Ngày tiếp theo, là ngày tập đoàn Lục thị bận nhất.
Sau khi Lục Hiên Vũ kết hôn, ông nội của Lục Hiên Vũ liền về hưu, giao lại tất cả quyền lợi trong tay cho Lục Hiên Vũ, Lục Hiên Vũ mỗi ngày đi sớm về trễ, loay hoay vỡ đầu sứt trán.
Trước kia nếu bận rộn, Lục Hiên Vũ liền trực tiếp ở lại công ty.
Nhưng hiện tại không giống nhau, hắn đã kết hôn, trong nhà còn có một người phụ nữ đang chờ hắn trở lại, cho nên vô luận mỗi ngày có muộn thế nào, hắn cũng đều về nhà.
Những thứ khác không nói, chỉ là khi về nhà, có một người phụ nữ giữ lại một ngọn đèn cho hắn, không giống với khi đối mặt với căn phòng đen ngòm trước kia, hắn lại cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng qua mấy ngày liền có chút bất mãn rồi, hắn bận việc công ty, không có thời gian làm việc nhà, cô cũng không có một chút ý tứ muốn làm, căn phòng trở nên vừa bẩn vừa loạn, trong nhà tắm chất đống rất nhiều quần áo hắn thay ra.
Hắn trở về từ công ty đã đủ mệt mỏi, mà Vu Linh San, liền vùi trên sô pha, xem TV, cầm trong tay một bọc khoai tây chiên ăn rất ngon lành, khắp nơi trên mặt đất đều phủ kín mảnh vỡ của khoai tây chiên.
Cô lười, cho nên chuyện nhà cũng bị hắn ôm đến thân, hắn chỉ là thử cưng chiều cô, nhưng cô lại coi đây như chuyện đương nhiên, hiện tại hắn không có thời gian rảnh, cô lại không có một chút ý tứ muốn giúp đỡ.
Mâu thuẫn tựa hồ cứ như vậy đi lên.
Nhịn một ngày, nhịn không được ngày thứ hai.
Lục Hiên Vũ thích sạch sẽ, không thể ở trong căn phòng như vậy, hắn nói với cô mấy câu, cô cũng tựa hồ không có tâm tình nghe, ồ một tiếng, “Ngày mai tôi tìm người tới quét dọn.”
Hắn đột nhiên có chút tức giận, lạnh lùng nhìn cô, người phụ nữ này, ỷ vào hắn sủng ái, bộ dạng nửa sống nửa chết hiện tại này cho ai nhìn?
Hắn lập tức vào nhà tắm cầm khăn tới bắt đầu lau chùi, lau lau, lại cảm thấy tức giận, hung hăng ném khăn qua một bên, có chút tức giận giật cà vạt xuống quăng lên ghế sa lon, xoay người tiến vào nhà tắm.
Cơn tức của hắn rất lớn, cần tắm một chút để hảo hảo buông lỏng tâm tình.
Gần đây có một sản phẩm mới tung ra thị trường, vì việc này, hắn đã hơn một tuần ngủ không ngon giấc rồi, lúc này nằm trong bồn tắm, rất nhanh liền ngủ thiếp đi mất.
Vu Linh San đợi lâu như vậy cũng không thấy hắn ra ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, trong phòng tắm mông lung, hắn nhắm chặt hai mắt, chân mày hơi nhíu, tựa hồ có chuyện phiền lòng.
Cô có chút luống cuống đứng ở cửa, hắn nhất định quá mệt mỏi, cho nên hắn mới bực mình như vậy, hắn tựa hồ hơi gầy, cô muốn giúp hắn một chút, vì vậy cô cầm khăn mặt tới lau tắm thân thể cho hắn.
Thời điểm cô tiến vào, Lục Hiên Vũ cũng đã tỉnh, nhưng hắn không muốn mở mắt, hắn muốn biết cô rốt cuộc có chút cảm giác đau lòng nào đối với hắn hay không.
Vu Linh San tỉ mỉ lau trước ngực, sau lưng, lại lau sát bắp đùi, cẩn thận tránh chỗ đó ra. Lau lau, đột nhiên phát hiện phân thân của hắn thức tỉnh, từ trong đám lông dựng lên.
Cô a một tiếng, lại nghe được thanh âm khàn khàn của hắn thổi qua từ đầu cô, “Đừng bỏ sót chỗ này.” Hắn cầm lấy tay cô đi tới nơi đó của hắn, sau đó nhân lúc cô còn chưa phản ứng kịp kéo cô vào trong nước.
“A. . . . . .” Cô hét lên một tiếng, thiếu chút nữa bị sặc nước, “Này, tôi mới vừa tắm xong.”
“Mấy ngày gần đây không lưu ý đến cô.” Hành động của cô không có gì to tát, nhưng lại làm hắn cảm động, những chuyện nhỏ nhặt kia hắn cũng không muốn so đo cùng cô.
Hắn rên lên một tiếng, dùng môi mình phủ lên môi cô, Vu Linh San khẽ vùng vẫy, rất nhanh liền bị lạc đường trong nụ hôn của hắn, hắn nhất quyết không buông tha, hôn cô thật lâu, cơ hồ hôn đến mức cô không thở nổi, mới từ từ buông ra cô, sau đó hắn hếch mày lên, “Vu Linh San, cô đã không còn nhỏ nữa.”
Cô khẽ nhếch môi, trong mắt mang theo vài phần mông lung, nghe được hắn nói như vậy, ừ một tiếng.
“Cho nên, cô phải chăm sóc mình thật tốt, tôi cũng không hi vọng điều gì ở cô, có thể không cho tôi thêm phiền phức không? Tôi thật sự vô cùng mệt mỏi.” Hắn cúi đầu thở dài một cái, lại hôn lên tai cô.
Vu Linh San từ nhỏ đều được xu hịnh thành quen, những lời này đối với cô mà nói có chút khó chịu.
Mấy ngày gần đây, tâm tình của cô cũng xuống thấp, bởi vì có một học sinh nhảy lầu ở tiết học của cô, chuyện huyên náo rất lớn, cô không chỉ bị hiệu trưởng phê bình, còn phải đối mặt với chỉ trích của gia đình học sinh đó.
Những thứ đó còn chưa đủ, những ngày qua luôn luôn có người chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng cô, cô sống trong hoảng hốt, cũng không biết làm sao sống tiếp, cô thậm chí ngay cả trường học cũng không muốn đến, muốn tìm một chỗ hảo hảo trốn tránh.
Đối với học sinh gặp chuyển không may, cô cũng rất đau lòng, nhưng cô thật sự không biết làm sao bây giờ, bình thường học sinh này quan hệ rất tốt với cô, cũng thường xuyên nói đùa với nhau, một lần thấy hắn không tập trung trong tiết học, cô chỉ tùy ý nói hắn mấy câu, cô thật không biết chuyện sẽ diễn biến thành như vậy.
Trong lòng cô thật hối hận, thật khổ não, chuyện này hành hạ cô đến cơ hồ điên mất.
Ở trường học cô bị áp lực trầm trọng như vậy, nhà là nơi duy nhất cô có thể dựa vào, cô rất muốn nói chuyện này với hắn, tâm sự với hắn, nhưng mỗi ngày hắn mệt mỏi như vậy, lại muộn như thế mới trở về, cô biết hắn cũng nỗ lực rất nhiều vì cái nhà này, cho nên cô cũng không muốn tăng thêm áp lực, tăng thêm phiền não cho hắn. . . . . .
Chẳng qua là nghe được hắn nói như vậy, đột nhiên cô liền tức giận, từ trong ngực của hắn bò ra ngoài, “Tôi làm gì tăng thêm phiền phức cho anh? Tôi làm gì? Tôi cũng mệt chết đi, bằng không chúng ta tách ra một thời gian?”
Hắn lạnh lùng nhìn cô, không hiểu vì sao cô phát hỏa như vậy, nhưng đáy mắt có chút thất vọng, hắn nhàn nhạt nhìn cô, cũng không nói chuyện, lành lạnh như vậy lại khiến cô có chút sợ.
Cô ra đến bên ngoài bắt đầu sửa sang lại y phục, cô nghĩ, có lẽ cô nên tìm một chỗ hảo hảo trốn tránh một chút.
Lúc Lục Hiên Vũ đi ra, thấy cô đã sắp xếp hành lý được một nửa, thấy cô một chút cũng không có thái độ nhận sai, còn muốn tách ra, tim của hắn đột nhiên có chút đau, người phụ nữ hắn cưng chiều đáp lại hắn như vậy sao?
“Không cần cô rời đi, tôi rời đi là được.” Lục Hiên Vũ nói xong liền một mình ra cửa.
Thời điểm Lục Hiên Vũ đi ra ngoài, nước mắt Vu Linh San mãnh liệt rơi xuống, trong lòng cũng có chút tự trách miệng của mình không biết lựa lời, rồi lại ghét bỏ bộ dáng lạnh lùng kia của hắn. Vì sao hắn không thể thương yêu cô nhiều một chút? Thấy cô khác thường như vậy, không cần hỏi cô một chút sao? Nói với cô một chút lời hữu ích? Như vậy hai người cũng có thể sống yên ổn với nhau rồi.
Cô khóc cả tối hôm đó, áp lực lớn như vậy, mới vừa rồi lại cãi vã, những chuyện buồn bực trong lòng lập tức liền bạo phát ra, cô khóc đến thật đau lòng, khóc thật lâu, khóc đến mệt rồi, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.