Anh chưa từng thua ai, cho nên không thể thua bởi một người đàn ông khác. Nếu Hà An Ân đã khiến anh cảm thấy hứng thú thì đừng hòng dùng một câu đã có bạn trai để xua đuổi anh.
Hà An Ân vô thức lùi ra sau một bước: “Tôi và anh ấy… sắp kết hôn rồi.”
“Cho dù em đã kết hôn thì anh cũng sẽ không bỏ cuộc.” Dương Thiếu Đình hết sức kiên trì.
Nghe thế, nỗi bất an trong lòng Hà An Ân càng mạnh mẽ. Trực giác cho cô biết không nên quá gần gũi với người đàn ông này, bởi vì sự cố chấp trong mắt anh ta làm cô đột nhiên thấy sợ. Rất ít khi cô có cảm giác này đối với ai, nhưng Dương Thiếu Đình lại khiến cô cảm thấy bối rối hoảng sợ. Cô vô thức tìm kiếm bóng dáng của Đỗ Khang. Lần này, vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Đỗ Khang đang bước nhanh về phía cô.
Đỗ Khang vừa đến gần liền ôm cô vào lòng, như vừa trách vừa yêu nói: Sao em không đứng chỗ đó chờ anh? Anh tìm em lâu muốn chết.”
“Em không thấy anh nên mới đi tìm anh.” Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, lúc ấy mới cảm thấy nỗi bất an vừa bị Dương Thiếu Đình kích thích dần dần biến mất.
“Anh vừa nhìn thấy loại kem mà em thích nhất nên đi lấy hai hộp đây.” Anh buông lỏng cô ra một chút, để cô có thể nhìn thấy kem trong cái giỏ trên tay anh.
Đúng là mùi vị mà cô thích.
“Cảm ơn anh.” Cảm giác được nâng niu chiều chuộng thật là thích. Tuy Đỗ Khang không biết nói lời ngon tiếng ngọt, càng không biết làm những chuyện lãng mạn để khiến cô vui, nhưng cô rất thích cảm giác được yêu thương này, rất cảm động.
“Cảm ơn cái gì chứ? Hai hộp này đâu phải cho em ăn hết đâu? Cùng lắm là em chỉ ăn được hai muỗng, không được nhiều hơn.” Đỗ Khang vươn một ngón tay, lắc qua lắc lại, nói với giọng điệu có vẻ rất tiếc nuối.
“Tại sao?” Rõ ràng là có hai hộp, thế mà lại chỉ cho cô ăn hai muỗng, Hà An Ân bắt đầu nghi ngờ phải chăng Đỗ Khang ở chung với cô lâu ngày cho nên cũng trở nên keo kiệt hay không?
“Không sợ đau bụng có phải không?” Anh để sát vào tai cô, nói nhỏ, muốn cô nhớ lại lần hành kinh tháng trước. Cô đau đến nỗi cuộn mình lại y như con tôm, rúc vào sô pha, bắt anh xoa bụng cả buổi trời mới đỡ được một chút, không còn đau đến nỗi không đứng thẳng người được.
Vì thế anh dẫn cô đi khám đông y, cố gắng điều dưỡng thân mình. Bác sĩ đông y cho họ rất nhiều lời khuyên, trong đó điều được anh chấp hành triệt để nhất chính là không cho cô ăn những thứ quá lạnh. Món kem mà cô thích nhất chính là một ví dụ đau thương. Chỉ cần cô lén ăn thêm một muỗng là cái tên đáng ghét này sẽ không nói tiếng nào mà thịch thu hộp kem trên tay cô, sau đó trắng trợn ăn sạch sẽ trước mặt cô, dù cô năn nỉ ỷ ôi cũng vô ích.
“Anh thật đáng ghét.” Cô mắng anh một câu, vẩu môi lên rồi lại dựa vào lòng anh. Chợt nhớ tới còn có người thứ ba, cô vội vàng ngẩng đầu lên thì lại không thấy bóng dáng Dương Thiếu Đình đâu nữa.
“Em tìm ai vậy?” Thấy cô nhìn ngang nhìn dọc, Đỗ Khang hỏi.
Ngẩn người ra một lúc, Hà An Ân cảm thấy Dương Thiếu Đình muốn theo đuổi cô đó là chuyện của anh ta, cô đã có Đỗ Khang, hơn nữa cũng không phải là loại người nay thế này, mai thế kia. Cho nên cô nghĩ nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, cô không nói cho Đỗ Khang biết chuyện của Dương Thiếu Đình. Có điều cô không ngờ được rằng, bởi vì ý nghĩ không muốn mọi chuyện thêm rắc rối này, mà đã sinh ra một cơn sóng gió.
——————————–
Cũng là lúc tan ca, cũng cùng đến siêu thị mua thức ăn giảm giá đặc biệt, chỉ có điều lần này lại có thêm một vị khách không mời mà đến.
Dương Thiếu Đình đứng trước mặt Đỗ Khang và Hà An Ân như muốn tuyên chiến. Đầu tiên, ánh mắt anh ta đảo một vòng trên người Đỗ Khang, sau đó dừng lại trên gương mặt bất an của Hà An Ân.
“An Ân, cô bé chuyên lừa gạt này.” Dương Thiếu Đình nói câu này vừa dịu dàng, vừa thương yêu giống như là đang nhẹ nhàng trách mắng cô gái mình yêu vậy.
Bàn tay đặt ở eo cô bỗng siết chặt hơn, Hà An Ân bất an ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Khang đang đứng bên cạnh mình, nhưng lại phát hiện trên mặt anh không hề có chút tức giận, chỉ có sự thờ ơ lãnh đạm. Đó là thái độ của anh đối với những người không quen biết, hoặc những người không thân thiết.
Nhưng quen anh đã được một thời gian, xuất phát từ sự hiểu biết về con người anh, cũng như cái siết chặt ở eo, cô biết cô tiêu rồi, Đỗ Khang đang tức giận.
Gã đàn ông trước mặt coi như không thấy anh đang ôm Hà An Ân, thậm chí là coi như anh không tồn tại, còn dùng cái giọng yêu chiều nghe muốn nổi da gà kia để nói với người con gái của anh, Đỗ Khang thân là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là kiểu cực kỳ hay ghen và ý muốn chiếm hữu rất mạnh, trừ khi anh bị điên thì mới không tức giận. Anh tin Hà An Ân không phải là loại con gái thích bắt cá hai tay, bởi vì cô thà dùng thời gian để kiếm tiền cũng không muốn phung phí nó cho đàn ông. Nếu không phải do anh vắt óc nghĩ mưu lập kế thì làm sao thành bạn trai của cô, dễ gì được đứng bên cạnh cô. Kẻ muốn gây rối ở đây chính là cái gã đang dòm ngó bạn gái của anh mới đúng.
Cho nên anh cố ý ôm Hà An Ân càng chặt, thích thú nhìn vẻ ôn hòa trên mặt Dương Thiếu Đình cứng đờ lại. Có điều Dương Thiếu Đình cũng không phải là người đơn giản, nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu, trên mặt còn tăng thêm vẻ dịu dàng mà anh nhìn là thấy ghét.
“Dương Thiếu Đình, xin anh đừng như vậy.” Cảm giác hoảng loạn lần trước lại ùa tới khi gặp lại Dương Thiếu Đình, Hà An Ân vô thức dựa sát vào Đỗ Khang hơn.
Đỗ Khang rất hài lòng với hành động vô thức này của cô, nhưng Dương Thiếu Đình thấy thế thì mắt như muốn bốc hỏa.
“An Ân, anh đã nói là anh sẽ không bỏ cuộc.” Dương Thiếu Đình đã không thể biết được mình thích Hà An Ân thật sự hay là lòng tự tôn đang dâng trào. Anh ta chỉ biết mình phải giành lại Hà An Ân.
“Tôi không thích anh, Dương Thiếu Đình, tôi chỉ thích anh ấy.” Cô vươn tay ra ôm lấy Đỗ Khang, nói nhỏ: “Xin anh đừng đến tìm tôi nữa, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”
Cô định dùng lại chiêu cũ, định dùng lý do này để Dương Thiếu Đình từ bỏ ý định.
Nghe cô nói thế, Đỗ Khang thoáng có cảm giác sửng sốt, nhưng rồi hai cảm xúc khác nhau lại ập tới trong anh. Thứ nhất chính là tức giận. Trước giờ Hà An Ân chưa bao giờ nói dối kiểu này, cô chỉ nói những lời nói dối nhỏ nhặt vô hại, chỉ khi xin vài cọng hành hay thứ gì khác từ mấy chú mấy thím bán rau thì cô mới nói dối. Nhưng bây giờ cô bị Dương Thiếu Đình ép tới mức phải nói ra lời dối trá thế này, chứng tỏ cô ghét Dương Thiếu Đình cỡ nào.
Cảm giác thứ hai chính là đồng ý. Thật ra đến giờ, Đỗ khang vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Anh rất thích cảm giác ở bên Hà An Ân, cũng rất hy vọng cô dọn qua ở chung với anh, thế thì sau này anh có thể ăn hiếp cô mỗi ngày, rồi nhìn cô lo cái này, lo cái kia cho anh giống như một cô vợ. Nhưng khi nghe Hà An Ân nói thế, anh bỗng có cảm giác ‘đúng, chúng tôi sắp kết hôn rồi’.
Chưa kết hôn thì giành Hà An Ân khỏi tay người nhà cô là một nhiệm vụ bất khả thi. Chỉ có cách cưới cô, biến cô thành người của anh đường đường chính chính, biến cô thành vợ của anh thì mới không còn ai có thể ngăn cản anh giành lấy cô từ ngày người nhà.
Anh giỏi tính toán, cũng rất quyết đoán, cho nên sau khi trù tính xong liền lên tiếng: “Đúng vậy, chúng tôi sắp kết hôn rồi. Chúng tôi sẽ tự tay đưa thiệp mời cho anh, cũng mong anh nhín chút thời gian để đến uống ly rượu mừng với chúng tôi.”
Hà An Ân tưởng là anh lấp liếm cho mình nên cũng không nói gì, ai biết Đỗ Khang đâu có nói dối, mà là thực sự quyết định thế. Anh phải cưới cô, biến cô thành bà Đỗ một cách danh chính ngôn thuận.
Mở miệng ra là chúng tôi thế này, chúng tôi thế kia, Dương Thiếu Đình không cách nào giữ được vẻ ôn hòa trên mặt nữa. Nhưng anh ta cũng có tính toán của mình. Mẹ của anh là bạn thân với mẹ Hà An Ân, chỉ cần anh tốn chút công sức là có thể nghe được rất nhiều chuyện của nhà họ Hà tự miệng của mẹ mình, kể cả chuyện hôn nhân của Hà An Ân.
“An Ân, em đừng nói dối anh nữa, anh biết em không có sắp kết hôn với anh ta.” Dương Thiếu Đình rất biết sử dụng ngôn ngữ, anh kiên quyết không dùng hai chữ ‘hai người’.
“Không, chúng tôi sẽ kết hôn.” Đỗ Khang phản bác. “Chúng tôi đã quyết định sẽ kết hôn rồi, chỉ có điều chưa báo cho cha mẹ hai bên biết mà thôi. Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nếu không có anh thì tôi cũng không biết tôi lại muốn kết hôn với An Ân đến thế, muốn cô ấy trở thành vợ của tôi, hàng ngày nấu cơm cho tôi ăn, rồi sinh con với tôi.” Vế cuối cùng, anh nói với vẻ đầy ẩn ý.
Dương Thiếu Đình cũng là người thông minh, đương nhiên biết Đỗ Khang đang cố ý khoe khoang sự thân mật của hai người họ.
“Đừng nói nữa mà, Đỗ Khang.” Hà An Ân xấu hổ đến nỗi đỏ bừng mặt, giận anh sao lại nói những chuyện này với người ngoài.
“Em xấu hổ ư?” Nhưng Đỗ Khang không hề biết tiết chế mà ngược lại còn hôn lên môi cô ngay trước mặt Dương Thiếu Đình, còn cọ xát một lát.
“Đỗ Khang!” Cô vừa xấu hổ vừa tức giận.
Phản ứng của Đỗ Khang là hôn thêm vài cái. Anh thấy mặt Dương Thiếu Đình đã đen như đít nồi, chỉ cần kích thích thêm chút nữa là có thể đuổi được gã này đi, để anh và Hà An Ân tiếp tục sống những ngày tháng êm đềm ấm áp.
Dám đấu với anh ư? Về mà tu luyện thêm đi!