Nụ cười rạng rỡ
Ở quê tôi, ai nấy đều “ra trường” từ năm 14 tuổi vì chỉ có đến lớp 9. Khi tôi lên 14, tôi tạm biệt thầy giáo, đóng cái ngăn bàn thân quen, đi một vòng quanh trường rồi về nhà.
Sau khi nghỉ xả láng trong hai ngày, đến ngày thứ ba tôi bắt đầu nhận thấy rằng mình đang gặp phải một vấn đề tương đối nghiêm trọng: Tôi vẫn chưa có việc làm.
Chiều thứ sáu, Tom đến nhà tôi thông báo:
- Mình đã nói với giám đốc, nhưng cậu vẫn phải tự đến xin ông ta.
- Nhưng… - Tôi lúng túng vì quả thật, tôi chưa từng nói chuyện với một ông chủ.
- Không sao, mình sẽ dạy- Tom quả quyết.
Thế là Tom lôi tôi vào bếp và cả bố mẹ tôi cũng ngồi trên ghế xem Tom dạy tôi những gì.
- Điều đầu tiên mà ngài Binwel (ông chủ ga xe lửa) không thích đó là các cậu con trai cho tay vào túi quần- Tom cao giọng.
Tôi lập tức rút ngay tay ra khỏi túi quần và lấm lét nhìn sang bố mẹ. Bố tôi lại sắp sửa lặp lại câu quen thuộc: “Đã dặn nó hàng trăm lần…”
Rồi Tom oang oang:
- Còn nữa, ngài Binwell rất có cảm tình với các cậu con trai đứng thẳng và hiên ngang như những người lính.
Tôi nhìn lại Tom. Hình như vì chính cái lưng hơi gù mà nó không được lòng ông chủ thì phải. Thế nên tôi càng phải cố.
- Ngài Binwell rất ghét những ai ăn nói lắp bắp. Đừng nói: “Thưa… thưa… thưa ngài… ngài… có… có cần một thanh niên làm việc ở ga không?” mà hãy nói: “tôi muốn xin một việc làm, thưa ngài”.
Tôi còn chưa biết mình có nhớ hết nổi không thì Tom tiếp tục:
- Quan trọng nhất: ngài Binwell đặc biệt thích một nụ cười rạng rỡ. - Thế nào là một nụ cười rạng rỡ?- Tôi thắc mắc.
- Nói chung thì ngài Binwell không thích những người lúc nào trông cũng buồn bã. Cậu hiểu không, những ông chủ không mấy khi cười nhưng luôn muốn trông thấy khuôn mặt tươi cười của người khác.
Nói rồi Tom quay sang tôi:
- Nhớ cả rồi chứ?
- … Chắc vậy…
Thế là suốt hai ngày cuối tuần tôi đánh vật với những quy tắc và cố luyện đến cả tá nụ cười. Cuối cùng thì buổi sáng thứ hai cũng đến. Tôi bước ra khỏi nhà, hiên ngang như một người lính, miệng cười thật rạng rỡ. Nhưng khi qua khỏi tầm mắt của bố, tôi lại cho tay vào túi quần va` đi chậm lại, tất nhiên tôi cũng chẳng còn lý do gì để cười nữa cả.
Cuối cùng thì tôi cũng đến được ga xe lửa. Tôi bước thẳng vào văn phòng của ngài Binwell, lại hiên ngang như một người lính với nụ cười hết cỡ. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất là ngài Binwell trông rất phúc hậu với khuôn mặt tròn trĩnh. Ngài có vẻ rất hài lòng với nụ cười của tôi. Tôi nói bằng giọng rành mạch nhất:
- Thưa ngài, tôi muốn xin làm việc ở đây.
Tôi hầu như đã chắc chắn đã được nhận vào vì ngài Binwell nở một nụ cười thân thiện. Nhưng rồi ý nghĩ đó tiêu biến ngay tức khắc vì người đa`n ông ấy nói:
- Tôi không phải là ông chủ, ngài Binwell ở bên kia kìa!
Tôi thật sự thất vọng vì đó chỉ là người lau chùi mà thôi. Tôi tắt ngóm nụ cười và thọc hai tay vào túi quần. Đúng lúc đó thì ngài Binwell bước vào phòng. Ông ta nhìn vào tôi và hỏi không được nhã nhặn lắm:
- Cậu muốn gì?
Tôi quên bẵng mọi thứ Tom đã dạy, tôi không rút tay ra khỏi túi quần, cũng chẳng đứng thẳng hay cười gì mà chỉ lắp bắp:
- Ngài… Ngài… có… cần thêm người làm không ạ?
Ngài Binwell gầm lên:
- Tôi chẳng cần ai hết, nhất là những người như cậu.
Đến lúc đó thì tôi cảm thấy rất bị xúc phạm. Tự nhiên tôi thấy cần phải nói cái gì đó với ông ta thay vì sửa lại tư thế của mình, tôi dõng dạc:
- Tôi cũng không muốn có một ông chủ như ông!
Tôi cảm thấy thực sự thoải mái và thanh thản đi về nhà.
Tối hôm ấy Tom đến tìm tôi và nói ngài Binwell đã đồng ý nhận tôi vào làm.
- Ông ấy đã rất ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cậu. Trước đây chưa ai nói với ông ta như thế. Mọi người trong nhà ga đều cười, nhưng ông ấy chỉ muốn một nụ cười rạng rỡ, thực sự từ đáy lòng.
Và tôi bắt đầu đi làm. Tôi hiểu ra rằng tôi không thể gò ép mình để trở thành một con người khác- không cho tay vào túi quần, không lắp bắp, càng không thể biến nụ cười của mình theo ý ai đó được. Nhưng sáng hôm sau thì chẳng cần ai bảo, tôi đã có một nụ cười thực sự rạng rỡ từ tận đáy lòng.