(suckhoe - gioitinh ) - Khi tôi tái hôn với bạn thân của người vợ đầu, rất nhiều người đã chửi bới chúng tôi nhưng tôi bất chấp.
Khi tôi tái hôn với bạn thân của người vợ đầu, rất nhiều người đã chửi bới chúng tôi. Họ cũng gán cho chúng tôi những cụm từ “vô liêm sỉ”, “khốn nạn”…Nhưng chính sự hằn học đó của người đời càng khiến tôi và người vợ hai cố gắng sống hạnh phúc bên nhau hơn. Phải khó khăn lắm chúng tôi mới được ở bên nhau nên tôi phải trân trọng điều thiêng liêng ấy.
Tôi biết, cứ một cuộc hôn nhân đổ vỡ là người ta chĩa mũi dùi vào người chồng. Người ta sẽ đặt ra những câu hỏi: phải chăng người chồng phũ vu? Phải chăng anh ta đi ngoại tình…Bao giờ người phụ nữ cũng được bênh vực hơn vì xét cho cùng họ cũng là người chịu khổ hơn sau ly hôn. Cũng chính vì cái suy nghĩ đó mà khi mọi người biết tôi bỏ vợ để rồi cưới chính bạn thân của vợ mình, ai cũng dành cho tôi những cái nhìn thiếu thiện cảm và đầy sự khinh bỉ. Nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó nên tôi không sợ.
Tôi luôn nghĩ rằng, chúng ta dù người được thiên hạ gọi là “đạo đức” hay kẻ bị gán cho cái mác “đểu cáng” thì cũng chỉ có một cuộc đời để sống. Người khác nhìn mình như thế nào không quan trọng mà điều quan trọng chính là mình sống thế nào để cảm thấy mình hạnh phúc nhất. Và khi hôn nhân không, không còn tình yêu với vợ thì chia tay là một cách để giải thoát cho cả hai, để tìm cho mình hạnh phúc đích thực, điều đó thì có gì sai? Lẽ nào vì một lần cưới thì phải cả đời sống trong cái hôn nhân địa ngục đó? Còn chuyện yêu ai, một người xa lạ hay thân quen, là kẻ thù hay là bạn thân của vợ thì đâu có gì khác nhau mà mọi người phải hằn học như vậy?
Cuộc hôn nhân đầu của tôi diễn ra trong 7 năm. Tôi lấy cô ấy năm 24 tuổi, một độ tuổi còn khá trẻ. Nhưng vì cô ấy mang bầu nên chúng tôi phải cưới. Khi ấy, tôi cũng mang chút nuối tiếc vào cuộc hôn nhân vội vã đó vì tôi còn quá nhiều dự định, nhiều đam mê chưa thực hiện được đã phải ràng buộc bởi hôn nhân. Nhưng tôi yêu vợ nên cũng không nghĩ ngợi về điều đó quá nhiều!
Tình yêu nó kì lạ lắm, khi nó đã nhen nhóm trong lòng rồi nó sẽ thổi bùng lên và không sao kiểm soát được.
Chính vợ tôi đã làm cho tình yêu trong tôi dành cho cô ấy chết dần đi. Cô ấy không hoàn thành vai trò của một người vợ dù tôi đã góp ý, động viên cô ấy rất nhiều. Cô ấy ngang ngược, chểnh mảng chuyện gia đình, luộm thuộm…Thứ mà cô ấy muốn quan tâm duy nhất chỉ là trưng diện. Cô ấy thường hay trách móc tôi, vì tôi mà cô ấy phải làm mẹ sớm, không được chơi bời như bạn bè đồng trang lứa…Cô ấy ăn diện suốt ngày mà để mặc con nheo nhóc. Nhìn con tôi xót xa vô cùng, góp ý với vợ nhiều lần không được tôi cũng không muốn nói nữa vì cứ nói là lại cãi nhau.
Khoảng thời gian đó, bạn của vợ tôi thường đến nhà chúng tôi chơi. Họ là bạn thân thiết nhiều năm của nhau. Tôi cũng biết cô ấy từ khi tôi và vợ mới chỉ yêu nhau. Đó là một cô gái ngoan hiền, hiện đại nhưng vẫn duy trì những giá trị truyền thống. Tôi nghe vợ tôi nói, sở dĩ tới giờ này cô ấy vẫn chưa lấy chồng là vì năm xưa yêu một người nhưng bị hắn phụ bạc nên cô ấy mất niềm tin vào tình yêu và tới giờ vẫn chưa muốn gắn bó tình yêu với ai.