watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Câu Được Hoa Hoa Công Tử

Lượt xem :
br /> “Tạm thời chưa tính tới.” Cô thành thật trả lời.
“Tại sao?” Tiểu Kiều hết sức nghi ngờ, “Có phải do chưa gặp đối tượng thích hợp? Hay là do công việc quá bận rộn.”
“Đều có!” Đây tạm xem như câu trả lời của cô.
“Chẳng lẽ trong lòng cô không sốt ruột sao?”
“Gấp cái gì? Phụ nữ không nhất định phải kết hôn?”
“Nhưng nhìn người ta có đôi có cặp, có gia đình, có con cái, cô cũng không hâm mộ chút nào sao?”
“Có gì để hâm mộ? Có con là nguồn gốc của phiền toái.”
“Nhưng mà, đó mới chính là cuộc sống!” Tiểu Kiều xem thường.
“Hình thái cuộc sống có rất nhiều loại, kết hôn chẳng qua là loại phổ biến nhất mà thôi.” Cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng suy tính đến vấn đề này.
“Sặc, cô chắc chắn mình là phụ nữ chứ?” Chất vấn xong xuôi, Tiểu Kiều chẩn bị giơ cờ trắng đầu hàng.
Cô gái trước mặt này, nếu được coi là người phụ nữ, tuyệt đối là quái thai.
“Oa! Oa! Oa!...”
Tiếng khóc của Tiểu Bối vang dội khắp phòng.
Vũ Khiết cùng Tiểu Kiều đứng ở hai bên giường, mắt thấy bé con một giây trước còn ngủ ngon lành, giây sau đã đột nhiên khóc oa oa, chỉ có thể bất động tại chỗ không biết làm sao.
“Không việc gì, không việc gì, nó chỉ đói bụng thôi!” Vừa mới lên chức mẹ, Trần Ngọc Trinh cười cười đi tới, đau lòng ôm đứa nhỏ. “Nếu các em không ngại, chị cho bé bú sữa ở chỗ này được chứ!”
“Chị thấy được là tốt rồi.” Hai cô trăm miệng một lời đáp lại.
Trần Ngọc Trinh cởi ra khuy áo trước ngực, ôm đứa nhỏ tới gần mình. Vừa đến gần, Tiểu Bối theo bản năng há miệng ngậm lấy núm vú của mẹ, tiếp theo từng ngụm từng ngụm mút vào.
“Tiểu quỷ tham lam!” Tiểu Kiều không nhịn được thì thầm.
Trần Ngọc Trinh vừa ôm con cho bú, vừa nâng bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trước ngực của bé con lên, nhẹ nhàng hôn hôn, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.
“Bé thật đáng yêu phải không?” Ánh mắt dịu dàng chưa từng rời khỏi đứa nhỏ, những lời này vừa như là nói cho hai người kia, lại vừa như nói với chính mình.
Vũ Khiết chứng kiến, đột nhiên có một cỗ xúc động, muốn cầm máy ảnh lên, ghi lại toàn bộ khoảnh khắc này.
“Này, thật đáng yêu có đúng không?”, Tiểu Kiều huých tay cô.
“Đó là đương nhiên.” Ai cũng không phủ nhận thực tế này.
“Có phải muốn có một đứa bé không?, Tiểu Kiều trêu ghẹo cô.
Vũ Khiết trầm mặc.
Cô không hề giống như lúc nãy, phản đối như chém đinh chặt sắt.
Toàn bộ phản ứng của cô đều rơi vào trong mắt Tiểu Kiều.
Phụ nữ chính là phụ nữ, nào có người phụ nữ nào không yêu đứa nhỏ?
Vào thời điểm này, Tiểu Kiều không khỏi giơ ngón cái với lý luận của bản thân.
“Bọn em có muốn ôm bé một lúc không?”, đã cho đứa nhỏ ăn no, Trần Ngọc Trinh mở lời.
“Được được, em thích trẻ con nhất mà!” Tiểu Kiều giành trước, ôm đứa bé vào ngực “Cười một cái, cười một cái nào, có nhìn thấy dì không? Dì cũng rất yêu bé nha!”

Chương 7 .2

Cô vươn ngón tay, không ngừng nhẹ nhàng đùa nghịch trên khuôn mặt mềm mại của bé.
“Cười một cái, cười một cái nhé!” Có lẽ bị Tiểu Kiều thu hút, Vũ Khiết nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bé con.
Gặp được tiếp xúc của người lạ, mới sinh được mười ngày, Tiểu Bối hơi hơi nhếch khóe miệng.
“Chị xem này, bé cười rồi nha!” Hai người không khỏi hưng phấn kêu to.
Trong lúc này, Tiểu Bối vươn bàn tay mập mạp ra, đột nhiên chạm vào tay của Vũ Khiết nghịch nghịch.
Đây là….
Một dòng điện ấm áp chạy qua, không hề báo trước chạm vào đáy lòng cô.
“Tiểu Khiết, cô có muốn ôm bé một chút không?” Tiểu Kiều cười hỏi.
“Được!” Mỉm cười đón lấy đứa nhỏ, Vũ Khiết thật cẩn thận ôm sinh mệnh yếu ớt vào trong lòng, lẳng lặng lĩnh hội sự xúc động chưa từng có này.
Nếu cô cũng có một đứa con thì…
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cô suy nghĩ đến tầm quan trọng của một đứa con trong sinh mệnh mình.
Giữa trưa, Tiểu Kiều, luôn thay cô mua cơm hộp có việc ra ngoài, Vũ Khiết đành phải tạm gác công việc, tự ra ngoài mua đồ ăn.
“Haizz, biết ăn cái gì đây?” Mỗi buổi trưa, vấn đề này đều làm khó các cô, đôi chân theo bản năng chạy tới tiệm ăn nhanh cạnh công ty. “Ăn cơm sườn, hay là cơm gà đây?”
Ngay khi cô còn đang tính toán xem ăn gì, đột nhiên đằng trước xuất hiện một bóng đen to lớn, ngăn cản đường đi của cô.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên.
“Là anh.” Kinh ngạc hồi lâu, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc phủ một tầng sương lạnh.
Không cần phải nói, chỉ có tên Nhan Lập Khải kia mới có khả năng làm sắc mặt cô chuyển hóa nhanh như vậy.
“Là anh.” Khuôn mặt tươi cười, dường như tâm tình anh đang rất tốt, nụ cười chết người không đền mạng càng thêm chói lọi, trên đường, không ít chị em phụ nữ đang nhìn anh chảy nước miếng.
Sức hút trai đẹp, cũng không nhận được sự cảm thông của cô, hừ một tiếng, cô chọn đi đường vòng.
Anh không chết tâm đuổi theo sau.
“Đợi đã, em hãy nghe anh nói một câu thôi?” Anh khẩn trương theo sát phía sau cô.
“Chúng ta chẳng còn gì để nói.” Cô sẽ không phung phí cho anh một cơ hội nào nữa.
“Đừng như vậy, chỉ cần mấy phút thôi mà.” Tự mình gây lỗi trước, anh chỉ có thể ăn nói khép nép.
“Tôi rất vội, mấy giây cũng không có.” Chân Vũ Khiết cũng không ngừng bước.
“Tiểu Khiết…” Anh sải bước vòng qua, chặn đường đi của cô.
“Anh là ai? Tại sao cứ gọi tôi như thế?” Tay cô chống nạnh nhìn anh chằm chằm.
“Anh là bạn trai cũ của em, bây giờ chưa từ bỏ được cách gọi này.” Nhan Lập Khải cười nhắc lại chuyện xưa.
“Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ, tránh ra.” Tên thần kinh này, đều đã đường ai nấy đi, còn mặt mũi nhắc chuyện này sao? Thật là không thể hiểu nổi.
“Anh biết em còn tức giận chuyện hôm trước.” Anh trở lại vấn đề chính.
“Hôm nay, anh đặc biệt giải thích với em.”
“Không cần, tôi không dám nhận.” Chếch sang bên cạnh, cô bày ra tư thế không tiếp thu được.
“Làm thế nào em mới hết giận anh đây?” Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, muốn tiêu cơn tức của cô, không dễ dàng như vậy.
“Tức giận? Tôi làm sao dám?” Cô cười lạnh, “Công ty chúng tôi vẫn cần dựa vào bố thí của Nhan tổng, tôi cũng không ngốc tự mình đi tìm đường chết.”
Cô gái này, vì sao luôn chẳng phân biệt được công tư.
“Em…” Nhan Lập Khải cười khổ. “Đó là hai chuyện khác nhau, em đừng kéo chung một chỗ được không?”
“Tôi rất đói, không có việc gì thì mời anh tránh ra.” Cô cực kỳ thờ ơ, nửa điểm cũng không muốn tám chuyện phiếm với anh.
“Lên xe nói được không?” Bộ dáng vô cùng thành tâm, anh khẩn cầu.
“Não hỏng mới lên xe của anh.” Cô tuyệt đối không tái phạm sai lầm, để cho anh có cơ hội làm càn.
“Làm ơn…”
“Tránh ra!”
Bộ dáng Vũ Khiết đánh chết cũng không nhân nhượng.
Đột nhiên –
“Ê, anh làm gì thế?” Hai chân chợt bị nhấc khỏi mặt đất, cô phát hiện mình lại rơi vào trong lồng ngực anh, không khỏi giãy giụa, kêu lên.
Khốn kiếp! Chẳng lẽ người đàn ông này, muốn trói cô lên xe, làm lại trò cũ, để chứng minh sức hấp dẫn của anh sao?
“Buông tôi ra, buông tôi ra.” Cô giãy giụa, tựa như con vật nhỏ bé bị sập bẫy. “nếu anh không chịu buông tay, tôi sẽ kêu cứu.”
“Muốn kêu thì kêu đi.” Vẻ mặt anh bất cần, “Chẳng qua đã không còn kịp rồi.”
Tiếng cười chưa dứt, cô đã bị nhốt vào trong xe, còn chưa kịp ngồi, cửa xe đã đóng bịch một tiếng, xe cũng nhanh chóng rời khỏi điểm đỗ vừa rồi.
“Anh dám đụng tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, kiện a
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
419/1255
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT