Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
ng vào mặt những kẻ côn đồ hung hãn.
-Còn ko mau cút!
Bọn côn đồ ko cần ai bảo cúi xuống nhặt tiền rồi tự động nhanh chân bỏ chạy tán loạn. Những người dân hiếu kì xung quanh thấy chuyện đã được giải quyết cũng dần rã ra, việc ai nấy làm. Bà chủ tiệm tạp hóa đi lại nắm lấy tay Hạ Quyên, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào ko nói nên lời.
-Thật…..ko biết lấy gì để báo đáp ân nghĩa của cô cậu……nếu ko có 2 người…..
-Hi, có gì đâu cô! Việc nên làm mà.
-Hức….hức…..xin cô cậu cho biết quý danh, để khi tôi có tiền……
-Thôi khỏi đi cô.
-Nhưng…..
-Thôi thì cứ coi như tụi cháu mua hết……mấy bịch kẹo kia đi ạ!
Dứt lời, Hạ Quyên nhanh nhẹn huơ tay cầm lấy mấy bịch kẹo trên giá. Hải Thanh lắc đầu cười nhẹ rồi leo lên chiếc xe phân khối lớn hầm hố của mình. Rốt cuộc Hạ Quyên phải đứng thuyết phục mãi người phụ nữ kia mới chịu cho cô đem mấy bịch kẹo đi. Bà thấy rất ngại vì so với số tiền lúc nãy, mấy bịch kẹo kia chẳng là gì cả.
Hạ Quyên nhảy phóc lên xe ngồi, vẫy tay chào tạm biệt bà chủ bán tạp hóa. Ko chần chừ, cô bóc một bịch kẹo marshmallow, cho 1 viên vào miệng ăn ngon lành.
-Hải Thanh, sao anh mang nhiều tiền đi quá vậy? :-O
-Đi với em anh phải thủ sẵn
-Chỉ giỏi nói xỏ em. :-
Hạ Quyên xiết chặt tay mình ôm eo Hải Thanh âu yếm. Anh ko nói gì mà chỉ lo tập trung lái xe thẳng tiến đến công viên Green.
Công viên Green là nơi vô cùng lý tưởng để tổ chức vui chơi, cắm trại, là thiên đường đối với các cặp tình nhân. Hàng cây xanh mơn mởn, đồng cỏ bạt ngàn, một rừng hoa trù phú đủ loại sắc màu…..là những phần tử đẹp nhất trong công viên. Có lẽ chính vì có phong cảnh đẹp và ko khí trong lành nên ở đây lúc nào cũng có khá nhiều người đến để xả stress, chiêm ngưỡng.
*Biệt thự Trịnh gia:
-Nguyên em, rảnh ko?
Dương gõ lách cách trên cái máy laptop của mình hỏi Nguyên.
-Vụ gì?
-Đi dạo ngoài công viên với anh, hôm nay anh nghỉ làm, đánh máy hoài nản quá! Hai tay muốn rụng luôn.
-Đập mặt mày bây giờ, xưng anh với ai thế? OK, dù gì cũng đang chán.
Đặng Thanh Nguyên rút cái headphone trên tai ra, ngán ngẩm ngồi dậy. Dương cũng dẹp mấy cái hồ sơ qua một bên, đóng laptop lại bỏ vào trong cặp.
-Đi xe hả mày? – Nguyên vừa đi vào phòng tắm vừa hỏi.
-Đi bộ. Gần đây mà, mang máy chụp hình ha, cảnh đẹp cực kỳ luôn, tao chắc chắn đối với 1 thằng trẻ con như mày thì sẽ rất thích. Đặc biệt, hay có mấy em xinh xinh lắm đấy. – Dương nhe răng cười đểu sáp lại gần Nguyên.
-Ghê quá, tránh xa tao ra!
-Hahaha!!!!
Cả hai đá đểu nhau thêm một lúc nữa mới chịu đi xuống nhà. Thấy 2 anh chàng ăn mặc đẹp và rất chỉnh tề, bà Giang từ trong phòng bước ra, định sẽ đến bệnh viện của chồng liền dừng lại, nheo mắt nhìn:
-Ái chà, hôm nay hai đứa đi đâu mà đẹp trai thế này? Ra đường chắc mấy em gái thích mê luôn ấy nhỉ!?
-Mẹ này. Mẹ đi làm à?
-Ừ, hôm nay mẹ có rất nhiều việc! Hai đứa đi đâu nhớ cẩn thận nhé!
-Dạ, mẹ đi vui vẻ! :))
Dương nhí nhảnh vẫy tay với mẹ mình, trong khi đó Nguyên lại đang liếc anh và thầm rủa: “Giờ thì đứa nào mới là trẻ con vậy hả thằng kia!?”
Khung trời cao rộng trong vắt ko một gợn mây, chỉ toàn là một màu xanh tinh khiết như thủy tinh. Ngọn gió thu nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của Hạ Quyên. Thảm cỏ xanh mượt mà trải dài bát ngát cùng với những sắc màu rực rỡ của hoa tươi làm phong cảnh nơi đây càng thêm lung linh hơn.
Ân cần nắm lấy tay Hạ Quyên, Hải Thanh cảm thấy thật hạnh phúc. Lâu rồi anh mới nhận lại được sự ngọt ngào của tình yêu. Nụ cười thiên thần luôn thường trực trên môi anh. Người người trong công viên ko thể rời mắt khỏi đôi tình nhân đẹp như tranh vẽ kia, tuy trang phục của cô gái có vẻ hơi……ko thoải mái.
Sau khi chọn được một chỗ lí tưởng để ngồi nghỉ, Hạ Quyên bắt đầu công cuộc bày bừa các món ăn vừa mua lúc nãy ra, Hải Thanh ngồi xuống bên cạnh giúp cô. Xong xuôi, Hạ Quyên lấy một cái bánh sandwich ra ăn ngon lành dù chưa đầy 20 phút trước cô mới ăn một tô bún hải sản đầy.
-Em…..ko phải là người!
-Hử? Ý anh là gì?
-Tụi mình vừa ăn sáng.
-Thì sao? – Hạ Quyên vẫn tỉnh bơ đáp.
-Thôi ko có gì!
Hải Thanh lắc đầu chịu thua cô vợ chưa cưới của mình. Anh trầm ngâm nhìn lướt qua xung quanh. Cây cối mọc um tùm như một tấm màn to lớn bao phủ khắp nơi. Yên tĩnh quá!
-Hải Thanh!
Bất chợt nghe tiếng Hạ Quyên gọi, Hải Thanh quay lại thì ngự trị tầm mắt của anh là một ly súp cua loại vừa, nom rất ngon mắt. Món khoái khẩu chẳng lẽ lại bỏ qua, Hải Thanh cầm lấy ly súp rồi tìm trong bọc xem có muỗng ko. Hạ Quyên thì vẫn vô tư ăn ngấu nghiến món cánh gà chiên xù thơm phức.
Ở trước cổng công viên có hai chàng trai đang làm “náo động” con tim các chị em gái trên đường. Hai người đó đi vào trong băng qua khu rừng hoa rực rỡ đầy sắc màu. Những tiếng khen ngợi xuýt xoa, mơ mộng vang lên ko ngớt.
-Nơi này đẹp thật, ko ngờ giữa cái đô thị phát triển phồn thịnh này còn có một cái công viên đúng nghĩa của nó.
Nguyên mở miệng tấm tắc khen. Cậu xách chiếc máy chụp hình của Dương lon ton đi chụp khắp nơi, vô tình chụp phải một hình ảnh làm cậu phải chau mày lại. Người con gái đó, và tên công tử ủy mị (o_O). Hạ cái máy ảnh xuống, Nguyên nhìn chằm chằm về hướng anh vừa chụp được tấm ảnh “khó ưa” kia. Thấy ánh mắt bạn mình có cái gì đó là lạ, Dương vỗ lưng Nguyên một cái:
-Ê, sao đứng ngẩn tò te vậy? Chụp tiếp đi chứ!
-Suỵt!
Nguyên đưa cái máy ảnh cho Dương rồi quẹo vào con đường bên tay phải mình. Nó có thể đi vòng ra đằng sau chỗ kia. Dương khó hiểu nhìn thằng bạn hâm hấp của mình nhưng rồi cũng đi theo.
-Ơ, hết coca rồi.
-Hết thì thôi chứ em muốn gì nữa.
-Hìhì, tự nhiên em thèm kem quá à.....
-Hic, em ăn dữ dội vậy. Thôi ko ăn nữa, đau bụng!
-Ứ chịu.....! Kem cơ! – Hạ Quyên nũng nịu cầm lấy tay Hải Thanh.
-Một cây thôi đấy nhé!
Hải Thanh miễn cưỡng đứng dậy, véo nhẹ vào bầu má phúng phính hồng hồng của Hạ Quyên rồi chạy đi thực hiện ý muốn của cô. Hạ Quyên nhìn theo mỉm cười tinh nghịch. Bỗng từ cái bụi rậm đằng sau thò ra một bàn tay kéo cô lôi ngược về phía sau.
-Á! Ai vậy? – Hạ Quyên la lên sau cú tiếp đất nhanh gọn.
-Hihi.
Giọng cười này làm Hạ Quyên thấy quen quen, cô quay phắt lại đằng sau nhìn kẻ vừa phát ra tiếng cười ấy.
-Đâu ra đây vậy ông? Làm hết cả hồn! Đối xử với con gái thế đấy hả?
Hạ Quyên lườm Thanh Nguyên hậm hực cằn nhằn. Cô ngồi dậy xoa xoa cái tay bị kéo mạnh vừa rồi. Nguyên cười kiểu tưng tửng:
-He, đi dạo gặp em ngồi đây nên định bắt cóc, ai ngờ lại lộ chân tướng!
-Tôi đấm cho bây giờ, xê ra! Thấy gái là sáp sáp vô!
-Em đi một mình à? – Nguyên giả vờ.
-Ko, có Hải Thanh nữa, anh ấy đi mua kem cho tôi rồi! Đây là....
Giờ cô mới nhận ra sự có mặt của một người con trai lạ đang ngồi cạnh Nguyên. Dương mỉm cười xã giao hỏi thăm:
-Cô có vẻ đã khoẻ rồi nhỉ, Hoàng tiểu thư?
Mặt Hạ Quyên nghệt ra tỏ ý chẳng hiểu Dương vừa nói gì. Anh cười:
-Tôi là Trịnh Văn Dương, một trong những bác sĩ được đặc cách phụ trách chăm sóc cho cô! Rất vui khi được gặp lại. ^^
Hạ Quyên đưa tay lên xoa cằm, bắt đầu lục lọi lại trí nhớ của mình.
-Bọn chị làm đúng bổn phận thôi cô bé àk! Ủa mà sao hôm nay ko thấy bác sĩ Dương đâu nhỉ?
-Bác sĩ Dương ạk?
-Là anh chàng bác sĩ có mái xéo áp sát, mặt trẻ măng đó. Ui cậu ấy đẹp trai cực, chỉ mới 20 tuổi à..........
Cuộc nói chuyện với các y tá trước cổng bệnh viện loáng thoáng nhảy nhót loạn xạ trong đầu của Hạ Quyên. Săm soi lại các
-Còn ko mau cút!
Bọn côn đồ ko cần ai bảo cúi xuống nhặt tiền rồi tự động nhanh chân bỏ chạy tán loạn. Những người dân hiếu kì xung quanh thấy chuyện đã được giải quyết cũng dần rã ra, việc ai nấy làm. Bà chủ tiệm tạp hóa đi lại nắm lấy tay Hạ Quyên, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào ko nói nên lời.
-Thật…..ko biết lấy gì để báo đáp ân nghĩa của cô cậu……nếu ko có 2 người…..
-Hi, có gì đâu cô! Việc nên làm mà.
-Hức….hức…..xin cô cậu cho biết quý danh, để khi tôi có tiền……
-Thôi khỏi đi cô.
-Nhưng…..
-Thôi thì cứ coi như tụi cháu mua hết……mấy bịch kẹo kia đi ạ!
Dứt lời, Hạ Quyên nhanh nhẹn huơ tay cầm lấy mấy bịch kẹo trên giá. Hải Thanh lắc đầu cười nhẹ rồi leo lên chiếc xe phân khối lớn hầm hố của mình. Rốt cuộc Hạ Quyên phải đứng thuyết phục mãi người phụ nữ kia mới chịu cho cô đem mấy bịch kẹo đi. Bà thấy rất ngại vì so với số tiền lúc nãy, mấy bịch kẹo kia chẳng là gì cả.
Hạ Quyên nhảy phóc lên xe ngồi, vẫy tay chào tạm biệt bà chủ bán tạp hóa. Ko chần chừ, cô bóc một bịch kẹo marshmallow, cho 1 viên vào miệng ăn ngon lành.
-Hải Thanh, sao anh mang nhiều tiền đi quá vậy? :-O
-Đi với em anh phải thủ sẵn
-Chỉ giỏi nói xỏ em. :-
Hạ Quyên xiết chặt tay mình ôm eo Hải Thanh âu yếm. Anh ko nói gì mà chỉ lo tập trung lái xe thẳng tiến đến công viên Green.
Công viên Green là nơi vô cùng lý tưởng để tổ chức vui chơi, cắm trại, là thiên đường đối với các cặp tình nhân. Hàng cây xanh mơn mởn, đồng cỏ bạt ngàn, một rừng hoa trù phú đủ loại sắc màu…..là những phần tử đẹp nhất trong công viên. Có lẽ chính vì có phong cảnh đẹp và ko khí trong lành nên ở đây lúc nào cũng có khá nhiều người đến để xả stress, chiêm ngưỡng.
*Biệt thự Trịnh gia:
-Nguyên em, rảnh ko?
Dương gõ lách cách trên cái máy laptop của mình hỏi Nguyên.
-Vụ gì?
-Đi dạo ngoài công viên với anh, hôm nay anh nghỉ làm, đánh máy hoài nản quá! Hai tay muốn rụng luôn.
-Đập mặt mày bây giờ, xưng anh với ai thế? OK, dù gì cũng đang chán.
Đặng Thanh Nguyên rút cái headphone trên tai ra, ngán ngẩm ngồi dậy. Dương cũng dẹp mấy cái hồ sơ qua một bên, đóng laptop lại bỏ vào trong cặp.
-Đi xe hả mày? – Nguyên vừa đi vào phòng tắm vừa hỏi.
-Đi bộ. Gần đây mà, mang máy chụp hình ha, cảnh đẹp cực kỳ luôn, tao chắc chắn đối với 1 thằng trẻ con như mày thì sẽ rất thích. Đặc biệt, hay có mấy em xinh xinh lắm đấy. – Dương nhe răng cười đểu sáp lại gần Nguyên.
-Ghê quá, tránh xa tao ra!
-Hahaha!!!!
Cả hai đá đểu nhau thêm một lúc nữa mới chịu đi xuống nhà. Thấy 2 anh chàng ăn mặc đẹp và rất chỉnh tề, bà Giang từ trong phòng bước ra, định sẽ đến bệnh viện của chồng liền dừng lại, nheo mắt nhìn:
-Ái chà, hôm nay hai đứa đi đâu mà đẹp trai thế này? Ra đường chắc mấy em gái thích mê luôn ấy nhỉ!?
-Mẹ này. Mẹ đi làm à?
-Ừ, hôm nay mẹ có rất nhiều việc! Hai đứa đi đâu nhớ cẩn thận nhé!
-Dạ, mẹ đi vui vẻ! :))
Dương nhí nhảnh vẫy tay với mẹ mình, trong khi đó Nguyên lại đang liếc anh và thầm rủa: “Giờ thì đứa nào mới là trẻ con vậy hả thằng kia!?”
Khung trời cao rộng trong vắt ko một gợn mây, chỉ toàn là một màu xanh tinh khiết như thủy tinh. Ngọn gió thu nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của Hạ Quyên. Thảm cỏ xanh mượt mà trải dài bát ngát cùng với những sắc màu rực rỡ của hoa tươi làm phong cảnh nơi đây càng thêm lung linh hơn.
Ân cần nắm lấy tay Hạ Quyên, Hải Thanh cảm thấy thật hạnh phúc. Lâu rồi anh mới nhận lại được sự ngọt ngào của tình yêu. Nụ cười thiên thần luôn thường trực trên môi anh. Người người trong công viên ko thể rời mắt khỏi đôi tình nhân đẹp như tranh vẽ kia, tuy trang phục của cô gái có vẻ hơi……ko thoải mái.
Sau khi chọn được một chỗ lí tưởng để ngồi nghỉ, Hạ Quyên bắt đầu công cuộc bày bừa các món ăn vừa mua lúc nãy ra, Hải Thanh ngồi xuống bên cạnh giúp cô. Xong xuôi, Hạ Quyên lấy một cái bánh sandwich ra ăn ngon lành dù chưa đầy 20 phút trước cô mới ăn một tô bún hải sản đầy.
-Em…..ko phải là người!
-Hử? Ý anh là gì?
-Tụi mình vừa ăn sáng.
-Thì sao? – Hạ Quyên vẫn tỉnh bơ đáp.
-Thôi ko có gì!
Hải Thanh lắc đầu chịu thua cô vợ chưa cưới của mình. Anh trầm ngâm nhìn lướt qua xung quanh. Cây cối mọc um tùm như một tấm màn to lớn bao phủ khắp nơi. Yên tĩnh quá!
-Hải Thanh!
Bất chợt nghe tiếng Hạ Quyên gọi, Hải Thanh quay lại thì ngự trị tầm mắt của anh là một ly súp cua loại vừa, nom rất ngon mắt. Món khoái khẩu chẳng lẽ lại bỏ qua, Hải Thanh cầm lấy ly súp rồi tìm trong bọc xem có muỗng ko. Hạ Quyên thì vẫn vô tư ăn ngấu nghiến món cánh gà chiên xù thơm phức.
Ở trước cổng công viên có hai chàng trai đang làm “náo động” con tim các chị em gái trên đường. Hai người đó đi vào trong băng qua khu rừng hoa rực rỡ đầy sắc màu. Những tiếng khen ngợi xuýt xoa, mơ mộng vang lên ko ngớt.
-Nơi này đẹp thật, ko ngờ giữa cái đô thị phát triển phồn thịnh này còn có một cái công viên đúng nghĩa của nó.
Nguyên mở miệng tấm tắc khen. Cậu xách chiếc máy chụp hình của Dương lon ton đi chụp khắp nơi, vô tình chụp phải một hình ảnh làm cậu phải chau mày lại. Người con gái đó, và tên công tử ủy mị (o_O). Hạ cái máy ảnh xuống, Nguyên nhìn chằm chằm về hướng anh vừa chụp được tấm ảnh “khó ưa” kia. Thấy ánh mắt bạn mình có cái gì đó là lạ, Dương vỗ lưng Nguyên một cái:
-Ê, sao đứng ngẩn tò te vậy? Chụp tiếp đi chứ!
-Suỵt!
Nguyên đưa cái máy ảnh cho Dương rồi quẹo vào con đường bên tay phải mình. Nó có thể đi vòng ra đằng sau chỗ kia. Dương khó hiểu nhìn thằng bạn hâm hấp của mình nhưng rồi cũng đi theo.
-Ơ, hết coca rồi.
-Hết thì thôi chứ em muốn gì nữa.
-Hìhì, tự nhiên em thèm kem quá à.....
-Hic, em ăn dữ dội vậy. Thôi ko ăn nữa, đau bụng!
-Ứ chịu.....! Kem cơ! – Hạ Quyên nũng nịu cầm lấy tay Hải Thanh.
-Một cây thôi đấy nhé!
Hải Thanh miễn cưỡng đứng dậy, véo nhẹ vào bầu má phúng phính hồng hồng của Hạ Quyên rồi chạy đi thực hiện ý muốn của cô. Hạ Quyên nhìn theo mỉm cười tinh nghịch. Bỗng từ cái bụi rậm đằng sau thò ra một bàn tay kéo cô lôi ngược về phía sau.
-Á! Ai vậy? – Hạ Quyên la lên sau cú tiếp đất nhanh gọn.
-Hihi.
Giọng cười này làm Hạ Quyên thấy quen quen, cô quay phắt lại đằng sau nhìn kẻ vừa phát ra tiếng cười ấy.
-Đâu ra đây vậy ông? Làm hết cả hồn! Đối xử với con gái thế đấy hả?
Hạ Quyên lườm Thanh Nguyên hậm hực cằn nhằn. Cô ngồi dậy xoa xoa cái tay bị kéo mạnh vừa rồi. Nguyên cười kiểu tưng tửng:
-He, đi dạo gặp em ngồi đây nên định bắt cóc, ai ngờ lại lộ chân tướng!
-Tôi đấm cho bây giờ, xê ra! Thấy gái là sáp sáp vô!
-Em đi một mình à? – Nguyên giả vờ.
-Ko, có Hải Thanh nữa, anh ấy đi mua kem cho tôi rồi! Đây là....
Giờ cô mới nhận ra sự có mặt của một người con trai lạ đang ngồi cạnh Nguyên. Dương mỉm cười xã giao hỏi thăm:
-Cô có vẻ đã khoẻ rồi nhỉ, Hoàng tiểu thư?
Mặt Hạ Quyên nghệt ra tỏ ý chẳng hiểu Dương vừa nói gì. Anh cười:
-Tôi là Trịnh Văn Dương, một trong những bác sĩ được đặc cách phụ trách chăm sóc cho cô! Rất vui khi được gặp lại. ^^
Hạ Quyên đưa tay lên xoa cằm, bắt đầu lục lọi lại trí nhớ của mình.
-Bọn chị làm đúng bổn phận thôi cô bé àk! Ủa mà sao hôm nay ko thấy bác sĩ Dương đâu nhỉ?
-Bác sĩ Dương ạk?
-Là anh chàng bác sĩ có mái xéo áp sát, mặt trẻ măng đó. Ui cậu ấy đẹp trai cực, chỉ mới 20 tuổi à..........
Cuộc nói chuyện với các y tá trước cổng bệnh viện loáng thoáng nhảy nhót loạn xạ trong đầu của Hạ Quyên. Săm soi lại các
Bài viết liên quan!