàng lòng nói nguyên nhân và hậu quả của chuyện xảy ra vừa rồi cho ông biết, bao gồm cả việc tôi không vâng lời thầy giáo, trốn học đi ra ngoài. Nếu thế tôi e rằng, cái hình tượng ngoan ngoãn nhiều năm qua tôi cố công gây dựng sẽ sụp đổ và bị thiêu hủy hoàn toàn trong nháy mắt.

Đó là chưa kể có hai kết cục bi thảm khó tránh khỏi: Thứ nhất, ba tôi sẽ bị đứa con gái vô cùng đáng yêu luôn ngoan ngoãn dọa cho cả người mềm nhũn, khiến cái xẻng đang cầm trong tay ‘vô tình’ rớt lên trúng đầu tôi. Thứ hai, ba nổi giận lôi đình, thuận tay dùng cái xẻng gõ luôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi.

Tóm lại, hai cái kết cục đều là tôi bị cái xẻng kia làm chết thảm. Tôi nghĩ, mình chết như vậy thật quá bi kịch. Vì thế, lắc đầu từ bỏ ý định, bày ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn.

“Buổi chiều bọn con phải tự học đó ba. Nhưng trong trường ồn ào quá, nên con xin thầy về nhà.”

“Thế hả? Vậy con mau vào ôn tập đi, ba không làm phiền con nữa.”

Tôi gật đầu, lại nhìn thấy ánh sáng phát ra từ cái xẻng trong tay ông, hỏi:

“Ba cầm xẻng đứng ngoài cửa làm gì vậy?”

Ông sờ sờ đầu tôi, mỉm cười hiền hòa: “Xẻng nhà chú con vừa bị gãy, ba mang cho họ mượn dùng tạm.

Nói xong, chỉ vào một góc sân của nhà chú Hạ: “Con vào ôn tập bài vở đi, ba ra tiệm đem vài món về cho con.”

Tôi vâng lời bước vào nhà, trở về phòng của mình.

Do miệng vết thương nhỏ, nên ngón tay đã ngừng chảy máu. Nếu không, vết sẹo này của tôi sẽ khó mà lành được.

Tôi lấy tay xoa nhẹ lên cổ chân bị trật khớp, cho đến khi không còn thấy đau nữa.

Tôi định leo lên giường nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt nằm xuống thì có tiếng điện thoại di động vang lên.

Những lần trước, người gọi cho tôi không phải là Lăng Linh thì cũng là An Nhược. Đằng nào cũng hỏi mấy câu đại loại như: Bọn mình sẽ đi đâu? Hoặc tôi đã ăn cơm chưa?

Tôi chả thèm đắn đo, vẫn nhắm mắt trả lời điện thoại luôn: “Ừ, mình về nhà rồi, không đi ăn đâu. Vừa rồi xảy ra một chuyện long trời lở đất, các cậu đừng nói không tin nha. Các cậu chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, thầy Chu – Chu Dật kia là một tên vô cùng thô bạo. Hồi nãy tại cổng trường, ông ta đánh một đám học sinh tơi bời không tha mống nào hết. Trời ơi là trời, thật khủng bố! Tại sao nhà trường lại mời một người bạo lực và nguy hiểm như thế về làm chủ nhiệm lớp chúng ta? Các cậu nói có đúng không?”

Tôi liến thoắng diễn thuyết lung tung với đầu dây bên kia về cuộc ẩu đả đầy kịch tính ban nãy. Nhưng tôi nhận được câu trả lời hoàn toàn bất ngờ, bên kia đầu dây chỉ truyền lại tiếng hít thở và một sự im lặng đáng ngại…

“Trò Chu Đạm Đạm, em cảm ơn thầy giáo của mình như vậy sao?”

Tôi sợ tới mức từ trên giường đứng bật dậy, thiếu điều té lăn quay ra đất, điện thoại cũng sắp tuột khỏi tay. Tại sao giọng nói bên kia là… của tên thầy bạo lực mà tôi vừa nhắc tới?

“Thầy… thầy… thầy… sao thầy biết số điện thoại của em?”

“Đừng quên thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp em.”

Tôi hừ một tiếng, đang có ý định muốn nhục mạ anh ta, thì bất ngờ cửa phòng bật mở, ba thò đầu vào dò xét: “Đản Đản, con đang nói chuyện phiếm với ai đấy? Đi ra ngoài ăn cơm mau.”

Hết cách, trước mặt ba mình, tôi không thể thô bạo được.

“Vâng ạ… Thưa thầy, em phải đi ra ngoài ăn cơm.”

Tôi sợ ba nghe được, cố đè thấp giọng, làm ra vẻ thành thật hỏi: “Thầy tìm em có việc gì không ạ?”

Người đầu dây bên kia dường như sửng sốt, có lẽ không đoán được tại sao thái độ của tôi lại thay đổi chóng mặt như vậy.

“Buổi chiều em có thể nghỉ, thầy cho phép.”

Tôi sung sướng đứng phắt dậy: “Thật sao ạ? Thầy thật sự quá tốt và rất quan tâm đến học sinh bọn em.”

Giọng của Chu Dật nghe như thật vui vẻ: “Ha ha, thầy chưa nói xong mà Chu Đạm Đạm. Em đã xin nghỉ chiều nay, thì thầy sẽ đưa một ít bài tập cho em làm ngày mai nộp lên. Thầy tin tưởng, không có bạn bè quấy rầy, em sẽ hoàn thành thật nhanh chóng. Còn nhớ cách thức không? Đó là giải nghĩa bài văn và viết một bài tiểu luận tự chọn, mô phỏng như bài thi chính thức nhé.”

Niềm vui mừng của tôi trong chớp mắt đã đóng băng, và rạn vỡ thành một tiếng nức nở… Cái gì thế này? Muốn tôi trong một buổi chiều phải làm xong một bài giải nghĩa và tiểu luận như bài thi á? Ông giết quách tôi cho rồi…

“Thầy ơi! Em... em là một người không có lý tưởng lớn lao. Mai mốt cũng không muốn trở thành nhà thơ hay nhà văn gì cả, xin đừng tàn nhẫn như vậy.”

Người ở đầu dây bên kia nghe xong trầm ngâm, hỏi một câu thật sâu xa: “Vậy lý tưởng của em là gì?”

Tôi ho lên hai tiếng, cầm điện thoại do dự vài giây, rồi nói như đinh đóng cột: “Em vốn nghĩ muốn làm nhà đầu tư cổ phiếu, nhưng cảm thấy phiêu lưu quá lớn. Sau khi tìm hiểu kỹ thị trường, em cho rằng làm đậu hủ là an toàn nhất. Nếu làm cứng gọi là đậu phụ khô, nếu làm mềm là đậu hủ non, làm mỏng là tàu hủ kỵ, làm lỏng là sữa đậu nành, nếu lên men là chao, công việc nhẹ nhàng mà không mệt. Thầy, lý tưởng của em chính là làm đậu hủ.”

“Xoẹt…” Người nào đó nhịn không được cười khẽ.

Tôi ở bên này đắc ý dào dạt, thử xem thầy dạy dỗ em như thế nào đâ “Trò Chu Đạm Đạm, lý tưởng của em thật đặc biệt và thật chi tiết, khiến thầy cảm thấy mặc cảm quá.” Chu Dật nói chậm rãi.

y da, sùng bái tôi thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng.

“Nếu sau này thấy em bán đậu hủ bên đường, thầy nhất định sẽ ủng hộ. Tuy nhiên trò Chu Đạm Đạm à, hiện giờ em chưa tốt nghiệp, vẫn còn trong sự quản lý của thầy, nên chuyện làm bài tuyệt đối không thể miễn, càng không thể từ bỏ. Mai mốt em muốn bán đậu hủ hay muốn làm Tây Thi đậu hủ thì cũng phải ráng học. Bởi vì nếu em giỏi văn chương, người ta sẽ khen em là một Tây Thi đậu hủ có văn hóa, danh tiếng càng thêm vang dội. Được rồi! Hãy cố làm bài tập cho xong, ngày mai nộp lên không cho phép trễ nãi… Đi ăn cơm đi, đừng để ba em chờ lâu.”

Nói xong, anh ta cúp điện thoại một cách dứt khoát, mà tôi cầm điện thoại trong tay ngơ ngẩn cả người.

Nói cái gì là Tây Thi đậu hủ, còn là Tây Thi đậu hủ có văn hóa nữa!

Tôi thèm chắc? Tại sao trước kia tôi lại không phát hiện ra, tên thầy giáo vừa bạo lực vừa biến thái này lại có thêm cái tính ba hoa nữa?

Buổi tối trước khi đi ngủ, bài tập anh ta giao phó tôi chưa động vào chữ nào. Nhìn chằm chằm mớ sách vở trên bàn, tôi cố thúc đẩy trí óc thông minh mau chóng hoạt động.

Cuối cùng phải dùng cách nào mới có thể làm ngày mai tôi đi học đúng giờ, mà không cần phải nộp bài tập đây?

Ánh trăng vàng nhạt bên ngoài thật nên thơ, tôi nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai mê hồn, cùng một bụng đầy ý xấu xa của anh ta mà cau mày chán nản.

Tôi lăn qua lộn lại trên giưòng, đột nhiên nhìn thấy một cuộn băng gạc.

Tôi luôn muốn xây dựng hình tượng một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời, nên trong phòng chất kín những đạo cụ để giả bệnh. Vì vậy, nếu các bạn thấy tôi lôi từ dưới gối ra một cái ống chích, thì các bạn cũng đừng quá kinh ngạc.

Vừa nhìn thấy cuộn băng gạc kia, mưu kế đã nẩy mầm ngay trong đầu tôi.

Sáng hôm sau, tôi cố nén buồn ngủ dậy thật sớm. Nhét linh tinh mấy miếng băng gạc vào giỏ, rồi hấp tấp đeo túi sách lên lưng chạy tới chỗ của gã tóc đỏ

Gã tóc đỏ vừa nhìn thấy tôi trang bị đủ thứ, nhịn không nổi cất tiếng hỏi: “Cậu muốn gặp nạn vào nằm bệnh viên hả? Cậu kiềm chế một chút đi, Chu Đạm Đạm.”

Tôi tặng hắn một ánh mắt xem thường, nói: “Còn không mau giúp mình băng bó lại.”

Gã tóc đỏ im re, không nói thêm gì.

Tôi ngồi gác chân lên ghế, đem băng gạc quấn lại thành từng lớp. Cuối cùng nở nụ cười hài lòng, khi nhìn thấy đùi mình được bó như một con nhộng to tướng. Sau đó giơ ngón tay bị thương lên, nói tiếp: “Đến đây, giúp chị bó ngón tay thành con nhộng nhỏ đi.”

Gã tóc đỏ làm rất khéo tay, khiến tôi thật vừa bụng.

Khâu cuối cùng còn nhỏ vài giọt nước màu đỏ bên ngoài tượng trưng cho máu. Bây giờ trông tôi xinh đẹp nhưng thật quá đáng thương.

Cứ thế, tôi khập khiễng đi tới lớp học. Vì đi từng bước, nên khi đến nơi thì trong lớp đã ngồi đầy hơn phân nửa.

Với cái vẻ đặc biệt đáng yêu ấy, đã thu hút rất nhiều ánh mắt và sự quan tâm của mọi người.

Tôi tỏ ra điềm đạm, dễ thương nhìn Chu Dật đang đứng ở cuối lớp: “Thưa thầy…”

Chu Dật nghi ngờ nhìn ngón tay ‘lực lưỡng’, rồi lại nhìn cái đùi ‘cường tráng’ của tôi, hỏi: “Chu Đạm Đạm, em bị gì vậy?”

Tôi vội vàng vờ như cố hết sức đi về chỗ ngồi của mình: “Không có việc gì đâu ạ! Ngày hôm qua tay em bị cắt sâu quá không cầm máu được, chân cũng trật khớp. Nhưng không sao đâu thầy, em có thể học được mà.”

Ấn đường của Chu Dật nhíu lại: “Nếu vậy, em không cần tham gia tiết thể dục.”

Amen! Thật gặp may quá rồi!

An Nhược lặng lẽ đi đến nói nhỏ vào tai tôi: “Bọn mình phải chạy tám trăm mét. Cậu nha, đi chết đi!”

Tôi khoái chí cười ha ha, trời xanh cũng giúp tôi phen này.

Chu Dật sâu kín đi tới trước mặt tôi, nhìn thật kĩ rồi nói: “Các trò khác sẽ chạy bộ trong gi thể dục, còn em đi đến văn phòng của thầy ngồi yên lặng.”

Ngồi yên lặng á?

“Tại sao vậy thầy?”

“Chân tay của em băng bó như vậy không cần nghỉ ngơi sao? Thầy sợ em chạy lung tung bên ngoài, rồi bắt thầy làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa. Thầy chẳng đủ mười cái mạng để giúp em mãi đâu.”

* * *

Đừng hòng! Muốn phòng ngừa tôi trốn học thì cứ nói thẳng đi!

Lăng Linh ở bên cạnh mừng như điên, chêm vào: “Ở cùng một chỗ với thầy Chu nha. Haiz, Đạm Đạm à, sao số cậu lại may mắn đến thế?”

Tôi nghẹn họng.

Trời đất! Chỉ có mình tôi và tên thầy bạo lực, biến thái ở chung trong một văn phòng thôi á?

Tôi rất sợ anh ta thừa dịp bốn bề vắng lặng, bày trò ăn hiếp tôi.

Thời tiết bên ngoài rất tốt, tôi bỗng nhiên muốn ngây thơ rạng rỡ chạy bộ trên sân thể dục với mọi người. Được như thế thì khỏe mạnh biết bao nhiêu, thích thú biết cỡ nào.

So với ngồi yên lặng trong văn phòng của lão thầy kia thì, vui sướng hơn gấp trăm ngàn lần.

Các học sinh đều lục đục kéo nhau sánh vai đi ra sân thể dục. Lăng Linh và An Nhược liếc nhìn người què quặt là tôi một cái, rồi vui vẻ chạy đi.

Tôi run rẩy đứng lên, đi theo sau Chu Dật về văn phòng như một cô dâu mới vừa về nhà chồng.

2B Đản Đản

Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngay cả khi tôi mang theo cái chân băng bó nặng nề như thế cũng cảm thấy lạnh xông lên đến đ

Phía trước cái bóng chiếu dài của Chu Dật nhìn rất nhàn nhã đi tới văn phòng. Tôi theo sau lạnh run rẩy, rồi phóng tới gần anh ta hỏi:

“Thầy ơi~ thầy không lạnh hả?” Hừm! Sao thầy đi nhanh như chớp vậy? Em đi theo sau lạnh sắp thành băng rồi đây.

Anh ta liếc tôi một cái thật sắc: “Em đuổi theo cũng kịp mà.”

Chết rồi! Tôi đi quá gấp, suýt chút để lộ nguyên hình mình đang giả người què.

Tôi vội vàng cắn chặt răng nói: “Điều này còn không phải vì em lo cho thầy bị lạnh sao? He he he…”

Chu Dật phẫn nộ cười cười, phớt lờ tôi.

Lúc đến nơi, văn phòng chỉ có thưa thớt vài người. Sau khi tiếng trống vang lên, tất cả đều vào lớp. Để lại tôi và Chu Dật ngồi trong đó…

Anh ta đẩy ghế tôi lại sát ghế dựa của anh ta, nói: “Ngồi đi, trên bàn có sách đấy.”

Tôi thiếu điều ngất xỉu, nhanh chóng xua tay: “Không đọc được không ạ?”

Anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi: “Biết trước sẽ như vậy mà.”

Hừ, đây là thái độ gì chứ? Tôi bĩu môi xem thường: “Biết vậy sao còn hỏi?”

Hai chúng tôi nói chuyện không hợp nhau. Anh ta cũng chẳng buồn hỏi lại tôi, tập trung viết viết lách lách gì đó thoăn thoắt trên giáo án. Tôi ngồi bên cạnh nhàm chán đến suýt ngủ gục. Vì vậy, tôi miễn cưỡng đặt hai chân lên ghế, cằm để trên đầu gối ngồi ngẩn người ra.

Trường tôi thường có một con mèo hoang chui qua cửa sổ chạy vào, trông nó kiêu ngạo và xinh đẹp giống như cái người đang ngồi bên cạnh tôi đây.

Trước kia tôi cũng có nuôi một con mèo tên Lượng Lượng, nó là một con mèo hoang màu đen. Lúc vừa nhặt được, nó chỉ nhỏ bằng nắm tay của ba tôi và run rẩy thật đáng thương. Tôi năn nỉ mẹ thật lâu, bà mới miễn cưỡng đồng ý để tôi nuôi chú mèo đen ấy trong nhà. Lúc đầu nó rụt rè như một cô gái với tâm hồn yếu đuối, không dám làm gì thiếu suy nghĩ. Mỗi ngày tôi đi học về cũng không làm bài tập ngay, mà việc đầu tiên tôi làm là cầm sợi len quấn thành con chuột giả chơi với nó hoặc lấy cốc sữa nóng hổ dụ dỗ nó.

Rốt cuộc tôi cũng thắng con mèo nhỏ ấy, cuối cùng nó cũng chịu chạy nhảy. Buổi tối đôi đồng tử của nó giãn ra sáng hơn muôn vì sao trên trời, vì vậy tôi đã đặt tên nó là Lượng Lượng.

Khoảng nửa tháng sau Lượng Lượng đã hoàn toàn quen với cuộc sống mới, lá gan càng ngày càng lớn. Cho dù khu nhà mười tầng nó cũng có thể ưỡn ngực trèo lên không hề sợ hãi. Mẹ tôi nói tính nó giống tôi, hoạt bát lại tinh quái. Đồ chơi nó thích nhất là con chuột bằng lông chim, đồ ăn thích nhất là cá ngừ cali, người nó thích nhất là mẹ, thứ ghét nhất là con chó nhà bên cạnh, chuyện yêu thích nhất là ngủ ở trên tấm thảm trong phòng tôi...

Tôi vẫn luôn cho rằng Lượng Lượng sẽ lớn lên cùng tôi, sẽ ở bên tôi cả khi tôi vào đại học. Nhưng thực tế luôn ở lúc bạn sắp xếp mọi thứ một cách tốt nhất, bỗng từ đâu giáng xuống đầu một đòn cảnh báo khiến bạn chưa kịp đối mặt thì phải học cách chấp nhận kết quả như thế nào.

Nửa năm sau, mẹ tôi qua đời, tối hôm đó Lượng Lượng cũng chẳng thấy. Lúc trước nó rất thích đến công viên cạnh nhà chơi đùa, nhưng chơi chán chê nó vẫn nhớ kĩ đường về nhà. Nhưng hôm ấy, trời đã khuya mà nó vẫn biệt tăm, tìm thế nào cũng không ra. Nó cũng như mẹ, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Chu Dật múa bút thành văn một hồi, đột nhiên quay lại nhìn tôi: “Đang than vãn cái gì? Chân đau sao?”

Ngơ ngẩn cũng chẳng có gì hay, tôi lại là người không thể ngồi yên một chỗ. Vì vậy ra vẻ tội nghiệp cười cười nói với Chu Dật: “Thầy Chu, thầy đừng bắt em ngồi yên một chỗ mà chẳng làm gì được không?”

Chu Dật lắc đầu, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi: “Em thật là… vậy em muốn làm gì? Đừng mơ được trốn học đi chơi nhé.”

Tôi cười khổ chỉ chỉ vào chân mình: “Thầy ơi, thầy cảm thấy em có thể chạy lung tung được sao?”

Anh ta vừa đồng tình vừa thương hại nhìn tôi, rồi hỏi: “Tại sao chân em bị thương?”

Tôi hít một hơi, mang lời kịch buổi sáng học thuộc lòng trong đầu sổ ra: “Không phải ngày hôm qua vì đi với thầy mà bị thương. Lúc em đi bệnh viện khám, nào biết trên đường có một công nhân đang sửa ống nước, em chẳng may giẫm phải nên trật khớp. Sau khi đến bệnh viện phải chụp X-quang, rồi băng bột. Haiz, trời cao ghen ghét người hồng nhan thầy

Chu Dật im lặng chờ tôi nói xong, hai mắt nheo lại. Trong lòng tôi bỗng hoảng hốt, chẳng lẽ có lỗ hỗng nào sao?

Anh ta đăm chiêu nhìn cái chân bị băng bó thật dày của tôi, sau đó đứng dậy.

“Thầy định làm gì?” Tôi căng thẳng hỏi.

Anh ta lắc lắc cái ly trong tay: “Uống nước~”

Anh ta đi đến bình nước nóng bên cạnh rót một ly, ngửa đầu ra uống từ từ từng hớp một.

Từ phía tôi nhìn lại, cái cổ tao nhã của người nào đó đón ánh sáng ngoài cửa rọi vào trở nên trắng kinh người. Cái yết hầu nhô cao, đường cong xương đòn trơn bóng mê người. Dáng người thon thả và nội tâm âm hiểm của người này chẳng có chút hòa hợp. Thượng đế tạo con người thật thiếu công bằng.

Tay cầm chiếc ly còn dư một ít nước, anh ta đi đến bên cạnh chậm rãi nhìn cái chân băng bó của tôi. Rồi một chút sơ ý, chiếc ly bằng nhựa rơi vuông góc trên đùi tôi…

Sơ ý con bà nó, anh ta chính là cố ý! Anh ta nghi ngờ tôi giả vờ bị què, nên cố ý đến thử xem mà!

Biết rõ anh ta cố tình, nhưng tôi bất đắc dĩ phải làm ra vẻ khổ sở, miệng kêu ối ối: “Đau quá thầy ơi, chân của em… sắp gẫy…”

“Haiz, Chu Đạm Đạm, thầy không có ý, để thầy dìu em đứng lên xem sao.”

Tôi nghiến răng đứng lên: “Thầy… thầy còn trẻ tuổi mà dễ bị trúng gió như vậy, thì nên đi bệnh viện khám đi.”

Anh ta bất động tủm tỉm cười: “Chu Đạm Đạm, thầy thì lại cảm thấy tình hình của em không được tốt lắm. Chắc là nên đi bệnh viện kiểm tra thôi.”

Có mà điên, tôi có thể đi bệnh viện sao? Làm vậy coi như tiêu đời! Tên thầy bụng dạ xấu xa này đã hoài nghi, nên mới bày ra trò này để bẫy tôi.

Anh ta giả vờ sơ ý làm rơi chiếc ly lên chân tôi, nếu tôi không kêu la ối ối, thì nhất định anh ta sẽ hỏi: ‘Trò, không phải chân em bị thương hả? Sao lại không đau? Để thầy xem nào.’

Tôi chỉ muốn rên rỉ ối ối, chẳng ngờ kết quả chính là… bị mang đến bệnh việnôi… tôi… tôi phải mau nghĩ cách từ chối anh ta mới được.

“Thầy… thật ra em cũng không đau lắm đâu. Cái ly cũng chưa rơi trúng miệng vết thương.”

Anh ta nghiêm túc trầm tư một lúc, đôi mắt lấp lánh: “Ừ, cũng phải, nhưng thầy rất lo lắng. Thầy dắt em đến phòng y tế kiểm tra một chút xem sao nhé.”

* * *

Anh ta vừa phân trần vừa vươn tay về phía tôi, trên môi nở một nụ cười thân thiện, nhìn thật dịu dàng và đẹp trai. Đôi mắt phượng tỏa ra mê lực hấp dẫn câu hồn, khiến người gặp người thích, xe thấy xe dừng: “Đến đây, thầy giúp em.”

“Á?”

“Thầy làm chân em bị thương, không giúp thì sao em đi được?”

“Ơ…”

Tôi giơ tay phải ra đặt vào lòng bàn tay trái của anh ta. Thật bất ngờ, nó vô cùng ấm áp.

Đầu ngón tay thật mềm, mỗi đốt ngón tay đều thon thả, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Cần gì chớ! Chu Đạm Đạm – Đản Đản – Đản nhi, mày cần phải bình tĩnh, mày không thể bị mê mụ trong sắc đẹp như vậy. Sắc đẹp mặc dù rất ưa nhìn, nhưng nó có thể độc chết người.

Tôi lập tức bình ổn hơi thở, cố giữ nghiêm nghị, chân ghì lại, hồi hộp để anh ta đưa đến phòng y tế. Cửa vừa mở, ruột gan tôi muốn chạy lên cổ họng, suýt chút nữa phải cúi đầu ‘tự thú’.

Nhìn vào trong chẳng có một bóng người.

Chả có gì cũng dọa tôi đổ hết mồ hôi lạnh, chắc tên bác sĩ lại lén lút đi ra ngoài hút thuốc lá rồi.

Khi tôi mới nhập học năm đầu tiên, vẫn còn chưa bày ra đủ trò phá phách. Vì thế mỗi lần đến tiết thể dục mệt mỏi, đều được An Nhược và Lăng Linh kéo đến phòng y tế hóng mát. Cái tên bác sĩ thiếu đạo đức của lương y kia luôn lén lút trốn ra ngoài hút thuốc bị ba chúng tôi bắt gặp, nên để chúng tôi ở lại trong đó đã thành thói quen.

Chu Dật dìu tôi ngồi trên giường, vô cùng đau xót nhìn cái chân ‘cường tráng’ của tôi: “Chu Đạm Đạm, nếu đau thì nói thầy, thầy đi tìm y sĩ cho em

Tôi xấu hổ cười cười: “Thầy đừng tự trách, thật ra… thật ra cũng không có gì đâu ạ.”

Mẹ nó! Thật ra là tôi đang giả vờ, thầy đừng có bày ra cái vẻ mặt nghiệp chướng nặng nề như đưa đám thế kia, tôi chịu không nổi đâu.

Anh ta liên tục khuyên tôi ngồi yên, rồi mở cửa đi ra ngoài. Để tôi một mình bên trong mày mò nghĩ cách đối phó.

Thật ra cũng chẳng có việc gì to tát lắm, nếu không muốn thì có thể nói thẳng với Chu Dật là tôi đang giả bộ cũng được. Mặc dù rất có khả năng anh ta bị tôi chọc tức, sau đó ghi thù và cuối cùng là chờ thời cơ trả thù tôi.

Thấy anh ta đột nhiên dịu dàng như vậy làm tôi thật sự không quen. Anh ta cảm thấy tội lỗi nặng nề, còn tôi lại cảm thấy lương tâm bất an.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì cửa bị đẩy ra. Chu Dật dấu một tay phía sau, mỉm cười bước vào.

Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị sự thật với nh ta.

Anh ta đi tới, ngồi chồm hổm dưới chân tôi, bình tĩnh đưa tay phía sau ra.

Bàn tay to của anh ta với những khớp xương rõ ràng… đang cầm một quả tạ trơn bóng màu đen.

Tôi tự hỏi thời gian ngắn như vậy, anh ta tìm đâu ra quả tạ kia?

Anh ta… muốn làm gì?

“Chu Đạm Đạm, thầy nhìn thấy trong sách có nhắc tới một phương pháp điều trị, chân bó bột dùng quả tạ đập lên trên, lăn đến khi chân mất đi tri giác mới dừng lại, hôm sau lập tức sẽ khỏi hẳn. Ngồi yên duỗi thẳng chân ra, thầy sẽ giúp em đập.”

Chu Dật cúi người, tôi từ trên nhìn xuống rõ ràng thấy khóe môi anh ta đang cười trộm! Đừng tưởng thầy dùng mái tóc che lại, tôi sẽ không nhìn thấy.

Tôi giết! Tên biến thái chết tiệt này chắc chắn biết tôi giả chân đang bị thương! Cố ý mang tôi đến chỗ quỷ quái này, còn dùng phương pháp đập vỡ trên trời gì đó để hù dọa tôi.

Tôi chậm phát triển tới 350 lần, mới có thể khờ khạo cho rằng thằng nhãi này bị lương tâm cắt rứt, nên mới ngoan ngoãn phục vụ tôi như vậy.

Anh ta nghiêm túc giơ quả tạ nặng nề chết tiệt kia lên giữa không trung, sắp sửa nện xuống… Má ơi! Chân tôi vốn dĩ không bị thương cũng bị đập cho tàn phế. Đây là một thầy giáo đó nhé! Thầy giáo mà như vậy ư? Tại sao tôi lại cảm thấy như xã hội đen thế kia? (^_^)

Tôi hoảng sợ đứng bật dậy, chạy một mạch ra khỏi cửa. Vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn tên thầy giáo khủng bố ấy.

Một tay anh ta nâng quả tạ, một tay đút vào túi quần, khóe môi nhếch lên một nụ cười vụng trộm: “Chu Đạm Đạm, lần sau giả bệnh tim đi. Xem thầy trị em như thế nào nhé.”

 


Đọc tiếp Thầy Ơi Em Ghét Thầy - phần 3

Tiểu thuyết tình yêu hay

VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1/1
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT