Hiện tại Vu Linh San chỉ ở nhà, không đi làm. Ban ngày, cô sẽ dành một ít thời gian để làm việc nhà.
Có một ngày Lục Hiên Vũ trở về sớm liền nhìn thấy cô đang lau chùi, vội vàng tiến lên cướp lấy khăn lau trong tay cô, ôm cô đến trên ghế sofa, “Đừng động, đừng động.” Suy nghĩ một chút lại sờ sờ đầu của cô, “Em phát sốt sao?”
“Anh mới phát sốt.” Vu Linh San trừng hắn, “Là em thương tiếc anh, giúp anh làm việc nhà có được hay không?”
“Em cứ để đó cho anh đi, em đang mang thai đấy.” Hắn trấn an cô trên ghế sofa, “Em ngồi đây, ngồi là tốt rồi.”
“Này, thời gian trước không phải anh còn nổi giận với em sao? Còn trách em không hiểu chuyện.”
“Làm gì thù dai như vậy?” Hắn sờ sờ cái mũi của cô, “Muốn ăn gì, anh làm cho em ăn?”
Vu Linh San đi theo hắn vào phòng bếp, nhìn thấy hắn xắn hai tay áo lên, thuần thục đeo tạp dề vào người. Rõ ràng là một động tác đơn giản, nhìn trong mắt cô lại cảm thấy đặc biệt hấp dẫn.
Cô đi theo bên cạnh hắn, không nỡ đứng cách xa hắn, cô nhìn hắn nấu ăn, đột nhiên phát hiện chỉ là một tháng không thấy, tựa hồ có nhiều thu hoạch a.
Thấy hắn đang xào thịt bò, cô không khỏi chảy nước miếng ròng ròng nói: “Thơm quá.”
“Gần đây khẩu vị của em không được tốt, anh phải thử nhiều món ăn một chút để giúp em ăn ngon hơn.” Hắn bưng đĩa thịt bò xào đến trước mặt cô, sau khi thổi thổi nguội, gắp cho cô một miếng, nói: “Nếm thử xem mùi vị như thế nào?”
“Oa, ăn thật ngon!” Vu Linh San nói: “Tài nấu nướng của anh làm sao tiến bộ nhanh như vậy?”
Hắn cười không đáp, trong mắt mang theo nồng đậm đắc ý.
Như đã từng nói, lúc trước hắn thật sự dự định sa thải Mặc Nhã Tử, ai bảo cô dám chứa chấp lão bà của hắn? Nhưng chưa đến vài ngày, Mặc Nhã Tử tự mình chủ động đưa tới cửa, còn làm một cuộc giao dịch với hắn.
Vì bồi tội, cô thay hắn gánh vác một phần công việc trong công ty, để cho hắn có thể thêm một ít thời gian cùng San San, thậm chí còn dạy hắn một chút bí quyết nấu ăn.
Ở trong công ty, hắn không tin tưởng những kẻ cậy già lên mặt, nhưng đối với Mặc Nhã Tử, hắn biết cô là một trợ thủ có thể tín nhiệm, dĩ nhiên, Mặc Nhã Tử cũng cầm tiền lương nhiều gấp hai lần so với người khác từ chỗ hắn.
Nhưng đối với Lục Hiên Vũ mà nói, vẫn rất đáng giá!
Đảo mắt lại qua hơn một tháng, bởi có sự điều dưỡng cẩn thận tỉ mỉ của Lục Hiên Vũ, khẩu vị của Vu Linh San cũng khá rất nhiều.
Lúc này cô đang vùi mình ngủ trưa trên xích đu, đột nhiên có người tới thăm.
Đó là một người phụ nữ rất đẹp, mặc một chiếc váy dài liền màu đen cổ thấp, tôn lên vóc người hoàn mỹ, vô cùng hấp dẫn.
Vu Linh San ngẩn người một chút, đột nhiên phát hiện, cô ta không phải là người có liên quan đến xì căng đan lần trước cùng Lục Hiên Vũ, Trương Yên Nhi sao? Ánh mắt cô mang theo vài phần phòng bị nhìn cô ta, Trương Yên Nhi hướng về phía cô có lễ cười một tiếng, “Xin chào, xin hỏi cô là Lục phu nhân sao?”
Vu Linh San cũng đáp lại một câu, “Xin chào.” Nhưng mà một chút ý tứ để cô ta tiến vào cũng không có.
“Kỳ thật lần này tôi, tôi muốn nói với cô một tiếng, tôi mang thai đứa nhỏ của Hiên Vũ.” Nhìn kỹ sắc mặt của cô ta còn có chút tiều tụy, bởi vì trang điểm khá đậm, cho nên nhìn thoáng qua không hề nhìn ra được.
Vu Linh San nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ngay sau đó hỏi một câu, “Mấy tháng?”
“Hai tháng.” Trương Yên Nhi cũng không nghĩ đến Vu Linh San sẽ hỏi một câu như vậy, không khỏi ngây cả người.
“A, hai tháng?” Vu Linh San chỉ chỉ bụng mình, “Tôi đã ba tháng, nhưng cái bụng hai tháng của cô còn lớn hơn một vòng so với tôi.”
Trương Yên Nhi mất hồn, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, “Lục phu nhân, thể chất mỗi người không giống nhau, hôm nay tôi tới đây chỉ muốn nói, tôi sẽ không tranh giành hắn với cô, nhưng hi vọng cô có thể chấp thuận tôi một số việc.”
“Không, tôi sẽ không.” Vu Linh San lắc đầu một cái, “Tôi mặc kệ cô thực sự mang thai hay giả mang thai, đều không liên quan đến Hiên Vũ, hắn không có quan hệ với cô.”
“Tại sao chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì. . . . . .” Vu Linh San từ từ nở nụ cười, “Tôi tin tưởng hắn yêu tôi, cho nên tôi tin tưởng hắn sẽ không lừa tôi, đáp án này, cô có thể hài lòng hay không?” Cô nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô ta, lại tiếp tục nói: “Trương tiểu thư, đối với chuyện của cô, tôi rất xin lỗi, nhưng cô có thể đi tìm một người, Mặc Nhã Tử, có lẽ cô ấy có thể giúp cô.” Nói xong liền nặng nề đóng cửa lại.
Trương Yên Nhi vốn có thể hoa mỹ đứng trên võ đài, bởi vì cô mà lại phá hủy sự nghiệp của cô ta! Đối với cô ta, Vu Linh San có chút đồng tình, nhưng đồng tình cũng không phải là mắc nợ! Hôm nay cô chỉ chiếu cố cô ta một chút, phần còn lại phải xem sự nỗ lực của cô ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi một cuộc điện thoại cho Lục Hiên Vũ, nói về việc vừa xảy ra cho hắn nghe.
Cô còn chưa nói gì, Lục Hiên Vũ đã phản bác, “Em trước tiên hãy nghe anh nói!”
“Không, anh hãy nghe em nói trước.” Trên mặt cô mang theo nụ cười thoải mái, “Em đuổi cô ta đi rồi, bởi vì, em tin tưởng anh, tin tưởng anh yêu em.”
“San San, vừa rồi em thật hù chết anh, may mắn thay em không tin cô ta, nếu không em lại trốn anh một lần nữa, anh liền không biết phải làm sao.”
“Yên tâm, vậy hôm nay lúc nào anh trở lại?”
“Nhanh thôi, chờ anh xử lý xong những văn kiện này anh liền về nhà.” Môi của hắn khẽ cong lên, vừa lúc hắn nhìn thấy Mặc Nhã Tử đi vào, liền đẩy văn kiện tới trước cô.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hiên Vũ liền mở miệng nói: “Mặc chủ quản, toàn bộ những thứ này giao cho cô xử lý, tôi phải về nhà bồi lão bà.”
Mặc Nhã Tử thở dài một cái, “Thật may là tôi không kết hôn, nếu không tôi sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian nói chuyện yêu đương đây?”
“Tốt nhất cô không nên kết hôn, tôi thật sự cần một người phụ tá tốt như cô.” Lục Hiên Vũ vứt hết mấy thứ kia cho cô rồi chuẩn bị về nhà.
Mặc Nhã Tử lắc đầu một cái, mới vừa trở lại phòng làm việc của mình, liền nghe nói Trương Yên Nhi đến tìm cô, cô không khỏi lắc lắc đầu, chuyện thật đúng là nhiều!
Bất quá hiện tại Lục Hiên Vũ cùng Vu Linh San đang trong trạng thái hạnh phúc, xem ra chuyện của Trương Yên Nhi có thể đã muốn trôi qua.
Cô nghĩ, vẫn là Vu Linh San hạnh phúc, hiện tại khẳng định đang vùi mình trên ghế sa lon gặm khoai tây chiên, xem ti vi đi, bất quá vô luận như thế nào, cô đều vui vẻ thay cô!
“Hiên Vũ. . . . . . Ừ. . . . . . Đừng, đừng như vậy. . . . . . A. . . . . .” Tiếng rên vụn nhỏ phát ra từ trong miệng Vu Linh San, “Đứa nhỏ vừa mới ngủ, đánh thức nó rồi, làm sao bây giờ?”
“Em không kêu thành tiếng, làm sao sẽ đánh thức nó?” Môi của Lục Hiên Vũ nhẹ nhàng lướt qua tai cô, nhẹ nhàng khẽ hít vào, nhẹ nhàng cười nói: “Thật là thơm.”
“Ừ. . . . . .”
“Đã lâu không muốn em rồi, thật sự rất nhớ.” Hắn còn nhiều thêm mấy phần uất ức, hắn ôm cô vào lòng, không ngừng trêu chọc.
Dưới sự trêu đùa của hắn, Vu Linh San từ từ mất đi lý trí, cô cái gì cũng không quản, cô cũng thật rất nhớ.
Chẳng qua là, thời điểm vũ khí sắc bén của hắn đang muốn tiến vào bên trong cô . . . . .
“Oa. . . . . .” Bảo bảo vừa mới ngủ liền tỉnh.
Vu Linh San cùng Lục Hiên Vũ hai mặt nhìn nhau, Vu Linh San đẩy hắn ra, khẩn trương nói: “Nó tỉnh.”
Lục Hiên Vũ có chút phiền não, nhưng vẫn lôi kéo cô hôn lên mặt cô một cái, “Nhất định là em vừa rồi kêu quá to!”
“Nào có? Là, là anh hành hạ em.” Cô hừ một tiếng, ôm đứa nhỏ trong nôi vào ngực đong đưa, “Ngô, bảo bảo ngoan, bảo bảo không khóc nha!”
Lục Hiên Vũ tức giận trợn mắt nhìn tiểu bảo bảo kia, đi tới ôm lấy, cúi đầu cố ý mang theo vài phần tức giận, “Tiểu bại hoại, con cứ như vậy giày vò cha con sao? Con có biết cha con thật đáng thương hay không, hả? Tiểu bại hoại, mau ngủ một chút có được hay không? Không ngủ cha sẽ đánh cái mông của con.”
Vu Linh San ở một bên không khỏi cười lên ha hả.
Hắn cúi đầu nhìn bảo bảo, mặc dù giọng nói làm bộ như có mấy phần tức giận, nhưng trong mắt của hắn, trên mặt của hắn là nồng đậm yêu thương, lòng của cô cứ như vậy ấm áp lên.
Hôm nay, cô có hắn, còn có bảo bảo, có một gia đình hạnh phúc.
Tựa hồ, đoạn đường tiếp theo, hắn cưng chiều cô, yêu cô, hôm nay còn thương yêu bảo bảo của bọn họ.
Hắn ngẩng đầu lên, cười với cô, “Ngủ rồi.”
Lục Hiên Vũ cẩn thận đặt đứa nhỏ vào nôi, nhẹ nhàng đắp chăn cho nó, rồi hỏi cô: “Vừa suy nghĩ gì vậy?”
Vu Linh San dựa vào ngực hắn, kiễng mũi chân, hôn lên môi hắn một cái, “Gả cho anh, em rất hạnh phúc.”
“Vậy. . . . . . Chúng ta tiếp tục thôi.” Hắn cười xấu xa, ôm cô vào trong ngực.
Vui sướng, ái muội chảy xuôi trong bầu không khí, trong tim của hắn có cô, trong thân thể của cô có hắn, bọn họ gắn bó kề cận bên nhau, vòng quanh thành một vòng tròn.
Cuối cùng mông lung ngủ thiếp đi, cô không khỏi nghĩ, nguyên lai có lúc, có một khởi đầu tồi tệ, thông qua tình yêu, liền có một kết cục hạnh phúc.
———-o Hoàn o———-