Anh cũng tính qua lại với cô, trong thời gian yêu nhau mà xảy ra hành vi thân mật thì cũng nằm trong dự tính, chỉ có điều bây giờ anh rút ngắn khoảng thời gian ấy trước mà thôi.
Đỗ Khang tự nhủ với mình như vậy. Anh ôm cô lên, để đôi chân thon dài của cô cặp trên eo của mình, hai người vừa hôn vừa loạng choạng đi vào phòng ngủ.
Lúc Hà An Ân nằm trên giường, cô mới kinh hãi phát hiện ra mình đang trần như nhộng. Mà Đỗ Khang thì đè lên người mình và đang cởi mảnh áo cuối cùng khỏi cơ thể. Ngay giây phút ấy, lí trí của cô hoàn toàn quay lại.
Cô trừng mắt, lòng bàn chân bấu chặt lấy giường, bắt đầu lùi về sau một cách hoảng loạn. “Em, em nghĩ… “
“Nghĩ cái gì?” Anh nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo nhẹ một cái là đã khiến cô nằm cố định dưới cơ thể anh như cũ. “Mau lên, em đang nghĩ gì? Để anh nghĩ cùng em”
“Anh đợi đã, anh như vậy em không cách nào nghĩ được” Cô lắp ba lắp bắp.
Quá nhanh! Tuy cô biết Đỗ Khang cũng thích cô, nhưng cũng chỉ vừa mới biết mà thôi, vẫn chưa thể thích ứng. Trước khi mọi chuyện vẫn còn chưa biết thực hư ra sao mà họ đã lên giường với nhau, Hà An Ân cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lí sẵn sàng để làm chuyện đó, cho nên định dùng cách này nhằm tạo cơ hôi chạy trốn.
“Để em mặc lại quần áo, tới tiệm cà phê bên ngoài thì em mới suy nghĩ được đúng không?” Anh vừa cười vừa hỏi, đôi tay bỗng dùng sức tách đùi cô ra, sau đó đặt mình vào giữa cặp đùi cô.
Hà An Ân thở dốc, toàn thân cứng đơ như xác chết.
“Quần áo anh sẽ cho em mặc vào, nhưng không phải là lúc này.” Anh ghé miệng vào tai cô thì thầm. Vừa nói vừa le lưỡi ra, liếm chiếc tai của cô, sau đó ngậm chiếc tai ấy vào miệng và cắn nhẹ. “Giờ thì, ngoan nha, hưởng thụ với anh, chứ không xíu nữa làm đau em thì anh không để ý đâu nha.”
Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp, Hà An Ân cô đã bao giờ bị người khác uy hiếp như thế? Nhưng mà cô rất sợ, sợ anh sẽ làm cô đau. Có điều, vật tượng trưng cho nam tính đang rục rịch đặt tại nơi ấy của cô kia đã khiến cô không còn đủ sức để phản kháng. Cả người Hà An Ân đông cứng, run bần bật lên.
Người đàn ông trước mặt vừa ác vừa xấu xa, vốn chẳng giống Đỗ Khang của ngày thường. Hay nói cách khác, thực ra trước đó cô vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của anh?
“Cô bé ngoan.” Đỗ Khang hôn cô một cái như thưởng cho. Anh dùng vô vàn nụ hôn nồng cháy khiến cô và anh bị cuốn vào nhau. Anh không cho phép khi anh đã mê mẩn cô rồi, mà cô vẫn không đếm xỉa, nhìn về hướng khác.
Trước khi cô thừa nhận là mình thích anh, thế nào anh cũng phải bắt cơ thể cô tiếp nhận, thừa nhận anh trước.
Anh rất hiểu phải hôn như thế nào thì có thể khiến cô cảm thấy lâng lâng, nằm dưới cơ thể anh, mặc anh muốn làm gì thì làm. Khoái cảm theo từng động tác, từng cử chỉ vuốt ve của anh, len lỏi trong từng tế bào của cô, khiến đầu óc cô trống rỗng, cũng chẳng rảnh để có thể nghĩ đến vấn đề có được hay không, có nên hay không nữa!
Đỗ Khang hôn môi cô đã đủ liền lần lần di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng âu yếm cái cổ trắng ngần, xương đòn mảnh mai của cô, dùng tất cả tình yêu mà hôn mà mút. Cuối cùng chầm chậm đi đến cặp ngực đã nhô cao cùng với nụ hoa xinh xắn của cô, le lưỡi ra, liếm mút chiếc núm màu hồng nhạt. Cô khẽ rên lên, bị khoái cảm chợt trào tới làm bật ra phản ứng nguyên thủy nhất.
“Đúng là cơ thể nhạy cảm.” Nhìn phản ứng trực tiếp của cô, Đỗ Khang cười càng nham hiểm, càng tà ác. Anh nhanh chóng đem nụ hoa đang căng lên ấy ngậm cả vào miệng, mặc sức mút, mặc sức cắn nhẹ, mặc cho cô thở hổn hển, anh càng ra sức mút, cắn một cách vui thích. Bàn tay còn lại thì xoa nắn nơi đẫy đà còn lại kia.
Bàn tay bịt trên đôi môi đang không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ của mình, Hà An Ân thật sự không thể tin được rằng, tiếng rên lẳng lơ ấy lại phát ra từ chính miệng của cô. Nghe thấy bản thân cất tiếng, cô cảm giác như mình sắp bốc cháy tới nơi.
Hơn nữa, theo từng động tác của môi anh, cộng thêm phần thân dưới cọ sát từng hồi… từng hồi… khiến cô kích thích tột cùng. Cô chỉ thấy mình thật xấu hổ, vị trí khó nói cứ liên tục truyền tới từng đợt co thắt, cùng với cái đau tinh tế, giống như đang chờ đợi điều gì đó, khiến cho cô xấu hổi tới nỗi khó mà chấp nhận.
Hà An Ân cử động một cách ngại ngùng, khiến Đỗ Khang vừa yêu vừa tội mà kéo tay cô ra. “Kêu đi, anh muốn nghe.”
“Không, không cần…” Âm thanh xấu hổ đến thế, cô không muốn cho anh nghe thấy. Nhưng ngay khi cái động nhỏ bí ẩn của cô bị anh dùng ngón tay chọc vào, thì ngay lập tức, cô liền phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều nhất mà ngay cả cô cũng nhận không ra.
Anh cười nhẹ, ngón tay cứ lần theo dịch đang tiết ra không ngừng mà mặc sức chọc vào cái động bí ẩn ấy của cô. Của cô rất chặt, rất nhỏ, cần phải khai phá thật kỹ thì cô mới hoàn toàn cất chứa được anh.
Nhét thêm một ngón tay vào, hai ngón tay trong cái động chật chội của cô dường như không thể di chuyển được. Nơi ấy của cô bị ngón tay anh đùa nghịch nên hơi đau, cô ngước lên nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ mà không hề biết rằng dáng vẻ khổ sở đáng thương ấy càng khiến đàn ông thêm điên cuồng.
“Chết thật mà!” Vốn dĩ anh muốn cứ từ từ, nhưng lại bị cô liếc như vậy, trong lòng lập tức nóng lên, không cách nào tiếp tục từ từ được nữa. “Em đúng là muốn ép anh điên lên đây mà…” Anh khàn khàn hạ giọng.
Nghe thấy anh nói vậy, cô cảm thấy mơ hồ. Cô đâu có làm gì, chỉ biết ngoan ngoãn nằm im một chỗ, mặc cho anh thích làm gì, chọc phá gì cũng được. Nói là ép anh điên lên, quả đúng là không có đạo lí! Nhưng khi nghe anh nói vì cô mà điên lên, thực tế thì thân là phụ nữ như cô dĩ nhiên cảm thấy rất hài lòng, bất giác nở nụ cười…
“An Ân, nói cho anh biết, đây là lần đầu của em hả?” Phản ứng và sự nhạy cảm của cô thực ra chẳng giống người đã từng trải qua khoái lạc nên có.
Câu hỏi của anh lại khiến Hà An Ân càng thêm xấu hổ. Cô đã từng yêu vài lần, nhưng lần nào cũng chưa tới level này thì đã chia tay rồi. Mà lí do chính là vì cái tính keo kiệt quá đáng của cô mà ra.
“An Ân, có phải không em?” Anh hỏi lại lần nữa, ngón tay chọc vào càng sâu, cho tới khi chạm vào màng mỏng kia. “Cô bé ngoan nha, anh sẽ cố hết sức không làm em đau, được không?”
Hà An Ân nghe không hiểu ý anh là gì, cô vẫn còn rất ngượng, rất muốn lôi cái tay của anh từ đùi mình ra. Nhưng, khi anh vùi đầu mình vào giữa hai chân cô, cô càng thở gấp hơn, nhận thức được tiếp theo anh sẽ làm gì thì quýnh tới mức lấy tay đẩy anh ra. “Đừng mà, anh đừng…”
“Ngoan nè, em ướt chậm quá, anh đợi không nổi.” Anh đưa ra một đáp án khiến cô lúng túng ngượng ngùng. Cứ như thế, anh kéo tay cô ra, hôn lên vị trí bí ẩn nhất…
Khoái cảm mãnh liệt truyền từ nơi bị anh chạm vào giống như luồng điện đang kích thích cô vậy. Cô không thể tin nổi mà mím chặt môi, chỉ cảm thấy mình như bị anh hút cạn. Nhưng mà cái cách chết tiệt này lại rất hiệu quả, cô thực sự đã ướt đẫm nhờ khoái cảm kích thích này.
“Đủ rồi… đủ rồi… em đủ rồi… á… đừng mà…” Vì mắc cỡ ngại ngùng, cô run bần bật nắm lấy tóc của anh. Muốn kêu anh dừng lại, muốn nói với anh là cô ướt vậy là đủ rồi, đủ để “tiếp nhận” anh rồi.
Tai nghe thấy cô lại kháng cự lần nữa, tuy anh biết là bởi vì cô thẹn thùng, vì mắc cỡ, nhưng anh vẫn cảm thấy bực mình. Ngay khi cô mở miệng muốn nói lời chống đối, anh liền dùng chiếc lưỡi nhọn dài kia đâm vào động hoa của cô, mô phỏng lại hành động tiếp theo anh sẽ làm với cô, nhẹ nhàng chọc vào…
Toàn thân Hà An Ân run lên bần bật, thân hình trắng nõn ấy vì cảm xúc mãnh liệt mà toát mồ hôi hột, sáng long lanh do sự phản chiếu của ánh đèn vàng lập lòe, nhìn y như yêu tinh trong đêm tối chuyên đi mê hoặc người phàm trần vậy. Thấy vậy, khiến anh càng kích thích hơn, chỉ muốn cô nồng nhiệt một chút, giống anh vậy, hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô cứ lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc xõa dài trên gối, khóe mắt vẫn còn vương lại một giọt nước, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương. Nhưng anh vẫn cứ tiếp tục. Tuy anh thực sự rất muốn ngay lúc này, nhét sâu vào người cô, muốn có được cô, nhưng anh buộc phải để cô hoàn toàn ướt đẫm, rằng sẽ không làm cô bị thương, sau đó mới có thể đi vào cơ thể cô.
Mãi cho tới khi cô co người lại do sự co thắt dữ dội, chắc chắn rằng cô đã hoàn toàn đủ ướt, anh cũng không thể nhịn được mà đè lên người cô lần nữa, dùng vật nam tính đã nhẫn nại quá lâu mà chống vào người cô, cọ xát, thấm ướt bằng chất dịch của cô.
“An Ân, nhìn anh này.” Liếm nhẹ lên đôi mắt đang nhắm nghiền của cô, anh khẽ gọi tên cô.
Hà An Ân mở con mắt ướt đẫm lên, tim có chút loạn nhịp nhìn anh.
“Có muốn anh không?” Anh thấp giọng hỏi.
Cô ngây người. Câu hỏi xấu hổ như vậy bảo cô làm sao mà trả lời cơ chứ? Có điều, nơi mềm mại vừa được yên kia lại co rút thêm lần nữa vì hơi thở của anh, vì mùi vị của anh, vì câu hỏi của anh. Cô muốn anh, không chỉ là ngón tay của anh, không chỉ là môi và lưỡi anh, mà là muốn anh, là anh thực sự.